Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 257: Hiện Giờ Hai Người Ở Chung Một Chỗ Sao? ?

Trước tiên, anh nhìn Dụ Thiên Tuyết ngồi ở phía bên phải, tiếp theo là Lạc Phàm Vũ ở đối diện, cuối cùng mới rơi vào trên người Thiên Nhu.

Thời gian lâu như vậy mới gặp lại, quả nhiên, đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, dịu dàng động lòng người, mọi cử động đều ‘câu hồn nhiếp phách’, thanh nhã mà lễ phép, giống như một khối ngọc thô chưa mài dũa đã trải qua bàn tay người điêu khắc.

Mà ở khoảng cách xa xa, Thiên Nhu cũng nhìn thấy người đàn ông hấp dẫn thu hút kia.

Cái loại cảm xúc khi thị giác bị chấn động này, không lời nào có thể diễn tả được.

Quả thực, cô có chút hít thở không thông.

Trong tiếng nhạc du dương, Nam Cung Kình Hiên chậm rãi đi tới, đôi mắt thường ngày sắc bén lạnh như băng chợt mềm mại, nhìn Thiên Nhu, nói: “Về rồi?”

Anh tươi cười, cao ngất ưu nhã, mị hoặc lan tràn, ở cách xa cô chỉ mấy bước chân.

“Dạ,” Thiên Nhu có hơi hoảng hốt đáp, sắc mặt ửng hồng: “Sáng nay mới xuống máy bay, chị tới đón em.”

“Vậy à?” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, ánh mắt cố ý quét qua Lạc Phàm Vũ một cái, giống như vô ý, nắm lấy bàn tay của Dụ Thiên Tuyết đang đặt ở trên bàn, cưng chiều nắm giữ trong lòng bàn tay, một tay khác lại kéo ghế ra, ngồi xuống: “Nói vậy có người rỗi rảnh nên đi theo…… Thật đúng là không sợ chết, dám trắng trợn theo sát chiếm phần của mình như vậy.”

Lạc Phàm Vũ vốn đang nhàn nhạt cười, sắc mặt chợt cứng ngắc, khẽ nguyền rủa một tiếng: “Mình chỉ là đi theo Thiên Tuyết đến sân bay đón người, cậu có cần hẹp hòi đến mức này không? Gì? Chiếm phần của cậu?!”

“Ở chỗ này đều thuộc phần của mình……” Nam Cung Kình Hiên tựa vào ghế, ưu nhã mà kiêu căng, một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên sau lưng Dụ Thiên Tuyết, có chút cường thế cùng tham muốn chiếm hữu, thấp giọng hỏi cô: “Gọi món ăn chưa?”

Dụ Thiên Tuyết đang lật thực đơn, gật đầu: “Em không thích món sống và tanh, sợ Tiểu Nhu ăn không quen, nhà hàng này thật quỷ dị, tại sao lại nhiều món sống như vậy? Ngay cả thịt cũng là món tái?”

Lạc Phàm Vũ nhìn cô, suýt nữa bật cười, giải thích: “Tiểu thư, đây là sành điệu, cô có hiểu hay không? Dù sao thì khẩu vị loại này cũng có người thích.”

Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt trong suốt lên, có chút vô tội, gật gật đầu: “Thì ra anh thích ăn tươi nuốt sống.”

“Phốc……” Lạc Phàm Vũ đang ngậm một ngụm rượu trong miệng, suýt nữa thì phun ra, cau mày nhịn được, nghiến răng nói: “Gu thưởng thức này rất được hoan nghênh, thật đó, không tin cô nếm thử một chút đi, tôi bảo đảm ăn không chết người.”

“Không cần để ý đến cậu ấy, bây giờ đã biết nguyên nhân vì sao cậu ấy mở nhà hàng mà không kiếm được tiền chưa?” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên rời khỏi thực đơn, thấp giọng châm chọc.

“Mẹ kiếp!” Lạc Phàm Vũ bắt đầu nhốn nháo: “Chủ và tớ kiếm tiền rất được có biết hay không?!”

