Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Dụ Thiên Tuyết hoảng hồn giật nảy mình, cả người đều bị anh giam cầm từ phía sau lưng, trái tim của cô nhảy loạn thình thịch, tựa hồ cũng có thể đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng mà…..Ở chỗ này? Nhà Nam Cung?! Cô không muốn!

Hai bàn tay nhỏ bé vội vàng bắt lấy hai bàn tay đang gây sóng gió trên ngực mình, sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, đôi mắt trong trẻo lộ vẻ khẩn trương cực độ: “Không được! Nam Cung Kình Hiên, anh…..Anh chú ý một chút! Không nên loạn phát tình bừa bãi!!”

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thở dốc phả ra hơi nóng hầm hập, hôn hít gò má trắng nõn đã ửng hồng của cô, lười biếng liếc qua người giúp việc nói: “Ra ngoài, cấm đi vào, lầu hai này không cần các người ở đây, nghe rõ chưa?”

Gương mặt của người giúp việc nhanh chóng đỏ lên, chợt tỉnh ngộ gấp rút cầm lấy drap trải giường đã thay và những vật dụng khác: “Dạ, tôi…..Tôi đi ra ngoài, thiếu gia!” Nói xong quay người chạy trối chết ra ngoài.

“Nam Cung Kình Hiên, anh dẫn tôi về đây chính là vì để làm việc này hay sao?!” Dụ Thiên Tuyết xấu hổ và giận tới cực điểm, đôi mắt long lanh trong suốt, cố gắng tránh né khát vọng nóng bỏng cơ hồ như thiêu đốt của anh.

“Em có ý kiến?” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, đưa tay kéo áo sơ mi của cô, một bên vai của cô lộ ra, hơi thở nóng bỏng phả ra triền miên kịch liệt: “Thời điểm tôi muốn em đương nhiên là dẫn em về chỗ của tôi, chẳng lẽ em muốn ở bên ngoài, hửm?”

“…..” Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, không biết vì sao khi đôi môi của anh lướt trên da thịt lại có cảm giác mãnh liệt như thế, đầu óc cô ong ong tác hưởng, toàn bộ lời nói cũng bị bức bách trở vào bụng một chữ cũng không phát ra được, tay cô nắm chặt drap giường run giọng nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh chậm một chút được không? Căn bản là tôi chưa thích ứng làm phụ nữ của anh phải như thế nào, anh cho tôi chút thời gian có được hay không? Nếu như anh có nhu cầu hẳn là có rất nhiều người có thể thỏa mãn anh, tôi…..Kỹ thuật của tôi không được giỏi anh đi tìm người khác đi!”

Cô đỏ mặt khẩn cầu, trong mắt là sự sợ hãi, cô chưa từng quên hai đêm kia bị anh chiếm hữu có bao nhiêu là đau nhức, cảm giác xé rách như xỏ xuyên qua thần trí của cô, toàn thân đều như bị nghiền ép đau buốt, nước sôi lửa bỏng, vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Nam Cung Kình Hiên nghe cô nói xong quả thật muốn nổi điên, gương mặt tuấn tuấn nghẹn hồng, chính là bị câu sau cùng của cô làm cho cười gằn, một tay kéo cô quay qua đối mặt với mình, hai tay anh chống trên giường, hơi thở nóng như lửa vẩy vào chóp mũi cô: “A…..Em không biết phụ nữ thông minh chính là ngoan ngoãn nằm trên giường rồi tách chân ra thôi sao! Em không cần kỹ thuật, Dụ Thiên Tuyết, hôm nay tôi muốn cho em biết có phải lần nào cũng là bị tôi cưỡng bách hoan ái hay không, hôm nay tôi sẽ làm cho em chủ động, em chờ đó mà coi!”

Trong đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết có nông nông sâu sâu kinh hãi, lại bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, giọng nói trong trẻo từng chữ rõ ràng: “Anh đừng nằm mơ! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng tự nguyện qua, có phải cưỡng bách hay không chính anh rõ nhất, không cần tôi nhắc nhở! Tại bữa tiệc ngày đó, nếu không phải anh ép buộc mang tôi về đây, tôi tuyệt nhiên cũng sẽ không có dây dưa cùng anh! Thời điểm đó anh thế nào không suy nghĩ một chút coi tôi có tình nguyện hay không?! Có phải rất đau hay không?! Cái tên khốn kiếp này!”

Cô nói xong liền kích động, nhớ tới ngày đó say rượu bị anh đưa về nhà Nam Cung, điên cuồng tàn sát giày vò cả đêm, cô sợ đến toàn thân run rẩy, trong mắt là lửa giận và sự oán hận, nước mắt dâng trào kịch liệt.

Lại một lần nữa bị đâm đau, Nam Cung Kình Hiên nhìn cô chằm chằm, gương mặt tuấn tú đỏ lên không phản bác được, thở gấp lạnh lùng buông cô ra, tức giận nói: “Với phụ nữ bướng bỉnh như em thì không cần phải rõ ràng! Tóm lại bây giờ lăn đi tắm cho sạch sẽ, tôi không thích đụng chạm phụ nữ bẩn thỉu dơ dáy! Còn nữa…..Đừng có quên lần này là em vì Dụ Thiên Nhu mà chính miệng đáp ứng tôi đó, bán không nổi cũng khỏi cần nói điều kiện với tôi! Hừ!”

