“Nam Cung Kình Hiên, anh đưa hóa đơn cho tôi, tôi tự mình thanh toán.” Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi nói.
Người đàn ông đang vây bọc cô hơi cau mày, nhưng vẫn cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Anh có thể chi trả.”
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Không được, kể từ bây giờ tôi không thể dựa vào anh, tôi với anh không có bất kỳ quan hệ gì, anh đưa hóa đơn cho tôi đi —— tôi nói thật.”
Gương mặt vốn nhu hòa của Nam Cung Kình Hiên từ từ trở nên cứng ngắc.
“Em nhất định phải cùng anh phân rõ thế này sao? Luôn bướng bỉnh như vậy, thỉnh thoảng mềm yếu một chút không được sao?” Anh cau mày, ngữ điệu nhẹ nhàng chầm chậm nói.
“Dĩ nhiên tôi hi vọng có người để tôi có thể dựa vào, nhưng trước kia không có, hiện tại tôi cũng không còn mong mỏi xa vời nữa.” Nói ra lời này, Dụ Thiên Tuyết mới phát giác được mình có hơi hung ác, ánh mắt mát lạnh thành khẩn nhìn anh: “Tôi nói là….. Hiện tại tôi cũng không thể lệ thuộc vào anh, tôi…..”
“Tại sao không thể lệ thuộc vào anh?”
“Anh và tôi không có quan hệ gì, cho dù có quan hệ, so với trước kia cũng chỉ là thân mật hơn một chút, nhưng còn chưa tới mức độ anh có thể xuất tiền ra phụ trách sinh hoạt của tôi, tôi là người độc lập, tôi có thể tự nuôi sống mình, cũng có thể nuôi dưỡng con trai của tôi —— nếu anh thật sự muốn trông nom thì phải chờ đến thời điểm chúng ta thật sự có quan hệ.” Dụ Thiên Tuyết nói xong, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói tiếp: “Nhưng coi như là vợ chồng thì kinh tế của cả hai cũng phải độc lập, phụ nữ cũng có sự nghiệp của riêng mình…..”
Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm thấy sắp bị người phụ nữ nhỏ này làm cho điên rồi.
“Em có biết, em như thế sẽ làm chồng của em rất không có cảm giác thành tựu hay không?!” Bàn tay của anh đang bưng mặt cô, Nam Cung Kình Hiên bật cười, nói.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, đôi mắt trong trẻo lấp lánh sáng ngời: “Nhưng tôi không thích đàn ông chỉ có thể cho tôi tiền, tôi ghét đàn ông cho tôi tiền, há miệng mắc quai, lấy đồ của người thì mềm tay, anh không biết hay sao?”
Nam Cung Kình Hiên cười lớn hơn, khóe miệng đong đưa, dưới ánh mặt trời có vẻ chói mắt vô cùng.
“Đó là nguyên tắc của em.” Dáng người Nam Cung Kình Hiên cao ngất đến gần cô, choàng tay qua thắt lưng cô kéo cô áp sát vào người mình, cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô, bá đạo mà dịu dàng tuyên bố: “Mà nguyên tắc của anh là, chỉ cần đi theo anh nhất định anh sẽ chu toàn, bất kể là phương diện nào, anh không cần phụ nữ của mình ra mặt, nếu không thì em cần dựa vào anh làm gì? Bây giờ, ngoan ngoãn đi thu thập đồ đạt, xong rồi thì theo anh xuất viện, những chuyện khác, hết thảy cũng không cho nghĩ lung tung!”
Dụ Thiên Tuyết nghe anh nói xong, trợn to hai mắt.
“Tôi nói rồi, tự tôi có thể gánh vác, sao anh lại không nghe…..
Đừng….” Cô bị anh mạnh mẽ hôn lên môi.
Nam Cung Kình Hiên quắp lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, vững vàng chận lại không để cho cô nói nữa, cô giơ tay muốn đẩy anh ra, Nam Cung Kình Hiên nắm lấy cổ tay cô uốn ra sau lưng cô, cô đau đến cau mày, lực đạo của anh liền nhẹ hơn một chút, một tay nâng gương mặt cô lên dẫn dụ cô ngẩng cao cằm, để cô dùng góc độ tốt nhất tiếp thụ sự thương yêu của anh.
Tư thế này….. Rất sắc tình!
Dụ Thiên Tuyết gần như có thể cảm nhận được sự nóng bỏng ở phía dưới thân, có một vật cưng cứng chống vào thân thể của cô, càng lúc càng bừng bừng phấn chấn mà căng thẳng trương lớn, môi lưỡi của anh như sắp xông phá vải vóc truyền nhiệt độ nóng bỏng sang cho cô!