Ba người ‘nổ súng khẩu chiến’, Thiên Nhu ở một bên có chút lúng túng nhìn họ, im lặng lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy có phần không hòa hợp được, nhưng chuyện càng đáng sợ hơn là, lòng của cô nhất thời rối loạn —— ngay khi Nam Cung Kình Hiên đi vào nắm lấy tay của chị cô, trong nháy mắt, cả người cô cũng đã hỗn loạn.

……. Chuyện gì xảy ra?

Cô trơ mắt nhìn đàn ông mà mình vẫn luôn chờ đợi ngồi xuống, anh không có phụ kỳ vọng trong lòng cô một chút nào, tuấn nhã khác thường, chói mắt bức người, từ trong đám đông, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bóng dáng kiêu căng lạnh lùng của anh, mà khi chân chính hòa đồng với nhau, sự lạnh lùng kia lại bị xua tan đi một ít, làm cho người ta bị hấp dẫn chí mạng.
Ánh mắt của cô không cách nào dời khỏi người anh, nhưng mà, mỗi một động tác của anh, mỗi một chút dịu dàng và cưng chiều, đều như là……Chỉ có hướng về chị của cô.

Nhưng vì sao?

Không phải anh có vị hôn thê sao? Vị hôn thê của anh mới vừa bị cường bạo, tình cảm của bọn họ còn rất tốt! Báo chí không phải đã viết như vậy sao?!

“Thiên Nhu đã gọi món chưa?” Nam Cung Kình Hiên nâng mắt lên, cầm một tờ thực đơn bên cạnh đưa cho cô, động tác chậm chạp mà cường thế không cho kháng cự: “Tự mình gọi, tối nay người này mời khách, đừng khách sáo.”

Sắc mặt Thiên Nhu tái nhợt, có chút bối rối nhận lấy thực đơn, liếc mắt nhìn ngón tay thon dài mị hoặc của anh.

Người đàn ông này, trên người còn có bao nhiêu chuyện mà cô không biết?

Hoặc là nói, cô khờ dại núp ở trong cái vỏ của mình mà nhìn anh, cho nên mới hiểu biết về anh ít như vậy, đúng không?

Mơ hồ gọi hai món, ăn không biết ngon nhưng cũng ăn xong.

Kim đồng hồ chỉ hướng chín giờ, đoàn người từ trong nhà hàng đi ra ngoài, bóng đêm dần tối đen.

“Tôi không đưa mọi người về, dù sao thì cũng có người đi cùng hai người,” Lạc Phàm Vũ xoay người nói, nhìn Thiên Nhu sau lưng Nam Cung Kình Hiên, xấu xa cười cười, bước tới nhìn anh, nói: “Tên kia, buổi tối phải biết tiết chế, dù sao thì trong nhà cũng có khách, hơn nữa còn là em gái của Thiên Tuyết, ít nhiều gì cũng phải chú ý một chút, cậu biết chưa?”

Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay của Dụ Thiên Tuyết trong lòng bàn tay, liếc xéo Lạc Phàm Vũ, sâu xa nói: “Cái này không cần cậu quan tâm, mình có chừng mực, không giống người nào đó, luôn túng dục quá độ —— cẩn thận thận hư.”

“Cái tên khốn kiếp này!” Lạc Phàm Vũ vẫn luôn rất dễ bị chọc giận, đập tới một quyền.

Nam Cung Kình Hiên bắt được quả đấm của anh, trong tiếng cười khẩy lộ ra vẻ tà mị.

Hai người đứng tại chỗ đùa giỡn, Dụ Thiên Tuyết muốn từ trong khuỷu tay của anh tránh ra, nhưng lại không được, anh ôm rất chặt, cánh tay vòng qua eo của cô, cưng chiều thương yêu siết vào trong ngực.

Trên đường đưa họ về nhà, Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn hai chị em xinh đẹp như hoa ngồi ở ghế sau, ánh mắt khẽ mê ly.

