Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Ánh nắng ban mai xuyên qua những đóa hoa chiếu lên bệ cửa sổ, một vùng ánh sáng lóng lánh màu bạc, chói mắt vô cùng.

Cửa sổ chạm trổ hoa văn bị mở ra, một luồng không khí trong lành tràn vào phòng.

Khuôn mặt thanh lệ của La Tình Uyển bị ánh mặt trời chiếu vào, mang theo một chút cao nhã biếng nhác bắt đầu một ngày mới, cô cầm lấy bản vẽ thiết kế trên bàn ung dung xem xét, trang phục trên người người mẫu xem ra có chút không thích hợp, đầu ngón tay nhỏ nhắn cầm bút vẽ lên, tỉ mỉ phác họa đường cong, xóa, rồi phát họa lại lần nữa, một bản thiết kế, một tác phẩm thời trang mới nhất, nóng bỏng nhất đã được vẽ hoàn chỉnh trên giấy!

Điện thoại treo trên vách tường tường chợt reo lên.

Điện thoại reo lên tiếng thứ ba cô mới để bút xuống đi tới bắt máy: “Alo? Xin chào, phòng làm việc của thiết kế La.” Giọng của cô thanh nhẹ trả lời.

Người bên kia điện thoại nói gì đó, có hơi lâu, La Tình Uyển lẳng lặng nghe, đè xuống một cái nút khác trên vách tường, màn hình treo trên vách tường hiện ra hình ảnh, cô ấn nút ‘Nhận’, khoảng một phút sau thì có hình ảnh.

…..Trên màn hình hiện ra cảnh mờ tối, có thể mơ hồ thấy bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên, bóng dáng cao lớn rắn rỏi vẫn kiêu căng lạnh lùng giống như 5 năm trước, tư thế lái xe cùng ánh mắt đều như khống chế cả thế giới, hơi thở vương giả cách biệt, quanh quẩn khắp người.

Trên chiếc Lamborghini ở ghế lái phụ còn có một cô gái trẻ xinh đẹp, khí sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng ra sức giùng giằng muốn trốn tránh, cố mở bàn tay của người đàn ông này ra nhưng bàn tay của anh cố tình nắm chặt đến vậy, cánh tay nhỏ bé của cô có thế nào cũng không thoát ra được, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua không giãy giụa nữa.

Chốc lát, chiếc xe kia chạy đến một khu nhà ổ chuột.

La Tình Uyển lẳng lặng nhìn, như là đang thưởng thức một bộ phim tình cảm lãng mạn, không âm thanh tiếng động, nhưng hình ảnh cũng đã đủ đặc sắc.

Cô gái trẻ tuổi xuống xe, ngay tại cửa xe đã bị người đàn ông cao lớn áp trụ bả vai hôn lên mặt một cái, cô vội vàng lui về, vẻ mặt đề phòng, Nam Cung Kình Hiên cười lạnh kéo cô qua đè trên xe cúi đầu ngậm lấy môi của cô.

Hình ảnh kích tình bắn ra bốn phía.

Ngón tay thon dài của La Tình Uyển đè xuống một cái nút, đổi tay cầm điện thoại: “Chị nhận được video rồi, mới vừa coi xong.”

“Chị Tình Uyển, chị chưa về hả! Paris có gì tốt mà chị vẫn chưa chịu trở về! Chị cứ mê mẩn thiết kế trang phục thì anh trai em chạy theo người khác mất, chị hãy nhìn kỹ người phụ nữ hèn hạ đó, quả thật không thể tưởng tượng nổi, ngay cả ba mà cô ta cũng dám phát cáu, chị nói cô ta có lớn gan lớn mật không…..”

“Công việc của quý này còn một ít chị phải chỉnh sửa cho xong, tiến độ hơi chậm một chút, nhức đầu quá.” La Tình Uyển hình như không nghe thấy cô gái đầu bên kia điện thoại om sòm, nói xong, khóe miệng thoáng nở một nụ cười xinh đẹp.

“Chị Tình Uyển! ! !”

“Dạ Hi, em kết hôn rồi sao? Chị còn chưa kịp tặng quà cho em, em thích cái gì? Nói đi chị nhất định mang về cho em, thế nào?” La Tình Uyển thay đổi đề tài câu chuyện, cười hờ hợt tựa như tiên tử.

Cô gái ở đầu bên kia điện thoại bị nghẹn, ấp úng: “Chị Tình Uyển, em không phải gọi điện cho chị là vì muốn được tặng quà nha, thật sự em là vì tốt cho chị, chị coi lại video kia đi, lần này anh trai em dường như là nghiêm túc, chị mau trở về đi!”

La Tình Uyển không thể không nghe, cô thở dài.

“Bất quá anh ấy cũng chỉ là nhốn nháo, cứ để cho anh ấy ồn ào một tý.” Cô nhẹ giọng nói, hàng mi dài chớp động: “Tính khí trẻ con.”

“Chị Tình Uyển…..”

“Ba tháng đi.” La Tình Uyển suy nghĩ một chút: “Cho chị ba tháng, đến lúc đó chị sẽ về xem một chút.”

