“Tôi nghĩ mọi người cũng đã biết xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không lòng vòng, nói thẳng,” Bác sĩ lật nhìn bệnh án một hồi, nói: “Diện tích bỏng của Dụ tiểu thư không phải rất lớn, nhưng hơn 60% tương đối nặng, phần còn lại là bởi vì cách lớp quần áo nên xem như bỏng ở cường độ thấp, đại bộ phận phỏng là ở trán, xương gò má, xương quai xanh cùng bả vai, còn có một ít ở giữa lưng, may mắn là mặt không bị bỏng quá nhiều, nghiêm trọng nhất chính là trán cùng xương gò má bên trái……”
Người đàn ông phía sau vịn bả vai cô, Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, mỗi một chữ đều giống như đang thiêu đốt lòng cô.
“Vậy có hi vọng chữa khỏi cho em ấy không?” Dụ Thiên Tuyết run giọng hỏi: “Ý tôi muốn nói là da thịt bị bỏng có thể chữa trị hay không?”
“Hoàn toàn có thể chữa trị, nhưng cô phải biết rằng, cho dù mức độ chữa khỏi đạt tới 80% trở lên, cũng không có khả năng không lưu lại sẹo, nếu muốn tận lực giảm bớt sẹo thì nên tiến hành giải phẫu cấy da, như vậy thì kết quả sẽ tốt hơn một chút, nhưng còn phải xem trình trạng da bị tổn thương nghiêm trọng tới mức độ nào mới có thể quyết định được.”
“Vậy hy vọng các bác sĩ hãy tận lực, xin hãy làm tốt nhất.” Nam Cung Kình Hiên trầm giọng nói.
“Được, đây là chức trách của chúng tôi.”
Chờ đến khi ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Bây giờ yên tâm chưa?”
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, trong mắt hơi ướt át, cũng ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Em biết có thể chữa trị, trước kia, thời điểm ở viện điều dưỡng, em đã từng nhìn thấy dung mạo sau khi khôi phục của những người bị hủy dung, chính anh cũng biết, dù có chữa trị như thế nào thì cũng sẽ để lại dấu vết, không có khả năng hoàn toàn trở lại như xưa, Thiên Nhu vốn không nên gánh vác hết thảy những chuyện này, em ấy không nên vì em mà bị thương, trải qua giải phẫu đau đớn, chờ đợi mình khôi phục trong một thời gian dài, mấy chuyện này không nên do em ấy thừa nhận, vì thế, nếu em ấy đau, em cũng sẽ đau, cũng sẽ áy náy, đây mới là nguyên nhân chân chính em không bỏ xuống được……
Nam Cung Kình Hiên ôm cô, cười yếu ớt: “Có đôi khi logic của em rất kỳ quái, 5 năm trước, vì chữa khỏi đôi mắt của em ấy, cái gì em cũng đều nguyện ý làm, đúng thật là khổ sở gì em cũng đã ăn qua, đau đớn gì cũng từng gánh chịu, em cảm thấy giữa hai chị em còn cần nói cái gì nên hay không nên, hoàn trả hay không hoàn trả sao? Em rất thương em ấy, anh biết, nhưng anh cũng rất yêu em, nếu em đau lòng, anh cũng cảm thấy không tốt.”
“Đừng khóc……” Ngón tay ấm áp của anh vuốt ve mặt cô, giọng khàn khàn: “Kỳ thật anh rất ích kỷ, bởi vì trong lòng anh may mắn người chịu thương tổn không phải là em, nhưng anh lại nghĩ mình không nên ích kỷ như vậy, em đã chịu quá nhiều thương tổn, anh không muốn thấy em lại bị thương, dù là một chút cũng không thể, có lẽ tình yêu vốn dĩ chính là ích kỷ, không có gì sai……”
Đôi mắt ngập nước của Dụ Thiên Tuyết dần trợn to, cho đến khi cánh môi của anh bao trùm xuống, cô mới hoảng hốt hoàn hồn.
