Dụ Thiên Nhu gật gật đầu, mới vừa khóc nên tiếng nói có chút khàn khàn: “Được.”
Nói xong cô liền túm lấy cà vạt của anh, kéo cả người anh xuống.
Lạc Phàm Vũ nhíu mày, ngước mắt lên, hai gương mặt gần trong gang tấc chạm vào nhau, có phần hít thở không thông, thấp giọng nói: “Em muốn làm gì?”
“Trả thù.” Dụ Thiên Nhu cắn răng, nói rất rõ ràng.
Nháy mắt tiếp theo, Lạc Phàm Vũ biết ngay mình đã sai rồi.
Bởi vì, cô nhóc này đã dùng hết toàn lực mà hung hăng cắn lên cổ của anh!!
“Híz ——!” Lạc Phàm Vũ đau đến suýt ghé cả thân thể vào trên người cô, lại không thể nhúc nhích, toàn bộ cơ bắp phần thân trên đều căng chặt, anh chịu không nổi, vốn định gào to kêu cô dừng lại, nhưng ngẫm lại vừa rồi đúng là mình rất quá đáng, dứt khoát cắn răng chịu đựng để cho cô cắn đến đã ghiền thì buông ra.
Vài giây sau, đau đớn trên cổ rốt cuộc giảm bớt một chút.
Hô hấp nóng hôi hổi của cô nhóc vẫn còn ở cần cổ, một mảnh ấm áp, cơ bắp đang căng chặt của Lạc Phàm Vũ thả lỏng, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ nhu hòa, nhìn chăm chú cô, thấp giọng nói: “Cắn đủ rồi?”
Trong mắt Dụ Thiên Nhu vẫn còn nước mắt, muốn mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi lại chợt đau nhói.
Người đàn ông này, đúng thật là biến thái, chỉ có biến thái mới cắn đầu lưỡi của con gái để tiết hận!!
“Cắn đủ rồi thì chúng ta coi như huề nhau, ngày mai đúng giờ tới công ty đi làm, con nữa, tôi mặc kệ em thuê cái phòng rách gì đó ở nơi nào, đêm nay lập tức trả ——” Lạc Phàm Vũ lưu loát nói, tay đặt trên tóc cô xoa xoa hai cái: “Nghe thấy chưa?!”
Dụ Thiên Nhu vặn đầu tránh, mang theo nho nhỏ hận ý, không để ý đến anh.
Lạc Phàm Vũ hơi nhíu mày, cô nhóc này, vẫn còn hăng hái!
Tay anh hơi hơi ra lực, cố tình chính là ghìm chặt đầu cô, không cho động đậy, chỉ có thể cách anh gần trong gang tất, hô hấp hoà lẫn cùng nhau, loại cảm giác này…… Quá khó tiếp thu!
“Tôi đang hỏi em đó, có nghe không?” Âm điệu của anh hơi lạnh lùng.
Dụ Thiên Nhu có thể cảm giác được lực đạo mạnh mẽ của bàn tay anh sau gáy mình, biết không thể phản kháng, chỉ thấp giọng nói mấy chữ: “Sói đuôi dài.”
Lạc Phàm Vũ sửng sốt một chút, không nghe rõ.
“Em nói cái gì?”
“Tôi nói anh chính là sói đuôi dài khoác da dê!” Dụ Thiên Nhu lớn tiếng nói cho anh nghe, đôi mắt trong trẻo lộ ra chút hận ý: “Cũng chỉ biết giả bộ hiền lành ở trước mặt chị của tôi, có bản lĩnh thì lần tới hung dữ với chị ấy đi, đừng có hung dữ với tôi!”
“Em nhắc tới chị em lần nữa thử coi!!” Lạc Phàm Vũ không thể nhẫn nại, giọng khàn khàn lộ ra lửa giận.
Ánh mắt Dụ Thiên Nhu tức khắc ảm đạm một chút, cũng nhíu mày, nghĩ, lại nữa rồi, người đàn ông này lại thế nữa rồi.
Đây chính là tử huyệt của anh! Còn không thừa nhận!