“Nam Cung…… Chị…… Hiện giờ hai người ở chung một chỗ với nhau à?” Nhẫn nại cả một buổi tối, rốt cuộc Thiên Nhu không nhịn được mà hỏi ra lời, phá vỡ không khí nhìn như thoải mái nhưng kì thực lại ngột ngạt trong xe.
Cô đã sớm nhìn ra điều này, chẳng qua chỉ muốn nghe chính miệng bọn họ thừa nhận mà thôi.

Mí mắt của Nam Cung Kình Hiên giựt giựt, nhìn kính chiếu hậu, mặt của Dụ Thiên Tuyết nhất thời trắng nhợt, anh khẽ mím môi, nhàn nhạt mở miệng: “Ừ, hiện giờ chúng tôi sống chung với nhau, thế nào?”

Thiên Nhu nhìn chị đang có chút lúng túng xấu hổ, lại nhìn thoáng qua Nam Cung Kình Hiên, trong lòng đau nhói một trận.

“Sáng nay em có đọc báo, em thấy chuyện anh và vợ chưa cưới, anh……” Thiên Nhu tiếp tục nói, ngoan tâm cắn môi, cố nói cho xong: “Không phải anh có hôn ước trong người sao, anh lại còn rất yêu vị hôn thê kia?”

Cô rất muốn hiểu rõ những chuyện này, rất muốn!

“Tôi nói rồi, không nên nhìn mấy tờ báo loạn thất bát tao đó, không có tin tức gì hay ho……” Nam Cung Kình Hiên hời hợt, nghe ra giọng Thiên Nhu có vẻ lo lắng vô cùng, đôi mắt lộ vẻ bình tĩnh mà mị hoặc: “Có lẽ chị của em chưa nói cho em biết mọi chuyện, nhưng không sao, về sau em cũng sẽ ở lại trong nước, chúng ta còn nhiều thời gian để nói.”

“Nhưng……” Thiên Nhu muốn nói lại thôi, có phần chán nản tựa vào ghế, nghiêng mặt sang một bên.

Dụ Thiên Tuyết cũng không chịu nổi loại không khí này nữa, nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, dịu dàng nói: “Thiên Nhu, thật xin lỗi, chị không nên gạt em, nhưng ban đầu thật sự không biết phải nói sao với em, em có thể tha thứ cho chị không?”

Thiên Nhu cắn môi, một câu cũng không nói.

—— làm sao có thể? Tại sao lại như thế này??

Cô đã nghĩ tới ngàn vạn loại khả năng, nghĩ Nam Cung Kình Hiên có lẽ là người đã kết hôn, nghĩ có lẽ ngay cả con cái anh cũng đều đã có, nghĩ có lẽ anh không phải đơn giản giúp cô mà là có mục đích khác, thậm chí, nghĩ anh có thể là một tên lường gạt mặt người dạ thú …… Nhưng không có nghĩ tới anh và chị ở chung một chỗ, hơn nữa, ở trung gian còn có một vị hôn thê!

Đợi đến khi xe dừng lại, Thiên Nhu xuống xe trước tiên, có chút không chịu nổi chạy thẳng lên lầu.

 

“Tiểu Nhu!” Dụ Thiên Tuyết lo lắng kêu lên một tiếng, vừa định đuổi theo, nhưng bị Nam Cung Kình Hiên kéo lại.

“Không cần lo cho em ấy, trước tiên hãy để em ấy yên tĩnh một mình.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói.

Dụ Thiên Tuyết ngước mắt nhìn anh, lắc đầu: “Em vẫn muốn giải thích rõ với em ấy, để em ấy tự mình suy nghĩ không biết sẽ trở thành cái dạng gì.”

Nam Cung Kình Hiên khẽ dùng sức kéo cô vào trong ngực, vuốt tóc của cô: “Muốn giải thích cũng phải do anh tới giải thích, em không cần nói gì……. Anh phải khai báo thành thực, năm năm trước, thật sự anh chính là một tên mặt người dạ thú, cường thế chiếm đoạt em, như thế thì sự chú ý của em ấy sẽ chuyển dời đến trên người anh, nói không chừng còn hận chết anh…… Nhưng không sao, dù sao thì bây giờ chúng ta yêu nhau, người muốn chia rẽ chúng ta rất nhiều, thêm một người cũng chẳng sao.”

