Khát vọng nồng liệt cuồn cuộn trong lồng ngực, Nam Cung Kình Hiên lại đè ép lên người cô, hôn cho đến khi cô thở không nổi.
Dụ Thiên Tuyết thống khổ than nhỏ một tiếng, suy yếu mở đôi mắt ướt nhẹp ra mê mang nhìn anh, lại run rẩy mãnh liệt dời ánh mắt, giọng nói khàn đặc tràn đầy sợ hãi: “Lại là anh…..Đủ chưa…..Nam Cung Kình Hiên, anh khi dễ tôi đủ chưa…..”
Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn cô, trái tim bị níu chặt lần nữa, ôm chặt thắt lưng của cô để cho cô dán sát với mình hơn, lạnh lùng nói khẽ: “Vĩnh viễn không đủ! Cô loại bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu đi!”
Hai hàng mày thanh mảnh của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi cau lại, thống khổ và ủy khuất, u buồn nhắm lại đôi mắt như cánh bướm, cô nỉ non: “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi anh…..”
Khóe mắt thậm chí đã rơi lệ, Nam Cung Kình Hiên đưa tay bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hôn khô những giọt nước mắt tủi hờn, đầu lưỡi quét qua hàng mi đang run rẩy, tràn đầy yêu thương: “Cô không thể nào thoát khỏi tôi…..Ngoan ngoãn mà tiếp nhận thôi…..”
Hồi lâu sau Dụ Thiên Tuyết rưng rưng ngủ say trong sự triền miên ôn nhu của anh, Nam Cung Kình Hiên cũng đã mệt mỏi buồn ngủ, bởi vì hương vị ngọt ngào của cô mà vô cùng thỏa mãn, ôm cô vào lòng che chở rồi trầm trầm rơi vào mộng đẹp.
*****
Dụ Thiên Tuyết không cách nào thừa nhận sự thật mình tỉnh dậy trong lòng một người đàn ông, da thịt lại còn tiếp xúc thân mật, hàng mi rung động thẹn thùng, sự nhục nhã làm cho cô thiếu chút nữa là ngất lịm, dùng hết sức đẩy khuỷu tay của anh ra khỏi người mình!
Nam Cung Kình Hiên cứ như vậy mà bị giật mình tỉnh giấc, lười biếng mở mắt ra liếc nhìn cô một cái.
Tối hôm qua thật sự là đã uống quá nhiều rượu, quả nhiên là say rượu mất lý trí, tại sao mình lại ở cùng với cô gái này? !
“Nam Cung Kình Hiên! Anh…..” Sự khiếp sợ và xấu hổ đã khiến Dụ Thiên Tuyết mất đi chức năng ngôn ngữ, hai mắt ướt đẫm nước mắt, khuôn mặt đỏ lên, cô thật rất muốn giơ hai tay lên tát vào mặt của mình.
“Tôi ở đây…..” Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, cơ bắp rắn chắc lộ ra, anh nheo mắt lại quan sát cô, cười nhạo: “Thế nào, cô muốn chia sẻ cảm thụ cùng tôi sao? Tối hôm qua kỹ thuật của tôi thế nào?”
Chóp mũi của Dụ Thiên Tuyết vô cùng chua xót, túm drap giường qua bao lấy thân thể của mình, giọng run run tức giận mắng chửi: “Tối hôm qua tôi căn bản không phải ở chỗ này, rõ ràng tôi đang ở viện điều dưỡng! Tên cầm thú đáng chết, ai cho anh chạm vào tôi nữa! !”
Nam Cung Kình Hiên “Hừ” lạnh một tiếng, cũng không che đậy bộ phận trọng yếu trên cơ thể mình, ưu nhã đứng dậy: “Tôi cũng thấy kỳ quái, sao tôi còn hứng thú đụng cô, cô chửi thêm một câu tôi liền làm thêm một lần, không tin thì cứ thử coi, hửm?”
Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết trợn to nhìn anh, nước mắt rưng rưng: “Nam Cung Kình Hiên, anh không phải là người!”
Nam Cung Kình Hiên nhếch môi, hai cánh tay chống hai bên người cô: “Một lần!”
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới anh làm tới thật, trong lòng lại càng tức giận, cộng thêm cảm giác nhục nhã cô quả thật muốn giết chết anh: “Khốn kiếp, làm sao anh có thể như vậy! Là tôi bị cưỡng bức, tôi không phải tự nguyện!”
