Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ xe màu trà chiếu vào trên thân thể hai người đang ôm nhau dây dưa, bả vai cường tráng của Nam Cung Kình Hiên che cô kín đáo, trong đôi mắt thâm thúy dâng lên sự đau lòng và khát vọng.

Cô gái này, lại có thể không kịp chờ đợi mà muốn rời khỏi anh như vậy.

Cánh tay càng siết chặt thêm một chút, Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng hôn cô, cảm thụ được hơi thở yếu kém và hành động thoáng giãy giụa của cô, sự trống không và mất mác trong lòng bị treo ngược lên, ôm chặt cô hôn sâu hơn, anh không muốn để cho cô gái này né tránh, trước khi anh không còn hứng thú thì vĩnh viễn cũng không thể để cho cô né tránh!

Chỉ là, có một ngày anh sẽ không còn hứng thú à…..

Càng đến gần cô anh càng muốn càng muốn cô, càng phải là cô, rồi lại thế nào cũng không bỏ được cô…..

*****

Tay của Lạc Phàm Vũ đút trong túi quần, ưu nhã tựa vào chiếc tủ gỗ hồng trắc trong gian phòng trống trải, nhíu mày hỏi: “Có hài lòng chỗ này không? Hai phòng và một phòng khách, cậu muốn nhà nhỏ như vầy làm gì?”

Thân ảnh Nam Cung Hình Hiên cao lớn rắn rỏi chầm chậm đi qua đi lại trong căn phòng không rộng rãi nhưng ấm áp dễ chịu, đôi mắt sâu xa uy nghiêm đánh giá, nghe lời Lạc Phàm Vũ hỏi thì chỉ nhếch khóe miệng một cái: “Mắc mớ gì tới cậu!”

Lạc Phàm Vũ cũng cười, chậm rãi rút ra một điếu thuốc từ trong túi, ưu nhã cất giọng hỏi: “Muốn ‘kim ốc tàng kiều’ (1) thì cũng tìm nơi nào tốt một chút, không phải bên cậu mới xây dựng một khu nhà cao cấp sao? Điều kiện nơi đó so với ở đây tốt hơn nhiều, cậu nói một câu là có thể lấy mấy căn sao còn dựa dẫm vào chỗ của mình?”

“Cô ấy không thích loại nhà biệt thự đó.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng khẳng định, đi tới trước bàn nhìn chiếc đèn màu vàng nhạt mà phần lớn phụ nữ yêu thích đang được đặt trên bàn, giơ ngón tay thon dài gõ gõ, cười nhạo nói: “Cô gái ngốc!”

“Đần cậu còn thích? Còn tích cực thay người ta tìm nhà, mẹ kiếp, cậu đúng là đê tiện.”

“Mình có nói mình thích sao?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng xoay người trừng mắt nhìn anh: “Chẳng qua chỉ là chơi đùa một chút mà thôi, mình cũng chưa nghiêm túc cậu nghiêm túc như thế làm cái gì?”

“Cậu…..” Lạc Phàm Vũ cau mày theo dõi anh hai giây lại bất đắc dĩ gật gật đầu, thật sự là bại bởi người đàn ông này: “Mình để cho cậu ương ngạnh cứng miệng, một ngày nào đó cậu sẽ phải thừa nhận cậu có cảm giác đối với Thiên Tuyết! Nếu không, sao ngay cả La Tình Uyển mà cậu cũng chưa hề phí tâm lo lắng qua, đây chỉ là tình nhân tại sao cậu lại hao tâm tốn sức, cậu quả thật có bệnh mới có thể như vậy!”

Nam Cung Kình Hiên mím môi không nói, chỉ là nhớ tới cô gái Dụ Thiên Tuyết kia cũng thường nói anh có bệnh, chết tiệt, chẳng lẽ tinh thần anh thật sự có vấn đề, trước đây, anh đối với phụ nữ đâu có để ý như thế này?