Trong giọng nói trầm thấp có chút ý tứ nhạo báng, Dụ Thiên Tuyết nổi cáu đấm anh một cái, trong đôi mắt trong suốt lộ vẻ trách cứ.

“Anh nói sơ qua thôi, đừng có nói thật cho em ấy biết mấy chuyện kia.” Cô dặn dò.

“Tại sao? Em không muốn cho em ấy biết à?”

Dụ Thiên Tuyết gật đầu: “Em với anh vốn đã đủ rối rắm, em không muốn em ấy biết những chuyện kia, cũng không muốn cho em ấy biết em đã từng thảm hại như vậy.”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn vào mắt của cô, cười yếu ớt, nói: “Được.”

Cùng nhau đi lên trên lầu.

Nam Cung Kình Hiên đi tới gõ cửa phòng của Thiên Nhu, trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra sự quan tâm: “Đã ngủ chưa?”

Anh cố ý hỏi như thế, sớm như vậy, hẳn là chưa ngủ.

Một lát sau, Thiên Nhu mới chạy tới mở cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ phức tạp, nhìn sau lưng anh: “Chị đâu? Sao không phải là chị tới?”

“Cô ấy mệt mỏi, để cho cô nghỉ ngơi một chút, tôi nói với em không phải cũng giống nhau sao?” Nam Cung Kình Hiên chống một cánh tay trên vách tường, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ sâu xa: “Hay em không muốn nghe tôi nói?”

Thiên Nhu cắn môi, trong phòng của cô không có mở đèn, nhìn người đàn ông từ góc độ này, cả người anh tựa như chìm trong hào quang, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi rất mê người, cô không tự chủ được, kéo cửa ra để cho anh đi vào.

“Suốt năm năm em ở nước ngoài anh không hề nói cho em biết chị ở nơi nào, hiện tại em đã trở về, chị vẫn ở đây, anh không biết em có bao nhiêu vui mừng đâu, nhưng……” Thiên Nhu nhìn anh, có hơi chột dạ, nhưng vẫn dũng cảm nói ra: “Tại sao lúc trước anh không nói cho em biết quan hệ của anh và chị? Báo chí viết anh đã có hôn ước nhiều năm, đó không phải là thời điểm anh và chị em quen biết nhau thì anh đã có hôn ước trong người sao? Các người như bây giờ thì được coi là gì?”

Rất nhiều vấn đề, Nam Cung Kình Hiên cũng có phần trả lời không xuể.

Anh trầm ngâm một chút, chậm rãi xoay người đối diện với cô.

“Tôi và chị em biết nhau là một sự kiện ngoài ý muốn, giữa chúng tôi đã từng xảy ra rất nhiều chuyện không vui, khi đó em vẫn còn ở viện điều dưỡng, tình huống rất tệ,” Nhớ tới khi đó hung ác xấu xa đổi đi giác mạc của cô để bức ép Thiên Tuyết, trong lòng Nam Cung Kình Hiên có hơi áy náy, nhưng vẫn chống đỡ nói tiếp: “Vì cứu em, chị của em đã nỗ lực và trả giá rất nhiều, tôi cũng rất ti tiện, lợi dụng chuyện này để tới gần cô ấy, sau đó…… Năm năm nay, tôi vẫn liên lạc với em nhưng không nói cho em biết tin tức của Thiên Tuyết, đó là bởi vì tôi cũng không biết cô ấy đã đi nơi nào, tin tưởng tôi, tôi cũng chỉ mới tìm được cô ấy cách đây không lâu, trước mặt em, tôi có thể xác định một chuyện, tôi yêu chị của em, thật sự rất yêu, chúng tôi đã quyết định sống chung với nhau, dù bây giờ hay là về sau.”

Tất cả mọi chuyện nghe rất phức tạp, Thiên Nhu nghe đến hồ lý hồ đồ, nhưng lúc nghe được câu cuối cùng thì trong lòng chua xót, ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Vậy còn vợ chưa cưới của anh? Báo chí viết cô ấy bị người cường bạo vẫn còn ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, sao anh và chị em có thể ——”

Cô nói không được mấy chữ ‘Cấu kết với nhau làm việc xấu’ kia.

