“Tôi. . . Tôi . . .”
Tô Lưu Cảnh ấp úng, không biết nên trả lời như thế nào .
Ở trước mặt Tiếu Như Nghê, sự tồn tại của cô chẳng khác nào một tiểu Tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng, rồi lại cố tình dâng mình tới cửa để tìm nhục nhã.
Tiếu Như Nghê hỏi thật sự không sai: Tại sao cô tới đây? Nơi này không hoan nghênh cô đến, đây là chỗ thuộc về người khác, hoàn toàn không có lý do cho cô tồn tại?
Cô thật sự không nên tới đây!
Tô Lưu Cảnh nắm tay lại thật chặt, khó khăn nặn ra từng chữ từng chữ: “Tôi tới đây . . . Làm người giúp việc!”.
“Người giúp việc?”, Tiếu Như Nghê chậm rãi đi xuống cầu thang, đôi mày xinh đẹp khẽ cau lại, dường như cũng không tin tưởng vào lời giải thích này.
Tô Lưu Cảnh cúi đầu, cắn môi không nói. Bởi vì trừ lý do này ra, cô không nghĩ ra bất kỳ lý do nào để xuất hiện tại nơi này.
Đúng vào lúc này, Tiếu Như Nghê chợt nhìn thấy Hình Hạo Xuyên đột nhiên xuất hiện ở cửa, chợt gọi: “Hình, anh về rồi, chuyện gì thế này? Sao Lưu Cảnh lại muốn tới đây làm nữ giúp việc, đùa sao chứ?”.
Trên mặt tuy mỉm cười, nhưng trong lòng lại không khỏi căng thẳng.
Gần đây việc công ty rất bận, cho nên buổi trưa bình thường phải gần mười hai giờ Hình mới có thể tan việc trở về ăn cơm với cô, nhưng hôm nay thế nhưng anh lại về sớm hơn những một tiếng. Chẳng lẽ, là bởi vì Tô Lưu Cảnh đến?
Cô gái này, rõ ràng đã đồng ý với mình không xuất hiện ở trước mặt của Hình nữa, bây giờ lại muốn tới đây làm nữ giúp việc, rốt cuộc là có rắp tâm gì? ! Chẳng lẽ cô ta đã xem thường Tô Lưu Cảnh rồi sao?
Hình Hạo Xuyên ưu nhã cởi áo khoác giao cho nữ giúp việc, sau đó lạnh lùng liếc Tô Lưu Cảnh đang lo lắng không yên, đáp: “Nếu cô ấy nguyện ý làm người giúp việc, vậy thì cứ thành toàn cho cô ấy thôi!”.
Quả nhiên đồng ý tới đây? Vì không muốn rời khỏi Thương Thiên Kỳ, liền chấp nhận làm nữ giúp việc, trong lòng cô, tên Thương Thiên Kỳ đó quan trọng đến mức độ này sao? Ngày đó ở trong phòng bệnh còn che chắn thay anh ta, đáng chết! Cô gái này quả thật rất giỏi, vô cùng giỏi!
Tô Lưu Cảnh không ngờ Hình Hạo Xuyên lại đột ngột trở về, vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nghe được những lời kia của anh chợt muốn cắm đầu ngã vào trong nước.
Hình Hạo Xuyên nhìn biểu tình ngạc nhiên mở to hai mắt của cô, càng thêm tức giận, nếu cô đã lựa chọn Thương Thiên Kỳ, thì cần gì phải làm ra vẻ uất ức như vậy. Ngọn lửa vừa bùng cháy lên trong lòng, khiến cho anh bỏ qua sự thương tiếc trước đó, bỏ qua cả thương thế của cô vẫn còn chưa khép lại, độc ác nhìn cô, trầm giọng nói: “Cô đã lựa chọn làm người giúp việc, hẳn là sức khỏe đã bình phục, vậy thì từ hôm nay trở đi, cô liền phụ trách nhiệm vụ chăm sóc Nhược Nhược”.
Nghe được câu này, lòng của Tô Lưu Cảnh càng thêm lảo đảo, chìm vào đáy cốc, dưới chân mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã nhào: Để cho cô tận mắt nhìn hai người bọn họ thân mật yêu thương còn chưa tính, anh. . . . . . Thế nhưng còn muốn cô làm bảo mẫu của Tiếu Như Nghê, anh đến tột cùng, tàn nhẫn đến mức độ nào?
