Ôn nhu hiếm có này, nếu như là trước đây, nhất định sẽ khiến cho cô cảm động thật lâu, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ thật chẳng khác nào một câu chuyện cười tàn khốc. Anh rốt cuộc muốn làm gì? Nếu không thương cô, tại sao còn phải cho cô ảo giác như vậy? Để cho cô tự sinh tự diệt không phải tốt hơn sao? Tội gì phải làm ra vẻ rất quan tâm đến cô như thế, giống như một lồng sắt, mỗi lần cô muốn đi ra, lại chế tạo ra một tấm lưới giăng ở trước mặt, cuối cùng vây hãm cô ở bên trong không thoát ra được?
Hình Hạo Xuyên, rốt cuộc anh còn muốn tàn nhẫn đến mức nào? ! Hay đây cũng được coi là một loại phương thức anh hành hạ cô!
Tô Lưu Cảnh cắn răng, kìm xuống đau đớn đang càng ngày càng dâng lên mãnh liệt, nói với bác sĩ: “Cám ơn cô”. Sau đó xoay người cố ý không nhìn tới Hình Hạo Xuyên, đi ra cửa.
Nhưng còn chưa kịp đi ra, chợt một bàn tay to dùng sức kéo cô lại, Hình Hạo Xuyên trầm giọng nói với nữ bác sĩ kia: “Cô đi ra ngoài.” ? ? ?
Nữ bác sĩ sửng sốt một chút, mới phản ứng được, rất muốn nhắc nhở rằng nơi này là phòng trực đấy, còn bắt cô ta đi ra ngoài làm gì? Nhưng sao cô ta có thể chống lại khí thế mạnh mẽ của Hình Hạo Xuyên được, đành phải nuốt trở về, mệt mỏi đi ra ngoài.
Thấy bác sĩ kia bị đuổi ra, cửa cũng bị đóng lại, nội tâm Tô Lưu Cảnh chợt hồi hộp không thôi, vội giãy giụa đứng lên muốn đi ra ngoài, trong không gian hạn hẹp này, việc đơn độc chung đụng với anh khiến cho cô thật sợ hãi.
Nhưng khi tay mới vừa chạm vào nắm cửa, liền bị kéo ngược trở lại, thật chặt dán lên trên người anh.
Tô Lưu Cảnh thử tránh ra, nhưng sức lực không đủ, đành tức giận cắn răng, dùng bàn tay còn lại chống lên ngực anh nói: “Tiên sinh, xin cho tôi đi ra ngoài, tôi còn phải chăm sóc Tiếu tiểu thư nữa”.
Hình Hạo Xuyên nghe thấy thế lại nheo mắt hừ lạnh nói: “Tình trạng như vậy, mà còn muốn đi chăm sóc người khác? Để người khác chăm sóc thì đúng hơn”. Đã bị như thế còn cậy mạnh, ở trước mặt anh cô không thể nhún nhường một chút sao?
Tuy có ý tốt nhưng vào tai Tô Lưu Cảnh lại thành ý khinh miệt, giận dữ chống cự nói: “Tiên sinh dạy dỗ đúng lắm, nếu tôi đã vô dụng như thế, thì xin anh hãy thả cái người vô dụng này rời đi đi!”
Nghe cô nói vậy con ngươi Hình Hạo Xuyên bỗng dưng co rụt lại, nguy hiểm nhìn cô chằm chằm, lôi cô đến trước mắt mình, hung hãn nói: “Cô còn chưa buông tha ý niệm rời đi sao? Nói cho cô biết, sớm chặt đứt ý niệm đó đi, nếu tôi không cho phép, vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc chạy trốn!”.
Giọng điệu của anh rất cuồng ngạo, trước sau như một, có điều hiện tại còn nhiều thêm mấy phần hung ác cùng với nóng nảy, giống như đã bị lời nói của Tô Lưu Cảnh chọc cho giận điên lên.
Tô Lưu Cảnh cười cười tự giễu, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn tới anh, có điều dưới hàng mi đang rũ xuống, rõ ràng đã hàm chứa ánh nước.
Lại là như thế, lại là điệu bộ này! Tại sao mỗi lần đều là dáng vẻ cuồng vọng tự đại giống như đang thao túng tất cả? Anh chẳng khác nào Chúa Tể nắm quyền sinh quyền sát trong tay, vậy anh có từng nghĩ tới hay không, cô không phải là siêu nhân gì gì đó, lại càng không phải là tảng đá không có cảm giác, cô cũng sẽ đau, cô cũng sẽ khóc, cô cũng sẽ bị thương, cô cũng sẽ chịu đựng không nổi? !
Chẳng lẽ chỉ vì thù hận của đời trước, mà anh lại muốn hủy diệt hoàn toàn cuộc đời của cô sao?
