Đó là giọng nói của La Tình Uyển.
Ngoài cửa xe, gió mát thổi thoáng qua, hiện tại Dụ Thiên Tuyết đang nghĩ đến cảnh tượng bọn họ ở cùng nhau, Nam Cung Kình Hiên ở trong phòng thay tây trang, vị hôn thê xinh đẹp hào phóng ở bên cạnh nghe điện thoại giúp anh, trong lòng cô đau nhói như bị kim châm!
Một giọt lệ lóng lánh rơi xuống, cô để điện thoại xuống, tay ấn nút bên trên muốn cúp điện thoại.
Nhưng hiện tại, Tiểu Ảnh lẻ loi một mình bị đưa đến biệt thự Nam Cung, cô lo lắng muốn chết, cô không thể cúp điện thoại!
Lần nữa, dán điện thoại di động lên lỗ tai, Dụ Thiên Tuyết đè nén tiếng nức nở nói: “Tôi có việc gấp, cô để cho anh ấy nghe điện thoại.”
“Có thể đợi một lát nữa được không? Anh ấy đang nói chuyện với người khác……”
“Tôi xin cô! Hiện giờ con trai của tôi đang ở chỗ các người, tôi không rõ các người muốn đối đãi với thằng bé như thế nào, cô để Nam Cung Kình Hiên nghe điện thoại!” Dụ Thiên Tuyết kích động, giọng nói hòa lẫn tiếng nức nở mang theo chút oán hận.
“Ai cho cô đụng đến điện thoại của tôi hả?” Một giọng nói lạnh như băng từ trong điện thoại truyền đến.
Gió thổi qua làm cho nước mắt của cô lành lạnh, Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái, hai tay nắm chặt điện thoại di động, cảm giác giống như nắm được hi vọng.
Ở đối diện, giọng La Tình Uyển nhẹ như lông vũ, thở dài nói: “Anh đã nói sẽ không quan tâm đến người phụ nữ này, còn khẩn trương như thế khi em nhận điện thoại của anh làm cái gì, cô ta lại không có chuyện quan trọng……”
Những lời này, Dụ Thiên Tuyết nghe được mơ mơ hồ hồ, nhưng theo bản năng, cô biết đây là đối thoại của bọn họ.
Kinh ngạc, lan tràn ra tận đáy lòng.
Mái tóc của Dụ Thiên Tuyết xốc xếch bay múa ở trước mắt, mấy ngón tay mảnh khảnh nắm chặt áo bọc ghế ngồi, trong đầu hơi hỗn loạn.
“Phụ nữ của tôi có quan trọng với tôi hay không, không tới phiên cô tới nói.” Giọng nói trầm thấp càng đến gần, càng lúc càng lạnh như băng.
Nam Cung Kình Hiên cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu khẽ gọi một tiếng: “Thiên Tuyết?”
“……” Dụ Thiên Tuyết ngẫm nghĩ lại lần nữa, đầu óc trở nên thanh tỉnh, vội vàng nói: “Tiểu Ảnh đã bị Nam Cung Ngạo mang đi, anh có thể giúp em nhìn xem có phải con đã đến nhà anh hay không, có ở trên bữa tiệc không?”
“Em nói cái gì?!” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày thật sâu.
Người giúp việc cầm tây trang được cắt may vừa vặn dán lên người anh, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng đẩy ra, bình tĩnh kiên định nói: “Thiên Tuyết em không nên gấp gáp, anh lập tức đi xem con!”
“Hiện giờ em đang trên đường đi đến nhà anh, em……”
“Ngoan, không có chuyện gì, đến thì gọi điện thoại cho anh, anh ra ngoài đón em!” Miệng của Nam Cung Kình Hiên dán lên điện thoại di động cúi đầu dụ dỗ cô một câu, cúp điện thoại xong, sắc mặt anh tái xanh hướng phía phòng sách ở lầu dưới đi tới.