Bị anh hôn, phảng phất như là sự an ủi dịu dàng nhất, xuyên qua hơi thở nồng đậm của anh truyền lại cho cô.
Dụ Thiên Tuyết run run, bên tai nghe tiếng anh lẩm bẩm: “Vì em, anh sẽ tận lực chữa trị cho em ấy, dốc hết toàn lực…… Thiên Tuyết, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh không thể cho em một hôn lễ hoàn mỹ nhất, muốn anh bồi thường cho em như thế nào…..
Trong lòng cô ấm áp, hàm chứa nước mắt đáp lại nụ hôn của anh, biểu đạt cảm xúc chua xót phức tạp trong lòng.
Ở cuối hành lang, sương khói lượn lờ, Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt nhìn chăm chú đôi vợ chồng kia, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, lẳng lặng chờ đợi hai người phát hiện ra anh.
Rốt cuộc, đôi bích nhân cũng phát hiện có người đang nhìn mình, Lạc Phàm Vũ cười cười nhìn Dụ Thiên Tuyết bỗng nhiên đỏ mặt, lại rít một hơi thuốc.
“Hôm nay thật sự quá hỗn loạn, mình cũng chưa kịp nói cùng hai người, tân hôn vui vẻ!” Anh chống thân thể, cười nói.
“Chuyện hôm nay phiền toái anh,” Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Cảm ơn anh đã đưa Tiểu Nhu đến đây.”
“Không cần khách sáo với tôi, người đẹp,” Lạc Phàm Vũ cười nói, thuận thế lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi đưa cho cô: “Mở ra nhìn xem, không phải muốn quà tân hôn à?”
Quà của cậu chỉ đặt ở trong cái hộp nhỏ xíu như vậy?” Nam Cung Kình Hiên nheo đôi mắt nói.
“Lễ nhẹ tình trọng nha, ha hả, nhìn thử đi.”
Dụ Thiên Tuyết hơi nghi hoặc, nhẹ nhàng mở cái hộp ra.
Bên trong là một cái chìa khoá bạc, thoạt nhìn đã rất lâu đời, màu bạc đã mất đi sự sáng chói vốn có, móc khoá có hình một con thuyền, Dụ Thiên Tuyết có chút kinh ngạc: “Anh muốn tặng tôi một con thuyền à?”
Lạc Phàm Vũ bật cười, lắc đầu: “Không phải một con thuyền, là một hòn đảo, nhưng chỉ có thể ngồi thuyền đến đó, tôi trực tiếp tặng hai người thêm một con thuyền, hòn đảo đó tôi nhìn trúng khi đi du lịch biển hồi năm kia, nằm ở Thái Bình Dương, vốn dĩ chụp tới chuẩn bị làm làng du lịch cao cấp, hiện tại làm xong lại không muốn mở, dứt khoát tặng cho hai người, khi nào lăn lộn mệt mỏi thì qua bên đó ngây ngốc mấy ngày, bảo đảm đãi ngộ cao nhất, phong cảnh thiên nhiên, thể xác và tinh thần đều thoải mái.”
Một hòn đảo.
Có nghĩ như thế nào Dụ Thiên Tuyết cũng không nghĩ đến Lạc Phàm Vũ sẽ tặng một món quà như vậy, cô có phần dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy giống như nhận của anh cả một bảo tàng, bên trong còn có một tấm bản đồ, cô lấy ra nhìn, đó là tình hình chung cũng như dáng dấp hòn đảo sau khi được khai phá, hình ảnh khổng lồ thoạt nhìn thực chấn động, biển xanh trời xanh thu vào trong mắt, hòn đảo nhỏ kia rất có sức quyến rũ sức quyến rũ.
“Cậu đúng là khôn khéo,” Nam Cung Kình Hiên nghiền ngẫm chăm chú nhìn anh: “Một hòn đảo, cậu cho rằng Thiên Tuyết mang thai mấy tháng còn chạy đến nơi đó phóng thích thể xác và tinh thần sao?”
