Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Nương theo ánh đèn lờ mờ màu vàng cam trên bàn làm việc, Anh có thể mơ hồ nhìn thấy cái váy trắng tinh của Dụ Thiên Tuyết đã sớm bị thấm ướt máu, giữa hai chân mảnh khảnh của cô đang không ngừng chảy ra máu tươi, trên mặt sàn cũng có một vũng máu đỏ.

“Đáng chết…..Cô rốt cuộc làm sao vậy? ! Tỉnh tỉnh!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, trong đôi mắt bùng cháy ngọn lửa vô cùng lo lắng, đau lòng ôm cô nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cô, trong lòng một hồi quặn đau!

Dụ Thiên Tuyết bị lay động mạnh nên tỉnh lại, hai hàng mi ướt nhẹp mồ hôi từ từ mở ra, liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên, sắc mặt lại càng trắng hơn.

Thân thể cô khẽ run, trong mông lung bất tỉnh và cơn đau quặn ở bụng giọng cô run run: “Anh đừng đụng vào tôi được không…..Tôi đã rất đau rồi…..Tự tôi có thể đứng……” Cô cơ hồ là cầu xin, chỉ vì nhớ tới người đàn ông này mỗi lần đều thô bạo và không thương tiếc, hiện giờ cô thật sự đau đến không chịu nổi dù chỉ một chút xíu giày vò……

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau đến dời song lấp biển, ôm chặt thân thể mềm yếu trong ngực, cúi đầu hôn lên làn môi lạnh buốt của cô, trong hơi thở nóng hổi mang theo sự lo âu nóng ruột: “Đừng nhúc nhích! Yên tâm, tôi sẽ không làm thương tổn cô!”

Cả tầng lầu to như thế, Nam Cung Kình Hiên bồng Dụ Thiên Tuyết lên, nhanh chóng đi ra ngoài. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:

*****

Trong bệnh viện cấp thành phố gần đây, mùi thuốc sát trùng có hơi gay mũi.

Thời điểm Dụ Thiên Tuyết mở mắt đã nhìn thấy một mảng màu trắng, cô hoảng hốt biết mình đang ở bệnh viện, trên gương mặt xinh tái nhợt lộ ra trạng thái mê mang, cô đã từng đau qua vô số lần, đã từng thương tổn quá nhiều lần, dường như là lần đầu tiên làm phiền đến bệnh viện.

Giường bệnh màu trắng rất thoải mái, Dụ Thiên Tuyết mệt mỏi muốn chết, không có khí lực đứng dậy.

Rèm bị kéo ra, gương mặt bác sĩ nghiêm túc xuất hiện trước mặt, thần sắc lạnh lùng kia khiến Dụ Thiên Tuyết khẽ cuộn người một chút, ngay sau đó liền nghe đến tiếng chất vấn lạnh như tiền: “Uống mấy lần?”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, vẻ mặt suy yếu, suy nghĩ một chút mới biết bác sĩ hỏi cái gì.

“Ba lần.” Miệng đắng lưỡi khô, đôi môi khô nứt lúc mấp máy có hơi khó khăn.

“Hừ! Cô lại còn nói mà không biết ngượng à!” Bác sĩ giận đến hừ lạnh, ‘Xoạt’ một tiếng, rèm được kéo ra, để cho Dụ Thiên Tuyết có thể thấy người đàn ông cao ngất lãnh ngạo đang ngồi trên ghế ở đối diện: “Cô gái trẻ, cô mới mấy tuổi, hả, hả? Không có thường thức phải hay không? Trong vòng hai ngày uống 3 lần loại thuốc này, không muốn sống nữa hay sao? Thể chất vốn yếu kém còn giày vò như thế, mới vừa xuất huyết nhiều như vậy rất tổn hại sức khỏe, có biết hay không cô về sau cũng có thể bị vô sinh? !”

Hai hàng mi dày của Dụ Thiên Tuyết run rẩy, cân nhắc hậu quả lời bác sĩ nói, nhưng cô chỉ nhắm mắt lại chính là một mảnh hoang vu, mang thai, khoảng cách ấy với cô sao quá xa xôi, cô đi đâu tìm người đàn ông đáng để cô yêu và phó thác cuộc đời, vì anh mà sinh con?

Cô nhàn nhạt cười lên, khuôn mặt tái nhợt, những ngón tay thon dài buông thỏng trên giường, an tĩnh giống như những cánh hoa.

Trong nụ cười đó có bất đắc dĩ cùng sự giễu cợt, như kim châm đâm thật sâu khiến trái tim của Nam Cung Kình Hiên đau nhói.