Toàn bộ sàn nhảy ngoài trời đã tràn đầy người, Nam Cung Kình Hiên hờ hững chào hỏi mọi người, đi tới trước cửa phòng sách đóng chặt còn bị hai hộ vệ ngăn lại, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh như hàn băng trừng hai người một cái, đưa tay mở cửa.
Bên trong phòng sách, hình như Tiểu Ảnh mới vừa bị mấy hộ vệ mang tới.
Khuôn mặt nho nhỏ trướng đỏ, liều mạng giùng giằng, ở trong khuỷu tay to lớn của hộ vệ đạp thình thịch, nhảy xuống đất thở hổn hển dữ dội, trong đôi mắt to tròn tràn đầy sự đề phòng, từ trước đến giờ thân thể của Tiểu Ảnh đều không tốt, trải qua quá trình lăn qua lăn lại như thế, hô hấp cũng có phần suy yếu. truyện chỉ đăng trên diendanlequydon
“Người xấu, các người là kẻ xấu!” Tay Tiểu Ảnh chỉ bọn họ, giọng nói trong trẻo, tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Sắc mặt Nam Cung Ngạo biến hóa, nhưng vẫn giữ vẻ mặt từ ái đi qua: “Tiểu Ảnh, không nhận biết ông nội rồi hả?” Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm ông lão trước mắt, chịu đựng thân thể suy yếu, lý trí nói: “Ông cụ, sinh nhật vui vẻ.”
“Thực nghe lời……” Nam Cung Ngạo cười ha ha, bàn tay thô tháo vuốt ve đầu cậu bé.
“Ba dẫn thằng bé tới đây làm gì?” Nam Cung Kình Hiên đẩy cửa đi vào, lạnh giọng hỏi, nhìn Tiểu Ảnh lẻ loi, thân thể có phần suy yếu, anh đau lòng một trận, đôi mắt càng lúc càng lạnh quét về phía Nam Cung Ngạo.
Sắc mặt của Nam Cung Ngạo hoàn toàn trầm xuống.
“Càn quấy!” Giọng nói trầm thấp hùng hậu kèm theo một gậy nện mạnh trên mặt đất: “Ngày sinh nhật ba mời cháu nội tới một chút thì thế nào? Đời này ba có con trai có con gái nhưng trái lại không có một đứa nào quan tâm đến ba! Đứa nhỏ Tiểu Ảnh này rất thông mình lanh lợi, ba nhìn đã thích, sinh nhật ông nội chẳng lẽ cháu nội không thể đến?”
Nam Cung Kình Hiên mặt lạnh đi tới, ai cũng không nhìn, cầm tay Tiểu Ảnh kéo qua, kiểm tra tình trạng của cậu bé một chút.
Hắn lạnh lùng gật gật đầu, dáng người cao ngất đứng lên, lạnh giọng hỏi: “Các người làm thế nào dẫn được thằng bé tới đây?”
Nếu như đứa nhỏ không tình nguyện, đám người này sẽ dùng thủ đoạn gì?
Ở bên cạnh, hộ vệ hít thở không thông một trận, một người đeo kính đen trong số đó có hơi hốt hoảng, nhìn chung quanh một cái, đồng nghiệp không lên tiếng anh ta cũng vội vàng cúi đầu nín thinh, ánh mắt sắc bén của Nam Cung Kình Hiên quét tới, lạnh giọng hỏi: “Nói, làm thế nào dẫn được thằng bé tới?”
Sắc mặt hộ vệ đỏ lên: “Chỉ là đứa trẻ, hơi sức lại không lớn……”
Một cái chớp mắt tiếp theo, ‘Bốp!’, một quyền ngoan độc nện lên cằm của anh ta, thân thể lực lưỡng thụt lùi mấy bước đụng vào trên tường.
Trong phòng chỉ còn tiếng chạy của máy điều hòa.
Nam Cung Ngạo chỉ ngớ ra một giây, giận đến sắc mặt tái xanh, thiếu chút nữa là cầm gậy quăng về phía Nam Cung Kình Hiên: “Hỗn trướng!! Người của ba mà mày cũng dám ra tay, trong mắt mày còn người ba này hay không!”