“Thu thập xong chưa?” Nam Cung Kình Hiên phóng thả cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng của cô ra, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Dụ Thiên Tuyết gần như hít thở không thông mà xụi lơ ở trong lòng anh, bị cánh tay của anh ôm thật chặt mới không có mềm nhũn xuống, hiện giờ cô đang xấu hổ thở dốc, đôi mắt cùng đầu óc chỉ còn lại mê ly sau khi pháo hoa nổ tung, mơ hồ không rõ.
Theo bản năng cô gật gật đầu, cô vốn là không có mang gì tới bệnh viện.
“Vậy đi thôi, còn có nửa tiếng, anh lái xe đến tiểu học Ấu Dương đón Tiểu Ảnh cùng nhau ăn cơm.” Nam Cung Kình Hiên tiếp tục dịu dàng dẫn dụ cô: “Chúng ta đi ăn ở bên ngoài hay là về nhà? Hửm?”
Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới phản ứng được.
“Tôi….. Tôi cũng chưa có đáp ứng…..”
“Em đã đồng ý cho anh cơ hội.” Nam Cung Kình Hiên đoạt lấy lời của cô, vuốt ve cánh môi bị hôn có hơi sưng đỏ của cô một chút: “Không thể đổi ý.”
“Nam Cung Kình Hiên, tôi không muốn giống một dạng tình nhân bị anh bao nuôi như năm đó nữa, tôi có cuộc sống của chính mình, tôi cũng có tôn nghiêm, anh không được đặt tôi ở trong một thế giới không thể lộ ra ngoài ánh sáng…..” Trong lòng Dụ Thiên Tuyết vẫn còn sợ hãi, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào anh, nói.
Nam Cung Kình Hiên yêu thương vuốt ve mặt cô, cười cười.
“Anh đang nhìn em đứng ở nơi rực rỡ nhất trên thế giới, anh đúng là đang theo đuổi một thiếu phụ xinh đẹp lại độc lập, có thể không?” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói ở bên tai cô, nụ cười tà mị mà ưu nhã lan tràn khóe miệng.
Dụ Thiên Tuyết cũng bị chọc cho nở nụ cười, lại chậm rãi giấu đi nụ cười, nhón chân, bỗng nhiên hai cánh tay quấn lên cổ của anh.
Nam Cung Kình Hiên ngẩn ra, đột nhiên toàn thân cứng ngắc.
“Anh quyết định cùng em ở chung một chỗ thì không cho phép nhìn những phụ nữ khác, không cho phép phản bội em, không được ghét em, không được vứt bỏ em, không thể để em dựa vào rồi lại đi mất, không được hứa hẹn những chuyện không làm được, lại càng không cho phép loạn phát tính khí hối hận quyết định hôm nay của anh!” Dụ Thiên Tuyết nói một hơi, mặt có hơi hồng, trái tim cũng đang nhảy nhót kịch liệt, vô cùng thấp thỏm: “Anh sợ sao?”
Ròng rã năm năm, cô không giao trái tim cho bất cứ ai, cũng không tin tưởng bất kỳ người nào.
Nhưng thời điểm cô lựa chọn tin tưởng một người, tất cả những điều kiện trên, người đó đều phải làm được!
Đối với tình cảm, yêu cầu của cô rất hà khắc.
“Anh sợ sao?” Dụ Thiên Tuyết buông lỏng hai cánh tay một chút, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào anh, nghiêm túc hỏi lại lần nữa.
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên mừng như điên, hưởng thụ sự chủ động lần đầu tiên của cô, hai cánh tay to lớn ôm chặt cô vào trong ngực, giọng nói khàn khàn phát ra từ trong lồng ngực, trầm thấp bao trùm ở bên tai cô “Không sợ….. Chỉ cần em tiếp nhận anh, yêu cầu gì anh cũng đều đáp ứng.”
“….. Đây xem như là em tiếp nhận anh sao?” Nam Cung Kình Hiên vẫn không thể xác định, trên vầng trán tuấn lãng tràn đầy sự lo lắng, tay giữ chặt thắt lưng của cô, vô cùng sốt ruột: “Nói cho anh biết, nhanh lên!”
Dụ Thiên Tuyết có cảm giác lời nói bị ngăn ở trong cổ họng, nói không nên lời, ánh mắt trong trẻo rất dí dỏm, muốn nhìn dáng vẻ nóng ruột của anh.
“Nhanh chút! Anh chờ không kịp, nếu không nói anh sẽ hôn đến khi em không thể nói chuyện mới thôi!” Nam Cung Kình Hiên nóng lòng lấy được kết quả, chống chóp mũi vào chóp mũi của cô, giọng nói vô cùng khàn đặc.
Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết nghĩ đến một chuyện: “Em quên, còn một điều nữa, không cho anh lấy Thiên Nhu tới uy hiếp em!” Cô giơ một ngón tay ra, nghiêm túc cảnh cáo anh.