Bóng dáng anh cao lớn cường tráng đi qua, lòng tràn đầy áy náy cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Dụ Thiên Tuyết, khẽ hôn gò má cô một cái, hỏi: “Còn đau không?”

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết mê mang quét qua gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên, nhìn chằm chằm vào mắt anh, cười nhẹ, nói: “Anh nghe chưa? Về sau cầu xin anh nhân từ một chút, tôi không phải là không có người theo đuổi, tôi còn muốn sinh con cho người đàn ông tôi yêu, cho nên, sau này anh muốn tiết dục thì hãy đi tìm phụ nữ khác, được không?”

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi chau chặt hàng lông mày tuấn dật, sức lực ôm cô dần dần mạnh hơn, lạnh giọng quát khẽ: “Dụ Thiên Tuyết, mơ đi cưng!”

Chẳng qua Dụ Thiên Tuyết chỉ cười yếu ớt, không nói lời nào, đôi mắt trong suốt rưng rưng khiến lòng Nam Cung Kình Hiên đau như tê liệt, muốn đánh cô, nhưng cảm giác áy náy như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, anh thống khổ nhíu mày cố gắng thả lỏng lực đạo ôm cô, nhẹ nhàng hôn chóp mũi của cô, khàn khàn nói: “Được rồi, lúc này đừng bướng bỉnh với tôi nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ không hại cô.”

Có lẽ cô bị thương tổn sợ hãi không phải một đôi lời có thể nói rõ ràng, trong đầu Nam Cung Kình Hiên bị rối rắm hành hạ đến muốn điên mất rồi, cũng chỉ nói ra một câu an ủi như thế, ôm cô thật chặt một cái nữa rồi buông ra.

Một đường lái xe thẳng đến biệt thự Nam Cung, Nam Cung Kình Hiên mím đôi môi mỏng khiêu gợi không nói lời nào, sắc mặt lạnh đến đáng sợ.

Dụ Thiên Tuyết muốn ngăn cản anh, nhưng bởi vì cơ thể quá yếu chỉ có thể phục tùng, biết không có biện pháp thay đổi quyết định của anh, cô dứt khoát bỏ qua, lẳng lặng dựa vào ghế lái phụ nhắm hai mắt lại.

Đến biệt thự cô vẫn không có tỉnh, Nam Cung Kình Hiên bồng cô ra ngoài, trực tiếp đi lên lầu, Nam Cung Dạ Hi từ trong phòng đi ra đúng lúc thấy một màn như vậy, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng níu lấy một người giúp việc: “Này, cô chờ một chút!”

Người giúp việc vội vàng dừng lại: “Nam Cung tiểu thư.”

“Tại sao anh tôi lại mang người phụ nữ hèn hạ này về nhà hả! Không phải tôi đã nói với các người là hễ thấy cô ta đi vào thì phải mau nói cho tôi biết, biệt thự nhà Nam Cung không phải là nơi để loại phụ nữ không biết xấu hổ này có thể ngây ngô, cô đần độn à!” Nam Cung Dạ Hi trừng mắt quát.

Người giúp việc cúi đầu, sợ hãi rụt rè nói: “Xin lỗi Nam Cung tiểu thư, thiếu gia trở về rất gấp, cũng không có nói trước cho chúng tôi biết là phải thu xếp một gian phòng cho khách, chúng tôi không biết…..”

“Cái gì? !” Nam Cung Dạ Hi khẽ kêu lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp kìm nén đến đỏ bừng: “Cô ta còn ngủ trong phòng của anh trai tôi! !”

Người giúp việc sợ đến im bặt.

Nam Cung Dạ Hi giận đến nổi trận lôi đình, nếu như không phải là đang ưỡn bụng cô ta liền trực tiếp xông lên lầu hỏi rõ ràng rồi, nhưng sự dạy dỗ lần trước làm cho cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ ngợi một chút, quét ánh mắt sắc bén ác độc về phía trên lầu: “Hừ, tôi để cho cô ngủ yên đêm nay, cô chờ đó!”

Nói xong. Cô ta lạnh lùng xoay người trở về phòng.

*****

Đây là lần đầu tiên ở trong phòng của anh an ổn ngủ qua đêm, Dụ Thiên Tuyết thức giấc mấy lần không ngủ lại được.

Nam Cung Kình Hiên ôm thật chặt cô trong lồng ngực mình, bàn tay vuốt ve cái trán của cô, nhiệt độ bình thường, sắc mặt tái nhợt cũng khá hơn rất nhiều, cúi đầu hỏi: “Thế nào?”

