Trong nhà xưởng tối đen, tiếng kêu rên vẫn đang tiếp tục, tiếng rên rỉ thê thảm liên hồi.
Ngoài cửa, Lạc Phàm Vũ dùng hết các loại biện pháp, cuối cùng, mắt lạnh nghiêm nghị chỉ huy nhóm người khiêng một cột đá nằm bên cạnh nện vào cánh cổng sắt, hợp lực phá vỡ cánh cổng.
Trong không gian tối đen như nhiễm mực, bất thình lình có ánh sáng xông vào, mang theo khí lạnh thổi quét sự trống trải nơi đây.
Thiên Nhu nâng đôi mắt đẫm lệ ướt át lên nhìn chằm chằm nhóm người xông tới thật nhanh từ bên ngoài, sự khủng hoảng cùng khiếp sợ tràn đầy trong lòng rốt cuộc buông lỏng, cả người khẽ run, đôi mắt đẫm lệ mông lung mơ hồ nhìn người chạy như bay đến từ phía xa.
“Kình Hiên!” Lạc Phàm Vũ vọt vào, trong nháy mắt đã thấy bóng dáng đó quỳ một chân trên đất, kêu to một tiếng chạy tới.
Nam Cung Ngạo và Y Y được bảo hộ ở phía sau một nhóm người, ở bên ngoài, Dụ Thiên Tuyết nghe được tiếng kêu thì đứng thẳng người, chịu đựng cơn choáng váng chạy vào, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy máu dính đầy trên tường trên đất, ở giữa phòng còn có hai người đàn ông suýt nữa bị nhuộm thành người máu.
Lại nhìn sang bên cạnh, là Thiên Nhu đang bị sợi dây thô to trói chặt.
Dụ Thiên Tuyết chạy vào, Lạc Phàm Vũ đã quỳ một chân xuống dùng hai cánh tay đỡ lấy thân thể Nam Cung Kình Hiên, gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt tràn đầy mồ hôi, yếu ớt nhưng lộ ra sự kiên nghị, tay nắm chặt con dao găm kia không buông ra.
“Này! Cậu có sao không?” Lạc Phàm Vũ cố nén sự kinh hãi trong lòng, chịu đựng không nhìn máu tanh khắp người anh, giọng khàn khàn run run hỏi: “Nói chuyện! Tên đáng chết này. . . . . . Bị thương ở đâu? !”
Nam Cung Kình Hiên cố nén cơn đau nhức khiến người ta hôn mê cuốn tới, đôi mắt thâm thúy trong trẻo trở lại, nghe người đàn ông bên cạnh gào hỏi thì giơ tay vỗ vỗ bờ vai của anh, giọng khàn khàn nói: “Không sao.”
Trong tầm mắt của anh xuất hiện một tà váy trắng tinh, mảnh khảnh động lòng người, cũng khẽ run rẩy, theo tầm mắt nhìn lên, anh thấy Dụ Thiên Tuyết.
Thân ảnh mảnh mai trong bóng đêm đen như mực lộ ra vẻ đẹp động lòng người, cái bụng hơi nhô lên khiến trên người cô có thêm mấy phần nhu hòa của người mẹ, Nam Cung Kình Hiên đau lòng, giơ tay chậm rãi đẩy Lạc Phàm Vũ ra.
Anh cố gắng đứng lên, run run rẩy rẩy, bước chân lại kiên định.
Lảo đảo một cái, Dụ Thiên Tuyết cả kinh đưa tay đỡ anh, hai cánh tay gầy yếu chống đỡ dưới nách anh, lại đột nhiên bị anh bắt tay, nhẹ nhàng kéo ra.
“Không phải kêu em ở nhà chờ sao? Thế nào lại không nghe lời mà chạy tới đây hả. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt cười, gương mặt tuấn tú tái nhợt lộ vẻ nhu hòa, cúi đầu chăm chú nhìn mặt của cô, cũng không đụng vào cô: “Còn mặc ít như thế, cố ý để bị cảm lạnh phải không?”
