Toàn thân Dụ Thiên Tuyết chấn động, thân thể có hơi cứng ngắc, ánh mắt trong trẻo nhìn thoáng qua Nam Cung Kình Hiên, cắn môi nói: “Đúng, là tôi, bác tìm Nam Cung Kình Hiên sao? Tôi kêu anh ấy nghe điện thoại.”
“Không cần, tôi tìm cô cũng giống thế!” Giọng Nam Cung Ngạo hùng hồn lộ ra sự uy hiếp không thể kháng cự.
Dụ Thiên Tuyết nghe ông ta nói như thế, trong lòng cũng hơi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hít một hơi lễ phép nói: “Bác nói đi.”
“Kình Hiên đang ở chỗ cô?”
“Dạ đúng!”
“Tiểu Ảnh cũng ở đó?”
Giọng của Dụ Thiên Tuyết bình tĩnh mà rõ ràng: “Vấn đề bác hỏi rất kỳ quái, Nam Cung tiên sinh, con trai của tôi không ở chỗ của tôi thì nên ở đâu?”
“Hừ!” Giọng của Nam Cung Ngạo mang theo sự tức giận: “Thủ đoạn của người phụ nữ này thật đúng là không ít! Chuyện cháu nội tôi chưa cứng rắn giành với cô ngược lại cô còn lớn lối, hiện giờ ngay cả Kình Hiên cũng bị cô quyến rũ qua bên đó!”
Dụ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Nam Cung Kình Hiên đang khều xương cá, mềm mỏng mà kiên định nói: “Nam Cung tiên sinh, xin đừng tùy tiện đẩy trách nhiệm lên thân người khác, người đúng là đang ở nhà của tôi, tôi đuổi cũng không đi, tôi có biện pháp gì đây?”
Cô cũng muốn phách lối một lần như thế, tóm lại, mỗi lần nói chuyện cùng với ông lão này, cô đều sẽ rất tức giận.
Nam Cung Ngạo đè cơn tức xuống nói: “Ngày mai cô để cho Tiểu Ảnh tới đây mừng sinh nhật cùng tôi, tôi có thể thư thả thêm mấy ngày cho cô, tưởng tôi không biết chuyện cô và Kình Hiên sao? Chuyện không có kết quả cô còn tranh giành làm cái gì! Đừng nên ép tôi chia rẽ các người!”
Dụ Thiên Tuyết cười lạnh: “Ý của bác là chỉ cho phép bác giành con trai của tôi chứ không cho tôi giành con trai của bác đúng không? Có phải ở trong thế giới của bác cho tới bây giờ đều ‘duy ngã độc tôn’ như vậy, nói một là một hay không? Nam Cung tiên sinh, hiện tại là xã hội có pháp luật chứ không còn là xã hội phong kiến, tư tưởng của bác có phải hơi lạc hậu hay không?”
Phía đối diện, Nam Cung Kình Hiên đang tỉ mỉ khều xương cá giúp cô, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn người phụ nữ nhỏ ngồi đối diện, trong ánh mắt ưu nhã tràn đầy tình yêu say đắm cùng sự tán thưởng
“Cô đúng là không biết điều, thật sự là không biết điều!” Lửa giận của Nam Cung Ngạo cũng không thể đè nén nữa: “Cô cho rằng ở thành phố Z này cô có bao nhiêu thế lực? Kình Hiên che chở cô là đủ rồi sao? Cô có biết, ngay cả vị trí cùng sản nghiệp đều là tôi cho nó hay không! Từ bỏ nhà Nam Cung quả thật cái gì nó cũng không còn! Tôi nói rồi, đừng ép tôi ra tay với tôi, cô nuôi cháu nội của tôi năm năm tôi cũng rất cảm ơn cô, cho cô một khoản tiền cô phải đi thật xa cho tôi, hôn sự của Tình Uyển và Kình Hiên sẽ không thay đổi, Tiểu Ảnh thật sự là cháu nội của tôi cũng sẽ không thay đổi, tốt nhất, cô nên rõ ràng sự thật này cho tôi!”
Qua làn sóng điện, nghe giọng nói lạnh như băng mà hùng hậu bá đạo kia, Dụ Thiên Tuyết bị tức đến cả người cũng run run.
“Đừng nhắc tiền với tôi nữa, tôi ghét nhất chính là người cầm những đồng tiền dơ bẩn vênh mặt hất hàm sai khiến, bác có tiền thì giỏi lắm sao? !” Dụ Thiên Tuyết tức giận liều mạng mắng, không chút để ý người ở đối diện là ai: “Tôi sẽ không nhường con trai của tôi cho bác, ngay từ đầu đúng là tôi rất sợ, sợ mình cản trở tiền đồ và không cho con hoàn cảnh sống tốt hơn, nhưng bây giờ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bác động vào con trai của tôi, tôi không muốn một người không có nhân tính gia trưởng như bác dạy hư con trai của tôi, bác chết tâm đi! Về phần hôn ước, căn bản là không phải là vấn đề của tôi, bác không cần nói chuyện này với tôi!”
