Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Đôi mắt to tròn trong suốt của Tiểu Ảnh nháy nháy, xoay người đưa lưng về phía bọn họ: “Con không có nghe được gì nha, hai người tự thương lượng đi!”

Ngoài cửa, Nam Cung Ngạo cũng chống gậy đi tới gần, nhíu mày hỏi: “Nha đầu, không có sao chứ?”

Vừa nghe đến giọng nói của Nam Cung Ngạo, theo bản năng, Dụ Thiên Tuyết tránh khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, đứng thẳng người, bóng dáng mảnh khảnh lộ ra sự độc lập cùng hào phóng, ánh mắt thản nhiên: “Cháu không sao, Nam Cung tiên sinh.”

Ánh mắt của hai người chạm nhau, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ, Dụ Thiên Tuyết chưa quên cảnh tượng mình từng hung dữ mắng ông ở trong bệnh viện, cũng giống như không quên được ông lão nghiêm trang này đã từng ghét bỏ mình không có tư cách làm mẹ của Tiểu Ảnh, không có tư cách đứng ở bên cạnh đứa con trai vàng quý báu của ông như thế nào, mà Nam Cung Ngạo thì lại nhớ tới mấy chuyện vô lý mình đã từng làm, con dâu và con rể mà mình luôn giữ gìn bảo vệ thế nhưng lại làm ra loại chuyện kia, cô gái này…… Ngược lại một lời lạnh nhạt cũng chưa hề nói qua.

“Tốt, không có việc gì là tốt……” Ánh mắt của Nam Cung Ngạo có chút né tránh, trầm giọng nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi! Quản gia, xem phòng ăn sắp đặt xong chưa, sau đó đi gọi tiểu thư!”

Ở xa xa, quản gia đáp một tiếng, đi về phía phòng của Nam Cung Dạ Hi.

Dụ Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên: “Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?”

Ánh mắt cô nghi hoặc nhìn Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh nhún nhún vai lộ ra vẻ mặt vô tội, xòe hai bàn tay nhỏ ra bày tỏ mình không biết.

Nam Cung Kình Hiên vươn hai cánh tay ôm cô vào trong ngực, khẽ hôn lên trán cô, ánh mắt thâm thúy lộ vẻ thương yêu cưng chiều, giọng khàn khàn nói: “Ăn bữa cơm mà thôi, em sẽ không ngay cả điều này cũng cự tuyệt, phải không?”

Cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên trán, theo bản năng, Dụ Thiên Tuyết có cảm giác mình đang được người đàn ông mạnh mẽ bá đạo này bảo vệ, bảo đảm sẽ không chịu một chút thương tổn, nhưng điều khiến cô khẩn trương là bầu không khí này, đã rất nhiều năm, cô không có ăn cơm cùng với người nhà, cô nhớ lúc ban đầu mình đi tới nhà Nam Cung, khi đó, toàn bộ bàn ăn đều là người có quan hệ gia đình với nhau, còn cô, chỉ là một người ngoài.
Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ khó xử, nhìn Nam Cung Ngạo cười híp mắt vươn tay với Tiểu Ảnh, trong đôi mắt già nua lộ ra sự từ ái cùng vẻ chờ mong.

“Tiểu Ảnh, tới đây, đi ăn cơm với ông nội, ngồi bên cạnh ông nội, có được không?”

Đây là ông lão đã từng ác độc sắc bén phong vân một cõi trên thương trường, giờ phút này lại khom người cười yếu ớt, để xuống tất cả tư thái, muốn có được sự ưu ái của một đứa bé, đó là cốt nhục mà ông thương yêu vô cùng sâu sắc, là bảo bối ông nâng niu ở trong lòng bàn tay.
Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Ảnh nhìn ông, nhớ tới hộ vệ đã dùng tánh mạng bảo vệ mình ở Đài Bắc, vươn bàn tay nhỏ bé đặt vào trong lòng bàn tay ông, Nam Cung Ngạo cười tươi như một đóa hoa, cứ khom người như vậy nắm tay cậu bé đi vào phòng ăn.

Tiểu Ảnh vừa đi vừa nghĩ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Ông nội, cháu muốn ăn cá trích kho tàu, mẹ làm ăn rất ngon, dì đầu bếp ở đây biết làm không?”

Bước chân của Nam Cung Ngạo suýt nữa lảo đảo, nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp trong lòng bàn tay, nhất thời run rẩy, nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia, hướng ra phía bên ngoài kêu to: “Bà Ngô, bà Ngô! Làm một phần cá trích kho tàu, có nghe hay không!”

