Tô Lưu Cảnh đứng ở trước toàn nhà R•K , nhìn thật lâu, lâu đến mức chân cũng bất giác tê dại, mới hít sâu một hơi lấy dũng khí đi vào.
Kể từ buổi họp báo ngoài ý muốn ngày đó, cô vẫn chưa bước vào nơi này một bước. Theo bản năng cô thấy sợ hãi nơi này, bởi vì mỗi một người, ai cũng vì buổi họp báo kia mà bỏ ra bao nhiêu sức lực lâu như vậy, chỉ bởi vì mình cô, toàn bộ liền hóa thành bọt nước, ngay cả anh Thương cũng bị liên lụy theo.
Lúc Tô Lưu Cảnh đi vào tòa nhà, tất cả mọi người vẫn bận rộn như thường ngày, chạy lên chạy xuống qua lại vội vã, ở góc độ nào đó cô cảm thấy thực hâm mộ cuộc sống của bọn họ. Bởi vì bọn họ đã xác định được mục tiêu cho bản thân, và cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu đó.
Mỗi sáng sớm, được nhận nụ hôn chào buổi sáng từ người mình yêu thương, sau đó nói tạm biệt, công việc bận rộn thỉnh thoảng cố gắng dành ra một chút thời gian để nghiêm túc tính toán về lúc tan tầm. Sau khi hết giờ sẽ cầm túi lao ra khỏi cửa công ty, cùng với người yêu đã sớm chờ ở bên ngoài đi đến một nhà hàng không đắt lắm để ăn tối. Thỉnh thoảng vào lúc ăn cơm, sẽ trao nhau vài nụ hôn thân mật hoặc là kể cho nhau nghe những câu chuyện cười, vui sướng hưởng thụ người khác ánh mắt hâm mộ, hoặc là cùng trở về nhà, hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người.
Cuộc sống như thế có lẽ hơi bình thản, có lúc sẽ cảm thấy khô khan, cuộc sống như thế có người thậm chí sẽ cảm thấy thiếu hụt kịch tính mà cảm thấy chán ghét, thế nhưng đối với Tô Lưu Cảnh mà nói lại là hy vọng xa vời vẫn không cách nào có được —— một cuộc sống an ổn, lại tràn đầy thỏa mãn nho nhỏ, thật lòng yêu một người.
Tô Lưu Cảnh hít thật sâu bầu không khí ở nơi này, cảm giác toàn thân như sống lại lần nữa vậy. Đây cũng là lý do tại sao khi Hình Hạo Xuyên bắt cô lựa chọn, cô đã không chọn điều kiện thứ nhất. Nơi này, để cho cô cảm thấy như được trọng sinh.
Tô Lưu Cảnh thận trọng không quấy rầy những người bận rộn kia, chợt nhìn thấy Mary vội vã đi đến, Tô Lưu Cảnh vội gọi: “Chị Mary!”.
Mary cầm tài liệu, có chút trách cứ rồi lại không nhịn được bất đắc dĩ nói: “Cô gái nhỏ của tôi ơi, rốt cuộc em đã xuất hiện? Khoảng thời gian này, chúng tôi vì những phiền toái do em tạo ra, vội đến không kịp thở”.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Tô Lưu Cảnh cực kỳ tự trách nói.
Mary vốn nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ , vì vậy liền dở dở ương ương an ủi: “Được rồi, nói thật ra thì Richie cũng phải chịu một phần trách nhiệm rất lớn. Tôi chưa từng thấy anh ấy lỗ mãng như thế bao giờ! Tôi cứ cho rằng anh ấy là một người đàn ông hoàn mỹ, thì ra cũng có tất cả những bệnh chung của bọn họ! Từ xưa anh hùng đúng là không qua nổi ải mỹ nhân!”.
Tô Lưu Cảnh bị cô ấy trêu chọc đỏ bừng cả mặt, muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé xấu hổ, Mary bấm bấm lên má cô nói: “Cô nhóc, nếu như muốn tìm Richie thì đến phòng làm việc của anh ấy đi, cô biết đường đi thế nào mà đúng không?”.
Tô Lưu Cảnh vô cùng cảm kích bởi tấm lòng vị tha của Mary, liền mỉm cười đáp lại, sau đó xông vào thang máy.
Lúc gõ cửa phòng làm việc của Thương Thiên Kỳ, nhưng lại không thấy bên trong có phản ứng gì. Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng đẩy một cái, thế nhưng cửa tự động mở ra.
Bởi vì trong phòng chất đầy các loại vải vóc, kèm theo đủ loại quần áo và mấy manơcanh, nên có vẻ hơi chật chội, Thương Thiên Kỳ đang nằm ngủ trên ghế sofa, ngủ rất say, ngay cả lúc cô tiến vào cũng không hề phát hiện.
Tô Lưu Cảnh nhìn người nằm trên ghế, mệt mỏi đến mức dưới mắt xanh tím trông như gấu trúc, đau lòng đột nhiên dấy lên: Người đàn ông này, đối với mình tốt như vậy, nhưng mình lại không có biện pháp gì để báo đáp.
Thật ra thì, nếu là người khác, khẳng định sẽ lập tức đồng ý lời cầu hôn của anh. Nhưng Tô Lưu Cảnh lại không thể, bởi vì cô biết một khi mình đồng ý, sẽ càng làm cho anh thêm tổn thương, rõ ràng không có cách nào thương anh lại đi lừa gạt như thế. Chuyện như vậy Tô Lưu Cảnh không tài nào làm nổi. Cô đã nợ anh rất nhiều, rất nhiều, cho nên không cách nào để anh phải chịu đựng nhiều hơn nữa.
Tựa như bản thân từ trên thuyền lớn rơi xuống nước, túm lấy một cái bè gỗ chỉ là vì muốn thoát chết, mà cô lại không muốn xem Thương Thiên Kỳ như chiếc bè gỗ này, bởi vì anh, không phải!
Tô Lưu Cảnh quỳ gối lấy một tấm vải gần đó, cầm lên đắp cho anh, trong lòng tràn đầy áy náy.
Chợt, một cơn gió từ khe cửa sổ đang khép hờ thổi vào, làm tấm vải màu trắng bên trong khẽ tung bay tựa như cánh chim đang giương cánh trên bầu trời. Qua động tác vừa rồi, Tô Lưu Cảnh mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó ở bên trong tấm vải, đó chính là một ma nơ canh ưu nhã đứng thẳng.
Tô Lưu Cảnh âm thầm giật mình, không kìm hãm được đứng lên đi tới trước rèm, sau đó nhẹ nhàng, trịnh trọng vén tấm vải màu trắng kia lên.
Đợi đến lúc nhìn đến bộ thiết kế trên người ma nơ canh Tô Lưu Cảnh liền kinh ngạc hít vào một hơi! Đây. . . . . chẳng phải là bộ lễ phục “Bày tỏ”! Ở trên sân khấu đã bị Thương Thiên Kỳ tự tay xé tang hoang !
Thương Thiên Kỳ lại đem nó phục hồi như cũ!
Chợt, thân thể bị một đôi tay dùng sức ôm lấy, phía sau lưng cũng nặng nề lọt vào trong vòm ngực ấm áp: “Lưu Cảnh!”