Nam Cung Kình Hiên nhếch môi, hai cánh tay chống hai bên người cô: “Một lần!”
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới anh làm tới thật, trong lòng lại càng tức giận, cộng thêm cảm giác bị nhục nhã cô quả thật muốn giết chết anh: “Khốn kiếp, sao anh lại có thể như vậy! Tôi là bị cưỡng bức, tôi căn bản không phải là tự nguyện!”
“Hai lần!” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nụ cười trên khóe miệng lạnh dần: “…..Bị cưỡng bức sao? Dụ Thiên Tuyết, có cần tôi nhắc nhở để cô nhớ lại hay không? Tối hôm qua là người nào cuốn chặt lấy tôi, một chút tôi cũng không nhúc nhích được phải chờ cô bình thường trở lại mới có thể tiếp tục muốn cô, là ai ở trong lòng tôi rên rỉ như mèo kêu? !”
“Anh đừng nói nữa! !” Dụ Thiên Tuyết ra sức bịt tai, nước mắt rơi xuống, xấu hổ muốn chết cho xong.
Cánh môi bị cắn đến bật máu, cô không tin mình thật sự phóng túng như vậy, cô hận anh, hận đến cắn răng nghiến lợi, hận đến tận xương tủy! Làm sao cô có thể hưởng thụ sự cường bạo của anh? !
Nam Cung Kình Hiên mặc quần áo vào, chán ghét liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Còn không mau lăn xuống giường! Cô cho rằng tôi thích cô nằm ở trên giường của tôi sao? !”
Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết ngấn lệ mông lung, mờ mịt nhìn chiếc giường lớn mềm mại của anh, ôm hận trừng anh: “Anh thích chiếm tiện nghi xong rồi sau đó đuổi người sao? Nam Cung Kình Hiên, tối hôm qua tôi căn bản cũng không tình nguyện, là anh cưỡng bức tôi đó! Anh tốt nhất nhớ kỹ điều này cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ hướng về anh đòi lại! !”
Thanh âm của cô khàn khàn, nước mắt nặng nề rơi xuống một giọt rồi một giọt.
Cô không thể còn bị khi phụ như vậy nữa….. Cho dù có chết cô cũng muốn quay lại trả thù!
“Vậy thì chờ đến khi cô có năng lực đó rồi hãy nói! Xuống!” Nam Cung Kình Hiên cau mày, túm cánh tay của cô kéo cô xuống giường, vốn là có tính thích sạch sẽ, anh quả thật không thể tha thứ cho người ngoài ở trong không gian của anh lung tung giày vò, lại còn là phụ nữ!
“…..”Dụ Thiên Tuyết nắm chặt drap giường trên người, quýnh quáng tìm gì đó, đôi mắt đẹp trợn to nhìn anh: “Quần áo của tôi đâu? !”
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, nhớ tới tối hôm qua đã thẳng thừng xé nát y phục của cô ở trong phòng tắm, nắm chặt tay không biết nên nói như thế nào, nén lửa giận nói: “Loại y phục rẻ tiền như vậy mà cô cũng mặc!”
“Rẻ tiền thì cũng là tự tôi kiếm tiền mua, không ăn trộm không giành giật không mất thể diện, tại sao tôi không thể mặc? !”
“Cô!” Nam Cung Kình Hiên nắm chặt cổ tay cô, tay còn lại chế trụ cằm của cô gương mặt anh áp tới gần mặt cô, hô hấp hỗn loạn dây dưa: “Dụ Thiên Tuyết, cô ép tôi ra tay đánh cô phải không? Có thời gian thì quản cái miệng của cô cho tốt, tôi vừa nghe cô nói chuyện là liền muốn dạy dỗ cô!”
Dưới mấy ngón tay là làn da mềm mại như tơ lụa, trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua khát vọng cháy bỏng, không phải tối hôm qua đã muốn cô đủ rồi sao?
Thế nào mà mới vừa đụng nhè nhẹ nhưng vẫn không nỡ buông ra?
Ánh mắt quật cường như ánh mắt nai con kia vẫn nhìn chằm chằm anh, khiến Nam Cung Kình Hiên như bị ảo giác, thật hy vọng cô gái này có thể cứ hận anh như thế này, tập trung theo dõi anh nhưng vẫn bị anh nắm trong lòng bàn tay.