Nhìn một già một trẻ đi xa, Dụ Thiên Tuyết sợ hãi than thở.

“Em xem, bảo bảo của chúng ta được hoan nghênh biết bao nhiêu……” Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng xoay người cô lại, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt cô, giơ tay nắm cằm của cô: “Nếu em chịu ở lại thì nhất định sẽ được hoan nghênh hơn nữa, em nói đúng không?”

Ánh mắt mê ly mị hoặc của anh rất có ma lực đầu độc, Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, nhẹ nhàng né tránh.

“Đó là bảo bảo, không phải em, bảo bảo vô tội ngây thơ, em không giống.”

“À? Vậy tâm tư của em là gì? Nói cho anh nghe thử.” Hai cánh tay của Nam Cung Kình Hiên vây cô vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy trong suốt, nhàn nhạt cười nhìn cô.

“Em……” Dụ Thiên Tuyết cứng họng, mặt càng đỏ hơn.

Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu khe khẽ hôn môi cô, thấp giọng nói: “Người có tâm tư là anh…… Là anh luôn muốn chiếm đoạt em, vẫn muốn chiếm vị trí nhạy cảm yếu ớt nhất trong lòng em, muốn cưới em về nhà, muốn em yêu anh cả đời…..”

Bàn tay đặt sau gáy đang nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi luồn vào tóc bên trong mái tóc của cô, Dụ Thiên Tuyết bị sự thân mật như vậy kích thích, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi, xúc cảm trên đôi môi rất rõ ràng, cô có phần hít thở không thông, không nhịn được nhẹ nhàng hé miệng muốn hô hấp, lại không nghĩ rằng trong nháy mắt đã bị anh hôn, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu dường như có pháo hoa nổ tung, xúc cảm nóng bỏng tràn ngập nơi đầu lưỡi, anh siết chặt gáy của cô, từ từ xâm nhập, càng lúc càng sâu, đắm chìm trong vẻ đẹp của cô.

Dụ Thiên Tuyết có chút không chịu nổi, hai cánh tay bấu víu thật chặt bờ vai của anh, hai cánh tay của Nam Cung Kình Hiên giữ chặt thắt lưng của cô, siết thật chặt vào thân thể mình, càng hôn càng sâu, càng lúc càng thêm thâm tình, cảm giác được thân thể cô hơi run rẩy, còn đầu lưỡi nóng bỏng không biết vì sao cứ né tránh.

“Không…… Đừng…… Đang ở nhà của anh……” Thừa dịp anh thay đổi tư thế, Dụ Thiên Tuyết khó khăn nói.

Nam Cung Kình Hiên chận lại cánh môi đang nỉ non của cô, thơm mềm trơn trợt, loay hoay xoay thân thể nhỏ xinh của cô thành một tư thế hoàn toàn ăn khớp với thân thể mình, để có thể dễ dàng thâm nhập sâu hơn mà hưởng thụ hương vị thơm ngọt của cô, thật mềm mại…… Hương vị thật thơm ngọt ……

“Anh chỉ hôn em mà thôi…… Còn chưa có làm ra chuyện gì quá đáng…… Sao lại run thành thế này……” Nam Cung Kình Hiên vừa thở gấp vừa nói, môi vẫn đặt ở môi của cô, bàn tay ở sau lưng cô đang xoa nắn qua lại, cảm giác được cô bị nụ hôn này kích thích đến đứng không vững, sao lại nhạy cảm nhiều như vậy!

Thân thể của anh cũng bắt đầu nóng lên, ôm chặt cô, dường như lớp quần áo mỏng manh cũng không ngăn được sự bừng bừng phấn chấn này.

Rất không dễ dàng Dụ Thiên Tuyết mới được anh buông ra, hô hấp dồn dập, mặt đỏ lên úp trong lồng ngực anh, suýt nữa hít thở không thông.

Mà lúc này, ở cửa hông phòng khách, đột nhiên truyền đến tiếng ‘Loảng xoảng!’ thật lớn.

Quản gia lảo đảo thối lui ra khỏi cửa phòng, một cái bình hoa bị ném bể vụn ở dưới chân ông, ngay sau đó là tiếng khóc nức nở mang theo tiếng gào khàn khàn của Nam Cung Dạ Hi: “Đi ra ngoài cho tôi!…… Ăn mừng cái gì? Các người muốn ăn mừng tôi nhà tan cửa nát có phải không! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi! Còn vào nữa là tôi cắt đứt chân các người!”