“Thật tốt quá! ! Chị Tình Uyển, em biết là chị vẫn quan tâm anh trai em mà! Thời điểm có chị ở đây anh ấy căn bản cũng nhìn phụ nữ khác một cái! A a a a, thật tốt quá, em muốn cho con đàn bà hèn hạ đó biết thế nào là đại gia khuê tú, để cho cô ta biết bản thân không xứng với anh trai em, ngay cả dọn dẹp nhà vệ sinh cho nhà Nam Cung chúng ta cũng không xứng! Hừ!”

La Tình Uyển cười duyên cúp điện thoại.

Không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục chuyên tâm vẽ bản thiết kế, cô muốn hôm nay phải hoàn thành thiết kế này, từ trước tới nay trong lòng cô không có việc gì khác ngoài việc này.

Còn về phần cô bé kia…..

La Tình Uyển vuốt vuốt mi tâm…..Phẩm vị của Kình Hiên thật sự càng ngày càng thấp, quả là nếm thử cỏ dại ven đường thì cuộc sống có kích thích hơn sao? Đã nghèo vả lại còn là một cô bé kiên quyết, anh yêu thích hay là cảm thấy chơi đùa rất vui? ?

Thôi…..Không nghĩ nữa, chờ trở về rồi hãy nói.

*****

Thời điểm Dụ Thiên Tuyết cầm phong thư từ chức đưa tới bàn làm việc, biểu cảm của Nam Cung Kình Hiên biến sắc xanh mét vô cùng.

Một câu anh cũng không nói, chẳng qua là ngón tay ưu nhã cầm lấy đơn từ chức, xé tan tành, vò thành một cục ném xuống trong thùng rác.

Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, hàng lông mi như cánh bướm chậm rãi nâng lên, tâm bình khí hòa nói: “Anh không thể xem thật kỹ lá đơn này một sao? Dầu gì tôi cũng viết cả một đêm, tôi không muốn làm việc ở Lịch Viễn nữa, lý do rất đầy đủ.”

“Lý do gì?” Nam Cung Kình Hiên kiêu căng chăm chú nhìn cô, liên tục cười lạnh: “Bởi vì tối hôm qua khi đưa cô về tôi đã cường hôn cô? “

Khuôn mặt trắng nõn của Dụ Thiên Tuyết ‘Xoạt!’ đỏ lên, lông mi run rẩy, tức giận vô cùng.

“Đúng thì thế nào? Tôi không muốn làm việc ở nơi mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị ông chủ quấy rối!”

“Quấy rối?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, đứng dậy đi qua phía cô, trong mắt Dụ Thiên Tuyết thoáng qua một tia sợ sệt, theo bản năng lui về phía sau, nhưng vẫn bị anh một phát bắt được eo ôm cô vào trong ngực, hơi thở nóng hổi lướt trên môi cô: “Tôi thân mật với phụ nữ của mình cũng coi là quấy rối? Dụ Thiên Tuyết, cô quên người đàn ông đầu tiên của cô là ai rồi đúng không? !”

Đầu óc của Dụ Thiên Tuyết ong ong, cắn môi, giọng run run: “Cũng bởi vì nhớ nên tôi mới xin từ chức, anh, tên khốn kiếp này không dây dưa với tôi sẽ chết sao? Anh đã phá hủy sự trong sạch của tôi, anh còn muốn hủy cả cuộc đời của tôi hay sao!”

Nam Cung Kình Hiên nhíu mày sâu hơn, không rõ tại sao nhắc tới chuyện này cô liền kích động, trở thành phụ nữ của anh là chuyện mà bao nhiêu người đẹp danh giá cầu cũng không được, cô lại cố tình bướng bỉnh như thế, một náo hai gây, cư nhiên bây giờ còn muốn thoát khỏi anh! !

“Được rồi! !” Nam Cung Kình Hiên gầm nhẹ, ánh mắt giận dữ cố đè nén xung động, ôm chặt Dụ Thiên Tuyết đang vùng vẫy, thấp giọng nghiến răng nói: “Cô ầm ĩ với tôi cái quái gì? Hả? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng ghét bỏ cô, ngược lại cô cứ vậy mà bài xích ghét bỏ tôi? ! Dụ Thiên Tuyết, ở lại nơi này làm việc cho tốt, đừng hòng trốn!”

Dụ Thiên Tuyết nhớ tới ngày hôm qua chịu từng chút từng chút khuất nhục ở nhà Nam Cung, cắn chặt răng, nhìn anh chằm chằm, thanh âm thanh thúy nói: “Tôi không muốn! Tôi phải từ chức! Từ hôm nay trở đi tôi không có mảy may dính líu tới nhà Nam Cung các người, chút xíu cũng không muốn!”

Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên sắc bén như hàn băng khiếp người, chăm chú nhìn cô chằm chằm.

Quả thật cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên cô cứ kiên quyết như vậy, nhất thời Nam /cung Kình Hiên không biết phải làm sao đây, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại để cho cô áp sát vào thân thể của mình, đôi mắt thâm thúy như muốn nhìn thấu trong lòng cô: “Rốt cuộc cô bài xích cái gì? Hả? Dụ Thiên Tuyết, tôi khiến cho cô chán ghét đến vậy sao? !”

