Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế

Những dấu vết xanh xanh tím tím kia, vẫn kéo dài đến tận bên trong, mập mờ mà mới mẻ như vậy không cần suy nghĩ cũng biết nó được hình thành như thế nào.

Thương Thiên Kỳ vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi những vết hôn này đập vào mắt liền bay biến cả, sắc mặt trắng xanh cứng ngắc lại.

“Em. . .” Thương Thiên Kỳ muốn hỏi rằng khoảng thời gian vừa qua cô đã đi đâu? Những vết hôn này là chuyện gì? Bây giờ cô đang ở cùng với ai . . . Nhưng cuối cùng vẫn không thể cất lời nổi.

Lúc này Tô Lưu Cảnh mới chú ý tới ánh mắt của anh, vội vàng vùng ra khỏi ngực anh, gắt gao túm lấy cổ áo thật chặt, mặt trắng bệch cúi thấp đầu, lông mi luống cuống run rẩy, nhưng không biết nên trả lời như thế nào.

Thương Thiên Kỳ chợt cười rộ lên, con ngươi mỏng màu xanh dương đẹp và sâu như biển cả mênh mông hơi cong lên, nụ cười này tràn đầy tự giễu, lại cực kỳ khổ sở, chỉ nói: “Hoan nghênh trở lại.”

Đơn giản như thế, cơ hồ không có bất kỳ ý tứ gì, câu nói này có thể mang ý nghĩa chào đón một người đã rời nhà đi rất lâu vừa mới trở về, có thể trở thành nụ cười đầy nước mắt của đứa trẻ mất phương hướng cuối cùng ở khúc quanh đã nhìn thấy mẹ của mình, có thể trở thành. . . . . . Nhưng mà ở nơi này, nó không có bất kỳ ý nghĩa nào, nhạt nhẽo vô cùng, giống như một cái bánh bao cứng ngắc mất hết tất cả dinh dưỡng khó có thể nuốt xuống. Tất cả cũng đủ để biểu hiện nội tâm phức tạp của anh giờ phút này.

Tô Lưu Cảnh siết chặt vạt áo, cắn môi liếc mắt nhìn bộ lễ phục “Bày tỏ” kia, cô không dám nhìn thẳng vào anh, tác phẩm thiết kế này anh đã tốn biết bao tâm sức, nhưng bả vai gầy yếu của cô không cách nào chịu đựng được: “Bộ quần áo kia. . . . . .”

Thương Thiên Kỳ giống như trước đây chỉ cười cười, đáp: “Cái đó hả, vừa vặn không có việc gì thì làm thôi, chỉ là tiện tay, bộ lễ phục này bây giờ mà được quảng bá quả thật sẽ thành truyền kỳ đấy, nếu như mang ra ngoài thị trường nhất định có thể kiếm được một khoản lớn!”. Nói xong còn nghịch ngợm nháy nháy mắt với cô.

Nhưng động tác cố ý này, lại làm cho lòng của Tô Lưu Cảnh chua xót, làm gì có việc không có gì chuyện gì làm, khuôn mặt mệt mỏi đến mức độ đó hoàn toàn đã bán đứng anh, anh căn bản không quan tâm đến bộ lễ phục kia sao?

Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay, nắm lại thật chặt, trong mắt tràn đầy hoang mang: “Em là người con gái xấu xa, hoàn toàn không đáng giá để anh . . .”

Thương Thiên Kỳ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vẫn còn dán băng gạc trên trán cô, ấm áp hỏi: “Còn đau không?”

Chỉ một câu thôi lại để cho nước mắt Tô Lưu Cảnh không ngừng rơi xuống, cô giương đôi mắt mông lung đẫm lệ nói: “Anh Thương, thật xin lỗi . . .”

Cô không thể để cho mình tiếp tục phạm lỗi nữa, người đàn ông này đã từng cùng cô đứng trên đỉnh núi mà hét lớn, cùng với cô đi dạo khắp phố quà vặt, thưởng thức tất cả những món ăn ngon cho tới no căng bụng, người đàn ông vẫn luôn bao dung yêu thương cô hết mực, để cho cô một mực tham luyến ấm áp mà anh mang lại nhưng chưa từng có bất kỳ hồi đáp nào. Mối quan hệ mập mờ như vậy, đối với người nào cũng đều không tốt, trước đây cô không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt, bởi vì bản thân hèn nhát, bởi vì cô tham lam muốn ở trong vùng sáng ấm áp kia.

Nhưng, cô không thể tiếp tục ích kỷ nữa! Thứ anh muốn cô hoàn toàn không cho nổi! Cho nên, cô không thể có lỗi với anh lần nữa được!

Thương Thiên Kỳ nhún vai một cái, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô, không để ý nói: “Em có lỗi gì mà phải xin anh chứ?”.

“Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .”, Tô Lưu Cảnh vừa nói vừa rơi nước mắt như mưa, không cam lòng cứ thế rơi trên mu bàn tay của anh.

Cô thật sự có quá nhiều chuyện cần phải xin lỗi, nhưng chỉ có thể dùng rất nhiều lời thật xin lỗi để thay thế.

“Đừng nói nữa!”, thái độ của Thương Thiên Kỳ nhanh chóng lạnh xuống, tựa như diễn viên đang cố gắng diễn cho tròn vai, lại đột nhiên bị người ta cắt đứt, cứng rắn kéo ra khỏi vở kịch.

Tô Lưu Cảnh vẫn như cứ khóc mãi, giống như đang phát tiết áy náy của mình ra bên ngoài.

“Anh bảo em đừng có nói nữa mà!”, Thương Thiên Kỳ rống giận, sau đó chợt túm lấy Tô Lưu Cảnh, rồi dùng sức hôn lên cánh môi không ngừng hoạt động của cô, gắt gao nuôt hết những lời nói khiến cho người ta phải tức giận kia xuống.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!