“Hình, như vậy thật không nên”. Tiếu Như Nghê không đành lòng kéo tay Hình Hạo Xuyên, khuyên: “Vết thương còn chưa lành, sao có thể để cô ấy chăm sóc em được?”. Khi nói những lời này vẻ mặt cô ta dịu dàng vô cùng, nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán, bước kế tiếp nên làm cái gì. Mặc kệ như thế nào, nhất định không thể để cho Tô Lưu Cảnh ở lại đây được!
Hình Hạo Xuyên kéo thân hình gầy yếu của Tiếu Như Nghê vào trong ngực, khẽ hôn lên trán cô ta một cái, dường như đang cố ý trình diễn thân mật cho người nào đó nhìn vậy. Sau đó quả quyết lên tiếng: “Hừ, đây là lựa chọn của cô ta, chuyện này không liên quan đến em. Ở đây, cô ta cũng chỉ là một nữ giúp việc bình thường mà thôi, em không cần phải vì thế mà đau lòng”.
Ánh mắt cũng không tự giác liếc qua trắng bệch gương mặt của Tô Lưu Cảnh. Đáng chết, cô cũng không biết tự chăm sóc mình sao? Đám người ở bệnh viện kia làm ăn thế nào không biết? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?
Lúc này Tô Lưu Cảnh đang từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng lại lời anh vừa mới nói: Tốt. . . . . . Thật tốt quá! Thì ra cô chỉ là một người giúp việc bình thường mà thôi, thì ra là cô bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ là nữ giúp việc. . . Ha ha, cũng chỉ là một nữ giúp việc . . . .
Khóe miệng từ từ nâng lên, nhàn nhạt cười tự giễu, cô đã ra một quyết định gì thế này, thì ra những chuyện diễn ra trong bốn tháng ngắn ngủi, anh đã hoàn toàn quên, ngay cả chút thương tiếc cũng chưa từng để lại cho cô.
Cô vì cái gì mà đau lòng như thế chứ? Rốt cuộc là vì cái gì?
“Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn tôi làm gì nữa không? Nếu như không có, tôi xin phép lui xuống trước”. Tô Lưu Cảnh nhíu mày, cúi người xuống cung kính nói.
Cô không đợi nổi nữa, cũng không hít thở trong không khí ngột ngạt này. Nói cô mềm yếu cũng được, nói cô nhát gan cũng được, ít nhất hiện tại, cô thật sự chịu không nổi nữa. Ba người mặt đối mặt chung đụng như vậy, lại tận mắt nhìn thấy bọn họ thân mật ở chung một chỗ, để cho cô phải chứng kiến sự ngạo mạn của người đàn ông kia, quả chẳng khác nào một hình phạt không có lối thoát.
Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, thân hình gầy yếu khẽ run run, tựa như tang cây trơ trọi chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ lung lay muốn đổ. Mặc dù có tức giận thế nào đi nữa thì anh cũng không tài nào phát tiết ra ngoài, thứ gì đó tương tự với thương yêu trào ra, để cho anh cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
Thấy Hình Hạo Xuyên không phản đối, Tô Lưu Cảnh khổ sở nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh, Tiếu tiểu thư, tôi xin phép. . lui xuống trước”. Sau đó vài món đồ ít ỏi của mình, cố gắng giữ thẳng lưng, từng bước từng bước đi trở về phòng của mình.
Rốt cuộc cũng tới cửa, hơi sức toàn thân dường như cạn kiệt trong nháy mắt, hai chân vô lực trượt xuống, cả người như một món đồ chơi quên lên dây cót, vô lực mà run rẩy ngồi trên đất.
Đây mới chỉ là ngày thứ nhất, mới là lần đầu tiên, cô đã sắp chịu không nổi nữa rồi, vậy còn 209 ngày kế tiếp, cô nên làm thế nào với trái tim chết lặng của mình, có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ tình ý dạt dào đây?
Không phải người ta nói, đau đến tận cùng cũng sẽ không cảm thấy đau đớn nữa sao? Nhưng tại sao, nơi trái tim kia, vẫn còn căng như dây đàn, vừa kéo đã thấy đau đây? Chẳng lẽ đau đớn còn chưa đạt tới cực hạn hay sao? Đến tột cô cùng còn phải chịu đựng khổ sở như thế nào chứ?