Nghĩ tới đây gương mặt tuấn tú lạnh như băng có hơi không nhịn được, bực mình giơ tay kéo hộc tủ của tủ âm tường ra, quét mắt nhìn mấy bộ y phục lưa thưa bên trong, quát lớn: “Cậu nghèo kiết xác phải hay không? ! Ngay cả tủ quần áo cũng trống không, cậu cho rằng ai tới đây ở? !”

Một câu nói khiến Lạc Phàm Vũ quả thật muốn phun ra, trừng to mắt mà nhìn anh, gương mặt tuấn tú nghẹn đỏ, nói: “Nam Cung Kình Hiên, cậu làm rõ cho mình, là phụ nữ của cậu muốn dời qua chứ không phải của mình! Cậu rất hi vọng mình biết rõ số đo 3 vòng của cô ấy hả? !”

Hờn giận trên mặt Nam Cung Kình Hiên giờ phút này mới giảm đi một chút, ý thức được là mình đã nói càn.

Lạnh lùng ‘Hừ’ một tiếng, Nam Cung Kình Hiên đóng hộc tủ lại, trong lòng đã quyết định sẽ mua y phục và một số đồ gia dụng hàng ngày khác, đây là khu vực ngoại thành cách xa khu vực thành thị, cảnh vật thanh u không khí trong lành, phong cảnh cũng coi như dễ chịu, giao thông không thuận tiện giống trong nội thành nhưng tuyến đường đi qua nơi đây vẫn rất nhiều, cách thiết kế vườn hoa càng khiến khu Bích Vân nhỏ này có thêm vài phần ấm áp thi vị, Nam Cung Kình Hiên đi một vòng đã nghĩ đến bộ dáng Dụ Thiên Tuyết có thể ổn định cuộc sống ở chỗ này, trong lòng hơi hơi hài lòng.

“Được rồi, lấy căn này, cậu giao chìa khóa cho mình rồi có thể đi.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.

Lạc Phàm Vũ trợn tròn mắt rồi từ từ nheo lại: “Ý tứ này là muốn mình đưa cho cậu? Mình đây cũng rất không tình nguyện nha, chẳng qua nếu là đưa cho người đẹp thì mình rất rộng rãi, bằng không cậu để cho cô ấy tự tới đây, chính tay mình đưa cho cô ấy, hả?”

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh: “Cậu muốn phụ nữ đến điên rồi phải hay không? !”

“Thật sự là mình muốn điên rồi, chỉ tiếc a….. Là phụ nữ của người khác!” Lạc Phàm Vũ nhéo nhéo mi tâm cười, bỗng nhiên ánh mắt lại mê ly nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên hỏi: “Mình nói, hiện tại Thiên Tuyết thật sự có quan hệ với cậu rồi hả? Cậu….. Đã làm cùng cô ấy?”

“Ừ.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt lên tiếng, một chữ cũng không nói thêm nữa.

Không hiểu sao tâm tình của Lạc Phàm Vũ lại phiền muộn, nhớ tới lần trước thấy cô là ở tiệc đính hôn của Dạ Hi, cô uống quá nhiều rượu nên mặt đỏ ửng bộ dáng đáng điềm đạm đáng yêu, thực sự không ngờ với tính tình quật cường và lòng tự trọng mạnh mẽ như cô gái ấy thế nào lại chung sống cùng với Nam Cung Kình Hiên, rốt cuộc là bị bao nhiêu uất ức mới có thể để cho mình cam tâm tình nguyện ăn nhờ ở đậu?

Hàng mày anh tuấn càng lúc càng nhíu chặt, Lạc Phàm Vũ lấy chìa khóa trong túi ra ném lên trên bàn cho Nam Cung Kình Hiên, theo bản năng liếc mắt xuyên qua cửa sổ nhìn thoáng qua căn hộ đối diện, anh cũng có chìa khóa, chỉ là căn hộ bên này ánh sáng mặt trời chiếu tương đối nhiều thích hợp cho phụ nữ ở hơn mà thôi, trong lòng xẹt qua một ý tưởng nhạy cảm, đến khi cô gái này chuyển vào…..