“Như nhau, tôi cũng chỉ có cái miệng lợi hại, không giống anh, cầm thú đến tận xương!” Dụ Thiên Tuyết lớn tiếng đáp trả, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ rõ oán hận.
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên rừng rực lửa, chịu đựng dục vọng ôm cô vào trong ngực yêu thương ham muốn cô thêm lần nữa, hung dữ buông cô ra gầm nhẹ: “Tìm quần áo cho cô, lập tức đứng lên cho tôi!”
Lửa dục cháy gay gắt, Nam Cung Kình Hiên tức giận đi vào phòng tắm, xối nước lạnh dập lửa.
Dụ Thiên Tuyết xoa xoa cổ tay bị đau, hít hít mũi bước xuống giường, tùy tiện mặc vào cái gì đó, cô không thể chờ đợi được muốn rời khỏi cái biệt thự xa hoa làm lóa mắt người ta này, nơi đây giống như cơn ác mộng, một giây cô cũng không muốn ở chỗ này!
Lúc Nam Cung Kình Hiên đi ra khắp người ướt nước, hỏa khí trong người cũng lắng xuống một chút, từ phòng mình nhìn về phía phòng khách lầu hai, người giúp việc đứng sau bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết đang giúp cô kéo khóa kéo sau lưng, mái tóc mềm mại được vén ra hai bên, một phần lưng trắng muốt lộ ra, trên đó còn lưu lại dấu hôn của anh, vừa nhìn thấy thì anh lại miệng đắng lưỡi khô.
“Chết tiệt!” Nam Cung Kình Hiên hung tợn khẽ nguyền rủa, dứt khoát đi đến phòng tập thể thao, bắt đầu các bài tập thể hình buổi sáng.
*****
Đã hơn bảy giờ, người giúp việc tới gọi cô xuống ăn điểm tâm, Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng cự tuyệt.
Xoay người, cô đi tìm từng phòng, hy vọng có thể tìm được Nam Cung Kình Hiên để nhờ anh đưa cô đi làm.
“Cô có thể nói cho tôi biết Nam Cung Kình Hiên đang ở đâu không? Tôi tìm không thấy.” Hành lang quanh co và cầu thang uốn lượn xoay cô đến chóng mặt rồi, Dụ Thiên Tuyết không thể làm gì khác hơn là nhờ đến sự giúp đỡ của người giúp việc.
Người giúp việc sợ hết hồn, đây là lần thứ hai nghe cô trực tiếp kêu tên Nam Cung Kình Hiên, chỉ chỉ gian phòng cuối cùng: “Thiếu gia đang tập thể thao ở đó.”
Sau khi cám ơn, Dụ Thiên Tuyết đi tới phòng tập thể thao, bên trong căn phòng trống trải, xa xa có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang tập thể hình, mồ hôi lăn từ trên vai trên lưng xuống, nửa thân trên trần trụi, cơ bụng rắn chắc khỏe mạnh, toàn thân cô mặc một cái váy dài trắng muốt đi tới, giống như một thiên sứ thuần mỹ giáng xuống trước mặt anh.
“Anh có rảnh không? Đưa tôi trở về!” Dụ Thiên Tuyết dừng một chút, cắn môi nói tiếp: “Mau lên, đến giờ rồi, tôi không muốn đi làm trễ!”
Nam Cung Kình Hiên đặt dụng cụ tập trên tay xuống, cả người chảy đầy mồ hôi, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn cô, cười lạnh: “Không nhìn ra cô còn rất chuyên nghiệp!”
“Tôi luôn luôn chuyên nghiệp như vậy, bất kể trước khi anh tới hay là về sau này!” Dụ Thiên Tuyết cau mày, kiên trì với yêu cầu của mình: “Rốt cuộc anh có rảnh hay không? Không nhất định phải là anh, anh tùy tiện tìm người nào đó đưa tôi đi là được.”
“A…..” Tâm tình của Nam Cung Kình Hiên tốt lên, mở chai nước khoáng uống, kiêu căng tựa vào ghế ngồi chăm chú nhìn cô: “Không phải là cô rất bướng bỉnh sao, từ nơi này đi ra ngoài khoảng 10 km là có thể gọi taxi, cô cũng không phải là chưa từng đi qua!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!