“Cậu có thể chờ thời điểm cô ấy ở cử mà đi,” Lạc Phàm Vũ cười nói: “Mình biết hiện tại ông cụ đã giao hết sở hữu gia sản cho cậu xử lý, cậu bận rộn hơn hết so với ai khác, tìm thời gian đi ra ngoài giải sầu cũng tốt, mình suy nghĩ chu đáo biết bao nhiêu nha, cậu còn không cảm kích!”
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết vẫn không dời khỏi bản đồ, chỉ cảm thấy yêu thích không buông tay, phảng phất trong lòng đã ôm lấy một mảnh trời xanh biển xanh, đôi mắt trong suốt lấp lánh sáng lên.
“Thích à?” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu yêu thương hỏi.
Dụ Thiên Tuyết gật gật đầu, ý cười ngậm ở khóe miệng: “Tuy rằng có hơi phô trương, nhưng em thật sự thích, cảm ơn anh Lạc Phàm Vũ.”
Ý cười bên môi Lạc Phàm Vũ thật lâu cũng không tan đi, nhìn Nam Cung Kình Hiên, thậm chí còn có chút đắc ý.
“Được rồi, nếu hai người đã tới mình cũng không quấy rầy nữa, chờ cô ấy tỉnh, hai người có thể vào thăm,” Lạc Phàm Vũ đi hai bước lại dừng lại: “À đúng rồi, Thiên Tuyết……”
“Tận lực đừng nói nhiều với cô ấy, kỳ thật cô ấy vô cùng đau đớn, chỉ là ngoài miệng không nói mà thôi, hãy để cô ấy nghỉ ngơi nhiều.” Dặn dò xong câu cuối cùng, anh đi thẳng về phía thang máy.
Dụ Thiên Tuyết mấp máy miệng, muốn nói gì đó lại không nói ra lời, cô ẩn ẩn cảm thấy trong lời nói của Lạc Phàm Vũ có chút cô nghe không hiểu, nói vậy là trước khi Thiên Nhu ngủ, bọn họ đã nói chuyện với nhau.
Cô nâng mắt nghi hoặc nhìn chồng mình, Nam Cung Kình Hiên đang khịt mũi coi thường tấm bản đồ và cái hộp nhỏ kia, thấy cô nhìn qua đây, ánh mắt nhu hòa một ít, do dự hỏi nhỏ bên tai cô: “Nếu không chờ sinh xong bảo bảo, anh sẽ đưa em đến hòn đảo này giải sầu, chỉ có hai chúng ta, được không?”
Dụ Thiên Tuyết bị thái độ chuyển biến bất thình lình của anh chọc cười, cầm tay anh, nói: “Được! Anh không được đổi ý!”
Thấy cô lộ ra lúm đồng tiền, Nam Cung Kình Hiên dứt bỏ hết thảy phiền não nghi ngờ, ôm cô vào trong ngực, hôn lên khóe miệng tràn đầy ý cười của cô.
Trong phòng bệnh, Thiên Nhu nỗ lực mở to mắt, cố phân rõ sự vật trước mắt.
“Tiểu Nhu……” Dụ Thiên Tuyết vội vàng bước tới, nhẹ giọng gọi cô.
Nửa bên mặt của Thiên Nhu bị băng gạt bao lại, lông mi mắt trái nhẹ nhàng run run ở trên băng gạt, rốt cuộc cũng có thể thấy rõ dáng vẻ của chị mình: “Chị……”
“Tiểu Nhu, em thấy sao rồi? Còn đau không?” Dụ Thiên Tuyết cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô.
Thiên Nhu lắc đầu: “Không đau, chị, em không sao.”
“Tiểu Nhu……” Hốc mắt của Dụ Thiên Tuyết đã ươn ướt: “Sao em ngốc như vậy, em lại không biết đó là cái gì, nghĩ sao mà xông đến chắn cho chị? Em không nghĩ tới hậu quả sao?”