Bàn tay anh bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khinh miệt mà hờ hững thoáng nở nụ cười, rồi lại lạnh lùng buông cô ra.

“…..”Dụ Thiên Tuyết ngã trên giường, tay vịn hộc tủ ở đầu giường để ổn định thân thể, cô cắn chặt môi, chua xót mãnh liệt dâng lên trong lòng, không sai, cô đã đáp ứng rồi, đó là cách duy nhất để cô có thể cho Tiểu Nhu ra nước ngoài! Ừ, Dụ Thiên Tuyết, mày đã bán, mày đã sớm bán thân còn ở đây giả bộ trong trắng trinh khiết cái gì nữa?!

Giống như bị một bạt tay hung hăng tát lên gò má, đầu óc của Dụ Thiên Thiên ong ong tác hưởng, lau nước mắt đứng lên đi về phía phòng tắm, đây chính là con đường cô đã lựa chọn, coi như có quỳ gối cũng phải đi cho đến cùng!

Tiếng nước chảy rắc rắc, không lớn, lại đủ để trêu chọc khiêu khích thần kinh người khác.

Nam Cung Kình Hiên tựa người vào đầu giường nhìn tài liệu, nhưng từ đầu đã không đọc nổi, quăng tài liệu sang một bên, mặt lạnh lùng đi qua vặn tay nắm cửa, lại phát hiện cô gái đáng chết kia vậy mà đã khóa cửa từ bên trong!

Hừ!

Đôi mắt sâu xa của anh rõ ràng cháy bỏng, tóc trên trán anh anh ánh sáng, bước thối lui quay về, chờ lát nữa cô ra ngoài sẽ dọn dẹp cô!

Mãi cho tới khi tắm xong, Dụ Thiên Tuyết mới phát hiện trừ khăn tắm để cô quấn người ra thì cái gì cũng không có, vừa mới đắm chìm trong khổ sở vậy nên quên mất không mang theo đồ ngủ vào! Hơn nữa hiện tại cô vẫn đi chân không trong phòng tắm, cả người tỏa ra hơi nước và thơm ngát sữa tắm, không còn cách nào, chỉ có thể lấy khăn tắm quấn kín thân thể.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để cho anh đi vào? Tên khốn kia hình như đã đuổi hết toàn bộ người giúp việc đi rồi!

Dụ Thiên Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng khẽ nguyền rủa, đi tới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, nắm chặt khăn tắm nhìn về hướng giường ngủ, hít một hơi nói với người đàn ông cường tráng: “Tôi không có quần áo, anh có thể cho người đi lấy một hai bộ giúp tôi được không? Bất cứ quần áo gì cũng được!”

Nam Cung Kình Hiên ngước lên, đôi mắt anh đen bóng như một cái hồ sâu thẳm thẳm không thấy đáy.

“Tắm sạch rồi?” Anh ưu nhã đứng dậy, kiêu căng nhìn cô chăm chú, chậm rãi đi về phía cô.

Dụ Thiên Tuyết cắn môi gật đầu một cái, nhìn anh càng lúc càng đến gần thì động tác bắt đầu sợ sệt, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt tay nắm cửa, nghĩ trước khi anh đi qua đây sẽ đóng cửa lại, không ngờ động tác của Nam Cung Kình Hiên nhanh hơn, khi khe cửa chỉ còn lại nửa cm thì nháy mắt ‘Sầm!’ một tiếng, tay anh đã chống lên cánh cửa, hung hăng đẩy cửa phòng tắm mở ra, đưa tay chuẩn xác không sai lệch bắt được cổ tay trơn mịn trắng noãn của Dụ Thiên Tuyết, một phát mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực.

“Bây giờ còn cùng tôi chơi đùa, hửm?” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu chống đỡ cái trán của cô, hơi thở hừng hực áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn, cô gái này, lúc để mặt mộc không trang điểm cư nhiên cũng xinh đẹp quyến rũ người ta thế này! Anh chìm đắm trong hương thơm thoang thoảng tản mát ra từ người cô, quả thực không nhịn được, bỗng chốc le lưỡi liếm gương mặt của cô, ánh mắt như là dã thú muốn cấu xé con mồi!

Dụ Thiên Tuyết giật nảy mình, cũng không dám động đậy, chỉ cảm thấy mình đang dán sát cơ thể anh, bộ dáng anh bây giờ giống như một con báo, nóng như lửa, khẩn trương căng thẳng, vận sức chờ phát động vùi lấp ở bên trong cơ thể mềm mại của cô, hung hăng nghiền nát cô!

“Anh…..Anh chậm một chút…..Tôi…..” Khuôn mặt tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết ửng hồng không bình thường, sợ đến mức không dám chạm vào thân thể của anh, trải qua thống khổ ở hai lần trước khiến cho cô sợ muốn chết, cô sợ người đàn ông này bộc phát sức lực bừng bừng mạnh mẽ!