Khuôn mặt Dụ Thiên Tuyết nhỏ nhắn trắng nõn bị ép buột ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước, thanh âm run run: “Đúng, tôi chính là chán ghét anh, đáng ghét chết đi được!”

Những nổi đau thể xác cộng thêm tôn nghiêm bị chà đạp và vũ nhục, khiến cho cô đối với người đàn ông này không chỉ là ghét, thậm chí coi là kẻ thù, là oán hận!

Nam Cung Kình Hiên chỉ muốn bóp chết cô ngay tại chỗ!

Gương mặt tuấn tú của anh kiềm nén đến đỏ lên, đôi mắt thâm thúy lộ ra khí tức khát máu, bàn tay rõ ràng đã dời đến cổ của cô, chỉ cần hung hăng dùng sức là có thể làm cho cô không thở nổi, đối với cô gái này, từ trước tới giờ anh luôn luôn như thế này, không nghe lời thì dạy dỗ đến khi nghe lời mới thôi! Nhưng bàn tay nắm thật chặt cổ của cô, nhìn đôi mắt cô lóe lên sự sợ sệt và quật cường, làm sao cũng không xuống tay được!!

Dụ Thiên Tuyết, đến cùng là cô đã hạ cổ độc gì cho tôi? !

Chịu đựng giận dữ ngập trời, Nam Cung Kình Hiên xanh mặt vuốt ve tóc cô, lạnh lùng buông cô ra: “Quay về làm việc thật tốt cho tôi, tôi coi như cô chưa từng tới đây! Chuyện từ chức tôi không đồng ý, cô chết cái ý niệm này đi!”

Dụ Thiên Tuyết lảo đảo một cái vịn hộc tủ phía sau, sửng sốt ngẩng đầu: “ Anh…..”

Nam Cung Kình Hiên cố nén phiền não ngồi xuống lật giở văn kiện, trong lòng Dụ Thiên Tuyết như lửa đốt, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh thấu tràn đầy vẻ khó tin, cau mày chống tay lên bàn làm việc của anh: “Tại sao? Nam Cung Kình Hiên, chẳng lẽ mỗi một nhân viên ở đây từ chức anh cũng làm khó vậy sao? ! Tôi không tìm anh, tôi trực tiếp đến bộ phận nhân sự!”

Nói xong cô xoay người rời đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oán giận, sau lưng lại vang lên thanh âm lạnh như băng: “Cô ký hợp đồng mấy năm?”

Cơ thể Dụ thiên Tuyết cứng đờ, mặt trắng nhợt, cau mày nói: “3 năm, vậy thì thế nào?”

“Hợp đồng chưa đủ 3 năm đã từ chức, tiền bồi thường cho Lịch Viễn bao nhiêu cô hẳn là rõ ràng!” Nam Cung Kình Hiên không nóng không vội, đôi mắt rét lạnh chăm chú nhìn cô gái mảnh khảnh động lòng người đứng ở cửa.

Dụ Thiên Tuyết thoáng kinh ngạc, ngay lập tức nhớ tới thời điểm ký hợp đồng liền e ngại con số trên trời đó, sắc mặt trắng bệch một hồi.

Bàn tay nhỏ bé cầm tay nắm cửa lạnh như băng, tuyệt vọng nhớ lại, cũng không dám mở cửa.

“Anh có thể bỏ qua cho tôi được không? Tôi thật sự là không muốn tiếp tục làm ở đây nữa, anh thả tôi đi đi!” Dụ Thiên Tuyết giống như con mèo nhỏ bị mưa to dầm ướt, trong mắt chứa chan hơi nước, chăm chú nhìn anh.

Bụng dưới của Nam Cung Kình Hiên đã căng thẳng nóng rực, cả thần trí đều nóng lên cháy sạch!

Ném đống văn kiện sớm đã không nhìn nổi qua một bên, Nam Cung Kình Hiên đứng dậy đi về phía Dụ Thiên Tuyết, trước khi cô né tránh kéo cô vào trong ngực, nhíu hàng mày khí khái, cúi đầu bá đạo mà cuồng liệt hôn cô, thở hổn hển thì thầm: “Không thả được…..Dụ Thiên Tuyết, tôi cũng muốn từ bỏ cô gái đáng chết như cô! Cô không thoát được!”

Bàn tay anh vòng qua cổ của cô, vuốt ve nhéo yêu, xoa nhẹ, bất thình lình bị hôn Dụ Thiên Tuyết bị hù dọa, tựa như vừa dịu dàng vừa thô bạo, cô phân biệt không rõ ràng lắm chỉ có thể đột ngột giằng co: “Nam Cung Kình Hiên, anh làm gì đó? Buông tôi ra! Ưm…..”

Đôi môi mỏng gợi cảm nam tính ngăn cái miệng nhỏ của cô lại, cuồng liệt đòi lấy, nắm hai cổ tay vùng vẫy vặn ra sau lưng cô, để cho cô từ từ mất đi hơi sức không giãy giụa nữa.

Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, muốn cắn anh, thế nhưng anh lại linh hoạt ẩn núp, đầu lưỡi ở giữa cánh môi và kẽ răng cô trêu chọc, đột nhiên ngậm môi dưới của cô, cưng chiều mút mạnh một cái, cô đau đến nức nở nghẹn ngào, mày cau thật chặt lại!

Nếm hương vị của cô, tâm tình Nam Cung Kình Hiên đột nhiên thật tốt, mở to đôi mắt thâm thúy, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng nở nụ cười thong dong, nụ cười kia sáng chói như một vì sao.

“Nam Cung Kình Hiên…..Anh biến thái!” Dụ Thiên Tuyết cau chặt mày tức giận mắng, khó có thể tưởng tượng bây giờ môi dưới của mình sưng đỏ thành hình dạng gì.

“Là tôi biến thái…..” Nam Cung Kình Hiên ung dung thừa nhận, phả hơi nóng bên tai cô: “Điều kiện của tôi cô có cân nhắc chưa? Là phụ nữ của tôi, tôi sẽ không để cho cô quẫn bách, cô chống cự làm gì? Ngay cả tiền mướn nhà cũng đóng không nổi còn cứng đầu với tôi, còn đòi từ chức! Cô muốn cùng đường bí lối cho là tôi không dám thành toàn cho cô sao? !”

Cả người Dụ Thiên Tuyết run lên, mắt trợn to…..Cô sắp không đóng nổi tiền mướn nhà, làm sao anh biết? !

Nam cung Kình Hiên nhìn ra nghi vấn của cô, anh chậm rãi nhíu mày, vây cô ôm trong ngực quan sát: “Cô cho rằng tối hôm qua cô có thể an ổn ở đó là vì sao? Hả? Nếu như không phải là tôi ngăn cản, chủ nhà đã đến tìm cô ném cô ra ngoài rồi!”

Dọa dẫm đã có tác dụng, bởi vì đôi mắt rưng rưng của Dụ Thiên Tuyết thoáng lóe lên, từ từ dâng lên sự tuyệt vọng.

“Tôi nói cho cô biết thêm một tin, nhớ viện trưởng ở viện điều dưỡng chứ?” Nam Cung Kình Hiên đổi tư thế thoải mái hơn ôm cô, hơi thở mong manh nói chuyện, ngón tay thon dài không nhịn được chậm rãi vuốt ve cánh môi bị anh hôn sưng đỏ: “Cô và Dụ Thiên Nhu thanh toán chi phí ở đó nửa năm một lần, nếu như không phải các người có giấy chứng nhận nghèo khó thì căn bản không có điều kiện ưu đãi này, kỳ hạn nửa năm, cô chuẩn bị được bao nhiêu rồi, hả?”

Cuộc sống khốn cùng, số phận bị người ta từng chút từng chút lột ra, tầng tầng lớp lớp huyết nhục mơ hồ, làm lòng người đau xé thống khổ.

Nam Cung Kình Hiên hôn nhẹ cái cổ mảnh khảnh của cô, chờ cô nói chuyện, nhưng người trong ngực thủy chung vẫn trầm mặc, anh cau mày, lúc này mới cảm thấy có cái gì không đúng, ngẩng đầu lên nhìn cô mới thấy nước mắt cô rớt xuống đầy mặt, không nói một lời.

“Cô…..” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, không nghĩ tới lại làm cô khóc.

Cô gái này bình thường đánh anh mắng anh, ngay cả ở trước mặt anh ánh mắt cũng không nhịn được mà trừng anh, giờ đây khiến trong lòng Nam Cung Kình Hiên hoảng sợ, đưa tay muốn giúp cô lau sạch nước mắt, lại cứng rắn nhịn được, cũng không dám ngả ngớn ôm cô nữa, chỉ có thể chầm chậm buông ra, cúi đầu nhìn cô, nhíu mày chăm chú nhìn mặt của cô.

“Khóc không phải biện pháp, thế giới này vốn là rất tàn khốc, khóc chỉ có thể chứng minh cô mềm yếu! Không muốn sự tình bết bát hơn hãy thu nước mắt của cô lại, suy ngẫm bây giờ nên làm gì! Ông trời hẳn không vì cô khóc mà không đổ mưa, hiểu không!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết cuồn cuộn sóng lớn, nghe Nam Cung Kình Hiên nói xong cũng chỉ là đưa mu bàn tay lau sạch nước mắt, trong đôi mắt trong trẻo vẫn là sự quật cường, xoay người kéo cửa đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc to như vậy, đột nhiên chỉ còn lại một mình Nam Cung Kình Hiên.

Ở trong ngực vẫn còn nhiệt độ của cô, chẳng qua là không còn bóng dáng, Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mày hồi lâu cũng không có cách nào thích ứng sự an tĩnh này, cầm văn kiện lên muốn ký tên nhưng nhìn một hồi cũng không nhìn nổi, khẽ nguyền rủa rồi vứt qua bên cạnh, thừa nhận cả trái tim đã thật sự bị một cô gái chiếm cứ.