Dụ Thiên Tuyết ở trong lồng ngực anh sắp hít thở không thông, chịu đựng khó chịu hỏi: “Anh có thể đừng như vầy được không?”

“Cái gì?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, đôi mắt thâm thúy có vẻ hơi bất mãn.

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, tay chống lồng ngực của anh, đôi mắt trong veo lạnh lùng đảo qua mặt anh: “Tôi không cần anh ôm, tự mình có thể ngủ, ví bằng anh lo lắng tôi gây chuyện có thể cho người đưa tôi về, tôi có nhà của mình, cũng có giường của mình.”

Nam Cung Kình Hiên không thể không nhíu chặt mày.

Bàn tay cầm thật chặt cổ tay của cô trong ngực mình kéo ra, đè nén suy nghĩ bộc phát kích động, thấp giọng rống cô: “Cái người phụ nữ này, trời sinh không biết điều vậy sao? !”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết vẫn lộ vẻ suy yếu như trước, chẳng qua là nói chuyện thì không có vấn đề, đau đớn cũng đã hòa hoãn rất nhiều.

“Tôi nói thật, tôi không có thói quen ngủ chung giường với người khác, nhất là với người đàn ông tôi ghét, tôi không thoải mái, không phải là tôi không biết tốt xấu.” Cô nói từng chữ rõ ràng, trong đôi mắt là một mảnh trong suốt.

“Cô…..” Nam Cung Kình Hiên nắm chặt cổ tay của cô, thấy trong mắt cô thoáng qua một tia đau đớn, lại chậm rãi buông lỏng, cô gái này rõ ràng là yếu ớt tựa như búp bê pha lê, thoáng đụng chạm một tý liền đau, nhưng công phu miệng lại cố tình rất lợi hại, anh đã lĩnh giáo qua nhiều lần lắm rồi!

“Hôm nay cô không thoải mái cũng phải ngây ngô ở chỗ này! Đừng ép tôi nổi giận, ngủ nhanh lên!” Nam Cung Kình Hiên áp chế cơn tức, ôm cô vào trong ngực lần nữa, quát khẽ.

Hô hấp của Dụ Thiên Tuyết tràn đầy mùi vị của anh, mở to mắt liền nhìn thấy anh cởi ra hai nút áo sơ mi, xương quai xanh tinh tế tản ra mùi vị thành thục khiêu gợi, cô nhẫn nại một hồi, vẫn là không có cách nào ngủ được.

“…..Anh đưa tôi về được không? Tôi không muốn trợn tròn mắt đến trời sáng.” Cô nhẹ giọng khẩn cầu.

Tính khí của Nam Cung Kình Hiên vốn cương liệt, hiện tại thật sự bị chọc giận, cho tới bây giờ anh chưa từng ôm bất kỳ người phụ nữ khi ngủ, đây là lần duy nhất còn bị ghét bỏ như vậy!

Lạnh lùng buông cô ra, đè cô giữa cái gối ôm xốp dày mềm mại, che dấu cơn giận, gương mặt tuấn tú chậm rãi áp tới gần, Nam cung Kình Hiên lạnh lùng hỏi: “Cô cố ý đúng không? Hận tôi lúc trước đối xử với cô như vậy, cho nên bây giờ cô cố tình muốn trả thù có phải không! Tôi nói cho cô biết, phụ nữ ở bên cạnh tôi vĩnh viễn đừng có ý nghĩ ỷ sủng mà kiêu! Nếu cô cảm thấy tôi có thể dung túng cô thì sai lầm rồi!”

Dụ Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn anh một hồi, dần hiểu rõ ra cái gì đó, bỗng nhiên nở nụ cười, tự thì thầm: “Hóa ra anh chính là như thế này cưng chiều phụ nữ…..”

Người đàn ông tự đại này, quả thật là cái gì cũng đều trở thành sự ban ơn của anh Nam Cung Kình Hiên đối với người khác.

Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, hoàn toàn bị chọc tức, áp chế cái eo nhỏ nhắn của cô hung dữ nói: “Cô gái đáng chết! Đừng ép tôi trừng phạt cô! Tôi đã sớm nói đáng đời cô không ai thương, đây là cô tự chuốc lấy!”

Dụ Thiên Tuyết vẫn còn đang giật mình thì những nụ hôn của anh nồng liệt rơi xuống, giày xéo đôi môi đỏ mọng của cô rồi dời xuống cổ, để lại từng dấu mút cắn đỏ tươi, sự khuây khỏa trí mạng từ những nụ hôn truyền ra khắp toàn thân, Dụ Thiên Tuyết dần trợn to hai mắt, cô thật sự bị hoảng loạn.