Trong cổ họng của Nam Cung Kình Hiên phát ra thanh âm khát vọng, cúi đầu hôn lên mặt và cần cổ của cô, lung tung mà đói khát, thở hổn hển thô suyễn nói: “Yên tâm, lần này tôi sẽ dịu dàng, không cần sợ như vậy!”

Nói xong anh bồng Dụ Thiên Tuyết lên, nặng nề đè lên trên giường, trọng lượng của hai người làm chiếc giường lớn mềm mại lún sâu xuống, Nam Cung Kình Hiên như hóa thân thành dã thú, trầm thấp gầm gừ hôn cô lung tung, như cuồng phong mưa bão cuốn lấy thần trí cô, từ trán đến chóp mũi, từ gò má đến hõm cổ, sau cùng anh mới bưng mặt cô hung hăng bao trùm đôi môi đỏ tươi bóng mọng.

Say mê đắm đuối thế nhưng chưa đủ.

Dụ Thiên Tuyết vẫn còn sợ đến sắc mặt trắng bệch, tay gắt gao nắm chặt drap giường không buông ra, bị anh hôn kịch liệt khiến toàn thân run rẩy, muốn tránh, bàn tay anh lại mạnh mẽ bóp chặt eo của cô, tuyệt nhiên không có mảy may trốn thoát.

Đêm như thế này, đã định trước khó có thể yên ả!

“…..” Dụ Thiên Tuyết đau ngâm lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhíu chặt mày, ngay khi anh tiến nhập thì trong nháy mắt cứng ngắc đờ người.

Nam Cung Kình Hiên vốn cho là cô đã chuẩn bị tốt, đã đủ động tình, lại không nghĩ rằng cô vẫn còn căng thẳng hồi hộp như vậy, chỉ có thể cố nén khát vọng của bản thân, mồ hôi đầm đìa chống đỡ thân mình, một tất một tất chầm chậm tiến vào, cúi đầu liếm láp vành tai của cô, hơi thở hổn hển thô suyễn, giọng khàn khàn dịu dàng dụ dỗ cô: “Không nên chặt thế này…..Thả lỏng…..Em như vầy tôi căn bản không nhúc nhích được…..Ngoan…..”

Thần sắc của Dụ Thiên Tuyết mê loạn xinh đẹp đến rung động lòng người, vịn bờ vai anh đau đớn nhíu chặt mày, bị sự khát vọng và đau đớn tán loạn trong thân thể hù dọa, thần kinh căng thẳng của cô như bị một dòng nước ấm tách ra, đột nhiên thống đau cô ngâm lên một tiếng, vật trướng nóng của anh đã hoàn toàn xuyên vào.

Nam Cung Kình Hiên chưa bao giờ thử qua cảm giác đè nén khát vọng của mình như thế, đôi mắt thâm thúy đỏ hồng, động tác vẫn rất chậm, có lực mà nhẹ nhàng muốn lấy lòng cô gái dưới thân, hơi thở thô suyễn hổn hển ở bên tai cô dụ dỗ, anh dịu dàng dụ dỗ mãi đến khi cảm giác được cô cũng có cảm giác, lúc này mới nhẹ khép hai chân của cô lại hướng dẫn cô quấn chặt hông của anh, thăm dò tìm tòi vào sâu hơn!

“Đừng…..Chậm một chút…..Anh chậm một chút…..” Dụ Thiên Tuyết nghẹn ngào nắm chặt hai tay của anh, mấy đầu ngón tay nhợt nhạt bấu vào thịt của anh, trong mắt bỗng nhiên ứa ra nước mắt, rưng rưng khiến người ta thương tiếc.

Nam Cung Kình Hiên đã sớm không còn nhẫn nại, kéo bàn tay nhỏ bé quàng lên lưng để cho cô ôm chặt mình, cô khó nhịn liền bấm vào trên tấm lưng rộng rãi rắn chắc của anh, Nam Cung Kình Hiên cảm thụ được móng vuốt như con mèo nhỏ của cô, cảm giác trên lưng hơi đau rát, anh càng lúc càng bị kích thích và kích động, đôi mắt đỏ hồng hung hăng hôn cô, không để ý cô thống thanh giãy giụa in từng dấu ấn lên trên người cô, mất khống chế mạnh mẽ chạy nước rút.

“Chậm lại không được…..Thiên Tuyết, ôm chặt!” Nam Cung Kình Hiên thở gấp thô suyễn gầm nhẹ, hơi thở nóng bỏng phun vào màng nhĩ cô!

Cô bắt đầu có thể cảm nhận được hoan ái tuyệt vời, quấn chặt lấy anh, ở dưới thân anh run rẩy than nhẹ…..

Nam Cung Kình Hiên nghe thanh âm kia quyến rũ tới cực điểm, sống lưng vọt lên từng đợt khuây khỏa! Anh ngửa đầu hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú đỏ lên, càng ác liệt xỏ xuyên nhanh hơn, trong lúc cô nức nở nghẹn ngào anh lên tiếng gầm nhẹ: “Dụ Thiên Tuyết…..Em quả thật…..Ách!”