Điện thoại trên bàn bất thình lình vang lên.

Nam Cung Kình Hiên cầm lên, thấy là mã số nước ngoài, do dự một chút, sau ba tiếng reo mới bắt máy.

“Tình Uyển.”

“Thiết kế của em đã được công ty Gianni chọn, ba ngày sau sẽ trình diễn catwalk show, anh có thể đi xem.” Thanh âm của La Tình Uyển tươi mát êm tai nghe rất cảm động, cười yếu ớt nói: “Còn một tin nữa, sau khi em hết bận ở bên này sẽ về nước.”

Lông mày của Nam Cung Kình Hiên nhảy lên.

Ngón tay thon dài lật lịch để bàn, thấp giọng nói: “Thế sao? Nhanh như vậy?”

La Tình Uyển lẳng lặng trầm mặc, nhẹ giọng hỏi : “Anh có chuyện gì sao?”

Nam Cung Kình Hiên dừng ngón tay ưu nhã ở một con số trên lịch để bàn, trong đôi mắt sâu xa thoáng qua một tia sáng kì dị, mi tâm giãn ra thoải mái: “Không có!”

“Dạ, sau khi em trở về sẽ gọi điện thoại cho anh, đã lâu không có về, nhất định phải đến nhà thăm hỏi bác trai.” La Tình Uyển chăm chú nhìn bóng đêm Paris mỹ lệ, giọng nói cực kỳ nhu hòa, cười yếu ớt hỏi: “Anh muốn quà gì, em mang về cho anh!”

Lời nói có chút dí dỏm, khiến trong lòng Nam Cung Kình Hiên có một chút lo lắng quét tới, cũng thoáng nở một nụ cười theo.

“Anh không cần, em hỏi Dạ Hi đi!” Nam Cung Kình Hiên từ lúc bị Dụ Thiên Tuyết gây nên bầu không khí phức tạp thì cũng phiền não, hàng mày tuấn dật hơi thư giãn tản ra mùi vị mị hoặc, giọng điệu rõ ràng hờ hợt anh cũng không thèm để ý mấy thứ này.

“Đương nhiên là Dạ Hi cũng có.” La Tình Uyển nói từng chữ, nụ cười vẫn như cũ: “Nhưng em chính là hỏi anh.”

“Không cần.” Nam Cung Kình Hiên nói thuận theo.

“Tốt lắm, khoảng nửa tháng sau gặp lại, muộn…..” Vốn là muốn nói ‘ngủ ngon’, nhưng ngẫm lại thời gian, cô đổi lại: “Anh làm việc cho tốt, bye bye.”

Nam Cung Kình Hiên gật đầu một cái, nhìn cũng không nhìn liền ấn nút ngắt điện thoại.

Trong phòng làm việc xa hoa lớn như thế, ghế da ưu nhã cao quý chậm rãi di chuyển qua một đường cong, Nam Cung Kình Hiên vuốt vuốt điện thoại di động, ngẫm nghĩ nếu như cá tính của Dụ Thiên Tuyết có thể mềm mỏng giống La Tình Uyển tí xíu, cũng sẽ không bị mình khi dễ đến nỗi thê thảm, cô gái này, vĩnh viễn cũng khó có khả năng học cách biết nghe lời!

Đôi môi mỏng sáng bóng sắc sảo khiêu gợi, trong lòng Nam Cung Kình Hiên căm tức khẽ nguyền rủa, bực bội vứt điện thoại qua một bên.

*****

Gần tối thì trời mưa to tầm tả.

Tiết thu phân đã qua, thời tiết thường xuyên lạnh lẽo làm cho người ta rùng mình, sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt cúp điện thoại của viện điều dưỡng, nhớ lại mới vừa rồi bị người ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời giải thích, trong lòng tuyệt vọng phiền muộn một hồi.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chính là thanh âm cay nghiệt mà bén nhọn của nhân viên trong viện điều dưỡng: “Không có tiền thì đừng nằm viện nữa! Ở trong này cô trả tiền thấp nhất chiếm dụng một cái giường có biết chúng tôi tổn thất bao nhiêu hay không? Đây là viện điều dưỡng chứ không phải là cô nhi viện! Dụ Thiên Tuyết, cô muốn phúc lợi thì trực tiếp đi qua đó nha, bên đó bao ăn ở lại không cần làm việc, đáng đời cô cứ bám ở chỗ này nhìn sắc mặt tôi, đúng là có bệnh!”

Dụ Thiên Tuyết đè nén tất cả tâm tình thấp giọng khẩn cầu, bởi vì ngoại trừ viện điều dưỡng này, những nơi khác chi phí thật sự không thấp hơn!

Giường ngủ giá thấp nhất, phòng bệnh đơn giản nhất, tiền thuốc men rẻ nhất…..Dụ Thiên Tuyết, cô còn có thể lui thêm một bước nữa hay sao? Để cho Tiểu Nhu ở cùng cô trong căn phòng thuê nhỏ hẹp, mỗi ngày ngồi ngốc giống như một người tàn phế, không điều trị để cả đời trở thành người mù? !

