Chương 37: Không thể chịu thua một lần sao? !
Bàn tay anh từ từ dời khỏi váy cô, lại hung hăng một lần nữa, ‘Phanh’ một tiếng đẩy thân thể mỏng manh của cô lên trên vách thang máy.
“Á…..” Dụ Thiên Tuyết cau mày, ót cùng sống lưng bị đụng mạnh nên thoáng hoảng hốt một chút.
Thang máy “Đinh” một tiếng đã xuống đến tầng trệt.
Váy bị xé rách làm lòng cô chua xót, hàng mi ướt nhẹp rũ xuống, cô run rẩy sửa sang lại váy áo. Mép váy đã bị rách, cô lấy trên đầu một cái kẹp tóc đơn giản kẹp cố định lại váy, lúc này mới như một con vật nhỏ bị dầm mưa ngẩng đầu nhìn Nam Cung Kình Hiên.
“Anh không cần phách lối, chẳng qua là hiện tại tôi đấu không lại anh, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho anh đẹp mặt!” Một đôi mắt xinh đẹp quật cường nhìn anh, giọng nói trầm bổng du dương rõ ràng từng chữ từng chữ.
Gương mặt tuấn tú xanh mét của Nam Cung Kình Hiên có một chút tức cười, cô gái này, cư nhiên còn mạnh miệng bướng bỉnh như vậy.
Anh thật sự là xem thường sự cứng cỏi của cô!
“Vậy sao?” Anh hơi giận, duỗi bàn tay to nắm mái tóc của cô kéo cô đến trước mặt mình: “Nói tôi nghe thử xem, cô muốn làm thế nào để cho tôi đẹp mặt, hửm?”
“…..” Dụ Thiên Tuyết đau đến nhíu mày, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó làm đau lòng người.
“Anh sẽ bị báo ứng…..Khi dễ người ta như vậy sẽ có báo ứng!” Đặt tay mình lên bàn tay to của anh chậm rãi dùng sức, Dụ Thiên Tuyết vẫn còn lo lắng, giống như một cái đấu (thóc) với một chú gà trống.
“Tôi chưa bao giờ khi dễ người khác, tôi chỉ khi dễ cô!” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh đến gần cô: “Dụ Thiên Tuyết, muốn trách thì trách tính tình quá bướng bỉnh của cô! Có tin tôi sẽ thật sự nhốt cô lại để mài dũa tính tình của cô hay không, để cho cô không còn dám cãi lời tôi nữa!”
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, ánh mắt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn anh: “Anh cút xa một chút, tôi hận anh!”
“Hận tôi cũng vậy thôi, trốn không thoát! Ngoan ngoãn.….Tôi sẽ cân nhắc đối xử với cô tốt một chút!” Hơi thở nóng rực của anh phả ra trên mặt cô, một hồi mê muội.
“Anh đừng nằm mơ!” Cô bật thốt lên, anh quả thực là nằm mơ!
“Vậy cô cứ chờ mà xem!” Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên nhen nhóm lửa giận, nặng nề đẩy cô ra, sải bước ra khỏi thang máy.
Dụ Thiên Tuyết lảo đảo một cái mới đứng vững, dựa vào cửa thang máy thở dốc hồi lâu, trong mắt sương mù giăng đầy, bầu trời đêm lóe ra một điểm sáng, cô vẫn như cũ đứng thẳng dậy quyết không chịu thua, dùng mấy ngón tay cào cào mái tóc, cầm dây cột tóc lại, chân tóc rất đau, động tác của cô có hơi run run.
Sửa sang váy áo gọn gàng, cô cắn môi, tiếp tục không chịu thua ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
*****
Dưới ánh đèn sáng chói, cuối cùng, Dụ Thiên Tuyết đã hoàn thành ca làm việc của mình, cả người mệt mỏi.
Thần kinh vẫn luôn bị treo ngược…..
Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mi tâm, trên cổ tay trắng noãn vẫn còn những vằn đỏ do Nam Cung Kình Hiên để lại, nhìn thấy mà phát hoảng, làn da cô rất mỏng, nắm hơi chặt một chút thì đã lưu lại dấu, vài ngày cũng chưa thể mờ đi.
Đang bưng một phần bít-tết ba phần chín lên, điện thoại di động trong túi cô lại rung.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết nhẫn nhịn, cười yếu ớt phục vụ bữa ăn cho khách, lúc này mới trốn đến một góc phía sau nhìn di động, là tin nhắn từ một số lạ, chỉ có bốn chữ: “Đối diện nhà hàng.”
Cô hít sâu một hơi, nói một tiếng với Tâm Tâm, liền đi ra ngoài.
Màn đêm, tối đen!