Anh gần như điên cuồng, ra vào kịch liệt, làm cho người dưới thân không nhịn được thét chói tai lùi về sau, bị anh túm trở lại ép vào trong ngực hung hăng hành hạ!

Đêm, trở nên cuồng loạn.

Dụ Thiên Tuyết không biết mình đã thoải mái quyết liệt lên đỉnh bao lâu, thanh âm đã khàn khàn, thân thể yếu đuối ướt mồ hôi dầm dề, giờ phút này Nam Cung Kình Hiên lại hung hăng bóp bầu ngực no đầy mẫn cảm của cô, cô run rẩy co giật hét lên một tiếng, nghênh đón một vòng điên cuồng đoạt lấy sau cùng của anh, hai người quấn thật chặt cùng nhau, run rẩy kịch liệt bạo phát kích tình…..

Đêm đã quá khuya, Dụ Thiên Tuyết mồ hôi dầm dề, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn bộc phát kích tình khiến người ta thương yêu, Nam Cung Kình Hiên thở dốc chốc lát mới từ trên người cô rên lên một tiếng ôm cô vào trong ngực mà hôn, gương mặt tuấn tú của anh ửng đó, mày hơi nhíu lại, nếm không đủ yêu cũng không đủ, trước giờ không biết, thì ra là ra sức lấy lòng một cô gái có thể đạt được sự điên cuồng vui sướng đến như thế, thân thể của cô ướt mềm chặt khít, như một đóa hoa chậm rãi nở rộ trong lòng anh, mặc anh đòi lấy thương yêu, cảm giác kia thế nhưng tuyệt vời khoái hoạt khiến cho anh phải điên cuồng…..

“Tiểu Nhu…..” Dụ Thiên Tuyết run run kêu lên, trong hôn mê rơi nước mắt, thân thể mệt mỏi bủn rủn tột cùng từ từ cuộn mình lại, dựa sát vào thân thể ấm áp của anh.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô co rút vào trong lòng mình, trái tim không tự chủ được mà rung động, trong lòng mơ hồ nhói đau!

Cúi đầu thở dài ôm cô vào lòng, hơi thở nóng bỏng của Nam Cung Kình Hiên vẩy vào khóe môi ngọt ngào của cô, giọng nói ám ách: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt…..Yên tâm, hửm? Đừng khóc nữa…..”

Người thân duy nhất cứ như vậy rời đi, anh có thể hiểu tâm tình cùa cô, giờ phút này đã mê mang mới bộc lộ ra sự yếu đuối của cô, cô gái này, quả nhiên chỉ có thời điểm giằng co cùng anh mới bướng bỉnh như thế kia!

Chẳng qua là sự đau đớn và thương tiếc trong lòng anh tại sao lại mãnh liệt đến như vậy?

Nam Cung Kình Hiên chầm chậm cau mày, cố nén để cho mình không suy nghĩ nữa, nhưng vẫn là nhịn không được ôm cô thật chặt, giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính nhau không muốn rời khỏi thân thể ấm áp của cô, anh vẫn chặt chẽ bá chiếm chưa rút khỏi bên trong cơ thể cô, cúi đầu kêu rên, triền miên mà dịu dàng hôn cô, đến tận lúc cô thôi run rẩy khóc thúc thít, co rút trong ngực anh ngủ thật say.

Chết tiệt…..Cô bất quá chỉ là phụ nữ anh đoạt lấy để tiết dục mà thôi, anh, Nam Cung Kình Hiên sẽ không hãm sâu vào!

Nhưng không có cách nào, anh đã bắt đầu không nhịn được mà thương yêu cô…..

Một tháng, Dụ Thiên Tuyết, tôi phải từ bỏ em!

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên thầm chửi rủa, gương mặt tuấn tú lộ vẻ mê ly mị hoặc, thân thể cũng hơi mệt mỏi, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.

*****

Rạng sáng ở sân bay, chuyến bay chở hành khách từ từ đáp xuống đường băng, dấy lên một trận gió không nhỏ.

Không khí lạnh thấu xương, một bóng dáng xinh đẹp mặc trên người cái áo khoác tinh xảo màu xanh lục, cô kéo va li hành lý đi ra, đôi mắt trong trẻo thoáng nhìn phong cảnh bên ngoài, vẫn là nơi chốn quen thuộc, chẳng qua là trước mặt có chút bỡ ngỡ mà thôi.

“La tiểu thư, tôi đã tới.” Phía sau lưng cô, hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh tiến tới gần.

La Tình Uyển nhìn người đó một cái, đưa va li hành lý trong tay cho anh ta, nở nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn.”

“La tiểu thư là về nhà trước sao? Tiên sinh và phu nhân cũng không có thông báo trước, hiện tại thời gian quá sớm, chỉ có thể gọi điện thoại thông báo trước cho tiên sinh.” Lái xe phía trước nhẹ giọng hỏi.

La Tình Uyển không nói lời nào, chỉ là liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại di động của mình, có chút sững sờ mất hồn.

Làm sao cô lại không giữ được bình tĩnh như vậy, nhất thời kích động liền chạy về đây?