Trọng lượng nặng nề của đàn ông đè trên người cô, anh thở dốc hừng hực giống như mãnh thú, cô bắt đầu sợ hãi, sắc mặt tái nhợt đẩy lồng ngực của anh, thấp giọng líu ríu: “Không nên…..Nam Cung Kình Hiên anh đừng như thế này!’

Cô cực kỳ sợ thời điểm anh bộc phát sức lực mỗi lần ân ái, có thể đâm xuyên thân thể người ta thẳng đến chỗ sâu nhất, đau không thể tả!

Nam Cung Kình Hiên liều mạng, nói phải trừng phạt cô, rồi lại không biết làm sao với cô bây giờ! Cô yếu đến mức chỉ cần bóp một cái là vỡ, trừ phi anh thật sự hận cô đến tận cùng, bằng không vẫn thể đối xử với cô như thế!

“Cô gái ngốc nghếch này…..” Nam Cung Kình Hiên thở hổn hển, nhéo chặt cằm của cô, chặt chẽ lấp kín đôi môi cô, cạy ra hàm răng đang khép kín thăm dò vào khoang miệng thơm mềm ngọt ngào, như cuồng phong mưa rào, mặc cho thân thể nhỏ nhắn run rẩy ở dưới thân anh: “Thật muốn ăn cô!”

Dụ Thiên Tuyết bị buột tiếp nhận những nụ hôn sâu cuồng liệt của anh, càng lúc càng có thể cảm nhận được bộ vị đặc thù nào đó của anh đang từ từ trở nên cứng rắn vô cùng, cứng như sắt thép đè ép thân thể của cô, nóng rừng rực lên!

“Hiện giờ tôi không được…..Anh đi tìm người khác đi! Không nên tìm tôi!” Dụ Thiên Tuyết chậm rãi lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Nam Cung Kình Hiên hôn cô như mưa rơi, nếm đến vị nước mắt chát chát làm cho người ta hít thở không thông, lúc này sự cuồng loạn của anh mới từ từ dừng lại.

Ánh mắt chậm rãi tập trung, chăm chú nhìn cô gái trước mắt.

“Ngu ngốc, cô đang suy nghĩ cái gì…..” Nhẹ nhàng bưng lấy mặt của cô, Nam Cung Kình Hiên khàn giọng thì thầm, hô hấp phả trên mặt cô, giảm bớt sự sợ hãi của cô: “Đêm nay tôi sẽ không chạm vào cô, yên tâm…..Đừng sợ nữa…..”

Anh không thể tàn nhẫn đến mức này, biết rõ cơ thể cô yếu ớt thành ra như vậy còn cưỡng ép muốn cô. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn

Mặc dù…..Thật sự có hơi không nhịn được!

Trong khi anh thì thầm dỗ dành rốt cuộc dụ Thiên Tuyết cũng hết run rẩy, khắp người ướt mồ hôi cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, nhắm chặt mắt lại, cô để cho anh tùy ý ôm mình nhất thời nghỉ ngơi.

“Anh buông tha cho tôi được không…..Tôi không muốn có nửa điểm quan hệ với anh, anh có thể đừng khi dễ tôi nữa không…..” Ngón tay nhợt nhạt nắm chặt áo sơ mi của anh, Dụ Thiên Tuyết thống khổ nói.

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau xót, ôm chặt cô, tràn đầy ý muốn bá chiếm.

“Có quỷ mới muốn dây dưa với cô gái mồm mép cứng đầu như cô!” Anh quát khẽ một câu, hàng mày tuấn dật nhíu thật chặt, lại triền miên trên gương mặt cô: “Ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ cân nhắc đối xử tốt với cô một chút!”

“Đến cùng là anh muốn tôi nghe cái gì? Tôi không muốn làm nhân tình của anh, tôi còn chưa cùng đường bí lối, tôi không cần!” Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt ướt rượt lên nhìn anh chằm chằm.

“Vậy cô coi chừng tôi bức cô đến đường cùng!” Nam Cung Kình Hiên gầm nhẹ, không ngại dùng quyền thế tới đe dọa cô.

Quả nhiên, Dụ Thiên Tuyết run lên, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, giống như đang trốn tránh gì đó, một câu cũng không nói, điều này khiến cho Nam Cung Kình Hiên càng thêm tò mò rốt cuộc là cô có cách gì giúp Dụ Thiên Nhu ra nước ngoài, cô gái này…..Thật sự không để cho người ta yên tâm rồi!

Càng về khuya, Dụ Thiên Tuyết vẫn đang trong sự kinh sợ và lo âu vô cùng mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại, bất tri bất giác đã ngủ.