“Kình Hiên. . . . . .” Giọng của Dụ Thiên Tuyết mang theo tiếng nức nở, cũng nhịn không được nữa mà tiến lên ôm lấy anh.
Tay của Nam Cung Kình Hiên khoác lên vai cô, khẽ dùng sức từ chối, cau mày, giọng khàn khàn: “Đừng ôm. . . . . . Trên người anh đều là máu, em qua bên cạnh trước đi, giao anh cho bọn Phàm Vũ là được. . . . . . Ngoan, về nhà nghỉ ngơi trước. . . . . .”
“Anh đừng đẩy em ra!” Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, căn bản không dám dùng lực ôm anh, nhưng nhìn áo sơ mi trắng của anh bị máu thấm ướt, run giọng nói: “Anh bị thương chỗ nào? Tại sao máu lại nhiều như vậy, cho em nhìn. . . . . .”
Cảm giác một trận đau nhức kịch liệt mê muội ập tới, Nam Cung Kình Hiên nhắm mắt, vươn tay ôm lấy cô, cúi đầu nhịn xuống tiếng kêu rên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, nhẹ giọng khàn khàn dụ dỗ: “Đừng nhìn. . . . . . Đó không phải là máu của anh, là máu của tên khốn Trình Dĩ Sênh. . . . . .”
Trên mặt đất, một tay của người đàn ông bị dao găm xỏ xuyên qua, đau đến mặt mày không còn chút máu, giãy giụa ngọa nguậy, muốn rút dao găm ra liều mạng bỏ chạy, lại bị mấy hộ vệ quật ngã trên mặt đất!
Cảnh tượng thảm thiết máu tanh khiến Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô vào trong ngực, bởi vì vậy mà bắp thịt toàn thân căng thẳng đau đến không còn biết chiều nay là chiều nao, nhưng chỉ chú ý đến người nhỏ nhắn mềm mại trong ngực, cô chính là tình yêu cả đời anh.
Bên cạnh, Lạc Phàm Vũ chỉ huy người mang Trình Dĩ Sênh gần chết dẫn đi, bước qua xé mở băng dán miệng cho Thiên Nhu, tóc của cô gái trẻ ướt nhẹp mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay trắng bệch dọa người, đôi mắt ướt nhẹp, đôi môi đỏ mọng chậm rãi đóng mở, căn bản là run rẩy nói không ra lời, Lạc Phàm Vũ ngẩn ra, có chút căng thẳng ngồi xổm người xuống đè hai vai của cô lại, liếc mắt nhìn tình huống của cô, vội vàng cởi sợi dây trói chân tay cô ra: “Sao rồi? Hả?”
Giơ tay vỗ vỗ mặt cô, Lạc Phàm Vũ đè thấp giọng, thở dốc nói: “Thiên Nhu, Thiên Nhu, cô làm sao vậy? Bị dọa sợ phải không? Bây giờ không phải là không sao rồi? Cô xem, chị cô anh rể cô và Y Y đều không sao. . . . . .”
Cả người Thiên Nhu run rẩy, cúi thấp đầu làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của cô, một cái chớp mắt tiếp theo, sự kinh hãi cùng nỗi khiếp sợ đè nén trong lòng vỡ òa, từ trong lồng ngực dâng tràn ra một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế!
Cả không gian mênh mông trống trải tràn đầy thét chói tai, khàn khàn, tuyệt vọng, mang theo tiếng nức nở run rẩy, tiếng thét của cô kéo dài, nước mắt nóng hổi rơi xuống, cả người cuộn thành một đoàn nắm chặt tóc của mình.
Giờ phút này Lạc Phàm Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cô, cười yếu ớt nhẹ giọng dụ dỗ cô, nhưng không ngờ cô nằm ở trên vai mình mà hung hăng cắn xé!