Xa xa, Nam Cung Kình Hiên nghe được thì cau mày.

Quản gia nói xin lỗi, dồn dập lui về phía sau, sau đó đứng lại, vẫn như cũ khom người lễ phép nói lại mục đích đến, nói cô ta đến phòng ăn ăn cơm.

“Tôi không muốn ăn! Ông nói ông ấy quản con trai cùng với thằng cháu nội khỉ gió của ông ấy đi! Tôi là cái gì? Tốt nhất các người cũng đuổi tôi ra khỏi nhà, vĩnh viễn cũng đừng cho tôi trở về, cũng tránh cho các người nhìn chuyện xấu của tôi! Cút!”

Tiếng la lối bén nhọn khiến người giúp việc đang bận rộn trong phòng khách cũng sợ tới mức không dám lên tiếng, một lời cũng không dám nói.

Nam Cung Kình Hiên ôm Dụ Thiên Tuyết, cau mày lạnh lùng nói: “Con bé này, lại bắt đầu la lối om sòm nữa đúng không?”

 

Nói xong, anh buông Dụ Thiên Tuyết ra, dự định đi qua bên kia.

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đột nhiên kéo anh lại, nhẹ giọng nói: “Anh đợi chút, đừng qua đó, tâm tình của cô ấy đang kích động.”

“Nó có cái gì mà kích động thiếu dạy dỗ thì đúng hơn!” Nam Cung Kình Hiên cau mày nói.

“Haiz, anh đừng kích động ——” Dụ Thiên Tuyết ngăn ở trước mặt anh, trong đôi mắt trong suốt lộ ra sự nghiêm túc: “Em xin anh đừng đi qua, anh không biết mình nói chuyện rất hung dữ à? Tính tình cô ấy vốn cương liệt, anh còn kích thích thêm thì cũng đừng mong có kết quả gì tốt đẹp, anh em hai người tranh cãi còn ít sao?”

Hàng mày khẽ nhíu của Nam Cung Kình Hiên dần dần thả lỏng, vuốt ve mặt của cô, thì thầm: “Vậy em muốn đi khuyên nó giúp anh?”

Dụ Thiên Tuyết dừng một chút, lúng ta lúng túng nói: “Tính khí của em cũng không tốt.”

Nam Cung Kình Hiên thoáng cười yếu ớt, ôm lấy thắt lưng cô đi về hướng phòng ăn: “Vậy thì không cần lo lắng cho nó, thứ người như thế cứ gạt sang một bên, khi không ai để ý đến thì nó khóc lóc kể lể, ngược lại, động đến thì nó càng già mồm cãi láo.”

Dụ Thiên Tuyết cau mày, ôm lấy thắt lưng của anh, ngăn anh lại: “Anh chờ một chút.”

Khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Cho em mười phút, em đi nhìn một chút, nếu như vô dụng thì coi như xong, em nói trước, tính khí của em cũng không tốt, trước kia cô ấy làm không ít chuyện nhằm vào em, nếu khuyên không được mà xảy ra xung đột thì anh không được trách em, em không có thiện lương như vậy, cũng không phải là người không so đo.”

Cô rất thành thật, cô không phải là người có thù tất báo, nhưng nhớ tới những chuyện xưa kia, cô vẫn không thể tha thứ được.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, cúi đầu hôn chụt một cái lên môi cô, thấp giọng nói: “Đi đi.”

Đối với chuyện phát sinh với Nam Cung Dạ Hi, bọn họ chỉ là người đứng ngoài quan sát, chỉ có Dụ Thiên Tuyết —— cô và Dạ Hi đã có rất nhiều xung đột, Trình Dĩ Sênh làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, bắt nguồn cũng là bởi vì cô, đối với Dạ Hi mà nói, đây mới là cách giải quyết tốt nhất.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi, xoay người đi tới căn phòng kia.

*****

Trước cửa, một đống mảnh sứ bình hoa vỡ vụn.

Ánh mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết quét vào bên trong phòng, nép sát cửa đi vào.

“Không phải nói các người đừng làm phiền tôi sao? Còn chưa cút?!!” Trên người Nam Cung Dạ Hi vẫn mặc cái áo khoác ngày hôm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ngọt ngào giờ trở nên tái nhợt, đôi mắt to tròn trống rỗng vô hồn, trong ánh mắt lộ ra hận ý, nghiêng đầu gào lên.
Mấy ngày không gặp, một đại tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ, lại có thể tiều tụy nhếch nhác thành ra như vậy.