Nam Cung Kình Hiên cười cười, trong sự âm lãnh lộ ra vẻ hờ hững, bước tới vỗ vỗ đầu của cô: “Đây chính là nguyên nhân tôi không muốn để em xem tin tức, đừng nên nhìn những người đó viết bậy bạ, biết chưa?”

Trong nháy mắt, Thiên Nhu có chút bất lực, ánh mắt trong trẻo nhìn anh: “Em không biết có phải viết bậy hay không, nhưng, anh nên có trách nhiệm với vợ chưa cưới của anh hơn một chút, ngay cả người không quen biết là em mà anh cũng có thể đối xử tốt, sao anh có thể yên tâm thanh thản khi có lỗi với cô ấy……”

Nam Cung Kình Hiên cười cười: “Em không giống, tôi giúp em đối xử tốt với em, chưa làm qua chuyện gì tổn thương em, có lẽ là bởi vì em cách tôi quá xa, tóm lại, đúng là tôi có vị hôn thê, nhưng hôn ước đó rất nhanh sẽ được hủy bỏ, tôi sẽ cưới chị của em.”

“Cũng bởi vì vị hôn thê của anh bị cường bạo sao? Cho nên anh không muốn cưới cô ấy?”

Lúc nghe anh nói câu ‘Em không giống’, bỗng nhiên trong lòng Thiên Nhu rung động, rất ấm áp và kiên định, nhưng vẫn không thể hiểu nổi hành động của Nam Cung Kình Hiên.

“Cô ta đã từng làm qua chuyện không tốt với chị của em, vì thế tôi không thể bỏ qua cho cô ta —— hiểu không?” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên hơi sắc lạnh, rất thẳng thắng nói rõ ra.

Thiên Nhu dừng lại, bỗng nhiên có một loại cảm giác thức tỉnh triệt để, cô suy nghĩ rất cẩn thận, tiêu hóa lời anh nói, đại khái cũng đã hiểu được quan hệ của bọn họ.
“Anh chờ một chút, em có cái này đưa cho anh.” Thiên Nhu không muốn dây dưa chuyện này nữa, đây xem như là lần đầu tiên cô đơn độc chung đụng cùng Nam Cung Kình Hiên sau khi trở về nước, cô không muốn lãng phí thời gian chất vấn anh.

Nam Cung Kình Hiên chờ một lát, cô cầm tới hai tờ giấy được cuốn lại tỉ mỉ, mặt khẽ ửng hồng.

“Bằng cấp cùng bằng tốt nghiệp của em, em muốn đưa cho anh bảo quản,” Cô kéo tay anh qua, đặt vào trong lòng bàn tay anh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình ‘công đức viên mãn’: “Bên trong còn có khoản tiền đầu tiên em ở nước ngoài đi làm kiếm được, em cũng muốn nó tặng cho anh.”

Nam Cung Kình Hiên có hơi kinh ngạc nhìn đồ vật trong tay, chỉ cảm thấy ngực có chút khó chịu.

Anh cười rộ lên, đặt đồ ở trên bàn.

“Em cần bằng cấp để tìm việc làm, tiền thì tự mình cất giữ, tôi không cầm được.” Anh đã hiểu ý tứ của cô bé này, dứt khoát cười trừ.

Thiên Nhu ngẩn ra, nhất thời kinh hoảng.

“Anh…… Anh không lấy thật sao??” Trong đôi mắt trong suốt của cô lộ ra sự hoảng loạn: “Em không có gì khác có thể tặng, cảm thấy trong mấy năm đại học cũng chỉ có những thứ này có thể báo đáp anh, nếu anh không lấy, em cũng không biết nên làm sao bây giờ!”

“Tôi không có ý đó,” Nam Cung Kình Hiên giơ ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm, nụ cười nhàn nhạt vẫn ở trên môi: “Thiên Nhu, mấy thứ này em nên đưa cho chị của em, người chân chính em nên báo đáp là cô ấy chứ không phải tôi, hiểu không?”