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên lạnh như băng quét qua một cái: “Nếu trong mắt tôi không có ba thì đã trực tiếp giết chết ba rồi! Ba cũng biết thằng bé còn nhỏ, con mẹ nó, ba không có cháu nội cho nên trong lòng dị dạng rồi sao?! Đối đãi với một đứa bé như vậy mà ba cũng xuống tay được!”
Con trai cáu kỉnh quát lớn khiến Nam Cung Ngạo giận đến một chữ cũng không nói ra được.
“Trường hợp hôm nay, nhất định Tiểu Ảnh phải ở đây!” Nam Cung Ngạo xanh mặt nói: “Hôn kỳ của mày và Tình Uyển đã định vào cuối năm, trước hết phải tìm một cơ hội nhận thức Tiểu Ảnh vào cửa, ba thấy hôm nay mọi người đều tới, mày cùng Uyển nha đầu chuẩn bị đi, coi như là hai đứa nhận con trai, quan hệ ba đều tìm xong rồi, chuyện hôm nay cứ làm như thế!”
Cuối cùng thì Nam Cung Kình Hiên cũng hiểu tại sao Nam Cung Ngạo nhất định phải làm cho Tiểu Ảnh tới đây, bữa tiệc này, quả thật chính là một âm mưu!
Hừ lạnh một tiếng, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy ba hồ đồ, thật không ngờ lại hồ đồ đến thế này!”
Nói xong, anh đi tới ôm lấy Tiểu Ảnh, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, đợi lát nữa mẹ cứ tới đây, chú đưa con lên lầu nghỉ ngơi.”
Đến cùng là trong lòng Tiểu Ảnh bài xích người đàn ông này, nhưng ở đây, bên trong phòng sách to lớn, giữa một đám người nguy hiểm lại bá đạo, hình như chỉ có chú ấy ở che chở cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh tái nhợt như một tờ giấy, không nói gì chỉ chăm chú nhìn đôi mắt thâm thúy mà trầm ổn của Nam Cung Kình Hiên, cánh tay nhỏ bé do dự vòng quanh lên cổ của anh.
“Mày nói cái gì? Người phụ nữ kia!” Nam Cung Ngạo nghe ra từ mẫn cảm trong lời nói của anh, nhíu mày thật sâu.
“Chẳng qua Thiên Tuyết chỉ tới đón thằng bé mà thôi, cô ấy không rảnh tới tham gia bữa tiệc của ba, đừng có tự mình đa tình.” Đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên quét tới.
Nam Cung Ngạo đâm mạnh cây gậy xuống mặt đất: “Hỗn trướng! Nhà Nam Cung cùng người phụ nữ kia có nửa điểm quan hệ sao?! Quản gia đi xuống giữ cửa cho tôi, đừng để loại phụ nữ không có thân phận đó tiến vào nhà Nam Cung!”
Suy yếu nằm sấp ở trên bả vai của Nam Cung Kình Hiên, Tiểu Ảnh giật mình một cái tỉnh táo lại, đôi mắt sắc nhọn tràn đầy oán hận nhìn Nam Cung Ngạo.
“Tôi tự mình đi ra cửa đón cô ấy, việc này không thể theo ý ba được.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc ông một cái, bồng Tiểu Ảnh xoay người rời đi. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
“Mày đứng lại đó cho tao!” Nam Cung Ngạo giận đến sắc mặt cũng tái xanh, ngón tay run rẩy chỉ chỉ ở sau lưng anh nói: “Mày thật sự là càng ngày càng tệ, ngày ngày hướng cùi chỏ ra bên ngoài coi như xong! Rốt cuộc thì người phụ nữ kia hạ độc gì cho mày hại mày biến thành bộ dạng này! Tao nói cho mày biết, Tiểu Ảnh, tao nhất định phải nhận thức, hôn ước của mày và Tình Uyển cũng sẽ tiến hành như đã định, ngày hôm nay, nếu mày dám chọc ra chuyện gì thì đừng có trách tao đuổi mày ra khỏi nhà!”