“Hítz ——! !” Lạc Phàm Vũ hít sâu một hơi, trong nháy mắt gương mặt tuấn tú xanh mét.
Nha đầu này. . . . . . Thật sự là. . . . . .
Bàn tay khẽ run, vịn bả vai gầy yếu của cô, nhịn đau vỗ vỗ vai cô, nghiến răng an ủi: “Được rồi, cắn đi, cắn đi, tôi biết cô bị dọa sợ. . . . . . Tôi cho cô cắn là được. . . . . .”
Dụ Thiên Tuyết đau xót trong lòng, run rẩy kêu “Tiểu Nhu”, muốn chạy tới, nhưng bị Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ngăn lại.
Nước mắt tràn đầy hai hốc mắt, cô nắm chặt tay của Nam Cung Kình Hiên, ánh mắt lại không rời khỏi em gái của mình: “Em ấy sao vậy? Có bị thương không? Trình Dĩ Sênh có làm gì em ấy hay không? ?”
“Không có. . . . . . Không có. . . . . .” Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên nhu hòa, thì thầm an ủi cô: “Em ấy không sao, một chút cũng không sao. . . . . .”
Toàn bộ thảm kịch đêm nay cứ như vậy mà hạ màn, cho đến khi Lạc Phàm Vũ an trí Nam Cung Kình Hiên lên trên xe, Thiên Nhu vẫn chưa khôi phục tâm tình, làn váy trắng của Dụ Thiên Tuyết cũng dính đầy máu, đi qua nhìn cô.
“Tiểu Nhu. . . . . .” Cô quỳ hai đầu gối xuống, cúi đầu cẩn thận nhìn chăm chú mặt em gái, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, muốn sưởi ấm cho em gái: “Tiểu Nhu, em làm sao vậy? Là chị không tốt, chị nên sớm tìm được em, như vậy thì em cũng sẽ không đụng vào Trình Dĩ Sênh, cũng sẽ không xảy ra chuyện này, là chị không đúng, Tiểu Nhu, chị đang nói chuyện với em, em trò chuyện với chị đi, rốt cuộc thì. . . . . .”
Nước mắt tràn ra hốc mắt, Dụ Thiên Tuyết đung đưa tay của em gái, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, giọng nghẹn ngào.
“Chị. . . . . .” Bình tĩnh lại, Thiên Nhu cũng nghẹn ngào kêu chị, cúi đầu không dám ngẩng lên, nhớ tới một mình sinh hoạt khổ cực ở bên ngoài, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, khóc ra thành tiếng, bả vai run rẩy kịch liệt: “Chị, thực xin lỗi. . . . . . Thực sự xin lỗi. . . . . . Sau này em sẽ không tùy hứng nữa, sự tùy hứng của em đã làm cho mọi người lo lắng, làm cho mọi người bị thương. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Chị, thực sự xin lỗi. . . . . .”
Cô che mặt, khóc rống lên.
“Tiểu Nhu. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết ôm chặt lấy cô, run giọng nói: “Đừng nói những lời càn rỡ nữa, trở về cùng chị. . . . . . Nếu không phải tại chị, em cũng sẽ không rơi vào nguy hiểm như thế này. . . . . . Tiểu Nhu, đứng lên về nhà với chị được không. . . . . .”
Trong nhà xưởng tối đen, rốt cuộc Thiên Nhu cũng ngừng khóc đứng lên, chân mềm nhũn suýt nữa lại ngã nhào, cô nắm chặt tay của Dụ Thiên Tuyết mà đứng lên, hai người đón gió lạnh đi ra ngoài.
*****
Ánh nắng tươi sáng.
Trong phòng khách rộng lớn, Lạc Phàm Vũ nhìn mấy tờ X quang nghiên cứu cả nửa ngày, hàng mày tuấn dật khẽ nhíu lại.
“Nhìn giống như là con gái. . . . . . Cô có cảm thấy vậy không?” Anh sờ cằm quay đầu lại hỏi.