Nhìn bộ dáng co rúm lại của cô, lúc này lửa giận của Lạc Phàm Vũ mới hạ xuống một ít, nhưng lại không muốn cứ như vậy mà buông tha cô, tay túm dây an toàn trên ghế của cô, hận không thể bó cô lại trói vài vòng ném vào trong cốp xe, thô lỗ thít chặt dây an toàn không để ý cô đau đến kêu ra tiếng, cả người cô giống như cái bánh chưng bó ở trên chỗ ngồi.
“Ngồi yên không cho nhúc nhích, không được nói lời nào nữa có nghe không? Đừng tưởng rằng em là em gái của cô ấy thì tôi không dám thu thập em! Thử xem! Thử xem! Tôi sẽ trực tiếp thu thập em!”
Dụ Thiên Nhu mở to hai mắt, như muốn hít thở không thông, vừa tức giận lại uất ức đến muốn chết.
Lúc này Lạc Phàm Vũ mới ngã người trở lại ghế điều khiển, khởi động xe, trong sự phiền muộn lái xe nhanh như bay, cô nhóc chết tiệt này, rõ ràng là chính cô đầu óc có bệnh gây sự chạy ra ngoài —— hung dữ vài câu với cô thì làm sao? Cô còn uất ức!!
Anh không nghe được, cùng lúc đó, Dụ Thiên Nhu đang nhỏ giọng chửi thầm ở trong lòng như thế nào!
Đồ đàn ông thúi…… Anh đi chết đi!
*****
Mấy ngày kế tiếp, quá gập ghềnh.
Dụ Thiên Nhu cảm thấy, trước nay cô chưa gặp qua ông chủ nào khó hầu hạ như thế.
—— từ thứ hai đến thứ sáu, thời gian làm việc bình thường là năm ngày, đã có bốn ngày rưỡi không hề thấy bóng dáng anh! Có ông chủ như vậy sao?
‘Cốc cốc cốc!’
Dụ Thiên Nhu ôm văn kiện trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra vài phần oán giận, gõ cửa vài cái thấy không có động tĩnh, nhón chân giơ tay gõ lên phần kính bên trên, như cũ không có động tĩnh.
Cắn môi, Dụ Thiên Nhu lui về phía sau một bước, lớn tiếng kêu: “Anh đừng giả bộ không ở nhà! Tôi biết anh ở trong nhà! Anh có trách nhiệm hay không? Rõ ràng biết hôm nay sẽ có người đến ký hợp đồng, buổi tối người ta sẽ bay về Anh quốc, anh lại không đến công ty?! Anh nói tôi phải làm sao bây nha!”
Cô tức giận bước tới đá cửa: “Mở cửa, mở cửa!”
Bên trong, sắc mặt Lạc Phàm Vũ xanh mét, chỉ mặc một cái quần dài từ trên giường bò dậy, bực bội vì đang ngủ nướng lại bị đánh thức, mở cửa, dùng ánh mắt sắc bén đến có thể giết người nhìn chằm chằm cô gái đứng bên ngoài.
Dụ Thiên Nhu thở hồng hộc, trừng to đôi mắt, bị thân thể chỉ mặc mỗi cái quần của anh dọa, ánh mắt mềm một chút, nhưng vẫn oán giận: “Chịu dậy rồi?”
‘Bộp!’ một tiếng, đặt cây bút lên xấp hồ sơ, cô lạnh giọng nói: “Ký tên!”
Lạc Phàm Vũ đen mặt cắn răng, tiếp nhận văn kiện nhìn nhìn, sắc mặt càng đen.
“Sáng sớm gọi tôi dậy chính là vì cái hợp đồng 400 triệu này?” Dụ Thiên Nhu, đầu óc em có bệnh à?”
“Không phải!” Dụ Thên Nhu đứng thẳng người, một thân trang phục khôn khéo giỏi giang làm nổi bật làn da trắng như tuyết: “Tổng giám đốc đại tài, tôi là thuận tiện thay giám đốc hành chính đến đây thăm hỏi anh, đã bốn ngày anh không đi làm, dựa theo điều lệ chế độ của công ty, trong một năm mà vô cớ nghỉ không phép một tuần, trực, tiếp, sa, thải!”