Nước mắt dâng lên, cô ôm bả vai của mình, gắt gao cắn chặt môi.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.

Đôi mắt ngân ngấn lệ của Dụ Thiên Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng kinh ngạc, trời mưa sao? Lớn như vậy!

Cô có hơi lo lắng chạy đến trước cửa sổ nhìn, ngón tay nhẹ nhàng sờ cửa kiếng có từng dòng nước mưa đang chảy xuống, cười khổ, cô quên mang dù rồi, rốt cuộc làm sao về nhà đây? Buổi tối cô còn muốn đi đến viện điều dưỡng cầu xin viện trưởng một lần nữa, bất luận đối phương cự tuyệt thế nào, ít nhất cô phải cố gắng hết sức.

“Thế nào, thích làm thêm giờ như vậy?” Một thanh âm giễu cợt lạnh như băng vang lên ở sau lưng.

Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi tiến tới gần, bước chân ưu nhã, rút một tay đút trong túi quần ra, tiên tay lật chuyển tài liệu và văn kiện trên bàn của cô, lại nâng đôi mắt thâm thúy lên quét qua gương mặt cô.

Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết một hồi trắng một hồi hồng.

“Ừ, tôi thích, anh có ý kiến gì sao?” Cô cau mày nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, cảm thấy người đàn ông này cũng không có lòng tốt.

Khóe miệng Nam Cung Kình Hiên thoáng hiện một nụ cười, thong dong sáng chói giống như một ngôi sao chợt lóe lên, trong nháy mắt khiến Dụ Thiên Tuyết có chút mê ly, người đàn ông này, ở thời điểm không cáu kỉnh bao giờ cũng lan tràn mị hoặc, một ánh mắt một động tác cũng lộ ra sức quyến rũ hấp dẫn trí mạng.

“Dĩ nhiên tôi không có ý kiến, cô luôn ngoan ngoãn chăm chỉ thế này, tôi cũng không cần làm chuyện gì ép buột cô! Dạy dỗ cô là do cô không nghe lời!” Nam Cung Kình Hiên lạnh như tiền nói xong, tiến đến gần cô, ánh mắt ngẩn ngơ, quỷ thần xui khiến đưa tay ôm eo cô kéo cô qua, cúi thấp đầu bá đạo nói: “Có mang dù không? Hả?”

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết kinh hãi, vội vàng chống đỡ lồng ngực của anh, trong lúc bối rối lại trả lời câu hỏi của anh: “Không có, không có…..”

Nhưng lại nhanh chóng phản ứng kịp, cau mày chăm chú nhìn anh: “Mắc mớ gì tới anh!”

Nam Cung Kình Hiên không dễ dàng mới nảy sinh sự cảm thông và thương yêu lại bị một câu nói hủy diệt đi, đôi mắt thâm thúy trở nên lạnh băng lãnh, áp sát vào mặt của cô trầm thấp nghiến răng nói: “Cô đúng là không biết tốt xấu!”

Dụ Thiên Tuyết cũng không nói lời nào, không dám phản kháng cũng không dám mè nheo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cẩn thận thận từng li từng tí duy trì khoảng cách.

“Cầu xin tôi, cầu xin tôi một tiếng tôi sẽ đưa cô về, để cho cô đỡ phải mắc mưa, hả?” Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi vuốt ve cần cổ mảnh khảnh mềm yếu của cô, giọng nói trầm thấp đậm đà ép hỏi, nửa dụ dỗ nửa cưỡng bách, dường như nếu cô không chịu đáp ứng thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể dùng sức bóp gãy cổ của cô.

Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt trong veo lên, nói rõ ràng với anh: “Tôi cũng nói lại một lần nữa, chuyện không dính dáng gì đến anh! Nam Cung Kình Hiên, tôi rất cám ơn anh đã cứu tôi thoát khỏi tay bọn lưu manh, nhưng điều đó cũng không thay đổi được ít nhiều ấn tượng của tôi đối với anh, chê tôi không biết điều thì đừng trêu chọc tôi, cũng tránh cho chính bản thân anh không vui! Tôi biết mình không có cách nào từ chức, anh cưỡng đoạt tôi hai lần tôi cũng chịu thiệt thòi rồi! Chúng ta huề nhau, bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ quan hệ cấp trên cùng cấp dưới, cái gì cũng đều không còn nữa, được không? !”

Trong tầng trệt to như vậy, tràn đầy hơi thở lạnh như băng, nhất là trên người Nam Cung Kình Hiên bao phủ một tầng hơi thở kinh khủng có thể bóp chết người ta trong nháy mắt, đôi mắt anh càng lúc càng sâu xa.

Duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới? Cô gái này, thật đúng là cực kỳ ngây thơ!

Cơn giận trong lòng Nam Cung Kình Hiên đã sớm sôi trào, lẫm liệt sát khí, nhưng vẫn như cũ thoáng nở nụ cười: “Cô thấy rằng có khả năng sao?”

“Miễn là anh có thể làm được!”