Điều này thật sự là không phù hợp với tính tình của La Tình Uyển cô, gặp chuyện luôn trầm tĩnh quả quyết, không gì có thể lay động kế hoạch cô đã định.

Trong điện thoại lẳng lặng có một tin nhắn, ký tên ‘Dạ Hi’, nội dung là: “Hôm nay anh trai đưa người phụ nữ kia về nhà, bọn họ ở trên lầu làm việc đó, thật ồn ào, chị Tình Uyển, chị tán gẫu với em đi!”

Nội dung và mục đích rõ ràng như vậy, quả nhiên là phong cách của Nam Cung Dạ Hi.

Trong xe có chút lạnh, La Tình Uyển kéo chặt áo khoác, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: “Đi biệt thự nhà Nam Cung, bác trai luôn luôn dậy sớm, hiện giờ hẳn là đang luyện thái cực quyền trong hoa viên mới đúng.” Cô nhẹ nhàng cười: “Chúng ta tới đó thăm viếng bác ấy trước.”

Sáng tinh mơ sương mù dần tan, ánh sáng duy mỹ chói mắt dần lộ ra, chiếu rọi hoa viên nhà Nam Cung nhìn như tiên cảnh.

Nam Cung lão gia mặc một thân trang phục màu trắng đang chậm rãi đánh quyền, trong nhu có cương, bàn tay cùng lực đạo đều nắm vững vừa phải, vầng trán già dặn lộ ra sự tôn nghiêm, sáng sớm ở tại chỗ này, ông rõ ràng nghe được tiếng động nhỏ ở cổng chính, lại vẫn như trước làm như không nghe thấy tĩnh tâm mà uy nghiêm.

La tình Uyển bước xuống xe, liếc mắt nhìn cửa sổ quen thuộc đó, đứng yên lặng mấy giây.

Rèm cửa màu xanh nước biển bị gió lạnh thổi phập phồng, anh cũng không biết đóng cửa sổ để phòng ngừa cảm mạo, đôi mắt của La Tình Uyển sáng lên mơ màng trong chốc lát, thu hồi tầm mắt cũng thu hồi nhớ nhung bận tâm trong lòng suốt hai năm ròng rã, bước chân chầm chậm ưu nhã đi về phía vườn hoa, có người giúp việc nhìn thấy bóng dáng của cô nhất thời ngạc nhiên đến không nói ra lời, La Tình Uyển thoáng cười duyên phất phất tay với người giúp việc, ý bảo đừng lên tiếng.

Nam Cung lão gia vẫn đánh quyền đến khi khắp người hơi đổ mồ hôi, tinh thần khỏe mạnh mới thu hồi động tác.

Cũng chỉ có hôm nay vận động như vậy mới có thể để cho ông buông lỏng toàn thân một chút, bàn tay già nua của ông mạnh mẽ nắm giữ sản nghiệp khổng lồ của dòng họ, lật tay là có thể che trời, chuyện chung thân của con gái cũng phải bận tâm lo lắng, còn có thời gian nào để lòng ông được yên tĩnh? !

Cầm lấy khăn lông trong tay người giúp việc lau mồ hôi, Nam Cung lão gia nhíu mày hỏi: “Kình Hiên đâu?”

“Dạ tiên sinh, thiếu gia vẫn chưa thức dậy.” Người giúp việc nhẹ giọng nói.

“Hừ!” Nam Cung lão gia tức giận hừ lớn tiếng, trong đôi mắt là sự tàn bạo, tên tiểu tử kia càng lúc càng lớn mật, tùy tiện đưa người về nhà không nói, còn chơi đùa đến điên cuồng như thế, nếu bị nha đầu Tình Uyển kia biết thì…..

Nam Cung lão gia xoay người lại, hình như thấy được bóng dáng xinh đẹp đang cười yếu ớt, cho rằng mình hoa mắt, bừng tỉnh lui về sau, lúc này mới cười rộ lên: “Tình Uyển! Trở về lúc nào? Sao lại đứng xa như vậy! Hả?”

La Tình Uyển đi lên phía trước: “Cháu đến đây được một lúc rồi, nhìn bác đánh quyền, vẫn còn đẹp trai như trước kia nha.”

“Ha ha ha ha…..” Nam Cung lão gia cười rộ lên: “Con bé này thật đúng là dẻo miệng, khen nghe bùi tai, bác còn tưởng là đã nhìn lầm người, không ngờ thật là cháu, đi vào phòng khách ngồi, vừa xuống máy bay sao?”

La Tình Uyển cười yếu ớt gật đầu một cái: “Sân bay cách bên này tương đối gần nên cháu qua đây trước, vả lại bác cũng thức dậy sớm, cháu cũng không cần lo lắng đến đây không có ai tiếp đãi mình.”

“Con bé này!” Tâm tình của Nam Cung lão gia rất tốt, chắp tay sau lưng đi vào phòng khách.

“Ngồi chuyến bay đường dài cũng rất khó chịu, cháu có mệt hay không? Muốn nghỉ ngơi trước một lát không, hay là muốn dùng bữa sáng cùng với bác?” Nam Cung lão gia hỏi.