Đôi mắt cô trong suốt lấp lánh, một bộ ‘tôi là một nhân viên gương mẫu’.
Lạc Phàm Vũ cong cong môi, sắc mặt đen như đít nồi.
“Sa thải? Tôi?” Anh lạnh nhạt quăng hợp đồng cùng cây bút lên trên sofa sau người, lạnh lùng bước tới gần cô.
Dụ Thiên Nhu nâng khuôn mặt nhỏ lên, mỉm cười xinh đẹp động lòng người: “Đúng vậy. Bởi vì —— nội quy là anh quy định!”
“Tôi lại nói cho em biết một quy định khác,” Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt, bỗng nhiên vươn cánh tay vòng qua thắt lưng của cô, mãnh lực ôm cô qua ngưỡng cửa, ‘Rầm’ một tiếng, cửa đóng lại, anh gắt gao đè cô trên cửa: “Điều lệ chế độ của tập đoàn Lạc thị có bốn mươi lăm điều, vô cớ quyến rũ cấp trên, mặc kệ thành công hay chưa thành công, cũng sẽ, bị, sa, thải!!”
Dụ Thiên Nhu bị biến cố bất thình lình làm cho sợ tới mức hồn phi phách tán, khuôn mặt nhỏ trắng bệch!
Cô hít thở không thông, phần lưng vừa bị anh áp một cái làm cho đau đớn không chịu nổi, khủng bố nhất là phần thân trên của anh lại trần trụi, thế nhưng cứ như vậy mà ôm cô vào trong ngực, bao quanh cô đầy ngập hơi thở nam tính mãnh liệt!
“Lạc Phàm Vũ, anh mau buông tôi ra, anh muốn làm cái gì?!”
Dụ Thiên Nhu sắp bị dọa khóc, tay không biết nên để chỗ nào, ánh mắt nhìn chỗ nào cũng đều là cơ bắp tinh tráng.
“Sáng sớm chạy đến ồn ào phá giấc ngủ của tôi, còn nói tôi sai? Hửm?” Lạc Phàm Vũ ôm cô, ánh mắt trở nên âm ngoan, động tác cũng bắt đầu không nhẹ không nặng, bàn tay thăm dò vào sau cổ của cô, bức cô ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt âm lãnh của mình: “Dụ Thiên Nhu, có phải tôi đã quá phóng túng em hay không?”
Dụ Thiên Nhu khó có thể chịu đựng loại thân mật thế này, vươn bàn tay nhỏ ngăn trở mặt của anh, liều mạng đẩy ra, vặn đầu trốn tránh: “Tôi không biết, anh buông tôi ra …… Tôi chỉ tới đưa văn kiện, cái gì cũng chưa làm! Lạc Phàm Vũ!”
Sắc mặt Lạc Phàm Vũ xanh mét, bị người trong lòng ngực nháo đến tâm tình càng tệ hơn, bắt lấy cổ tay nhỏ, cường thế vặn ra sau lưng cô, lại ôm cô càng chặt, thân thể hai người dán càng sát hơn, anh gần như có thể cảm giác được có hai luồng mềm mại nhấp nhô đè ép trên ngực mình, cúc áo nho nhỏ màu trắng trong suốt hơi lơi lỏng, chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy ‘phong cảnh’ ở bên trong.
“……” Mới sáng sớm mà dục vọng đã dâng trào, hầu kết của Lạc Phàm Vũ giật giật, nuốt xuống một ngụm nước miếng, thế nhưng hoài nghi có phải đã rất lâu mình không gần có phụ nữ hay không, cho nên mới sẽ như vậy.
Cô nhóc này, thời điểm mới về nước thì giống như một học sinh trung học bình thường, hiện tại mặc trang phục công sở mới lộ ra vài phần vũ mị quyến rũ của phụ nữ.“Hôm nay còn chuyện gì khác không?” Lạc Phàm Vũ chống trán mình vào trán cô, hô hấp nóng hổi, nói.