“Nếu như tôi không làm được? !”

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết cảm giác vòng ôm của anh siết chặt, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, nỗ lực để bản thân bình tĩnh, nhưng tất cả khổ não cũng quấn lên, cô thống khổ thì thầm: “Tóm lại anh muốn thế nào, làm sao anh mới bỏ qua cho tôi!”

“Làm phụ nữ của tôi!” Nam Cung Kình Hiên bá khí tuyên bố, trong mắt là ngọn lửa thiêu đốt ngút trời bức bách: “Điều này tôi đã sớm nói rõ ràng rồi!”

“Tôi không muốn! !” Dụ Thiên Tuyết theo bản năng vùng vẫy chống cự, sắc mặt tái nhợt, tránh né sự đụng chạm của anh.

Nam Cung Kình Hiên bị sự vùng vẫy của cô gái này làm cho tâm phiền ý loạn, đây đã là lần thứ mấy cô cự tuyệt yêu cầu này rồi! ! Chết tiệt, anh cực kỳ muốn thừa cơ bóp cho cô hôn mê, trước cưỡng gian sau giết chết! Phản kháng một lần nữa sẽ cưỡng bức rồi giết! Đáng giận!

“Được rồi, đừng nhúc nhích.” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói, nhưng cô gái nhỏ trong ngực không thèm nể mặt, vẫn ra sức kéo cánh tay chiếm giữ eo mình ra, Nam Cung Kình Hiên nổi cáu, túm hai bàn tay cô qua nắm chặt trong lòng bàn tay quát khẽ: “Tôi nói là đừng nhúc nhích! !”

Dụ Thiên Tuyết giãy giụa đến không còn hơi sức, vẫn bị anh bắt được, nhất thời chán nản gần như tuyệt vọng.

“A…..Là tôi đã quá ngây thơ rồi Dụ Thiên Tuyết! Hai lần ba lượt bị cô cự tuyệt, cô cho rằng Nam Cung Kình Hiên tôi có kiên nhẫn cùng cô chơi cái loại lạt mềm buột chặt này sao? ! Tiện nhân, con mẹ nó cô căn bản không đáng giá! !”

Nam Cung Kình Hiên bị bức đến mắt cũng đỏ lên, giọng nói âm lãnh như hàn băng! Đột nhiên hung hăng đẩy thân thể mỏng manh của cô tới bàn làm việc, cái bàn vững chắc bị lực đạo khổng lồ kia đụng vào thoáng lung lay một chút!

“…..!” Dụ Thiên Tuyết nghe rõ được âm thanh ly tách trên bàn bị rớt bể, đau đến ngâm lên một tiếng, tay bám víu vào vách ngăn.

“Đúng, vốn dĩ tôi không có giá trị gì, căn bản là tôi không đáng giá! Cái gì mà làm phụ nữ của anh, bất quá là do anh nhất thời cao hứng, nói cho cùng thì ai lạt mềm buột chặt, Nam Cung Kình Hiên chính anh hiểu rõ nhất, không nên vũ nhục tôi!” Dụ Thiên Tuyết đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, quật cường ngước mắt nhìn anh quát to, trong mắt long lanh nước mắt.

Nam Cung Kình Hiên giận đến phổi cũng muốn nổ tung, bàn tay co chặt thành nắm đấm vang lên tiếng ‘Răng rắc’, quả thật muốn quơ cái ly trên bàn đập tới phía cô! Nhưng dù sao cũng là con gái, là một cô gái mà vô luận thế nào cũng nhất định không chịu làm phụ nữ của anh! Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, lạnh lùng liếc nhìn cô, giọng căm tức nói: “Nói thật đúng, cô dầm mưa về đi! Ướt chết cũng đáng đời!”

Nói xong anh đạp cái ghế của cô một cước thật mạnh, ‘Rầm!’ một tiếng, cái ghế đáng thương va vào vào cái tủ hết sức thảm thương.

Nam Cung Kình Hiên lửa giận đầy người đi ra ngoài, quyết định nếu như còn muốn chạm vào cô thì anh liền băm chặt chính mình! Chết tiệt, tôn nghiêm của Nam Cung Kình Hiên anh chưa từng bị cùng một cô gái cự tuyệt chà đạp qua như vậy! Cô chết chắc! Cho dù không chết cũng tàn phế!

Dụ Thiên Tuyết, ngược lại tôi muốn nhìn coi không có tôi, cô có thể chống đỡ được bao lâu!

*****

Mưa tầm tã như trút nước, bóng cây lay động kịch liệt, như là muốn dập tắt tất cả sinh mạng nhỏ bé!

Dụ Thiên Tuyết nghe rõ ràng âm thanh những hạt mưa to đánh mạnh vào người, cảm thụ mưa to ùn ùn kéo đến gột rửa cả thành phố, tay chân bị đông lạnh tới cực điểm, cô nắm chặt túi xách trong tay đợi ở trạm xe buýt hồi lâu, khắp người mắc mưa ướt đẫm cô luôn luôn bị lấn át, là người sau cùng lên xe, thậm chí đến nỗi khi cô vừa bước tới, tài xế xe buýt ghét bỏ liếc nhìn cô một cái, vội vàng đóng cửa xe, cự tuyệt cô ở ngoài cửa xe!