Thiên Nhu lẳng lặng nằm, lặng lẽ cầm ngược lại tay cô, nhìn chăm chú trần nhà, thế nhưng nhẹ nhàng cười rộ lên, nụ cười tươi rói mà trong sáng đơn thuần, bên trong lại lộ ra nhàn nhạt ưu thương, nhưng nhiều hơn lại là sự vui vẻ.
“Chị, chị biết hiện giờ em nhớ tới cái gì không?” Thiên Nhu chậm rãi nói, ánh mắt trong trẻo lập loè hồi ức, nhẹ nhàng nhỏ giọng nói: “Em nhớ lại 5 năm trước, từ mười bốn tuổi cho đến năm mười bảy tuổi, trong ba năm đó, em vẫn luôn nằm ở trên giường bệnh trong viện điều dưỡng giống như thế này, mỗi ngày tan tầm sớm, hay mỗi cuối tuần chị đều sẽ đến thăm em, ngồi ở mép giường nói chuyện cùng em.”
“Lúc ấy đôi mắt em nhìn không thấy, suốt ba năm ở trong bóng tối, em cũng từng cho rằng đời này mình cứ như vậy mà tàn phế, em không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, em thường hỏi bác sĩ, có phải không có em thì chị sẽ sống tốt hơn hay không, chị trẻ tuổi như vậy, ra ngoài đời không dễ dàng, phải gánh vác cho em phí nằm viện phí trị liệu cao như vậy, còn kiếm tiền cho em phẫu thuật, còn phải chăm sóc em……”
“Chị, khi ấy, nhất định chị rất cực khổ.”
Nói xong, Thiên Nhu cười ngọt ngào, nhìn cô, tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại tốt rồi, em đã có thể nhìn thấy, cho dù mặt bị huỷ hoại, em cũng không cảm thấy mình là một người tàn phế, chị, em không sao, em không phải lừa chị, em cảm thấy bản thân dũng cảm hơn rất nhiều so với trước kia, chị, không cần an ủi em, cuộc đời của em vốn đã không có khởi điểm tốt, cho nên điểm cuối cũng nhất định là không xấu.”
“Tiểu Nhu……” Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ như nghĩ như vậy.
“Chị,” Thiên Nhu siết chặt tay cô: “Tân hôn vui vẻ.”
Dụ Thiên Tuyết nói không nên lời, đôi mắt ngập nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Chị, đừng khóc, anh rể nhìn thấy sẽ đau lòng, em vẫn còn chưa tặng quà cưới cho chị……” Ánh mắt Thiên Nhu gian nan mà nhìn quanh phòng một vòng, dừng ở trên tủ đầu giường: “Chị, ở trong túi lễ phục của em……”
Dụ Thiên Tuyết vội vàng đứng lên, giúp cô tìm.
Bộ lễ phục xinh xắn đã bị cháy đến không còn hình dạng, cô tìm kiếm bên trong túi, chỉ tìm được một cái thẻ ngân hàng.
Thiên Nhu cầm lấy, mắt chăm chú nhìn cô: “Thẻ tiền lương của em, chị, bên trong có tiền lương tháng đầu tiên em đi làm.”
Cô thẹn thùng cười cười: “Không nhiều tiền lắm, đoán chừng mua không được cái gì, nhưng em cũng không xài loạn, chờ em khỏe hơn chúng ta cùng nhau đi mua chút đồ, dẫn theo Tiểu Ảnh đi mộ viên Nam Sơn thăm ba mẹ, thuận tiện nói cho ba mẹ biết chị đã kết hôn, chị, được không?”
Dụ Thiên Tuyết rưng rưng gật đầu: “Được, như thế nào cũng đều được.”
Cô nhớ tới lời Lạc Phàm Vũ dặn dò, kéo mền đắp cao lên cho Tiểu Nhu, nhẹ giọng nói: “Em nghỉ ngơi đi, đừng nói nhiều như vậy, trong thời gian này em ở đây trị liệu cho tốt, mặt của em sẽ không sao hết, biết chưa?”