“Cũng không phải mệt mỏi lắm, thời điểm cháu ở Paris cũng bận bịu thâu đêm suốt sáng, có thể ngủ một giấc trên máy bay còn cảm thấy rất thoải mái, hay là ăn điểm tâm đi, làm xong chưa? Cháu ở nước ngoài có học làm bữa sáng kiểu tây, nếu bác ngán món ăn ở đây cháu sẽ mạnh dạn xuống bếp làm một chút!” La Tình Uyển cởi áo khoác màu xanh lá cây xuống đưa cho người giúp việc, mỉm cười, khẽ nói.

“La tiểu thư, đã làm xong rồi, đến phòng ăn đi!” Người giúp việc nói.

“Ha ha ha, sau này có rất nhiều cơ hội, đi, cùng đi với bác!” Nam Cung lão gia nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cực kỳ tán thưởng, vỗ vỗ vai của cô, nụ cười cũng lộ ra vẻ uy nghiêm khiếp người.

Sáng sớm trong phòng khách có vẻ hơi náo nhiệt, Nam Cung lão gia sau khi nhìn cô đi vào thì sắc mặt từ từ lạnh xuống, quay qua nói với người giúp việc mấy câu, gương mặt già nua có dấu vết năm tháng lắng đọng, mang theo sự uy hiếp và khí thế mạnh mẽ đi vào phòng ăn.

Vẻ mặt của người giúp việc khẩn trương đi ra cửa, vội vã chạy lên lầu.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, trên chiếc giường lớn màu trắng đầy nếp nhăn, hỗn độn mà kiều diễm, người đàn ông có làn da màu mật ong đang nhắm mắt, bá đạo mà thâm tình ôm cô gái nhỏ trong lòng, cô vừa động đậy một chút thì hàng lông mày tuấn dật liền hơi cau lại, cánh tay thu chặt, không có một chút kẽ hở nào làm cho cô dán sát trước người anh.

Không khí hơi lạnh, Dụ Thiên Tuyết bị lạnh nên mơ màng tỉnh, theo bản năng hướng về nơi ấm áp mà dựa vào.

Nam Cung Kình Hiên cực kỳ hưởng thụ cảm giác được cô ôm ấp yêu thương, mắt chưa mở ra, chỉ là bao bọc quanh cơ thể cô nhẹ nhàng hôn lên trán, một hồi lâu có phần không nhịn được lật người bao trùm cô, hô hấp chậm rãi, cúi đầu triền miên hôn đôi môi kiều diễm ướt át, hàng lông mi dày rậm mở ra, thấy thân thể trơn mịn như ngọc trắng như tuyết, mắt anh nóng lên, cắn cắn cánh môi dưới ngọt ngào của cô.

Dụ Thiên Tuyết vô cùng mệt mỏi, bị anh vô độ đòi lấy như vậy mà tỉnh lại, đôi mắt trong suốt từ từ mở ra.

“Nam Cung Kình Hiên…..” Cô oa oa kêu lên, trong mắt thoáng qua một tia e ngại, sáng sớm anh đã bừng bừng phấn chấn khiến cô run rẩy, như thế nào…..Anh làm sao mà mới sáng sớm đã phấn khích? !

“…..”Nam Cung Kình Hiên dịu dàng hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, hương vị ngọt ngào làm cho anh thỏa mãn thở dài, càng lúc càng cảm thấy chưa đủ, đưa tay xốc chiếc mềm mỏng ngăn trở hai người lên, thân thể nóng hầm hập đè lên người cô, kể cả vật trướng đại nóng bỏng kia cũng cọ sát mè nheo xâm nhập giữa hai chân mẫn cảm của cô.

Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt xinh đẹp trong suốt như nước chậm rãi trợn to.

“Nam Cung Kình Hiên…..Đừng, tôi mệt quá!” Cô đưa tay ngăn cản anh, chưa thử qua trạng thái vừa mới thanh tỉnh đã cùng anh làm loại chuyện này, hiện tại cô xấu hổ muốn chết đi được, chỉ muốn tránh khỏi giường thoát đi thật xa!

“Đợi lát nữa hãy mệt mỏi!” Giọng của Nam Cung Kình Hiên thô cát gầm nhẹ, cánh tay cường tráng hung hăng túm chặt cô, bởi vì là ban ngày nên nhìn thấy thân thể kiều diễm của cô càng thêm rõ ràng, mỹ lệ đến mức khiến cho anh hoàn toàn điên cuồng, bàn tay anh nắm hai tay của cô áp lên đỉnh đầu, đột nhiên thẳng lưng tiến thẳng vào nơi ẩm ướt mềm mại của cô!

“…..” Dụ Thiên Tuyết không kịp chuẩn bị, đau đến than nhẹ, ngửa cần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết lên, giọng run run kêu lên: “Nam Cung Kình Hiên, anh là cầm thú sao? ! Tôi rất đau…..Rất mệt mỏi, thật mà, anh đừng…..”

Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô mơ hồ rưng rưng nước mắt, chỉ tiếc anh nghe được lại nhìn không thấy, thanh âm kia cũng chỉ kích thích anh càng thêm điên cuồng, đôi mắt Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng, đúng lúc muốn hung hăng xỏ xuyên đi vào sâu hơn thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Ách!” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kìn Hiên ửng hồng, cảm thụ bị cắt ngang tệ đến muốn chết, anh gầm nhẹ: “Người nào!”

