Dụ Thiên Tuyết ngủ rất sâu, đến lúc Nam Cung Kình Hiên tắm xong ra ngoài cô vẫn còn đang ngủ say, tư thế cũng không thay đổi, hai hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại, cắn chặt đôi môi mọng, giống như là nằm mơ thấy chuyện gì đó không tốt, bàng hoàng bất an.
Nam Cung Kình Hiên đã tỉnh rượu một nửa, trên trán tóc lòa xòa nhiễu nước, tà khí mà mị hoặc.
Lúc anh mạnh mẽ đè xuống thì Dụ Thiên Tuyết cũng không có cảm giác, cho đến khi bàn tay anh dò ra phía sau lưng cô, nâng thân thể của cô lên cúi đầu hôn cô, khi đó cô mới cảm thấy thiếu không khí, anh như người có lòng tham không đáy, lợi dụng lúc cô không thể kháng cự mà cưỡng bách phục tùng, cưỡng ép cô mở đôi môi hồng đào, cái lưỡi mềm mại nghênh hợp với sự càn quét của anh, để anh tàn bạo nhấm nhám thưởng thức…..
“…..” Dụ Thiên Tuyết cau mày, “Ưm” một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Nửa thân trên của Nam Cung Kình Hiên trần trụi, lồng ngực cường tráng lấm tấm nước, nặng nề áp xuống vuốt ve trước ngực mềm mại của cô, anh kêu rên sung sướng, cảm thấy chưa đủ lại tham lam mò vào bên trong quần áo của cô thăm dò, xoa nắn bầu ngực của cô gái nhỏ làm cho cô hoàn toàn thanh tỉnh.
Dụ Thiên Tuyết mở to hai mắt, bị nhiệt độ nóng hầm hập của cơ thể anh hù sợ, bất thình lình đẩy anh một cái rồi ngơ ngẩn nhìn anh, trái tim đập cuồng loạn.
“Anh…..Sao lại là anh…..” Thanh âm của Dụ Thiên Tuyết lắp bắp và run rẩy, đôi mắt trong suốt quét qua căn phòng, đột nhiên mắt cô trợn to : “Nam Cung Kình Hiên, tại sao tôi lại ở chỗ này?!”
Ngay sau đó cô cảm giác được bên trong quần áo của mình có một bàn tay đang xoa bóp vuốt ve nơi mẫn cảm đẫy đà của cô, cô khẩn trương đẩy bàn tay anh ra sợ hãi lui về phía sau: “Anh đang làm gì, đừng chạm vào tôi!”
Đang lúc cô lui về phía sau, trong nháy mắt Nam Cung Kình Hiên đã thuận tay choàng qua hông của cô kéo mạnh cô vào trong lòng mình, gương mặt anh tuấn kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóng như ngọc, thấp giọng nói: “Tôi muốn cô, không thấy sao? Tối hôm qua làm chưa tận hứng, tối nay tiếp tục!”
Dụ Thiên Tuyết hét lên, muốn đẩy bả vai to lớn của anh ra, lại bị anh bế bổng lên đi về phía phòng tắm, cô tức giận mắng chửi đánh đấm, nhưng không ngờ vừa vào trong đã bị anh ấn lên trên vách tường, nước từ vòi sen phun xuống đầu làm cả người cô ướt đẫm!
“Anh…..Không cần! Nam Cung Kình Hiên, không cần!” Dụ Thiên Tuyết ra sức trốn tránh, nước lạnh như băng làm da đầu cô tê dại, quần áo dính sát người lộ ra đường cong hấp dẫn, cả người run rẩy khóc thúc thít giãy giụa: “Đừng mở nước nữa, lạnh quá, rốt cuộc tôi làm sao mà tới được đây? Nam Cung Kình Hiên, anh muốn làm cái gì! Khụ khụ…..”
Người trong ngực đang ra sức giãy giụa, nước chảy vào trong miệng làm cô bị sặc ho khan dữ dội, Nam Cung Kình Hiên đau lòng, điều chỉnh nhiệt độ của máy nước nóng, anh thích tắm nước lạnh nhưng đổi lại là phụ nữ thì có thể không chịu nổi. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:
“Ngoan, tắm cho sạch sẽ, tôi không thích ân ái với phụ nữ mệt mỏi như một bãi bùn nhão!” Nam Cung Kình Hiên cầm vòi sen kiên quyết xông tới, chặt chẽ giam cầm thân thể cô trong lồng ngực mình, xoa mái tóc ướt đẫm của cô, thỏa tình say sưa hôn cô, nảy sinh độc ác thì thầm: “Tôi chưa từng tự tay tắm rửa qua cho bất cứ người phụ nữ nào, cô nên thỏa mãn đi!”