Ngày trước nhẫn nhịn chịu đựng vì cho là chắc chắn sẽ có một ngày có thể đợi đến khi khai hoa kết trái, nhưng thật không nghĩ đợi đến cuối cùng cũng chỉ là hành hạ vô biên. Tô Lưu Cảnh liều mạng kìm nén nước mắt, nhìn thẳng vào mắt của anh, không sợ hãi chút nào mà nói: “Tiên sinh, cha tôi thiếu nợ nhà họ Hình, ông ấy đã bị xử tù chung thân, cả đời bị giam cầm, nếu còn không đủ tôi sẽ trả, xin hỏi ngài rốt cuộc muốn tôi phải làm như thế nào, mới có thể bỏ qua cho tôi!”.
Hãy đặt ra cho cô một tiêu chí, để khi hoàn thành xong tiêu chí cuối cùng này, tất cả sẽ hoàn toàn kết thúc! Từ đó, bọn họ không còn bất kỳ qua lại nào! Nếu không, cuộc đời của cô cũng chẳng khác nào bị xử chung thân, không, thậm chí so với cái đó còn tàn khốc hơn. . . . . .
Hình hạo sông nhìn dáng vẻ quyết tuyệt bất chấp tất cả của cô, môi mỏng nhẹ nhàng bĩu một cái, ánh mắt bỗng dưng trở nên thâm thúy khó lường, con ngươi nhìn sâu vào vẻ mặt rưng rưng quật cường lại bi thương kia, tay đặt trên bả vai cô từ từ buộc chặt.
Tay anh mãnh liệt dùng sức, nặng nề kéo cô vào trong ngực mình, hai cánh tay ôm lấy cô thật chặt, thực muốn ấn sâu vào trong tâm khảm, thấm vào trong máu của mình, anh hung ác nói: “Bỏ qua sao, không thể nào! Đời này cũng không thể!”
Tô Lưu Cảnh nghe thấy anh rống giận, cả con tim như muốn vỡ vụn, nước mắt nấn ná ở trong rốt cuộc cũng lăn dài trên má, cô dùng sức giơ tay đánh lên vai của anh, dùng hết tất cả hơi sức, giống như muốn đuổi anh ra khỏi sinh mệnh của mình, dù cánh tay kia đang bị thương, đau đớn gấp trăm ngàn lần, cô đều giống như không cảm thấy, chỉ liều mạng cắn chặt răng, nhẫn nại tiếng nghẹn ngào sáp tràn ra từ trong cổ họng.
Hình Hạo Xuyên, sao anh có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!
“Van cầu anh, van cầu anh bỏ qua cho tôi có được hay không, tôi chơi không nổi mà. . . . . .” Cho đến khi hơi sức toàn thân hoàn toàn mất hết, rốt cuộc cô mới vô lực buông tay ra, không tiếng động khóc hỏi, biểu tình như vậy, gần như sụp đổ đến nơi.
Tôi cũng không hề kiên cường như anh đã tưởng, bất luận anh có tổn thương như thế nào cũng sẽ không đau, có biết hay không? Bây giờ, chỉ cần nhìn anh một cái, tôi đã đau đến mức không kiềm chế được. Anh có thể có vô số mỹ nữ vây quanh, nhưng tôi lại chỉ có thể yêu một người. . . . . .
Nghe lời khẩn cầu yếu ớt như gió thoảng bên tai của cô, trong lòng anh chợt sinh ra cảm giác đau đớn, từ trước đến giờ anh cảm giác này vẫn bị anh ngó lơ coi thường. Thì ra là, không biết từ bao giờ ảnh hưởng của cô đối với anh đã sâu như thế này? Không muốn nhìn thấy cô khóc thút thít, không muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô! Cảm giác đã từng quen thuộc, bất tri bất giác gán lên trên người của cô, chẳng lẽ. . . . . .
Bỗng dưng Hình Hạo Xuyên liền giữ chặt gáy của cô, cúi đầu cắn lên môi cô, đầu tiên Tô Lưu Cảnh kịch liệt phản kháng, nhưng càng về sau dưới sự cường thế bá đạo của anh, phản kháng càng ngày càng yếu dần, phảng phất lại có cảm giác như đang mặc cho số phận, cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Rõ ràng đây chính là tiếp xúc ngọt ngào vui vẻ giữa những đôi yêu nhau, nhưng đối với họ lại chẳng khác nào như đang đánh du kích vậy, không tiếng động giằng co, bầu không khí trầm muộn đến đáng sợ.
Nước mắt Tô Lưu Cảnh im lìm chảy xuống, thấm ướt cả khuôn mặt, bi thương đến thế.
Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên bị xô ra, Nghiêm Hàn Dư từ ngoài cửa xông tới, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hình tượng nho nhã bình thản từ trước đến giờ không còn sót lại chút gì, tựa như sư tử đang nóng nảy kéo Tô Lưu Cảnh ra, sau đó túm lấy cổ áo Hình Hạo Xuyên nói: “Đáng chết, anh còn ở nơi này làm gì! Làm thương tổn một người còn chưa đủ sao? Anh có biết Như Nghê hiện tại ra sao hay không !”
Hình Hạo Xuyên liền hất tay của anh ra, cả giận nói: “Nghiêm Hàn Dư, chú ý hành động của anh!”.