Dụ Thiên Tuyết ra sức vỗ cửa xe, nước mưa theo tóc của cô chảy xuống, mỹ lệ mà thê lương run rẩy trong mưa.

Xe buýt chạy đi, tung tóe nước bùn văng lên trên người cô!

Dụ Thiên Tuyết không còn cách nào, chỉ có thể đưa tay chặn taxi, cả thành phố Z chìm trong cơn mưa xối xả, taxi vốn ít ỏi, không dễ dàng mới thấy một chiếc thì đã chở khách, trời đã gần tối, tiếng sấm liên tục không dứt, cô cơ hồ muốn tuyệt vọng.

“Thiên Tuyết? Thiên Tuyết sao em ở chỗ này? !” Một giọng nam ngạc nhiên truyền đến từ phía sau.

Trong tiếng sấm vang rền Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc quay đầu lại, thấy một người đàn ông toàn thân mặc y phục màu trắng, hai hàng mi của cô đã ướt đẫm, phân biệt cả buổi mới kêu lên: “Lam Úc…..”

“Thiên Tuyết, sao em ở chỗ này!” Lam Úc cau mày, hấp tấp cầm dù dời qua một bên kéo cô bước lên bậc thềm: “Thời tiết này coi như không mang dù cũng nên tìm chỗ trú mưa, sao lại dầm mưa như thế này? !”

“Tôi…..” Dụ Thiên Tuyết bước lên, bộ dáng dầm mưa ướt đẫm rất nhếch nhác, cô chỉ có thể đưa mu bàn tay lau nước mưa trên mặt, run rẩy nói: “Tôi muốn đi viện điều dưỡng thăm Tiểu Nhu một chút, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này.”

Lam Úc nhíu mày lắc đầu: “Thời tiết này còn đi gì nữa? Có chuyện gì không để ngày mai rồi hãy nói!”

Dụ Thiên Tuyết cười khổ, đôi mắt trong suốt lộ vẻ bối rối, nói vậy Lam Úc vẫn chưa biết bệnh viện đang ép các cô đóng viện phí, không đóng tiền liền buộc người xuất viện, cũng tốt, cô quẫn bách, cô thật sự không muốn để cho nhiều người biết.

“Được rồi, bây giờ tôi đưa em về, bằng không em về đến nhà nhất định sẽ…..” Lam Úc nhíu mày nhìn cô, thế mới thấy cô đã dầm mưa ướt đẫm, kiên định nói: “Tóm lại không thể để bị cảm được! Tới gần một chút!”

Anh không nói lời nào nữa giơ cái dù che phần lớn cho Dụ Thiên Tuyết, kéo mở áo khoác ôm chặt vai cô, để cho cả người cô co rút dưới dù, lôi kéo cô đi vào trong mưa.

Trong mưa to bàng bạc, Dụ Thiên Tuyết phản ứng không kịp nữa, toàn bộ thế giới tràn đầy âm thanh ‘Lộp bộp’ của những giọt mưa nện trên cây dù.

“Anh không cần làm vậy, Lam Úc, anh cũng sẽ bị ướt, dù sao tôi cũng đã bị ướt…..”

“Em đừng di chuyển! Đừng dầm mưa nữa! Tôi là đàn ông không hề gì, nghe lời!”

Đối thoại trong mưa đổi lấy Dụ Thiên Tuyết cau mày, cô lo lắng nhìn Lam Úc, Lam Úc lại chỉ chuyên tâm dẫn đường, gương mặt nghiêm nghị cũng ướt nhẹp nước mưa, nhưng là một lòng chăm sóc cô, dù rằng trời mưa rất lớn một cái dù cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng thần sắc anh nghiêm túc và lực cánh tay vẫn như cũ làm cho lòng Dụ Thiên Tuyết dâng lên một tia cảm động.

Cách đây không lâu, Trình Dĩ Sênh cũng thương yêu cô như thế, dù là cô mắc mưa bị ướt một cánh tay anh ta cũng đau lòng cả buổi, yêu là thế không hề giữ lại chút nào, nhưng đến cùng vì sao mà biến chất, thối nát, không còn sót lại một chút gì? !

Mắt của Dụ Thiên Tuyết ướt át, không biết trên mặt là nước mắt hay là nước mưa.

Mà trong mưa to xối xả, một chiếc xe màu đen ngay cả đèn xe cũng không mở phóng như tên bắn ‘Xẹt!’ lướt thẳng qua hai người đang ôm nhau, nước bắn tung tóe lên khắp người cả hai!

“Người này…..” Lam Úc vội vàng kéo Dụ Thiên Tuyết qua, ôm hận nhìn chiếc xe kia: “Thật là quá đáng ghét! Thiên Tuyết, em có sao không?”

“Tôi không sao…..” Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, trong mưa to không thấy rõ xe và bản số xe.

Một đường về đến cửa nhà, Lam Úc cũng đã bị ướt nhẹp giống như cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!