“Dụ Thiên Tuyết…… Lại là cô?” Đôi mắt to tròn của Nam Cung Dạ Hi lóe lên, khàn giọng nói.

Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết nhàn nhạt nhìn cô ta, mở miệng hỏi: “Sắp ăn cơm, cô có ra ăn không?”

Nam Cung Dạ Hi nhìn chòng chọc vào cô mấy giây, trên mặt dần dần hiện ra một loại biểu tình giễu cợt cùng khinh miệt, nở nụ cười ha ha: “Cô kêu tôi ăn cơm?…… Dụ Thiên Tuyết, cô là ai hả? Cô là cái thá gì ở trong biệt thự này, dám tới gọi tôi ăn cơm!! Cô còn chưa được cưới vào cửa đâu, đã coi nơi này thành nhà mình rồi à! Sao cô không nghĩ thử xem mình có tư cách hay không!”

Dụ Thiên Tuyết không nói gì, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh nhìn cô ta.

Thật sự cô đã lầm, Nam Cung Dạ Hi vẫn là Nam Cung Dạ Hi trước kia, một chút cũng không có thay đổi.

“Cô đừng hiểu lầm,” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không có chút nhiệt độ: “Tôi không muốn tới, anh trai của cô muốn đi qua mắng cô nhưng tôi khuyên anh ấy để tôi đi nói với cô vài câu, nếu không, hiện tại người đứng ở chỗ này cô không chọc nổi, còn phải bị mắng……”

Đột nhiên Nam Cung Dạ Hi nổi điên, quơ lấy chai nước hoa, bất thình lình đập về phía Dụ Thiên Tuyết!

‘Cốp!’ một tiếng, chai nước hoa bị đập nát trên vách tường, mà Dụ Thiên Tuyết đứng ở một bên còn chưa tỉnh hồn, vừa rồi cô giậm chân đứng lên nên mới tránh thoát.

“Cô cút ra ngoài cho tôi!” Nam Cung Dạ Hi hung hăng mắng: “Người phụ nữ này, cô không có tự giác à? Cô không biết hiện tại người mà tôi hận nhất là cô sao! Cô lại còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi?”

Tiếng vang thật lớn vừa rồi khiến Dụ Thiên Tuyết vẫn còn sợ hãi trong lòng, từ từ trấn định lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khôi phục sự lạnh nhạt.

“Tại sao tôi không dám xuất hiện ở trước mặt cô? Tôi có cái gì mà không dám?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng hỏi, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Tôi đã làm chuyện thương thiên hại lý gì đối với cô sao? Hay là tôi có chỗ nào có lỗi với cô hả?”

“Đồ hạ tiện, cô cướp chồng của tôi, là bởi vì cô nên chồng tôi mới phạm sai lầm!” Nam Cung Dạ Hi không nhịn được, đứng lên khàn giọng mắng cô.

“A…… Vậy cũng thực là tức cười, năm năm trước tôi đã quăng bỏ chồng của cô rồi, anh ta phạm sai lầm không phải là lỗi của người làm vợ như cô sao, ngược lại biến thành lỗi của tôi?” Trong mắt Dụ Thiên Tuyết không có chút sợ hãi nào, giọng êm dịu, từng chữ rõ ràng: “Tôi, một không hề quyến rũ anh ta, hai không có xúi giục anh ta, ba không chủ động xuất hiện cùng lúc với anh ta, cô có cần bao che như vậy hay không? Cho dù phạm vào lỗi lầm gì cũng đẩy đến trên thân người khác, ngay cả chồng cô ngoại tình cũng đều là lỗi của ‘tiểu tam’, có phải cô quá tự tin, cảm thấy mình quá tốt đẹp rồi hay không?”

“Cô……” Nam Cung Dạ Hi chỉa ngón tay về phía cô, run giọng thét lên: “Dụ Thiên Tuyết, cô câm miệng lại cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô cút ra ngoài cho tôi!”

“Người mà cô không muốn nhìn thấy rất nhiều!” Dụ Thiên Tuyết tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như nước: “Nếu dám gặp người thì cô đã sớm đi ra ngoài, trốn tránh ở chỗ này là để đỡ phải nhìn thấy người cô không thích, nhưng sao cô không ra ngoài? Cô sợ cái gì? Nhà của cô có tiền có thế thì có thể bảo hộ cô cả đời sao? Cô chán ghét tôi, còn không phải là tôi vẫn được mời tới chơi, cô có thể làm thế nào?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!