Dụ Thiên Tuyết châm trà xong, ngước mắt, nhìn lướt qua.
“Mắt anh sáng vậy sao, như thế mà cũng có thể nhìn ra là con gái?” Cô mỉm cười hỏi.
“Tôi không có thần thông như vậy, chẳng qua tôi chỉ nói ra tâm nguyện của người kia mà thôi, Tiểu Ảnh nhà hai người hoạt bát đáng yêu thông minh lanh lợi như vậy, còn có chút quỷ tinh linh, khẳng định là ba thằng bé cũng muốn có thêm một cô con gái, con gái ngoan ngoãn không cần tiêu phí nhiều tâm tư,” Lạc Phàm Vũ cười cười nói tiếp: “Tôi nghe nói, để cho ‘tiểu vương gia’ nhà hai người đổi xưng hô rất không dễ dàng, Kình Hiên vào sinh ra tử bao nhiêu lần mới làm cho ‘tiểu tổ tông’ kia gọi cậu ấy là ba.”
“Không có cách nào,” Dụ Thiên Tuyết khẽ nhíu hàng mày thanh tú: “Tiểu Ảnh rất bướng bỉnh, tôi cũng đã cố lừa gạt thằng bé, nhưng cũng không dễ dàng đối phó với thằng bé.”
“Đúng là bướng bỉnh, điều này giống cô,” Lạc Phàm Vũ tiếp tục cười, nhìn chung quanh một vòng: “Những người khác đâu? Tôi tới không phải lúc như vậy, vừa vặn chỉ có một mình cô ở nhà, chờ tên Kình Hiên kia về, đoán chừng lại nói tôi thừa cơ hội mà nhảy vào.”
“Cái gì?” Dụ Thiên Tuyết có vẻ nghe không hiểu.
Đảo mắt chính là đã qua nửa tháng, Nam Cung Kình Hiên ở bệnh viện quan sát ba ngày, sau đó xuất viện bôn ba qua lại giữa công ty và nhà, Nam Cung Ngạo càng ngày càng buông tay giao hết cho anh, công việc của anh cũng càng ngày càng bận rộn, sản nghiệp của gia tộc Nam Cung càng ngày càng hùng mạnh phát triển không ngừng, trong nửa tháng qua, thương thế của anh cũng đã không còn gì đáng ngại.
Lạc Phàm Vũ hơi có chút lúng túng, ngón tay thon dài vuốt ve cánh môi, không biết nên nói gì, cười yếu ớt hỏi: “Cô không hiểu?”
Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết thoáng qua một tia sáng, giống như hiểu ý tứ của anh, nhanh chóng dời mắt đi, cười yếu ớt nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ anh và Kình Hiên nói chuyện với nhau mà cũng dùng tiếng lóng? Dù sao tôi cũng không hiểu, hôm nay anh tới rồi cũng đừng đi, cùng nhau ăn một bữa cơm, anh giúp chúng tôi rất nhiều mà tôi vẫn chưa kịp cám ơn anh.”
“Tôi giúp Kình Hiên là bởi vì hai chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là bạn bè tâm đầu hợp ý, tôi giúp cô là bởi vì cô đáng giá để tôi giúp, hai điều này không giống nhau.” Lạc Phàm Vũ cười rộ lên, bưng tách trà ngon mà cô đã rót lên, cẩn thận cầm trong lòng bàn tay ngắm nghía.
Tay bưng bình trà của Dụ Thiên Tuyết khẽ run lên, đương nhiên là đã nghe ra được ‘ý ở ngoài lời’ của anh.
“Được rồi, trước kia tôi vẫn không tin, nhưng hiện giờ thật sự có chút cảm thấy anh đang ngấp nghé tôi,” Dụ Thiên Tuyết cố ý nói rất nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt ngọt ngào, chậm rãi ôm lấy hai vai, dùng ánh mắt trong suốt như nước nhìn anh: “Lạc đại thiếu gia, có thể nói cho tôi biết anh bắt đầu ngấp nghé tôi từ khi nào hay không? Trước kia tôi và Kình Hiên chính là kẻ thù không đội trời chung.”