“Tối nay mình sẽ dẫn cô ấy tới đây, cậu thông báo trước cho quản lý bên này.” Nam Cung Kình Hiên quyết định, nhàn nhạt nói ra chủ ý.

Gương mặt của Lạc Phàm Vũ như bị khói mù bao phủ, không hiểu hỏi lại: “Cậu lớn mật như vậy dám theo sát lui tới với cô ấy? Hả? Mình nghe nói sáng nay La Tình Uyển đã trở về, sao cậu còn dám ăn vụng ở bên ngoài? Hương vị của cô gái này thật tốt đến vậy?”

Nam Cung Kình Hiên cười cười, mị hoặc lan tràn: “Hương vị cũng không tốt lắm, chẳng qua là ăn không ngán mà thôi, tạm thời mình còn hứng thú với cô ấy, cô ấy trốn không thoát.”

“Vậy còn Tình Uyển? Cậu thật sự cho là cô ấy cứ thế mà mắt nhắm mắt mở?!

“Còn chưa kết hôn, cô ấy đừng nghĩ tới việc quản mình!”

“Vấn đề ở đây không phải là đã kết hôn hay chưa kết hôn, Nam Cung Kình Hiên, phụ nữ không dễ chọc đâu, cậu coi chừng không che chở được cho cô tình nhân nhỏ thuần lương này!”

“Thuần lương?” Nam Cung Kình Hiên chầm chậm cau mày: “Hừ, cô gái Dụ Thiên Tuyết kia cũng không có đơn thuần như thế!”

“Không đơn thuần chẳng lẽ là phức tạp hay sao? Có cô gái nào ham tiền tài địa vị của cậu bị cậu khi dễ ức hiếp thành ra như vậy mà còn ở lại bên cạnh cậu, hả? Cậu nói!” Lạc Phàm Vũ hơi tức giận, nhìn anh chằm chằm, nói.

“Mình dạy dỗ phụ nữ của mình cũng không tới phiên cậu nhúng tay vào, đối với việc anh tức giận thì Nam Cung Kình Hiên làm như không thấy, đôi mắt thanh lãnh khinh thường liếc mắt nhìn anh: “Từ khi nào thì cậu nhiều chuyện như thế rồi hả?”

Nhất thời Lạc Phàm Vũ cứng họng, cũng không biết mình đang lo lắng và rối rắm cái gì, mây mù tràn ngập, đột nhiên anh cảm thấy chắc là mình váng đầu rồi, dường như với Dụ Thiên Tuyết cũng không có đặc biệt gặp mặt bao nhiêu lần, cũng không tiếp xúc nhiều, làm sao lại ảnh hưởng sâu thế này rồi.

“Có thời gian mình sẽ qua chỗ của cậu ngồi chơi, đoán chừng có thể gặp được Tình Uyển, lâu rồi mình cũng không qua lại với chú La bên kia, lần này con gái của chú ấy trở về mình ít nhiều gì cũng nên bày tỏ một chút.”

“Tùy cậu.” Nam Cung Kình Hiên cảm thấy không có vấn đề gì.

“Bao lâu nữa thì Dạ Hi sinh? 2 hay 3 tháng?”

“Có lẽ khoảng hơn 3 tháng, không rõ lắm.”

Cậu, cái tên này, đoán chừng gần đây tâm tư đều ở trên người cô tình nhân nhỏ đi!”

“Mắc mớ gì tới cậu!” Nam Cung Kình Hiên cau mày, cảm thấy hôm nay người đàn ông này thật sự nói nhiều muốn chết!

(1)Kim ốc tàng kiều: bao dưỡng tình nhân

Nước đá lạnh như băng xoa xoa trên mặt, bớt sưng và làm dịu đau rát, Dụ Thiên Tuyết trầm ngâm liếc nhìn chai thuốc trên bàn mà Nam Cung Kình Hiên đưa tới, vẫn quật cường chỉ lấy nước đá chườm lên mặt không thèm để ý tới một chút nào.

Cô luôn không thích nhận ân huệ của người khác, lại càng không có thói quen bị người ta tát cho một cái rồi lại cho nếm vị ngọt mứt táo.