Nam Cung Ngạo cũng tức đến nổi trận lôi đình, suy nghĩ một chút vẫn là nặng nề đè xuống cơn giận.
“Hừ, người phụ nữ dối trá, đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm cái gì! Cô không phải không muốn cho tôi nhận thức Tiểu Ảnh, mà là muốn cùng con trai nhảy vào cửa nhà Nam Cung, ép Kình Hiên cưới cô đúng hay không? Cô thật sự nghĩ là dựa vào thằng bé thì cô có thể được như ý? !”
“Bác. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết giận đến đỏ mặt, cảm thấy người này quả thật là không thể nói lý.
“Cô dám nói cô không phải muốn gả cho Kình Hiên!”
“Chuyện của tôi và anh ấy chỉ có hai người chúng tôi biết, có quan hệ gì với các người?”
“Hừ, phụ nữ như cô tôi đã thấy nhiều, cho cô nhiều tiền như vậy cô cũng không cần, còn không phải là có ý đồ hướng về nhà Nam Cung! Cô cho rằng tôi sẽ để cho cô thực hiện được sao? !”
Dụ Thiên Tuyết giận đến mức chỉ muốn cúp điện thoại, trong lòng cô rất loạn, cô rất muốn tranh cãi, nói cô không phải ái mộ hư vinh leo lên nhà quyền quý mới ở chung một chỗ cùng Nam Cung Kình Hiên, càng không phải muốn ‘mẫu bằng tử quý’ gả vào nhà giàu, nhưng cô phải nói rõ thế nào với loại người ngoan cố không đổi này!
“Tôi không muốn để ý tới bác nữa!” Nói xong cô cũng muốn cúp điện thoại.
“Chờ một chút! !” Giọng Nam Cung Ngạo hùng hồn ngăn trở động tác của cô, chậm rãi nói: “Ngày mai để Tiểu Ảnh tới tham gia bữa tiệc của tôi, cô không cần tới đây, nói như vậy hẳn là không quá bức ép cô, tốt nhất, cô nên cân nhắc lại xem ở chung một chỗ cùng Kình Hiên có thể có tương lai hay không, tôi vẫn còn chưa dùng thủ đoạn cứng rắn đối phó với cô.”
Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi, cúp điện thoại di động.
Nam Cung Kình Hiên ưu nhã tựa vào chỗ ngồi, đưa dĩa cá đã gỡ hết xương cho cô, dịu dàng chăm chú nhìn cô: “Tức giận?”
Dụ Thiên Tuyết nhét điện thoại di động vào trong túi áo của anh, một câu cũng không nói.
Lúc này, Nam Cung Kình Hiên mới khẽ cau mày, bắt lấy tay của cô: “Ông ấy đã nói gì với em? Thật sự giận thành thế này?”
Trong lòng bàn tay ấm áp, Dụ Thiên Tuyết hung ác trừng anh một cái, chỉ trích nói: “Ông ấy già nên hồ đồ rồi! Tư tưởng bá đạo cường thế lại lạc hậu, động một chút là lấy suy nghĩ của mình lồng lên người người khác, giống anh năm đó như đúc!”
Nghe lời nói bộc phát tức giận của cô, lúc này Nam Cung Kình Hiên mới hơi yên tâm, mỉm cười yếu ớt.
“Ông ấy chính là như vậy, còn anh là thói quen nhiều năm,” Nam Cung Kình Hiên tựa vào chỗ ngồi, chăm chú nhìn cô, thân thiết hỏi: “Còn nói cái gì nữa? Anh thấy hình như em không chỉ đang giận mỗi điều này.”
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, ở trước mặt Tiểu Ảnh cái gì cô cũng không muốn nói.
Hai mắt to tròn của Tiểu Ảnh nhìn cô: “Mẹ, có phải ông cụ kia muốn con tới sinh nhật của ông ấy không?”
Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết có chút yếu ớt, thấy bảo bảo chăm chú nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: “Bảo bảo, nói cho mẹ nghe con có muốn đi hay không?”
Tiểu Ảnh xoa xoa tay: “Tại sao con phải đi? Ông cụ kia có quan hệ gì với con đâu? Ngộ nhỡ có ai hỏi tới, con không thể nói con là bạn của ông ấy, đúng không mẹ?”
Cậu bé đáng yêu nháy nháy mắt nói.
Bỗng nhiên, mặt của Nam Cung Kình Hiên âm trầm xuống, biết lời của đứa nhỏ này là nói cho anh nghe.
“Tiểu Ảnh. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết cau mày.