“Thiếu gia, cậu thức dậy chưa? Lão gia kêu cậu rời giường.” Người giúp việc gấp gáp nói.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nheo lại, không để ý lời nói của người giúp việc, tiếp tục cúi đầu hôn lên môi của Dụ Thiên Tuyết, cô tránh né, anh liền bưng chặt mặt của cô hồi lâu để cho cô không nhúc nhích nữa, say mê thương thức hương vị của đôi môi đỏ mọng, tựa hồ như mỗi một lần đều rất khác biệt, tìm kiếm đầu lưỡi của cô, kiên nhẫn trêu chọc, anh thích chận cho cô không thở nổi, hung hăng yêu thương mút lấy!

“Thiếu gia, thiếu gia câu nghe chưa…..” Ngưiời giúp việc vẫn bám riết không tha.

“Chết tiệt!” Nam Cung Kình Hiên bị âm thanh ồn ào kia làm cho tâm tình bực bội tới cực điểm, cố nén suy nghĩ muốn phát tiết dục vọng, từ trên người Dụ Thiên Tuyết lật mình xuống, ôm luôn cả eo cô để cô nằm ở trước người mình.

“Còn gõ nữa thì tôi cắt đứt chân của cô, cút xuống dưới cho tôi, ngay lập tức!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng gầm nhẹ, trong đôi mắt đỏ hồng hồng hiện ra chút sát ý.

Dụ Thiên Tuyết giống như động vật nhỏ dầm mưa ướt đẫm bị anh cưỡng chế ôm vào trong ngực, sắc mặt cô đỏ ửng, trong nháy mắt phản ứng kịp đẩy anh ra, kéo drap giường qua che lại cảnh xuân của khuôn ngực kiều diễm, không muốn trần truồng trước mặt anh một chút nào!

“Sao anh còn không mau chóng đi xuống? Làm cũng làm xong rồi, anh còn muốn gì nữa? !” Không hiểu sao Dụ Thiên Tuyết hoảng loạn lên, mặt đỏ lên nhìn anh chằm chằm, tay khuẩn trương cầm chặt drap giường rung giọng nói.

Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên đỏ hồng liếc nhìn cô, siết thật chặt vòng ôm, cười lạnh: “Nói đúng lắm, làm cũng làm xong, em còn xấu hổ cái gì, lúc này chơi trò lạt mềm buột chặt có phải hơi chậm rồi hay không!”

Dụ Thiên Tuyết quơ lấy cái gối ôm sau lưng đập anh, rưng rưng nức nở nói: “Tôi không phải là gái điếm bán thân ngay cả một chút cảm giác cũng không có! Tôi không muốn lạt mềm buột chặt với anh, anh muốn đủ rồi chưa, tôi có thể đi được chưa? !”

Suốt cả đêm, anh phát tiết cũng có thể đủ rồi, chung quy bọn họ cũng nên xóa bỏ toàn bộ mọi chuyện rồi chứ? !

Nam Cung Kình Hiên đưa tay đỡ cái gối ôm, gương mặt tuấn tú nghẹn hồng, nở nụ cười giễu cợt mà khiêu gợi, kiêu căng nói: “A…..Mới có một lần, em cho rằng tôi dễ dàng được cho ăn no vậy sao? Mau cút xuống cho tôi! Đừng có nằm lỳ trên giường của tôi!”

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, không nghĩ tới anh thật sự máu lạnh vô tình như thế.

Cô biết giữa bọn họ chỉ là giao dịch mà thôi, nhưng không đến nỗi thật sự coi phụ nữ như công cụ tiết dục chứ, dùng xong rồi thì trực tiếp quăng bỏ đi như vải rách! Cô cho là cô sẽ có một chút khác biệt, nhưng lời Nam Cung Kình Hiên nói giống như một cái tát thanh thúy vang dội đánh lên trên mặt cô! Đau đến cô thanh tỉnh ngay tức khắc!

Cắn môi, để cho khí lạnh bốn phía nhắc nhở chính mình, Dụ Thiên Tuyết, mày hiến thân đủ rồi, có thể lăn xuống!

“Anh khỏi cần đuổi, tôi cũng không muốn ở đây.” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt rưng rưng lệ nhìn anh, quấn chặt drap giường trên người mình, đứng dậy xuống giường, chịu đựng thân thể đau nhức đứng ở một bên, vẻ mặt quất cường trước sau như một.

Nam Cung Kình Hiên bây giờ mới nhớ cô thật sự không có nhà để về, nheo mắt lại, cảm thấy mình không thể nào coi cô như sủng vật mà chứa chấp rồi lại tàn ngược đối đãi với cô như thế, lạnh lùng kiêu ngạo đứng dậy, trần truồng bước tới ôm cô vào lòng.