Hiện tại, đây chính là cách làm ghê tởm của nhà Nam Cung.

Rất nhanh đến hết giờ làm việc, người trong tầng lầu rối rít đứng dậy rời đi, rốt cuộc cửa phòng hội nghị khẩn cấp trên tầng cao cũng mở ra, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi đi ra ngoài, thời điểm nhìn thấy bóng dáng nhỏ yếu của Dụ Thiên Tuyết ngồi trước bàn làm việc thì trong lòng khẽ rung động, lúc này anh mới phát hiện ra là cô thích mặc áo sơ mi màu sáng, khuôn mặt thanh thấu không hề trang điểm, thỉnh thoảng trang điểm nhàn nhạt liền sáng rực chói mắt, sống lưng thẳng tắp khiến người ta muốn ôm cô vào trong ngực không để cho cô một mình chống đỡ mệt mỏi như vậy.

“Còn chưa làm xong?” Nam Cung Kình Hiên đi tới cau mày hỏi.

“Tự tôi ở chỗ này làm cho xong, anh về trước đi. Dụ Thiên Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói.

Nam Cung Kình Hiên cau mày càng chặt hơn, cười lạnh lấy cây viết trong tay cô ra, vuốt vuốt mái tóc của cô: “Cô gái ngốc, em quên tôi là ông chủ à? Tôi nói em không cần làm thì em cũng không cần làm nữa, đi theo tôi!”

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc: “Anh xác định không cần tôi làm nữa sao?”

Người đàn ông này luôn thích nghiền ép sức lao động của cô, giờ phút này lại quan tâm săn sóc cô ngược lại có chút không thích ứng.

“Hoặc là em thích ở lại đây tăng ca để nâng cao thành tích vậy thì tôi cũng không có ý kiến, em làm bao lâu? Tôi chờ em là được!” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại nhìn cô chăm chú, giọng nói chậm rãi khàn khàn, lúc nói xong chính anh cũng bị hoảng sợ, giọng nói dịu dàng mập mờ như vậy không nên thốt ra từ miệng của mình, thực sự là có chút không thích ứng.

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết càng lúc mở càng lớn, vẻ mặt hơi lúng túng, gian nan nhúc nhích muốn tách khỏi sự đụng chạm của anh, lành lạnh nói: “Tôi xong ngay đây, chờ một chút.”

Nam Cung Kình Hiên nhận thấy cô tránh né cũng không cưỡng bách nữa, ưu nhã đứng dậy an tĩnh chờ cô làm xong việc, khuôn mặt nhỏ nhắn và dáng dấp nghiêm túc kia khiến cho anh càng thêm động lòng, bụng dưới dâng lên từng đợt từng đợt sóng nhiệt cháy bỏng toàn thân, hai chân trắng noãn trơn mềm khép lại đứng đắn cùng một chỗ ở dưới bàn, thật là mỹ lệ đến siêu hồn lạc phách.

Chờ đợi đến khi cô làm xong việc Nam Cung Kình Hiên mới từ từ tiến tới gần bắt lấy tay cô, dắt đi luôn ra ngoài.

Dụ Thiên Tuyết đã quen thói bá đạo của anh, trong đôi mắt trong suốt không có sự kinh ngạc, chỉ là quay lưng đi theo anh, mấy ngón tay mảnh khảnh thả lỏng chứ không nắm chặt, đơn giản mà bị động để anh kéo sát ở bên người.

Thang máy đi xuống một tầng rồi một tầng, Dụ Thiên Tuyết hỏi: “Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi không muốn đến nhà anh, anh biết mà.”

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc cô một cái, ánh mắt vẫn sâu xa thăm thẳm: “Tôi biết em không muốn tới đó cho nên dẫn em đi chỗ khác, lúc này em tốt nhất không nên nói gì hết, đi theo tôi là được!”

Dụ Thiên Tuyết còn lời nào để nói, chẳng qua đôi mắt trong suốt nhìn anh có chút đề phòng.