Thiên Nhu gật gật đầu, theo bản năng mà duỗi tay chạm vào băng gạt trên mặt.
“Đừng có sờ!” Dụ Thiên Tuyết vội vàng bắt lấy tay cô: “Coi chừng bị nhiễm trùng, vậy thì em sẽ thật sự biến thành mặt mèo, trị không được.”
“……” Lúc này Thiên Nhu mới chậm rãi buông tay.
“Chị, chị đi công ty xin nghỉ giúp em, em không thể tiếp tục đi làm, nếu như bọn họ không đồng ý cho nghỉ bệnh không lương, vậy quên đi.” Nhớ tới chuyện này, Thiên Nhu cắn cắn môi nói.
Dụ Thiên Tuyết cười cười, nghiêng đầu nói: “Sao có thể không đồng ý, em không biết ông chủ của em là ai sao?”
“???” Trong mắt Thiên Nhu tràn đầy vẻ mê hoặc.
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, đứng dậy sửa sang lại bình thuốc đang treo ngược một chút, nụ cười yếu ớt ở trên môi: “Lạc Phàm Vũ không dám tùy tiện sa thải em, bằng không anh rể của em sẽ không tha cho anh ấy, vì vậy em cứ yên tâm mà chữa trị!”
Thiên Nhu chợt bừng tỉnh, thế mới biết, thì ra mình đang công tác ở công ty con của Lạc Phàm Vũ.
Thế nhưng đến bây giờ cô mới biết được.
Người đàn ông độc miệng kia……
Thiên Nhu cắn môi, nhớ tới mấy lần đối thoại cùng anh, nghĩ lại anh chính là ông chủ của mình, tâm tình chợt trở nên quỷ dị……
*****
Biệt thư Nam Cung.
Hôn lễ long trọng kết thúc qua loa, Nam Cung Dạ Hi lầm bầm hồi lâu, chứng tỏ thực rối rắm.
“Anh, nếu không anh tổ chức lại một lần đi, em sẽ thiết kế giúp anh, đãi tiệc ở ngay trong biệt thự của chúng ta, em bảo đảm lộng lẫy độc lạ, tuyệt đối không đụng hàng!” Trên bàn cơm, cô giơ nĩa hùng hồn nói.
“Trước tiên nói thành ngữ cho đúng rồi hãy nói đến chuyện giúp anh thiết kế,” Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên loé loé, cong cong môi nói: “Thật ra anh thì không sao, nhưng nếu như chị dâu của cô không hài lòng, cô nhất định phải chết.”
Nam Cung Dạ Hi sặc một ngụm canh ở trong cổ họng.
Xoay đầu nhìn hai đứa bé đang cười trộm, cô nhíu mày: “Em nói sai thành ngữ?”
Bạn nhỏ Trình Lan Y vô tội nói: “Con không biết nha, mẹ nói sai chỗ nào?”
Tiểu Ảnh đổ mồ hôi, cầm lấy cái mũ lưỡi trai bên cạnh bàn đội lên đầu, cậu bé cự tuyệt giải thích!
Nam Cung Dạ Hi chép chép miệng: “Theo em thấy, hôm nay thành công nhất trong hôn lễ chính là hoa đồng, anh xem, Y Y nhà chúng ta chính là một mỹ nhân nhí bại hoại, tương lai khẳng định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, đương nhiên, Tiểu Ảnh nhà anh chị cũng là một soái ca!”
Tiểu Ảnh sờ sờ cằm: “Con cảm thấy con là một bảo bảo may mắn nhất xưa nay, cô, cô nói trên thế giới có bao nhiêu bảo bảo có thể chứng kiến daddy cùng mommy của mình kết hôn, lại còn được làm hoa đồng trong hôn lễ nữa?”
“Không nhiều lắm.” Nam Cung Dạ Hi ngẫm nghĩ, khẳng định nói.