Nói xong anh đưa tay xé rách y phục của Dụ Thiên Tuyết, trong khi cô thét chói tai thì anh đã kéo xuống toàn bộ, tấm lưng trắng muốt trơn nhẳn cùng đôi chân dài thon nhỏ lộ ra, Nam Cung Kình Hiên thở dốc kịch liệt, ôm chặt cô nâng đầu cô lên hung hăng hôn lên đôi môi mọng đỏ!
Cô gái này, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta điên cuồng!
“Buông tôi ra…..Tôi không muốn bị anh cưỡng ép nữa, Nam Cung Kình Hiên, anh buông tôi ra!” Dụ Thiên Tuyết bị xối nước ấm ướt đẫm như một con mèo nhỏ, liều mạng đẩy bờ vai vạm vỡ của người đàn ông, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo lại hít mạnh một hơi rốt cuộc nói không ra lời! Nụ hôn nóng bỏng Nam Cung Kình Hiên dời từ xương quai xanh tới bầu ngực ngọt ngào của cô, anh há miệng ngậm nụ hoa…..
Cô gái này, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta điên cuồng!
“Buông tôi ra…..Tôi không muốn bị anh cưỡng ép nữa, Nam Cung Kình Hiên, anh buông tôi ra!” Dụ Thiên Tuyết xối nước ấm ướt đẫm như một con mèo nhỏ, liều mạng đẩy bờ vai vạm vỡ vủa người đàn ông, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo lại hít mạnh một hơi rốt cuộc nói không ra lời! Nụ hôn nóng bỏng Nam Cung Kình Hiên dời từ xương quai xanh tới bầu ngực ngọt ngào của cô, anh há miệng ngậm lấy nụ hoa…..
“Không nên…..Đừng đối xử với tôi như vậy! Buông ra!” Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức gương mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt, tay chống đỡ bờ vai của anh kêu khóc.
Tối hôm qua đau đớn như tê liệt vẫn còn rõ mồn một, cô không ngờ cảm giác kinh khủng đó lại tới nhanh như vậy, sức lực của người đàn ông tàn nhẫn này khiến cho cô sợ…..Nhưng rõ ràng là cô ở trong viện an dưỡng chăm sóc Tiểu Nhu, cô và Tiểu Nhu trò chuyện xong thì ngủ thiếp đi! Tại sao cô lại tới nơi này?!
“Cô không nghe lời, tôi cũng chỉ có thể đối xử với cô như vậy, muốn đau chết thì cứ ra sức giãy giụa đi!” Nam Cung Kình Hiên không thể đợi được nữa, vội vã tắm sạch cho cô, anh mút thật mạnh cần cổ của cô bế bổng cô lên đi ra khỏi phòng tắm.
Trời đất quay cuồng, Dụ Thiên Tuyết mới vừa mới tắm nước nóng đã tỉnh táo lại, hai hàng mi rung động mở ra, ngay sau đó liền bị vứt lên trên chiếc giường lớn mềm mại, cô còn chưa giữ vững thân thể mình thì Nam Cung Kình Hiên đã nặng nề phủ người xuống.
“A!” Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu thét chói tai, bất thình lình hai chân bị tách ra rồi bị hung hăng xâm chiếm, cô đau đến mặt mũi trắng bệch, dị vật xâm lấn càng sâu, cơ thể chặt chẽ non mềm của cô không cách nào thừa nhận anh!
“Hừ…..Cũng lần thứ hai rồi còn giả bộ gì nữa!” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên ửng hồng, trong lúc sắc mặt cô tái nhợt cũng không chút lưu tình bắt đầu đâm sâu ra vào mạnh hơn, cái sau dùng sức hơn so với cái trước, người dưới thân đau đến co rụt lại, muốn trốn tránh, vòng eo lại bị anh nắm rất chặt!
“…..” Dụ Thiên Tuyết nắm chặt drap giường chịu đựng sự ngược đãi, trên trán rịn ra mồ hôi, cô mệt mỏi và đau đớn mở to mắt, kiên cường nhìn chằm chằm mặt của người đàn ông trước mắt, cô biết làm lần thứ nhất và làm lần thứ hai không có gì khác nhau, cô cũng biết nếu bị anh bắt làm tù binh trên giường thì sẽ không thể trốn thoát hay còn đường lui nữa, nhưng mà…..Tại sao?!
Cô đã nói không thể lại bị anh khi dễ bị anh làm thương tổn, vì sao vẫn tránh không khỏi?
Hơi nước tràn đầy hốc mắt, ngưng tụ lại dòng nước mắt óng ánh trong suốt, theo khóe mắt của cô chảy xuống, Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng đau, nghiêng mặt sang bên kêu than nho nhỏ, giọng run run nói: “Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy…..Nam Cung Kình Hiên đây là cường bạo…..”
Cô nghẹn ngào khóc nức nở, thanh âm đó quả thật có thể khiến cho trái tim đàn ông bị hung hăng níu chặt. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!