Xe chầm chậm chạy về hướng ngoại thành, Nam Cung Kình Hiên khó có được sự kiên nhẫn, ưu nhã tựa vào lưng ghế mở miệng nói: “Trước tiên em vào ở bên khu Bích Vân đừng trở về căn phòng thuê nhỏ xíu của em nữa, tôi đã trả chỗ đó giùm em rồi!”

Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi trợn to, không thể tin được là Nam Cung Kình Hiên đã thay cô quyết định như thế….. Nơi cô đã sinh hoạt vài năm cứ như vậy mà không còn sao? Anh nói gì? Muốn cô dọn tới khu Bích Vân ngay bây giờ, khu căn hộ chung cư mới xây dựng? ?

“Anh đợi một chút, tôi còn rất nhiều đồ ở đó, sao anh lại trả phòng giùm tôi? !” Dụ Thiên Tuyết nóng lòng, trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng dâng lên sự lo lắng vô cùng, quay mặt sang nhìn anh chằm chằm: “Nam Cung Kình Hiên, anh có thể đừng bá đạo như vậy được không? Coi như có làm gì thì hỏi ý kiến của tôi cũng không mất bao nhiêu thời gian, sao anh có thể như vậy? !”

Nam Cung Kình Hiên cũng hơi cau mày: “Cái cô gái này, không lôi thôi thì chết sao? ! Tôi thấy em đáng thương nên mới tìm nhà giúp em, em cứ không biết điều thế này phải hay không! Hừ, đã không còn kịp rồi, còn thiếu gì thì nói thẳng cho tôi biết, tôi trực tiếp mua toàn bộ giúp em! Chạy cái gì mà chạy!”

Dụ Thiên Tuyết vốn là vô cùng lo lắng, trong lòng càng lúc càng sốt ruột, đè nén trái tim đang đập kịch liệt nhẹ nhàng hít một hơi khẩn cầu: “Khu Bích Vân cùng đường với nhà trọ của tôi, anh lái xe qua đó một chút được không? Tôi van cầu anh, tôi không thể cứ thế này mà chuyển đi, thật sự tôi có đồ quan trọng ở bên kia, Nam Cung Kình Hiên, tôi van anh!”

Trong kính chiếu hậu, đôi mắt trong suốt của cô đã rưng rưng.

Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Kình quét qua, khẽ nguyền rủa rồi đảo tay lái chuyển phương hướng lái xe về phía nhà trọ của cô.

Cô gái này….. Thật là càng ngày càng hết cách với cô!

Lần nữa xuất hiện tại hẻm nhỏ đơn sơ vắng lặng, Nam Cung Kình Hiên nhíu mày chịu đựng tắc nghẽn của nơi này từ từ lái chiếc Lamborghini chạy vào, ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng trở nên phức tạp, rõ ràng là trong lòng có vướng mắc không thôi.

Chờ xe dừng lại, cô nóng lòng xuống xe đi nhanh tới trước cửa, vừa muốn mở cửa lại phát hiện mình không có chìa khóa, giương mắt nhìn căn phòng trước mắt, ánh mắt trở nên vô vọng.

Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên đi tới từ phía sau, lạnh lùng nhíu mày tràn đầy sự bất đắc dĩ, lại đi vòng qua cô dùng chìa khóa mở cửa để cô vào thu dọn đồ đạc.

Dụ Tuyết dừng lại một chút, vứt cho anh một ánh mắt cảm kích rồi đi vào.

Căn phòng nhỏ hơi chật hẹp có ánh sáng nhu hòa chiếu vào, Dụ Thiên Tuyết cảm động đứng yên nhìn bày trí của nơi này hận không mang đi được tất cả mọi thứ, bất luận cô, Dụ Thiên Tuyết nghèo túng đến mức nào cũng đều phải có mùi vị quen thuộc của cô, cô đứng bên trong đã một lúc cũng không muốn đi ra ngoài.

“Động tác nhanh lên một chút! Tôi chỉ cho em 10 phút, lấy đồ quan trọng gì đó rồi đi theo tôi!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng hạn định thời gian cho cô.