“Đúng! Cho nên bảo bảo trong bụng của mẹ không có may mắn như vậy nha ~~~” Tiểu Ảnh rất có cảm giác về sự ưu việt nhìn chằm chằm cái bụng phồng lên của Dụ Thiên Tuyết, ngẫm nghĩ, chờ sau khi nhóc con kia sinh ra sẽ khoe với bé như thế nào.
Dụ Thiên Tuyết cười xoa bóp mặt cậu bé: “Đúng, bé ngoan, ăn cơm cho giỏi.”
“Mẹ, hôm nay mẹ có đi thăm dì út mà, dì út thế nào rồi? Về sau vẫn sẽ xinh đẹp sao?”
“Sẽ,” Dụ Thiên Tuyết gắp đồ ăn cho con trai, hy vọng lấp kín miệng cậu bé: “Về sau dì út sẽ càng xinh đẹp, biết chưa?”
“Woa……” Tiểu Ảnh bắt đầu tò mò mà tưởng tượng, vì sao mặt bị bỏng sau đó lại trở nên càng thêm xinh đẹp hơn.
Nam Cung Dạ Hi gắp đồ ăn, mắt liếc qua liếc lại nói: “Anh, có muốn biết La Tình Uyển đã thế nào hay không? Hiện giờ, chúng ta có hai con đường, một là đi con đường đứng đắn, dựa theo tội cố ý gây thương tích phán cô ta mười năm tám năm, chờ cô ta thành bà cô già ra tù lại tiếp tục tai họa người khác, thứ hai chính là đi đường riêng, em quyết định hủy dung cô ta, ném cô ta qua Châu Phi đi theo dân chạy nạn qua cả đời, làm cho cô ta vĩnh viễn không thể gả chồng, mọi người thấy thế nào?”
Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thấy Y Y cùng Tiểu Ảnh đều dừng lại không ăn cơm, chuyển ánh mắt chờ cô nói chuyện, vội vàng mở miệng: “Dạ Hi, cô đừng dọa mấy đứa nhỏ.”
“Em không có,” Nam Cung Dạ Hi buông đũa: “Em đang dạy bảo bảo yêu ghét rõ ràng, khụ, Y Y, nghe thấy không? Đối đãi nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, đối với loại người xấu này, nên làm cho cô ta xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không thể xoay người, bằng không, sau khi cô ta xoay người không chừng lại nhào tới cắn ngược lại con một ngụm! Chị dâu, mùi vị đau khổ loại này chị nếm trải còn thiếu à?”
“Cô ta thật sự rất quá đáng, nhưng chúng ta cũng không nên đi đường riêng gì đó, trực tiếp để pháp luật chế tài cô ta là được,” Dụ Thiên Tuyết thở dài nói, kỳ thật không phải cô không muốn dựa theo phương pháp của mình để giải quyết, chỉ là sợ thủ đoạn của Dạ Hi quá đáng, làm cho Ầm ĩ lớn chuyện thì không tốt: “Cô không được làm rối loạn thêm, có nghe không?”
“Ha…… Hiện tại pháp luật rất hoàn thiện sao? Rất công bằng sao?” Nam Cung Dạ Hi cười lạnh: “Tham quan nhận hối lộ mấy trăm triệu chỉ nhận hình phạt có mấy năm, còn nông dân hay công nhân nào không cẩn thận chi dư vài triệu từ ngân hàng liền bị phán không hẹn ngày về, em nghe nói La Mân Thành có bạn làm việc ở toà án, ba, có phải vậy không? Em không muốn lại để cho bọn họ lợi dụng sơ hở chuồn mất.”
Nam Cung Ngạo đang dỗ cháu cưng ăn cơm, cũng chăm chú nhìn người cả nhà hoà thuận vui vẻ nói chuyện, trong lòng ấm áp, chợt nghe con gái hỏi chuyện, thuận miệng “À” một tiếng: “Đúng là có chuyện như vậy.”
“Anh nghe đi!” Nam Cung Dạ Hi nhíu mày nói.