Một bàn tay dò xét qua, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ảnh, Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn vào mắt con trai, nói: “Tiểu Ảnh, chú sẽ cho mẹ con một danh phận, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Chú chỉ nói thôi Tiểu Ảnh không tin, Tiểu Ảnh chỉ nhìn kết quả, cũng là chuyện sớm hay muộn,” Tiểu Ảnh nghiêng đầu, ánh mắt trẻo nhìn Dụ Thiên Tuyết: “Mẹ cần hạnh phúc chứ không cần ngân phiếu khống.”
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ sâu thẳm mà hứng thú, nhẹ nhàng nhếch một nụ cười, nhìn qua Dụ Thiên Tuyết.
Cô dạy bảo bảo, quả nhiên là thông minh lanh lợi.
Dụ Thiên Tuyết khẽ đỏ mặt, một lớn một nhỏ nhìn cô chằm chằm khiến cô không biết phải làm sao, cắn môi nói: “Không ăn cơm nữa sao? Ăn nhanh lên, thức ăn sắp nguội rồi, em chuẩn bị rất lâu mới nấu xong đó!
“Ừ, ăn nhanh lên một chút,” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu hùa theo cô …, trong đôi mắt thâm thúy có tình yêu say đắm sâu nặng cùng sự cưng chiều, nhẹ nhàng nói với Tiểu Ảnh: “Không nên lãng phí một trận vất vả tâm sức của mẹ con.”
Một bữa cơm ăn rất bình thản, giữa chừng Tiểu Ảnh lại bị Nam Cung Kình Hiên thuận miệng hỏi đến sách lược hấp dẫn của trò chơi, đôi mắt to tròn thông tuệ đặc biệt sáng rỡ, ở bên cạnh, Dụ Thiên Tuyết nhìn bọn họ nói chuyện, trong lòng vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Buổi tối, tiễn Nam Cung Kình Hiên đi về, ánh trăng chiếu rọi ngõ hẻm, nhu hòa mà xinh đẹp.
“Cả đêm em cứ ưu sầu lo lắng, làm sao vậy? Vẫn còn vì lời nói của ông cụ mà tức giận?” Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nhìn cô chăm chú, kéo cô tới trước mặt mình: “Lời ông ấy nói em không cần để ở trong lòng, sớm biết thế anh sẽ không để em nghe điện thoại.”
Dụ Thiên Tuyết nhìn vào mắt anh, cắn môi nói: “Có dễ dàng như anh nói không? Anh nói muốn kết hôn với em, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, có dễ như vậy không? . . . . . . Sao em cảm thấy càng ngày càng khó khăn?”
Dưới ánh trăng dáng vẻ của cô có chút yếu đuối, Nam Cung Kình Hiên cau mày, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng.
Lão già đáng chết, sao lại nói với cô chuyện không nên nói!
“Ngoan ngoãn nói cho anh nghe, ông ấy uy hiếp em thế nào?” Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi tựa vào xe, kéo cô tới, vòng ở giữa khuỷu tay mình, Nam Cung Kình Hiên nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt mà yếu ớt của cô, nhẹ giọng hỏi.
Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Tóm lại, cưới em có bao nhiêu khó khăn anh biết đúng hay không? Gia tộc của anh không cho phép xuất hiện một phụ nữ có vết đen, hơn nữa anh có hôn ước cùng tiểu thư nhà họ La, nếu bởi vì sự can dự của em khiến cho quan hệ của các người xơ cứng, ba anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh —— ngộ nhỡ có ngày ông ấy làm cho anh chỉ còn hai bàn tay trắng thì làm sao bây giờ?”
Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, kiêu căng ngạo mạn khác thường.
“Em lo lắng cái gì? Anh chỉ có hai bàn tay trắng thì em sẽ không có chỗ dựa?” Ngón tay khơi cái cằm mịn màng của cô lên, hỏi.
Dụ Thiên Tuyết có hơi phát cáu, thoát khỏi sự khống chế của anh, cau mày nói: “Em không có ý đó.”
Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên vẫn trêu tức như cũ, hai tay đút ở trong túi quần, giọng nói du dương: “Không phải anh đã nói rồi sao? Nếu như nhà Nam Cung không tha cho anh, chúng ta bỏ trốn là được, em không muốn bỏ trốn cùng anh?”
Dưới ánh trăng, đôi mắt anh trong vắt lộ ra vẻ mị hoặc khiến người ta hít thở không thông.
Dụ Thiên Tuyết cau mày chặt hơn, nhìn kỹ anh mấy giây, lắc đầu xoay người rời đi: “Anh điên rồi.”
Ngay tức khắc, đôi mắt thâm thúy nheo lại, nhìn cô đi được mấy bước Nam Cung Kình Hiên đứng dậy đưa tay bắt lấy cô, kéo cô trở lại ôm thật chặt vào trong ngực!