“Mới sáng sớm sắc mặt thúi như vậy làm gì! Hmm?” Nam Cung Kình Hiên ôm lấy cô cụng trán vào trán cô, đôi mắt lấp lánh như đá Hắc Diệu sáng bóng, giọng nói trầm thấp từ tính: “Tối hôm qua tôi phục vụ em không tốt sao? Em không thoải mái? Không thoải mái sao lại dây dưa quấn chặt tôi như vậy, tiếng kêu rên của em…..Tôi khiến cho em không thoải mái ở chỗ nào? !”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, xấu hổ và giận dữ đến muốn hít thở không thông mà chết ngay tức khắc cho rồi! Chậm rãi lắc lắc đầu, vùng vẫy kịch liệt: “Không phải tôi…..Đó không phải là tôi, anh nói bậy! Tôi căn bản không có!”

Nam Cung Kình Hiên nhìn cô nổi giận, bật cười, tâm tình bỗng nhiên rất tốt, thuận theo ý nghĩ trong đầu ôm cô vào trong ngực chặt hơn, hôn nhẹ vào chóp mũi lành lạnh của cô thấp giọng nói: “Nói đùa với em mà thôi, ngoan! Sau này bớt cứng đầu với tôi, tôi sẽ đối xử với em thật hòa nhã dịu dàng, em cũng cảm giác được phải không? Ở chung một chỗ cùng tôi phản kháng lộn xộn cái gì? Ở nhà Nam Cung em có phần phảng kháng hay sao!”

Dụ Thiên Tuyết không thể nào giãy giụa được, lặp lại mấy lần cũng uổng công, cô không thèm để ý tới anh, hung hăng cắn môi mình xoay đầu sang một bên, không nhìn anh, dùng sự trầm mặc để đại biểu cho cốt khí của cô!

Cuộc sống ăn nhờ ở đậu dưới hiên nhà của người khác, còn không thể phản kháng, nếu không phải cô bị ép đến cùng đường, làm sao khiến cho bản thân chật vật như thế này? !

“Nam Cung thiếu gia, lão gia sốt ruột, kêu cậu nhanh đi xuống!” Giọng nói của người giúp việc run run rẩy rẩy vang lên ở ngoài cửa phòng.

Nam Cung Kình Hiên vò rối tóc của Dụ Thiên Tuyết, tức giận nhíu hàng mày tuấn tú, tay anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé trơn mềm của cô.

“Đi xuống dưới ăn điểm tâm, không cần tôi nói cho em biết chỗ nào chứ?”

“Tôi không đi, tôi đi thẳng tới công ty.”

“A…..Lần này em đừng tưởng mình muốn đi thì đi, ngoan ngoãn đi xuống ăn điểm tâm cùng tôi!”

“Tôi không đói bụng.”

“Không đói bụng cũng phải theo tôi ăn!”

Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói, thần tình kiêu ngạo vẫn còn lộ ra một tia vui vẻ, đột nhiên kéo cô gái đang trừng mắt còn miệng thì phản kháng ôm vào trong ngực, nửa kéo nửa lôi cô đi.

*****

Dưới lầu, Nam Cung Dạ Hi hét lên một tiếng, vui mừng không thôi, cuống quít đánh về phía cô gái mỹ lệ ngồi bên cạnh bàn ăn.

“Chị Tình Uyển! Chị Tình Uyển, chị về thật rồi! Em thật sự rất vui, sao chị động tác của chị nhanh như vậy, tối qua em cũng mất ngủ cả đêm cho là chị không để ý tới em! Chị Tình Uyển, chị trở về thật tốt, em rất nhớ chị…..” Nam Cung Dạ Hi nói xong thì ứa nước mắt, ôm cô, ánh mắt lóe sáng.

La Tình Uyển cười yếu ớt: “Con bé này, nói chuyện thì cứ nói chuyện, sao lại khóc hả, ai bắt nạt em?”

Nói xong, La Tình Uyển liếc mắt nhìn Trình Dĩ Sênh sau lưng Nam Cung Dạ Hi, nhìn có vẻ như là một người đàn ông ôn tồn thiện lương, ánh mắt lóe lên một tia dã tính vẫn bị La Tình Uyển chú ý tới.

Là một cô gái thông minh, thoáng cái như đoán trúng gì đó, nhè nhẹ vỗ lưng Dạ Hi, mặc cho cô ta vui vẻ đến nổi điên.

“Mới sáng sớm ồn ào cái gì? Ngồi xuống ăn cơm!” Nam Cung lão gia uy nghiêm trầm giọng nói.

Vẻ mặt của Nam Cung Dạ Hi ủy khuất đứng lên chạy tới vị trí ngồi ăn cơm của mình, chu chu miệng, vẫn là không nhịn được, nói: “Chị Tình Uyển, chị đến thật là đúng lúc, chờ lát nữa có kịch hay để coi, chị nhất định phải phối hợp với em, sửa trị cái con tiện nhân kia!”

La Tình Uyển nhẹ nhàng cầm đôi đũa gắp đồ ăn, mí mắt giựt giựt, khóe miệng cười yếu ớt không chút thay đổi.

Trình Dĩ Sênh cũng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói với Dạ Hi: “Sáng sớm không nên phát cáu như vậy, không đáng, bưng sữa lên uống đi.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!