Nam Cung Kình Hiên cầm lấy giấy ăn, nhàn nhạt nói: “Chuyện này ăn cơm xong lại nói, Dạ Hi, đừng náo loạn.”
Nam Cung Dạ Hi còn chưa đã thèm, mong muốn có ngay kết quả, chẳng qua nhìn sắc mặt hai người kia liền hiểu ra, hiện giờ, rõ ràng là ông cụ đã mặc kệ mọi chuyện, nhưng chuyện này là không thể thương lượng ở đây, chỉ có thể lén lúc giải quyết.
Nam Cung Dạ Hi nhấp miệng cười rộ lên, hai người kia, kỳ thật phúc hắc hơn hết so với ai khác!
*****
Màn đêm buông xuống.
Nam Cung Dạ Hi trộm đi lên lầu tìm Dụ Thiên Tuyết.
“Chị dâu, chị nói đi, muốn em làm như thế nào? Em có rất nhiều biện pháp khiến cô ta sống không bằng chết!”
Dụ Thiên Tuyết đã tắm xong, ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng dựa vào gối ôm xem tạp chí, suy nghĩ một hồi, nhớ lại hôm nay ở bệnh viện, nhìn dáng vẻ của Thiên Nhu, trong lòng có chút lạnh lẽo, trực tiếp hỏi: “Đổi lại là cô thì sao? Cô sẽ làm thế nào?”
“Anh trai em luôn nói em càn quấy, kỳ thật em không hề càn quấy một chút nào,” Nam Cung Dạ Hi nghiêm mặt nói: “Đổi lại là em, em sẽ đáp trả tất cả những chuyện xấu mà cô đã làm lại cho cô ta! Anh trai em không nói không rằng, nhưng chỉ một chiêu là đã làm cho nhà họ La sụp đổ, cô ta lại còn không biết hối cải, em sẽ để cô ta trải qua những gì mà Thiên Nhu đang phải gánh chịu, luôn cả những gì chúng ta đã từng gánh chịu cũng phải để cô ta trải qua một lần! Em không thiện lương như chị, em chính là có thù phải báo!”
Dụ Thiên Tuyết ngơ ngẩn nghe xong, tiếp tục lật tạp chí: “Vậy theo suy nghĩ của cô mà làm, chị bảo đảm không nói cho anh cô biết.”
“Thật không?” Nam Cung Dạ Hi vui vẻ: “Chị dâu, ngoéo tay!”
Chỉ cần không có anh trai ngăn trở, đừng nói muốn chỉnh chết một người, cho dù cô náo loạn đến long trời lở đất, cũng không ai quản được.
Dụ Thiên Tuyết vươn ngón út câu lấy ngón tay của cô, nâng đôi mắt lên, nói thêm một câu: “Giúp chị tính luôn phần kia của Tiểu Ảnh, chọc tới chị không sao, nhưng chọc tới bảo bảo của chị thì chính là tội ác tày trời.”
“Ha ha……” Nam Cung Dạ Hi cười rộ lên: “Không thành vấn đề!”
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng tắm chợt mở ra.
Nam Cung Kình Hiên chỉ mặc áo choàng tắm dài, đôi mắt đen sáng chói, tóc còn nhỏ nước, cong cong môi nói: “Tối khuya cô còn chạy lên đây làm gì? Y Y ngủ rồi?”
“Vẫn chưa!” Nam Cung Dạ Hi nhảy dựng đứng lên: “Em tìm chị dâu ôn chuyện không được à! Nhìn bộ dáng gấp gáp của anh kìa, em không quấy rầy nữa, em đi ngay đây, ngủ ngon, tân hôn vui vẻ!”
Nói xong, cô lưu loát chạy ra ngoài, còn giúp bọn họ đóng kỹ cửa.
“Mới vừa nói cái gì, cười giống như ăn trộm vậy?” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên đầy mị hoặc, cúi người xuống nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Ở trong phòng tắm anh còn nghe được.”