Thiên Nhu vẫn không hiểu, cắn môi, trong khi anh căn bản không có phòng bị, trong nháy mắt, cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Hai cánh tay trắng noãn thanh nhã, vòng quanh hông của anh, thật chặt quấn lấy anh, cả người dán sát với anh, Thiên Nhu vùi sâu hô hấp của mình vào bên trong áo sơ mi của anh.

Toàn thân Nam Cung Kình Hiên cứng đờ, cảm giác có một sự mâu thuẫn mãnh liệt sinh ra từ tận đáy lòng, ngoại trừ Thiên Tuyết, anh không quen bị phụ nữ khác thân mật quấn lấy như vậy, anh cau mày, đặt tay ở trên vai cô muốn đẩy ra.
“Thiên Nhu, em……”

“Anh chờ một chút, chỉ một chút thôi!” Thiên Nhu nói rất khẩn trương, cánh tay quấn chặt hơn: “Em cũng không có ý gì khác, em biết anh và chị của em yêu nhau, em chỉ muốn cám ơn anh…… Cái gì anh cũng không cần, nhưng em vẫn luôn muốn cám ơn anh.”

Rốt cuộc bàn tay đặt trên vai cô ngưng dùng sức, Nam Cung Kình Hiên nhíu chặt mày, nhưng vẫn không buông tay ra.

“Van cầu anh, chỉ một chút thôi.” Thiên Nhu run giọng nói.

Cô không nói gì nữa, thật ra đây là lần đầu tiên cô chân chính ôm một người đàn ông, thời điểm ở nước ngoài, không thiếu nam sinh theo đuổi cô, nhưng chỉ cần bọn họ chạm vào một ngón tay của cô, cô cũng đều cảm thấy mâu thuẫn, mà người đàn ông trước mắt này, chiều cao cao ngất của anh khiến người khác cảm thấy an toàn, toàn thân cũng tản mát ra hơi thở cùng sức quyến rũ đặc hữu của một người đàn ông thành thục, lồng ngực của anh cường tráng mà rắn chắc, nhịp tim đập mạnh như đánh trống, cô nhẹ nhàng dán sát, ngửi được mùi cỏ bạc hà nhàn nhạt trên người anh.

Nam Cung Kình Hiên không ngu ngốc, anh có thể cảm giác được ý tứ của cô bé này đối với anh.

“Được rồi, chị của em kêu tôi vào khuyên nhủ em, tôi không quấy rầy em nữa,” Nam Cung Kình Hiên đưa tay vỗ vỗ đầu cô, ung dung thản nhiên kéo cánh tay quấn quanh thắt lưng của mình xuống, đôi mắt thâm thúy có chút thâm ý nhìn không thấu, cười yếu ớt nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Ôm ấp chỉ kéo dài mấy giây, bị buộc rời khỏi, Thiên Nhu có một loại cảm giác bị đẩy ra.

Anh vẫn đối xử rất lễ nghĩa, toàn thân đều lộ ra quý khí khó nói lên lời, làm cho người ta cảm thấy rất khó đến gần.

Cửa phòng được mở ra đóng lại, anh đã đi mất.

Thiên Nhu chậm rãi ngồi xổm người xuống, ôm hai vai của mình, mái tóc dài tán lạc ở trên bờ vai, thậm chí trong lòng có chút mất mác và trống rỗng, loại cảm giác này, dù khi một mình ở nước ngoài học hành cũng không hề có, đầu óc cô hơi đau, có chút hỗn loạn, tay đè chặt huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa, nhỏ giọng tự nhủ: “Không được suy nghĩ…… Không được nghĩ nữa không được nghĩ nữa! Anh ấy là bạn trai của chị!!”

Một lần lại một lần, cô cứ tự nhắc nhở mình như vậy.

Nhưng…… Từ thời điểm bước chân lên máy bay để trở về nước, cô đã bắt đầu chờ mong, cứ như vậy…… Một chút hy vọng cũng không có sao??

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!