Ánh đèn cũng không che lấp được bóng tối bao phủ lên người cô gái nhỏ đang băng qua đường, mảnh mai, quen thuộc, làm cho người ta tim đập loạn nhịp.
Nam Cung Kình Hiên trở về tham dự bữa tiệc của gia tộc, anh chỉ đơn giản ăn chút gì đó rồi rời đi, bữa tiệc tối nay cũng không phải là anh tình nguyện tham dự, cộng thêm trong lòng đang bực bội, liền lái xe ra ngoài, không biết tùy ý đi dạo hay là như thế nào, lại chạy đến nhà hàng Dụ Thiên Tuyết đang làm.
Người đàn ông với vẻ mặt kiêu căng dựa trên ghế lái, hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt ưu nhã sáng ngời.
Anh đốt một điếu thuốc, muốn áp chế bực bội trong lòng, chung quy là anh không thể quên được gương mặt của Dụ Thiên Tuyết…..Hiểu lầm về việc lộ ra tin tức Dạ Hi mang thai, rõ ràng là trong lòng anh có áy náy, nhưng khi vừa nhìn thấy cô liền nhịn không được đối xử thô bạo với cô, lại còn nhịn không được chạm vào cô!
Cô tránh, anh càng muốn đến gần, cô hận, anh liền nhịn không được muốn khi dễ cô!
Đây là tình cảm chết tiệt gì!
Cô ấy! Không thể chịu thua một lần sao?
Chương 38: Nghe anh giải thích
Cho đến khi trông thấy Dụ Thiên Tuyết từ trong nhà hàng đi ra, Nam Cung Kình Hiên mới nheo mắt, anh khẽ nhíu mày.
Lúc này cô đang định làm cái gì?
Đi qua đường kẻ vạch cho người đi bộ, Dụ Thiên Tuyết không hề chú ý tới chiếc Lamborghini màu đen ngừng cách đó không xa, đôi mắt trong suốt ngơ ngác thậm chí không có một tia cảm xúc nào, thẩn thờ đang chờ đợi cái gì đó.
Ánh mắt cô nhìn quanh, liền nghe bên tai vang lên tiếng gọi: “Thiên Tuyết!”
Dụ Thiên Tuyết cảm giác trái tim bị bóp chặt, bóp chặt đến đau đớn, hô hấp cũng khó khăn.
Thân ảnh mảnh khảnh xoay qua, cô nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông đã từng vô cùng quen thuộc, nhẹ nhàng hítmột hơi, nói: “Trình Dĩ Sênh, đã lâu không gặp.”
Thật sự rất lâu, lâu đến nỗi cô cảm giác mình đã trải qua thiên sơn vạn thủy kiếp nạn, nhưng lại không hề có bóng dáng anh bên cạnh.
“Thiên Tuyết!” Người đàn ông đã từng ôn nhuận như ngọc, giờ đây đã mọc đầy râu ria nhìn có chút nhếch nhác, ánh mắt kinh ngạc vui mừng, kích động tiến lên ôm lấy cô: “Thiên Tuyết, anh đã trở về! Em thế nào? Thiên Tuyết anh rất nhớ em!”
Thanh âm cùng vòng tay quen thuộc khiến Dụ Thiên Tuyết như muốn rơi lệ, nhưng vẫn nhịn xuống, đẩy bả vai dày rộng của người đàn ông cao ngất này ra, đôi mắt sắc lạnh như nước, cười cười: “Anh có lời cứ nói, không nên động tay động chân.”
Lông mày của Trình Dĩ Sênh nảy lên, một tia bị thương thống khổ xẹt qua đáy mắt.
“Thiên Tuyết…..” Sắc môi của anh nhợt nhạt khô nứt, trong ánh mắt thâm thúy ngưng trọng tâm tình: “Em không biết mấy ngày nay anh ở bên ngoài đã trải qua thế nào đâu, em cũng không thể tưởng tượng nổi nội tâm của anh có bao nhiêu thống khổ! Anh cho rằng anh có thể chịu đựng được…..Thực sự không còn cách nào, anh không thể bỏ mặc em, anh nhất định phải trở về! Nhưng hiện tại anh không thể xuất hiện ở bên ngoài, em biết không, nếu để cho anh trai của Dạ Hi bắt gặp, ngay cả mạng sống của anh cũng không còn!”
Nhắc tới Nam Cung Dạ Hi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết nhói đau, bỗng chốc hơi thở bắt đầu suy yếu.
“Vậy sao?” Sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt thăm thẳm lẳng lặng nhìn anh: “Cô ấy thế nào? Sống có tốt hay không? Con của hai người đâu? Khoảng mấy tháng nữa thì ra đời?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Trình Dĩ Sênh có chút khó coi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!