Hàng mày thanh tú của Dụ Thiên Tuyết hơi nhíu lại, lúc này mới bối rối hoảng loạn lên.

Cô muốn mang đi quá nhiều thứ, tủ sách kia Thiên Nhu từng dùng qua, cái ly uống nước quen thuộc của cô, thậm chí còn có bức tranh Trình Dĩ Sênh tặng cô năm sinh nhật 20 tuổi….. Trong căn phòng này, tất cả tất cả, là tất cả hồi ức bi thống hoặc vui vẻ của cô suốt 5 năm qua!

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên bức bách uy hiếp như vậy, Dụ Thiên Tuyết không thể chịu đựng được trong mắt khẽ dâng lên hơi nước, dứt bỏ ý niệm không không hợp với thực tại bắt đầu thu dọn đồ đạc, lấy ra một cái túi lớn, giả bộ đi thu thập vật dụng hàng ngày và quần áo gì đó, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng quát khẽ: “Không cần mang theo những thứ đó! Tôi đã chuẩn bị giúp em!”

Dụ Thiên Tuyết hơi kinh ngạc, nhìn mấy bộ đồ lót trong ngăn kéo khẽ đỏ mặt xấu hổ.

Thật sự không có gì để mang đi, không thiếu cũng có thể thêm nữa, nhưng người đàn ông bá đạo này lại không cho cô mang đi một chút gì, bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy từ trong ngăn kéo bên dưới ra một tập thơ mà Thiên Nhu thường đọc ôm vào trong ngực, lấy thêm khung hình ba mẹ trên bàn, đứng dậy nhẹ giọng nói: “Tôi thu thập xong rồi, đi thôi.”

Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại quan sát 2 món đồ trong ngực cô, nhìn khuôn mặt cô thanh thấu như nước anh cảm giác trong lòng mình có vạn phần phức tạp.

Một cô gái mảnh khảnh yếu đuối như thế, sau khi tất cả người thân đều đã rời đi, một mình cô độc đứng ở chỗ này.

Nam Cung Kình Hiên không nhịn được đi qua ôm Dụ Thiên Tuyết, ôm thân thể mảnh khảnh không xương của cô vào trong lồng ngực, yên lặng ôn tồn một câu cũng không nói, chính là dùng vòng ôm và sức lực của cánh tay cho cô sự ấm áp, Dụ Thiên Tuyết rất kinh ngạc đối với động tác của anh, nâng khuôn mặt thanh thấu lên nhìn chằm chằm biểu tình của anh, không thể tin được đây chính là người đàn ông máu lạnh vô tình đến mức tận cùng kia.

“Không cần có bộ dạng sầu khổ như thế, tôi quyết định nuôi em thì sẽ không bạc đãi em!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày nói, không ngờ lại bị đôi mắt vô tội trong veo mà lạnh lùng của cô hấp dẫn, trầm thấp chửi rủa một câu rồi hôn lên môi cô, thâm tình trằn trọc, mới đầu Dụ Thiên Tuyết còn giãy giụa nhưng anh kìm hãm thân thể cô khiến cô không thể động dậy, hung hăng hấp thu ngọt ngào làm người ta say mê trong cổ họng cô, dần dần Dụ Thiên Tuyết bỏ qua giãy giụa, để mặc anh đòi lấy.

Đợi đến khi 2 người trở lại xe thì sắc trời đã sắp tối đen, thân thể nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết lọt thỏm ở trên ghế lái phụ, trước khi xe quẹo cua, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú về nơi đã từng gắn bó, lưu luyến từ biệt một lần cuối cùng.

*****

Căn hộ rộng lớn phù phiếm rực rỡ như thế, lớn đến nổi khiến người ta cảm thấy hư không, Dụ Thiên Tuyết đứng ở bên trong nhìn cái bóng của mình phản chiếu trên cửa sổ sát đất, khuôn mặt đó đúng là xinh đẹp nhưng cũng yếu ớt, thật sự là bây giờ cô đành chịu bị giam ở đây rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!