Nam Cung Kình Hiên cúi đầu thở dài, hài lòng ôm cô ngủ thật say.

*****

Sáng hôm sau tỉnh dậy hơi muộn, Dụ Thiên Tuyết nằm trên drap trải giường trắng tinh chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, đờ đẫn hồi lâu.

Hiện tại là mấy giờ rồi? !

Cô ‘Xoạt’ ngồi dậy, đầu óc choáng váng.

Sau khi bình thường trở lại mới tìm chỗ để đồng hồ báo thức, thật vất vả mới tìm được túi xách và điện thoại để ở trong tủ đầu giường, vừa mở ra nhìn cô liền hít sâu một hơi, không nghĩ tới đã hơn mười giờ rồi, đã trễ đến như thế.

Nam Cung Kình Hiên đã không còn ở trong phòng.

Dụ Thiên Tuyết không thể làm gì khác hơn là xuống lầu một mình, không có Nam Cung Kình Hiên ở đây, cô cũng không biết có thể gọi ai đưa cô rời khỏi nơi này trở về khu vực thành thị, dưới lầu mấy người giúp việc nhẹ giọng chào hỏi cô, khuôn mặt ai cũng tươi cười.

“Dụ tiểu thư, bữa sáng ở chỗ này, tôi đưa cô đi!”

Dụ Thiên Tuyết ngước mắt nhìn người giúp việc, có hơi xấu hổ và không quen, khoát khoát tay: “Không cần, tôi phải về công ty gấp, cô biết tài xế ở đâu không?”

“Hừ, cô trái lại thật sự không coi mình là người ngoài nha, tới nơi này ăn điểm tâm lại còn tìm tài xế, cô cho rằng cô là thiếu phu nhân ở đây sao?” Nam Cung Dạ Hi đi ra, gương mặt xinh đẹp nở rộ như một đóa hoa, tươi đẹp mỹ lệ.

Thân ảnh Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh đứng trong đại sảnh có vẻ cô tịch mà cô đơn, cô xoay người, ánh mắt trong suốt nhìn Nam Cung Dạ Hi.

“Xin lỗi đã quấy rầy đến cô, chẳng qua tôi cũng không muốn.” Cô nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi tối sầm, nghiêng nghiêng đầu: “Ơ, Cô chính là được mời tới sao? Một thư ký nho nhỏ ở Lịch Viễn cũng có can đảm leo lên giường của Nam cung thiếu gia, chậc chậc, Dụ Thiên Tuyết, rốt cuộc cô dùng cách thức gì để quyến rũ anh trai tôi vậy? Nói tôi nghe thử! Sau này tôi cũng phải nói Trình Dĩ Sênh đề phòng một chút, thân phận của người giàu sang quyền thế thì nhất định phải cẩn thận với loại phụ nữ không sạch sẽ bên ngoài, làm dơ bẩn mắt của mình còn làm mất thể diện của người trong nhà!”

Nói một hơi, không nghiêng không lệch, Dụ Thiên Tuyết nghe được tất cả, sắc mặt một hồi tái nhợt.

Cô vừa định mở miệng nói gì đó thì điện thoại trong túi xách vang lên.

“Xin chào, tôi là Dụ Thiên Tuyết.”

Thân ảnh mảnh khảnh thanh lệ động lòng người tản ra một chút bối rối khổ sở, Dụ Thiên Tuyết nghe điện thoại, chân mày dần cau lại: “Anh nói cái gì?” Hình như cô nghe được chuyện gì đó kinh ngạc mà khó tin, chầm chậm lắc đầu: “Lúc đầu các người không phải nói như thế, tiền đặc cọc là một trăm ngàn không sai, làm sao chỉ trong vòng một tháng mà tiền lời đã cao đến như vậy? !”

Thanh âm của cô có chút run rẩy, tựa như con nai con bị kinh hãi, trên trán hơi lấm tấm mồ hôi.

Nam Cung Dạ Hi cau mày nghe, sự căm ghét và ác độc lộ ra trên mặt càng lúc càng sâu, đợi Dụ Thiên Tuyết cúp điện thoại sẽ mở miệng châm chọc, nhưng lại nghe thanh âm như nước chảy của cô: “Tôi có việc phải đi trước, không tiện quấy rầy.”

Nam Cung Dạ Hi nhất thời nổi khùng, bật la to.

“Dụ Thiên Tuyết, cô đứng lại!”

“Dụ tiểu thư, đợi đã nào…..!”

Hai thanh âm đồng thời phát ra, Nam Cung Dạ Hi hung hăng liếc mắt lườm người giúp việc, người giúp việc sợ tới mức không dám nói lời nào nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!