Hàng mày tuấn dật của Lạc Phàm Vũ khẽ nhíu lại, thật đúng là vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, đôi mắt sắc bén có phần mê ly, cười yếu ớt lắc đầu: “Tôi nghĩ không ra, chỉ là. . . . . . Đại khái có lẽ là năm năm trước, lần đó cô mất tích đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện mang thai con của cậu ấy cô rất thống khổ, lần đó tôi nói là sẽ giúp cô gạt cậu ấy, nhưng cuối cùng tôi vẫn không giấu giếm được. . . . . . Chuyện sau đó cô cũng biết rồi, cậu ấy buộc cô phá thai . . . . . Cô không biết đâu, lúc tôi nghe nói sau khi phá thai cô mất tích sống chết không rõ, trong lòng tôi . . . . . .”
Vẻ mặt của Lạc Phàm Vũ khẽ thống khổ, nhưng rất mau trở lại bình thường, cười yếu ớt nhìn cô: “Nói đúng ra tôi thực có lỗi với cô. . . . . . Thiên Tuyết, tôi cũng không rõ cảm giác của tôi đối với cô rốt cuộc là gì, tôi nghĩ có thể là đồng tình, cũng có thể là khía cạnh khác, đến cùng có phải tình yêu hay không tôi cũng không thể xác định, chẳng qua thời điểm nhìn hai người ở bên nhau tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc, lại nghĩ sao người đứng ở bên cạnh cô cho cô sự ấm áp không phải là tôi. . . . . .”
“Nhưng cô yên tâm, tôi cũng chỉ có một chút cảm giác kia mà thôi, không có sâu đến mức không cách nào tự kềm chế,” Lạc Phàm Vũ tiếp tục nói, trong vẻ tươi cười mang theo sự hoài niệm: “Cho nên cô xem, tôi còn có thể điềm nhiên như không mà chúc phúc hai người, ít nhất thì chút chuyện như vậy cũng không ảnh hưởng gì, tên Nam Cung kia cái gì cũng có thể hào phóng, duy nhất trong chuyện này thì không, lòng dạ hẹp hòi vô cùng, vì vậy —— sao tôi dám?”
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết vẫn trong suốt như nước, sâu sắc nhìn Lạc Phàm Vũ.
Nâng tách trà lên, cô nhàn nhạt cười nói: “Được rồi, tôi đều biết, thật ra anh là một người đàn ông vô cùng tốt, cám ơn anh trước kia đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi không có gì để báo đáp, trước thiếu đi, về sau trả.”
Lạc Phàm Vũ cười cười.
“Thật ra thì cũng không cần trả,” Anh sờ sờ cằm, mắt nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô lên của cô, nhẹ giọng ngang nhiên nói: “Công chúa nhỏ nhà hai người có ba nuôi chưa? Tôi muốn đợi con bé ra đời, cho tôi làm con gái nuôi được không?”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, bật cười: “Nhưng tôi vẫn còn chưa thể xác định là con gái.”
“Quyết định như vậy, nếu như là con gái thì cho tôi nhận làm con gái nuôi!”
“. . . . . . Vậy tôi phải thương lượng cùng Kình Hiên trước đã.” Dụ Thiên Tuyết hé miệng cười, từ chối cho ý kiến.
“Em quyết định cái gì với ai?” ——
Một giọng nói nồng hậu du dương truyền vào phòng khách, ngược ánh sáng rực rỡ, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên từ bên ngoài đi tới, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự lạnh lùng nhàn nhạt, sự bá đạo kiêu căng quanh quẩn quanh thân.
Dụ Thiên Tuyết nhìn thấy anh càng đi càng gần, trong lòng dâng lên một chút ấm áp, đứng dậy đi về phía anh.