Nam Cung Kình Hiên cắn lấy ngón tay trắng noãn của cô, giọng nói khàn khàn: “Được, anh cam đoan!”
Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, vội vàng rút ngón tay ra từ trong miệng anh.
“Vậy chúng ta qua lại với nhau thử xem, qua thời gian thử thách lại bàn chuyện sau này —— nếu mà em thấy anh không hòa hợp, đếm đến ba, knockout lập tức!” Dụ Thiên Tuyết nghiêm túc nói.
Nam Cung Kình Hiên chỉ nghe được nửa câu đầu, đôi mắt thâm thúy lấp lánh sáng ngời.
Y tá đẩy cửa đi vào, cô ta cầm biên lai đến cho Dụ Thiên Tuyết ký tên, chỉ thấy bên trong có một người đàn ông cao ngất tuấn lãng như thiên thần, vui mừng ôm lấy cô đứng tại nguyên chỗ lượn vòng, cô sợ tới mức kêu lên, cười rộ, không khí ấm áp mập mờ đầy tràn cả căn phòng.
Y tá đỏ mặt, gõ gõ cửa: “Khụ, cái đó, tôi có thể vào không?”
Nam Cung Kình Hiên đặt Dụ Thiên Tuyết xuống ôm vào trong lồng ngực của mình, thở hổn hển nâng đầu cô lên, nhìn khuôn mặt như trứng ngỗng hồng hồng của cô, trong mắt bùng cháy dục vọng, khàn giọng nói với y tá: “Xin lỗi, cô đợi lát nữa lại đến đi!”
Y tá: “…..”
Trong nháy mắt cửa đóng lại cô ta không nhịn được len lén liếc nhìn, qua khe cửa, bên trong là cảnh tượng kiều diễm khiến người ta trào máu, cánh tay to lớn của người đàn ông vững vàng giam cầm vòng eo mềm mại của người phụ nữ, cương nhu dung hòa hoàn mỹ, môi lưỡi kích tình dây dưa, hơi thở gấp gấp liên tục.
Thật sự là làm cho người ta….. Không chịu nổi.
*****
Tiểu Ảnh ngồi tại bàn ăn, tay khoanh lại đặt ở trên bàn, dưới mũ lưỡi trai nhìn mình chằm chằm mẹ dễ thân đáng yêu của mình.
Trong ánh mắt trong suốt như nước kia, có sự kiêu căng cùng hứng thú khiêu khích.
Dụ Thiên Tuyết hơi lúng túng, ngón tay mảnh khảnh quét qua thực đơn, cuối cùng hắng giọng hỏi: “Tiểu Ảnh, con muốn ăn cái gì? Mẹ gọi giúp con, nếu không thích thì chúng ta về nhà, mẹ làm cho con ăn được không?”
Cục cưng ‘phấn điêu ngọc thế’, bộ dáng trợn tròn mắt như muốn nhìn thấu tất cả tâm sự của cô, có phần làm cho cô không chịu nổi —— trời mới biết, bảo bảo thông minh so với cô cao bao nhiêu!
Mấy ngón tay thon dài duỗi qua cầm lấy thực đơn trong tay cô.le.quy.don.
“Tiểu Ảnh ăn cái gì tự mình chọn, hiện giờ còn nhỏ không thể kén ăn, thực sự bất đắc dĩ thì chúng ta đổi nhà hàng khác, hửm?” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp chậm rãi, dáng người cao thẳng ngồi tại chỗ hấp dẫn ánh mắt cả phòng ăn, tư thế ưu nhã, bộ dạng phục tùng cúi đầu cũng lộ vẻ mị hoặc vô cùng.
Dụ Thiên Tuyết có chút xấu hổ, bởi vì giờ khắc này, cánh tay của Nam Cung Kình Hiên đang gác ở phía sau ghế của cô, từ góc độ nhìn của Tiểu Ảnh, ông chú khốn kiếp mị hoặc như thiên thần này là đang thân mật ôm lấy mẹ của cậu bé.
Trong lòng Tiểu Ảnh lắc đầu, phụ nữ, quả nhiên đều là động vật thiện biến.(Thiện lương, dễ dụ dỗ)
Được rồi, không cần rối rắm.
Tiểu Ảnh lắc lắc hai chân, lớn tiếng chọn vài món ăn, ngồi trên ghế chờ đợi, đồng thời ánh mắt liếc trộm mẹ.
Nam Cung Kình Hiên nhìn ra mấy phần đầu mối, bên môi hiện lên một nụ cười, thản nhiên nói: “Anh đi rửa tay, em ngồi đây với Tiểu Ảnh.”
Anh vỗ vỗ bả vai của Dụ Thiên Tuyết, động tác dịu dàng lộ ra sự cưng chiều.