Nam Cung Kình Hiên ưu nhã xoay người lại, lạnh lùng nở nụ cười: “Tốt, tôi cầu còn không kịp, đúng lúc một nhà ba người đoàn tụ, ba có thể bức bách tôi thử xem, cũng không nhất định phải làm cái chức người thừa kế này thì tôi mới có thể sống sót!”
Thân ảnh tuấn lãng và mạnh mẽ rắn rỏi, ôm đứa bé trai phấn điêu ngọc thế đi ra cửa phòng sách.
Nam Cung Ngạo có chút suy sụp ngồi trở lại trên ghế, mạnh tay vuốt đi vuốt lại cây gậy đè nén lửa giận, đồng thời đầu óc cũng cấp tốc xoay tròn nghĩ ngợi biện pháp đối phó, một kế hoạch tốt cứ như vậy mà bị phá hư, ông ta thống hận người phụ nữ tên Dụ Thiên Tuyết đó! Thằng con ngỗ nghịch này, thật sự không biết hôm nay còn có thể làm ra chuyện gì!
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, trong đầu Nam Cung Ngạo lóe lên một ý nghĩ! Cuối cùng thì ông ta đã hiểu ra cái gì không được bình thường rồi!
——mang Tiểu Ảnh tới đây là ông ta bí mật tiến hành, đơn giản là trên bữa tiệc có mặt nhiều người trong giới thương mại và giới giải trí truyền thông, lúc này, anh và La Tình Uyển ra mặt nhận Tiểu Ảnh thì nhất định thằng bé sẽ tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ, anh ngược lại muốn gióng trống khua chiêng cứ như vậy mà công khai Tiểu Ảnh là con riêng của mình?!
Ông trời ơi……
Nam Cung Ngạo càng lúc càng đứng ngồi không yên, nghĩ đến Dụ Thiên Tuyết cũng đang chạy tới bên này, nghĩ đến….. Tuyệt đối không thể để danh dự của nhà Nam Cung hủy ở trong tay người phụ nữ kia!
*****
Bên trong căn phòng u tĩnh, La Tình Uyển thử một cái váy dài màu rượu đỏ, ưu nhã mà động lòng người.
Da thịt ở sau lưng lộ ra, còn chưa có kéo khóa kéo lên, da thịt mịn màng trắng nõn làm cho người nhìn tim đập thình thịch.
Nam Cung Kình Hiên mở cửa, mang theo Tiểu Ảnh đi vào.
La Tình Uyển không né tránh, thậm chí từ trong gương mỉm cười nhìn Nam Cung Kình Hiên, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh anh chính là đứa bé kia, đột nhiên đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, ánh mắt mang theo chút chật vật nhìn bọn họ.
Nam Cung Kình Hiên cũng chú ý tới, cau mày, bịt kín mắt của Tiểu Ảnh, lạnh giọng nói với cô ta: “Ai cho cô thay quần áo ở trong phòng tôi? Cô có bệnh phải không?!”
Toàn thân của La Tình Uyển nhếch nhác thảm hại, sắc mặt hơi đỏ hồng, gương mặt trang điểm tinh xảo không có bán đứng sự bối rối hốt hoảng của cô ta, tranh thủ kéo khóa kéo vẫn còn treo ở gần mông lên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, em vẫn chưa thay xong, quên khóa cửa, bởi vì nơi này trừ anh ra cũng không ai dám đi vào nên em mới ở đây thay…… Đây là Tiểu Ảnh đúng không?”
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn cô ta một cái, khạc ra hai chữ: “Ra ngoài!”
Bàn tay trên mắt Tiểu Ảnh dời đi, đôi mắt to tròn trong trẻo nhìn người phụ nữ xinh đẹp không ăn khói lửa nhân gian đang đứng trước mắt mình.
Ừ, cậu bé còn nhớ, đây chính là dì vị hôn thê trong truyền thuyết.
Cậu bé càng nhớ rõ hơn, ngày đó, chính là dì này thân mật cùng chú hư hỏng nên làm cho mẹ cực kỳ rất tức giận.