“Khẳng định là phải lén lúc như trộm, bọn em đang thương lượng làm chuyện xấu như thế nào, để anh nghe được là thảm.” Dụ Thiên Tuyết nén cười, nghiêm túc nói.
“Phải không? Làm chuyện xấu gì, nói anh nghe thử!” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt, chặn ngang ôm cô từ đầu giường chuyển tới giữa giường, ngón tay thon dài túm mở dây áo ngủ của cô, áp người muốn đè lên.
Dụ Thiên Tuyết trốn tránh hơi thở nóng như lửa của anh, cười nói: “Em không nói cho anh biết, không nói cho anh biết!”
Nam Cung Kình Hiên vuốt ve cái bụng càng ngày càng nhô lên rõ ràng của cô, nheo đôi mắt hàm chứa nụ cười uy hiếp: “Làm chuyện xấu, em không sợ dạy hư bảo bảo trong bụng à, mẹ con bé không thành thật, nhất định là ba nó mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cẩn thận che chở cô ấy sợ cô ấy bị thương, nhưng lại muốn dạy dỗ cô ấy một trận!”
Nói xong, ngón tay thon dài xẹt qua sườn eo của cô.
“A……” Dụ Thiên Tuyết vẫn mẫn cảm đến muốn chết, mặt đỏ tim đập, bắt lấy ngón tay anh: “Đừng làm em nhột, bảo bảo biết sẽ kháng nghị.”
“Sao anh có thể nỡ để bảo bảo kháng nghị……” Nam Cung Kình Hiên cười nhạt, bàn tay vuốt ve eo của cô, nhẹ nhàng xoa xoa đi chuyển hướng về phía trước, cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh muốn em vui vẻ còn không kịp……”
Dụ Thiên Tuyết cảm giác được rõ ràng ý tứ của anh, hô hấp cô rối loạn, dần dần cảm giác được áo ngủ trên người bị anh rút đi, bàn tay anh vuốt ve bả vai trơn bóng của cô, dường như đang dọ thám kho báu quý giá nhất bên trong áo ngủ, cẩn thận chạm đến bầu ngực của cô, lại dùng cánh môi từng chút từng chút mà cúng bái.
“Kình Hiên……” Trước mắt cô mê ly, tay khoanh lại cổ của anh, nức nở kêu lên.
“Anh đây……” Nam Cung Kình Hiên cũng cởi quần áo của mình ra, gắt gao hôn cô: “Đừng quên hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, bà xã…… Em phải hoàn thành nghĩa vụ……”
Dụ Thiên Tuyết trầm thấp ngâm nga ra tiếng, có thể cảm giác được sự khuây khoả to lớn trong thanh âm kia, nhưng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể vòng chặt cần cổ của anh, trầm thấp thở dốc.
“……Ưm!” Nháy mắt anh thình lình tiến vào, Dụ Thiên Tuyết cắn môi rên rỉ, sự nóng bỏng căng chặt khiến cả người cô run rẩy.
“Đừng sợ, anh sẽ chậm một chút, sẽ không thương tổn đến bảo bảo ……” Nam Cung Kình Hiên ôn nhu dụ dỗ, nhìn da thịt cô bởi vì sự khoái cảm mà trở nên phấn hồng, anh kích động hôn lên, dưới thân thong thả mà luật động có tiết tấu.
“Bảo bối…… Anh yêu em……” Hơi thở anh nặng nề, trong sự kích tình mãnh liệt, nhịn không được mà bộc phát ra một câu như vậy, dán sát vào tai của cô, nói lên tiếng lòng cùng cô.
Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng mê mang, cảm thụ được anh chân thật tồn tại trong thân thể của mình, nghẹn ngào một tiếng, co chặt thân mình.
Hôm nay, ở hôn lễ thánh khiết chói mắt, từ khoảnh khắc anh đeo nhẫn cưới lên cho cô, nắm lấy đôi bàn tay của cô, nhìn vào đôi mắt cô, trầm giọng hứa hẹn một câu kia……
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!