Dụ Thiên Tuyết gật đầu, sau khi Nam Cung Kình Hiên rời khỏi lại càng thêm lo lắng.
“Bảo bảo, con có chuyện gì nói cho mẹ nghe được không? Không nên nhìn mẹ như vậy, trong lòng mẹ sẽ luôn lo lắng.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, hàng mày xinh đẹp hơi nhíu lại, thật sự là cô không chịu nổi, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh, nhẹ giọng nói.
“Mẹ, mẹ nói đi, mục đích chúng ta về nước là cái gì?”
Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi: “Tìm dì nhỏ.”
“Ừm, vậy bây giờ mẹ đã tìm được chưa?”
Dụ Thiên Tuyết nghĩ nghĩ: “Còn một tháng nữa là dì về nước, đến lúc đó chúng ta có thể đoàn tụ.”
“Được rồi, vậy sau khi tìm được dì nhỏ chúng ta có ở đây nữa không?” Tiểu Ảnh khoanh tay trước ngực nghiêng đầu nói: “Nhưng mẹ lưu luyến nơi này, không bỏ đi được à nha?”
Dụ Thiên Tuyết: “…..”
“Tiểu Ảnh, mẹ có hơi không rõ ràng, nhưng là…..” Dụ Thiên Tuyết không biết nói thế nào với con trai, tay chống đầu, hàng mày thanh tú càng nhíu chặt, bàn tay cầm đũa cũng đã toát mồ hôi.“Mẹ không cần phải giải thích!”
Ánh mắt sáng trong của Tiểu Ảnh lấp lánh ánh sáng chói mắt, kéo mũ lưỡi trai thấp xuống: “Cuộc sống muôn màu, không cần giải thích!”
Dụ Thiên Tuyết: “…..”
“Tiểu Ảnh.” Dụ Thiên Tuyết cầm tay Tiểu Ảnh, nhẹ giọng nói: “Nếu con cảm thấy không thể tiếp nhận thì lập tức nói cho mẹ biết, ý kiến của mẹ, mình không tính gì hết, hai người chúng ta là không thể tách ra, nếu như con chính là hận chú ấy ghét chú ấy, vậy mẹ tuyệt đối sẽ không cần chú ấy, như thế được hay không?”
Ánh mắt quật cường mà kiêu ngạo của Tiểu Ảnh rốt cuộc cũng mềm xuống một ít.
“Mẹ, xác thực mấy năm nay quả là rất khổ cực, Tiểu Ảnh tuyệt đối sẽ không can thiệp chuyện mẹ tìm được hạnh phúc, thế nhưng, ba còn chưa có thông qua khảo nghiệm, Tiểu Ảnh sẽ không gọi ba!” Mặt cậu bé hơi hơi hồng, nghiêm nghị nói.
Dĩ nhiên Dụ Thiên Tuyết không hề trông chờ Tiểu Ảnh đổi cách xưng hô, hiện nay, cô và Nam Cung Kình Hiên cũng chỉ xem như là đang trong quá trình yêu đương, thậm chí không thể coi là yêu, cô cũng nói không rõ ràng, chẳng qua không giương cung bạt kiếm giống trước kia, vậy thì Tiểu Ảnh cũng sẽ ít bị tổn thương.
Từ đàng xa Nam Cung Kình Hiên chầm chậm đi tới, đến trong góc nghe được lời của Dụ Thiên Tuyết.
—— con trai không chấp nhận, cô cũng không tiếp nhận?
Nam Cung Kình Hiên khẽ nhíu mày, chậm rãi đi tới, mặt đã khôi phục sự ưu nhã tự nhiên.
Anh cười cười, trước tiên sờ sờ đầu Tiểu Ảnh, thản nhiên nói: “Tối hôm qua chú đã nghiên cứu qua trò chơi của cháu một lần, muốn nghe một chút ý kiến không?”
Bỗng nhiên Tiểu Ảnh giật mình một cái hoạt bát hẳn lên, ngồi thẳng người, kinh ngạc hỏi: “Chú đã chơi rồi sao??”
“Cũng không có nhanh như vậy, suốt hai đêm, cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chưa qua cửa cuối.” Gương mặt mị hoặc của Nam Cung Kình Hiên có chút mệt mỏi, đôi mắt thâm thúy lộ ra ý cười, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh: “Muốn nghe ý kiến hay không?”
Đôi mắt to tròn của Tiểu Ảnh tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi —— trò chơi mà cậu bé nghiên cứu ra đã được mở rộng thêm, cơ hồ là chưa có ai trong vòng ba ngày có thể đánh tới cửa cuối cùng!
“Chú, chú có dùng bí tịch không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh trầm xuống, hỏi.
“Có bí tịch sao?” Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!