Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế

Nghiêm Hàn Dư vốn cùng với đám đồng nghiệp bệnh viện đến quán bar tụ tập, không nghĩ tới lại nhìn thấy một người trông rất giống Tô Lưu Cảnh. Anh hơi hồ nghi, cho nên sau khi tạm biệt đồng nghiệp liền chạy đến xem một chút, thật không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh như vậy!

Nghiêm Hàn Dư ôm cô gái nhỏ vẫn đang run lẩy bẩy trong ngực, nhìn khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt, lại không nghe thấy tiếng khóc, cô càng liều mạng đè nén như vậy càng khiến cho anh cảm thấy càng đau lòng.

Nghiêm Hàn Dư nhíu mày, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi!”.

Nghe được hai chữ “Về nhà” kia, tim Tô Lưu Cảnh chợt thắt lại, sau đó vươn tay kéo tay áo Nghiêm Hàn Dư, nói: “Không cần. . . trở về . . .”, giọng nói khàn đặc do cố gắng kìm nén kèm theo cả ý tứ cầu khẩn.

Nàng không thể về được, cũng không muốn phơi bày sự nhếch nhác của mình cho bọn họ nhìn, cô không thể để những người kia nhìn thấy dáng vẻ này, không thể được! Cô không muốn!

Nghiêm Hàn Dư khe khẽ thở dài, nói: “Được, về nhà tôi trước đã, được không?”. Ông trời tựa hồ đối với cô gái này quá không công bằng, tại sao lại để cô gặp nhiều đau khổ như vậy. Anh thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu như hôm nay mình không có đi ngang qua đây, hoặc là không nhận ra bóng lưng của cô, như vậy sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như thế nào.

Hai tay Tô Lưu Cảnh vẫn túm chặt trước ngực anh, mặc cho anh dùng áo khoác rộng rãi phủ kín người mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh, sau đó thận trọng ôm vào trong ngực, đi ra khỏi con hẻm u tối đầy tội lỗi này.

******************OOXX***********OOXX********************

Đưa Tô Lưu Cảnh về nhà, Nghiêm Hàn Dư nhẹ nhàng đặt cô lên trên ghế sô pha mềm mại, sau đó rót một cốc nước mật ong đặt vào trong tay cô, nói: “Uống chút đi, cho ấm người, tôi đi chuẩn bị nước tắm cho em”.

Lúc xoay người, bàn tay Tô Lưu Cảnh chợt bắt tay áo của anh lại, Nghiêm Hàn Dư muốn giúp vì cô không quen thuộc nơi này, dù sao một cô gái tắm ở trong nhà của một người đàn ông khác cũng mờ ám quá mức, vì vậy liền trấn an: “Nhà tắm có thể khóa trái cửa, yên tâm”.

Tô Lưu Cảnh yên lặng rũ mắt, tay chậm rãi buông lỏng, trong miệng thận trọng thốt ra hai chữ: “Cám ơn. . . . . .”

Nghiêm Hàn Dư nhìn người con gái trước mặt giờ phút này nhạy cảm như con thỏ nhỏ, thương yêu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cô, sau đó xoay người chuẩn bị nước tắm. Anh nghĩ, còn phải tìm cho cô một bộ quần áo để thay nữa, nhưng bây giờ cửa hàng tiện lợi cũng đã đóng cửa.

Vì thế liền đi tìm một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh cùng với quần lót rộng rãi đưa cho Tô Lưu Cảnh, cũng phải cảm tạ bệnh viện của anh luôn luôn có thói quen phân phát một lố quần lót cả nam lẫn nữ cho nhân viên. ( Được rồi, mặc dù nguyên nhân kia chẳng qua là do nhà em vợ vện trưởng mở nhà máy sán xuất quần áo lót là chính).

Tô Lưu Cảnh vội vã ôm lấy quần áo đi vào trong phòng tắm. Cô muốn tắm rửa sạch sẽ, gột sạch những dấu vết bẩn thỉu trên người, rửa đi tất cả những nơi dơ bẩn bị người khác chạm vào, rửa đi tất cả xúc cảm làm người ta ghê tởm. Người của cô, thật bẩn, bẩn đến mức không thể chịu được thêm một giây một phút nào nữa!

Đứng ở dưới vòi sen, Tô Lưu Cảnh để mặc cho cả người chìm trong làn nước nóng bỏng, để chúng quét sạch những vi khuẩn trên người mình, cọ rửa từng chỗ da thịt bẩn thỉu bị những ác ma kia vuốt ve, liếm láp qua.

Đứng dưới làn nước nóng bỏng, cô nhắm mắt lại thật chặt, yên lặng chảy nước mắt, những giọt nước mặn chát, một giọt rồi lại một giọt hòa theo làn nước, trôi vào trong miệng của cô.

Thân thể đã đỏ ửng chẳng khác nào một con tôm luộc, vậy mà dường như cô không có cảm giác gì, vẫn không ngừng chà xát khắp người, cô thật bẩn, những chỗ đã bị đèn flash chiếu qua, bẩn đến mức khiến cô không thể chấp nhận được.

Rốt cuộc, không chịu nổi nữa, chán nản từ từ tuột xuống vuốt vách tường, ôm lấy thân thể của mình, cố gắng che dấu dưới tiếng nước chảy rào rào, khóc thút thít, thanh âm buồn bực như bị chặn ngang trong cổ họng.

Nghiêm Hàn Dư thấy hơn nửa tiếng mà cô vẫn chưa ra ngoài, không kìm được lo lắng, không biết cô có làm ra chuyện gì ngốc nghếch không, cô gái này vẫn luôn mang mọi sai lầm đổ lên trên người mình. Vì thế khi đứng ở trước cửa phòng tắm, chợt nghe thấy âm thanh ngã xuống, Nghiêm Hàn Dư vội vàng đạp lên cửa gọi: “Lưu Cảnh! Lưu Cảnh, đã xảy ra chuyện gì? !”

Vậy mà bên trong cửa không có bất kỳ dấu hiệu nào đáp lại.

Nghiêm Hàn Dư không để ý nhiều, dùng sức đập vỡ cửa kính phòng tắm, đập vào mắt lại là hình ảnh như thế nào???!

Trừ từ đẹp ra anh cũng tìm không được bất kỳ từ ngữ nào để diễn tả.

Đẹp, đẹp mê người, phảng phất như được tỉ mỉ mài giũa từ bạch ngọc thượng đẳng nhất mà thành, không có một chút tì vết, làm cho hô hấp người ta đột nhiên cứng lại. Thân thể bóng loáng, hai xương quai xanh giống như hai cánh bướm nhẹ nhàng giang cánh, cánh tay mảnh khảnh, bắp đùi thon dài, bờ eo mềm mại như cành liễu, quả thật đẹp không thể tưởng tượng nổi. Giữa hai tay là hai quả đào rất tròn như ẩn như hiện, cùng với cái mông vểnh cao, tạo thành một thể hài hòa tinh tế.

Thân thể hoàn mỹ đẹp đến mức tận cùng như vậy, nếu là bạch ngọc điêu khắc được trưng bày trong triển lãm, tuyệt đối sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật khiến toàn thế giới sợ hãi than thầm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!