Tô Lưu Cảnh và Tiểu Mễ mua xong đồ, đang chuẩn bị đi về, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Mặc dù nơi này là khu phố buôn bán sầm uất, nhưng biểu tình của mọi người nhìn qua không hề đơn giản, thậm chí còn có điểm hoảng sợ.
Tô Lưu Cảnh nghe mấy cô gái người Anh đang nhỏ giọng bàn tán: “Phía trước có một người phụ nữ đáng thương bị cướp, con trai còn bị giữ làm con tin nữa. A, thật sự quá đáng sợ!”.
“Đúng vậy, tên cướp kia vẫn còn mang súng, đứa bé đáng thương cũng bị dọa ngất xỉu, cũng may là cảnh sát tới kịp thời, bọn họ an toàn rồi!”.
Tô Lưu Cảnh nghe thấy thế sợ hãi vội bế Tiểu Mễ lên, nhanh chóng cách xa chỗ nguy hiểm kia.
Nhưng cô không biết, chỉ thoáng qua có mấy giây, mà hình ảnh của mình và con trai đã bị máy ảnh quét qua, hơn nữa không khéo còn bị tung lên thế giới internet vạn năng nữa.
Tô Lưu Cảnh cùng Tiểu Mễ về đến nhà, Thương Thiên Kỳ liền vội vàng chạy đến ôm cổ cô, lo lắng nói: “Anh nghe nói chỗ hôm nay hai mẹ con đi dạo đã xảy ra một vụ cướp, thật may là cả hai không việc gì, hứa với anh, về sau đi ra ngoài phải mang cả vệ sĩ theo?”.
Tô Lưu Cảnh an ủi vỗ vỗ vào tay anh nói: “Chỉ ngẫu nhiên gặp phải mà thôi, hơn nữa mẹ con em cũng không có chuyện gì, đừng lo lắng”. Cô cũng biết người đàn ông này không có cảm giác an toàn, mà nguồn gốc của nó cũng là bởi vì chính bản thân mình.
Trong lòng Thương Thiên Kỳ vẫn còn chút sợ hãi, khi vừa nghe được tin đó anh liền vội vã về nhà xem tình hình thế nào.
Tiểu Mễ cười hì hì chạy tới, lè lưỡi nói: “Bêu bêu cha, lớn như vậy còn phải để mẹ hôn, bêu bêu!”
Thương Thiên Kỳ bế bổng cậu bé lên, cười nói: “Nhóc con, dám cười nhạo cha con hả, cha phải giáo huấn con một chút mới được!”. Tiểu Mễ liền cười khanh khách, vô cùng vui vẻ.
Cả nhà xem ra cực kỳ hoà thuận vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn. . . . . .
************OOXX***********OOXX********************
“Tiên sinh, đây là tư liệu chúng tôi tìm được gần đây, ngài xem qua một chút!”. Người của văn phòng thám tử, nhỏ giọng thở hổn hển lau mồ hôi nói, vừa lấy được tư liệu này anh ta liền lập tức chạy tới đây.
Hình Hạo Xuyên xoa xoa mi tâm mệt mỏi nói: “Thứ gì?”. Những năm này, anh vẫn không ngừng phái người đi tìm, thường thì cứ cách một khoảng thời gian, sẽ nhận được một chút tin tức mơ hồ, mỗi một lần anh đều ôm tâm tình kích động đi tìm kiếm theo đầu mối đó, nhưng mỗi lần cũng đều thất vọng mà về. Dần dà, mỗi khi nghe đến mấy thứ tin tức như thế này cũng không còn vui mừng nữa, mà lại cảm thấy thực mệt mỏi, cảm giác đó giống như có dao găm cứ khoét dần khoét mòn niềm hy vọng trong anh.
Không có người nào có thể thấu hiểu được cảm giác đó hơn anh, cứ cho hi vọng rồi lại bị dập tắt? Vậy thì chẳng phải lại càng thảm hại hơn sao?!
Người của văn phòng thám tử lập tức báo cáo: “Tiên sinh, gần đây chúng tôi tìm được ở trên mạng một mẩu tin tức, người ở trong đó, dáng dấp so với người trong hình, rất giống, cho nên xin ngài nhìn qua một chút.”
Hình Hạo Xuyên khẽ cau mày lại, sau đó khoát khoát tay, ý bảo anh ta bật tin đó lên. Mấy năm qua, trừ việc tìm kiếm Tô Lưu Cảnh, thì anh liền vùi mình vào trong công việc bất tận, có lúc cả đêm không ngủ, trở thành một người cuồng công việc hơn bất cứ ai. Nhưng chỉ có mình anh mới biết, vì bản thân không cách nào đi vào giấc ngủ, mới lao vào đống công việc chất cao như núi kia, chẳng khác nào đang tự làm khổ mình, lúc nào mệt mỏi quá mới nghỉ ngơi trong chốc lát. Bởi vì khi vừa khép mắt lại những hình ảnh đáng sợ kia lại hiện ra, vũng máu đã khô không khốc, còn có cả đứa bé mà anh chưa bao giờ gặp qua, thậm chí, có thể đã sớm chết đi. . . . . .
Hiện tại Hình thị trong tay của anh, đã từ từ mở rộng, chỉ bốn năm ngắn ngủi, phát triển lớn mạnh không thể nào so sánh nổi. Trở thành Đế quốc tài chính lớn nhất châu Á, nhưng anh có thấy vui không? Không, nhất quyết không. Bởi vì làm bạn cùng anh chỉ có bao la, bát ngát trống không, và máu tươi hắc ám.
Trên màn ảnh, mẩu tin tức tầm bốn mươi hai giây được phát lên, cũng giống như rất nhiều lần trước đó, Hình Hạo Xuyên không đặt kì vọng lớn lắm, thế nhưng khi mắt vừa lơ đãng nhìn thoáng qua, thấy được hình ảnh quen thuộc vụt qua thì cả người chọt như bị đóng đinh trên ghế.
“Tua lại!”, anh lớn tiếng nói. Cả phòng làm việc trống trải, tựa hồ có thể nghe được thanh âm hô hấp của anh.
Thám tử kia sợ hết hồn, vội cầm điều khiển lên, tay vì đổ quá nhiều mồ hôi mà trơn tuồn tuột thiếu chút nữa là rơi xuống.
Hình Hạo Xuyên mê luyến nhìn lên màn ảnh, cái bóng dáng mảnh khảnh kia, ngón tay không tự chủ mà nhẹ nhàng vuốt ve theo bóng hình quen thuộc.
Chỉ nhìn thoáng qua liền nhận định được đó chính là Tô Lưu Cảnh, đúng vậy, đúng vậy! Chính là cô ấy! Mặc dù đã bốn năm trôi qua, mặc dù cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng đó chính là cô, đáy lòng anh đang lên tiếng khẳng định, đúng vậy, đó chính là người anh vẫn đang một mực tìm kiếm!
Cô so với quá khứ. . . . . . Thành thục hơn rất nhiều, nếu như nói bốn năm trước cô là một đóa hoa mới vừa nở rộ thì hiện tại, cô chính là một đóa bách hợp xinh đẹp dưới ánh mặt trời, toàn thân toả ra hương thơm quyến rũ, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không chú ý, nhưng cô bây giờ luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác mọi lúc, mọi nơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!