Cổ tay của Dụ Thiên Nhu bị lực đạo mạnh mẽ của anh làm cho rất đau, cả người bị áp bách ở trong lòng ngực của anh, run rẩy như lá khô rơi.
“Tôi……” Mặt cô đỏ lên, trong sự xấu hổ và giận dữ lộ vẻ uất ức, quả thực không biết anh muốn làm gì: “Hôm nay tôi tới tìm anh chính là vì chuyện ký hợp đồng, giám đốc bên tiêu thụ chờ hỏi tôi để lấy, tôi phải nhanh chóng chạy trở về……”
Cô rất bận, cô còn rất nhiều việc phải làm.
Đôi mắt âm trầm của Lạc Phàm Vũ lộ ra dục vọng, nhìn khuôn mặt vốn trắng nõn giờ lại ửng hồng của cô, rất muốn ấn cô dưới thân trêu chọc một phen để giải khát, nhưng cũng không thể nói thẳng ‘Em ở đây với tôi một lát hãy về’ đúng không? Như thế thì có vẻ như anh quá không có định lực.
“Được rồi, chờ,” Lạc Phàm Vũ khàn khàn nói, duỗi tay xoa xoa cằm của cô, lưu luyến buông cô ra, tất nhiên cũng lưu luyến hai luồng no đủ mềm mại trắng như tuyết kia rời khỏi ngực mình: “Tôi và em cùng đi công ty.”
Thật vất vả mới được anh buông ra, Dụ Thiên Nhu xoa cổ tay, nhìn anh ký tên trên văn kiện một cách dứt khoát lưu loát, sau đó đi nhanh vào phòng mặc quần áo.
Dụ Thiên Nhu chịu đựng sự rung động mãnh liệt trong lòng, cất bước chạy tới nhìn văn kiện anh vừa mới ký, chữ ký cứng cáp hữu lực, tà mị đĩnh bạt.
Cô ba chân bốn cẳng thu hồi văn kiện, sửa sang lại quần áo của mình, nhanh chóng đi ra ngoài, ‘Rầm!’ một tiếng, đóng cửa lại.
Cùng nhau đi? Đi cái đầu anh! Đồ lưu manh đáng ghét!!
Lạc Phàm Vũ đang mặc áo sơmi, nghe được tiếng đóng cửa thì mặt hoàn toàn đen thui, đi ra ngoài, quả nhiên vừa vặn nhìn thấy cô nhóc kia chạy mất dép.
“Đáng chết……” Anh nghiến răng lẩm bẩm một tiếng, đi đến bên cửa sổ vén rèm lên —— bóng dáng nho nhỏ kia đang đi nhanh ra khỏi toà nhà, vội vã chạy về hướng ga tàu điện ngầm giống như gặp quỷ vậy.
Dụ Thiên Nhu…… Em chờ đó cho tôi!
Liên tiếp nửa tháng, trên tầng cao nhất của công ty con thuộc tập đoàn Lạc thị, luôn có thể nhìn thấy một bóng dáng mang theo vài phần táo bạo.
“Bận?” Ngồi trên ghế xoay, Lạc Phàm Vũ ngước mắt lên, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo nhìn giám đốc hành chính đứng trước mặt, cười lạnh chỉ chỉ ghế dựa phía sau ông: “Ngồi, ông ngồi đi, nói cho tôi nghe thử xem, tổng trợ lý có cái gì bận đến như vậy?”
Giám đốc hành chính nào dám ngồi? Lau lau mồ hôi trên trán, nói: “Tổng, tổng giám đốc, anh quên toàn bộ công ty con có đến mấy ngàn công nhân rồi sao, càng đến cuối năm, phòng hành chính luôn rất bận, tổng kết cuối năm còn chưa thống kê xong, đây là chưa kể còn phải chuẩn bị tiệc cuối năm nữa……”
Lạc Phàm Vũ gật gật đầu, ánh mắt lạnh hơn: “Cho nên ông giao nhiều việc như vậy cho một mình cô ấy đi làm? Tôi đây có bao nhiêu nghèo nha, trợ lý của mình còn kiêm nhiệm luôn trợ lý của ông? Còn nữa, bản thân ông làm ăn cái gì vậy? Không làm việc sao?”