“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết lảo đảo một cái, thở dốc không ngừng, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng anh.
“Anh cũng cảm thấy mình điên rồi,” Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, túm một lọn tóc của cô đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi: “Không điên sao anh lại quấn lấy một cô gái như em? Anh hoàn toàn có thể thường thường xoàng xĩnh sống hết một đời, cho dù hôn nhân bị người ta thiết kế cũng không quan trọng, dù sao thì thoạt nhìn La Tình Uyển cũng thật sự là một người phụ nữ tốt —— nhưng không có nếu như, anh chính là gặp phải em.”
Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, không phản ứng kịp, anh đã từ từ cúi đầu cắn lên môi dưới của cô.
“. . . . . . !” Dụ Thiên Tuyết cả kinh, rầu rĩ thở dài, tay để ở bả vai to lớn của anh.
“Quyết định cùng anh ở chung một chỗ cũng đừng quay đầu lại, một mình anh xử lý những chuyện này đã đủ phiền lòng, đừng để nội bộ của chúng ta mâu thuẫn, hửm?” Nam Cung Kình Hiên trằn trọc ở trên làn môi của cô, giọng nói khàn khàn, mang theo sự nồng tình mật ý ngăn lời nói kế tiếp của cô lại, nhốt cô trong ngực hôn thẳng đến khi cô thở hổn hển mới buông ra.
Mâu thuẫn nội bộ, lời này là có ý gì?
Dụ Thiên Tuyết cũng không nói gì nữa, tràn đầy trong lòng trong mắt đều là người đàn ông bá đạo mà dịu dàng này, chẳng qua là thỉnh thoảng nhìn mặt anh chợt nhớ tới những lời Nam Cung Ngạo đã nói, lại có chút sợ hãi, người đàn ông ưu tú xuất sắc này căn bản không thuộc về cô, trên con đường bước về phía trước, sẽ có những cơn sóng dữ và trở ngại lớn cắn nuốt cô đến ngay cả xương cũng không chừa.
Ở trong lồng ngực anh, thế nhưng Dụ Thiên Tuyết lại rùng mình một cái!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, ôm trong ngực anh mới có cảm giác chân thật thế này.
“Sao vậy? Lạnh à?” Nam Cung Kình Hiên cau mày, cởi tây trang của mình ra, bao bọc người cô lại.
Dụ Thiên Tuyết đùn đẩy chối từ, giơ tay lấy tây trang xuống đưa lại cho anh, lui về phía sau một bước, đôi mắt trong suốt lộ vẻ bối rối, lúng túng nói: “Em không lạnh, muộn rồi, em vào nhà đây, anh cũng về đi.”
Nói xong, không đợi Nam Cung Kình Hiên nói gì nữa, cô đã thở hồng hộc chạy lên lầu.
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên vẫn đứng tại chỗ, cau mày thật sâu, không có đuổi theo.
*****
Cả đêm, tinh thần của Dụ Thiên Tuyết có phần không yên, tỉnh giấc rất nhiều lần.
Cho đến thời điểm đi làm vẫn còn chút hoảng hốt, tiếp đãi cố vấn cho một bệnh nhân, sau khi trò chuyện xong, cô mở điện thoại di động, không nghĩ tới sẽ nhận được nhiều cuộc gọi nhỡ đến vậy.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, bấm gọi trở lại cho mã số đó: “Cô giáo Đàm, cô tìm tôi có việc sao? Sao gọi điện thoại nhiều như thế?”
“Dụ tiểu thư à!” Ở đối diện, giọng của cô giáo rất khẩn trương: “Xin hỏi Nam Cung tiên sinh là người nhà của cô sao? Sáng hôm nay có rất nhiều người tới trường học đưa Dụ Thiên Ảnh đi, tôi gọi điện thoại cho cô mãi mà không gọi được! Dụ tiểu thư, cô có biết những người đó. . . . . .”
Trong đầu Dụ Thiên Tuyết ‘Ong’ một một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dần đỏ lên, tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nhất thời tâm loạn như ma.
“Tôi biết rồi. . . . . . Tôi biết rồi. . . . . . Tôi sẽ giải quyết!” Cô cúp điện thoại, cầm túi của mình lên chạy ra khỏi phòng làm việc.
—— cô nên sớm biết, từ trước tới nay Nam Cung Ngạo luôn luôn cường thế, sẽ không vì một lần hai lần bị ngăn trở mà lùi bước, cho dù chính con trai của mình ngăn ở trước mặt không cho phép ông ta làm bừa, ông ta cũng sẽ không để ở trong mắt!
Nhưng mà Tiểu Ảnh. . . . . .
Dụ Thiên Tuyết cắn mạnh môi dưới, cắn đến đau nhói. . . . . . Tại sao bọn họ có thể bức ép người khác như thế!