Bỗng nhiên điện thoại di động vang lên, Nam Cung Kình Hiên mau chóng nhận máy, giọng liền trở nên mềm mại, cúi người nói: “Ừ, hiện giờ con đang ở bên cạnh anh, đừng nóng nảy được không? Anh ra cửa đón em ngay lập tức.”
Tiểu Ảnh giật mình một cái, nhận lấy điện thoại Nam Cung Kình Hiên đưa tới: “Mẹ! Con không sao!”
Đứng xa xa, La Tình Uyển nhìn chằm chằm một đôi cha con này —— bọn họ rất giống nhau, từ mặt mày cho đến tính khí, dù là ý định hay một dao động nhỏ trong đôi mắt cũng giống nhau đến như vậy, bóng dáng cao lớn của Nam Cung Kình Hiên ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận từng li từng tí che chở đứa bé trong khuỷu tay, lúc nói chuyện điện thoại cùng Dụ Thiên Tuyết, khóe môi của anh mới có thể hiện lên nụ cười rạng rỡ tuấn dật mị hoặc như thế.
Một nhà ấm áp như vậy, anh, cùng cô, còn có bảo bảo của bọn họ.
Một màn này, khiến trái tim của La Tình Uyển tựa như bị đâm một đao, máu tươi chảy ròng ròng, đau đớn đến tê liệt.
Cuối cùng thì cuộc nói chuyện qua điện thoại cũng xong.
La Tình Uyển nhẹ nhàng đi qua, ngồi xổm người xuống, đưa bàn tay trắng mềm ra: “Tiểu Ảnh, xin chào, dì đã sớm nghe nói về cháu đến hôm nay mới gặp mặt, có cần dì chính thức giới thiệu một chút không?”
Nụ cười của cô ta rất ấm áp, mang theo mùi hương hoa hồng thơm tho.
Trong mắt của Tiểu Ảnh có mấy phần đề phòng, thậm chí không để lại dấu vết, thoáng cái né vào trong lồng ngực rộng lớn của Nam Cung Kình Hiên.
“Cháu biết dì, dì rất đẹp, chú hư hỏng của cháu rất có phúc khí nha, có vợ chưa cưới xinh đẹp như dì.” Tiểu Ảnh vươn tay ra cầm tay của cô ta, không keo kiệt chút nào mà ca ngợi.
La Tình Uyển nhàn nhạt cười duyên, nói tiếp: “Không nên kêu chú hư hỏng nữa, chú ấy là ba của cháu, về sau chúng ta sẽ sống cùng với nhau, Tiểu Ảnh phải thích ứng đó.”
Tiểu Ảnh nghiêng nghiêng đầu, rất là mê hoặc.
“Cái gì sống cùng nhau?” Giọng nói lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên truyền đến từ phía sau, cười lạnh một tiếng: “Trong sinh mệnh của thằng bé có ba mẹ là đủ rồi, chẳng lẽ còn cần người khác?”
Sắc mặt La Tình Uyển hơi tái nhợt, che giấu sự cả kinh trong lòng.
Cô ta nâng đôi mắt xinh đẹp lên, do dự nhẹ giọng hỏi: “Em biết rõ anh không tình nguyện, nhưng mà bác trai vẫn luôn nói để cho em tiếp nhận Tiểu Ảnh, hiện tại em cũng có thể đón nhận…… Sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ đối đãi tốt với thằng bé.”
“Tôi có nói chúng ta sẽ kết hôn sao?”
La Tình Uyển cắn môi, nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt: “Anh có ý tứ gì?”
“Ý của tôi, hẳn là cô rất rõ ràng,” Nam Cung Kình Hiên để tay trên bả vai của Tiểu Ảnh, không muốn nói ở trước mặt trẻ con: “Cô dễ dàng quên mất chuyện mình đã làm vậy sao? Bắt đầu từ lúc đùa bỡn âm mưu với tôi, đến đùa bỡn âm mưu với người phụ nữ tôi yêu, chẳng qua thủ đoạn của cô cũng chỉ có thế.”