Mồ hôi trên trán giám đốc hành chính càng nhiều.
“Ông nói xem, tôi ở chỗ này hơn nửa tháng cũng không nhìn thấy cô ấy, có phải cái chức tổng giám đốc này của tôi càng làm càng có chút vô dụng hay không?” Ngón giữa của Lạc Phàm Vũ lướt qua lướt lại trên mặt bàn, sâu kín nói: “Tôi muốn tìm nhân viên lại khó đến như vậy? Cô ấy không biết xấu hổ mà nói một trợ lý nho nhỏ còn bận rộn hơn tổng giám đốc là tôi, ông cảm thấy chuyện này vui lắm sao?”
Giám đốc hành chính nghẹn họng nói không ra lời, trong lòng nghĩ, đó là bởi vì —— anh thật sự quá rảnh rỗi a!
“Như vậy đi,” Rốt cuộc Lạc Phàm Vũ cũng nói ra ý định: “Hôm nay ông kêu cô ấy tới văn phòng tôi một chuyến, nếu không tới —— ông nhanh chạy lấy người đi, được không? Ừ, cứ quyết định như vậy.”
Giám đốc hành chính: “……”
Xin hỏi tổng giám đốc, tùy tiện sa thải một vị quản lý đã cống hiến cho công ty nhiều năm, chuyện này chơi vui lắm sao?
*****
Nửa ngày sau, Dụ Thiên Nhu đen mặt gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
“Vào đi.” Bên trong vang lên giọng nói dễ nghe.
Dụ Thiên Nhu đi vào, mắt nhàn nhạt quầng thâm, một thân trang phục công sở, áo sơ mi bên trong màu đen, bên ngoài khoác áo khoác màu vàng nhạt, váy cùng màu vàng nhạt dài đến đầu gối, tóc hơi quăn, có chút hương vị quyến rũ của phụ nữ, khiến người đàn ông ngồi trên ghế xoay màu đen có chút không rời được mắt.
“Anh có việc gì?” Giọng cô hơi khàn.
Lạc Phàm Vũ ngẩn người, nhìn sắc mặt của cô: “Em chạy đến Châu Phi tiếp tế dân tỵ nạn à? Mấy ngày nay tôi không nhìn thấy em.”
“Sinh bệnh, buổi sáng xin nghỉ nửa ngày, anh xem, mắt đen thui.”
“Thật?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Biểu tình trên mặt Dụ Thiên Nhu dại ra: “Giả —— tôi không bị bệnh, chính là muốn tránh né anh, anh không nhìn ra được à?”
Lạc Phàm Vũ: “……”
Rất tốt, cô nhóc này học được lừa gạt người khác.
Lạc Phàm Vũ nắm chặt một đống giấy trong tay, lại buông ra, đứng lên chậm rãi đi về phía cô: “Trốn tránh tôi, đúng không?”Thân ảnh thẳng tắp của anh dựa đến gần, rõ ràng nhận thấy biểu tình ‘giả chết’ của cô nhóc, tay cô bấu cái bàn chuẩn bị tùy thời chạy trốn, anh cong cong môi, đơn giản quay sang đổi phương hướng, đi tới trước cửa, khoá cửa lại, sau đó bỏ chìa khoá vào trong túi của mình.
Dụ Thiên Nhu ngơ ngác nhìn động tác của anh, choáng váng, thế nhưng không phát hiện anh đã tới phía sau mình.
“Vì trốn tránh tôi? Nói đi,” Lạc Phàm Vũ đặt ngón tay trên cánh môi cô, đôi mắt mê ly, tốt bụng nói: “Đừng có nói sai, nói sai sẽ bị trừ lương, cái này kêu là vô cớ dấu diếm thủ trưởng, ba lần trở lên, sa thải.”
Dụ Thiên Nhu chỉ cảm thấy buồn bực nghẹn một hơi ở ngực, nhíu mày nói: “Nhưng không có quy định này!”