Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Khi Bùi Vũ Triết từ ngoài cửa đi vào nhìn thấy hai đứa quỷ nhỏ, cũng đúng lúc nghe được thanh âm này.

“Chú Bùi, chú đến rồi!” Vẻ mặt Tiểu Ảnh suy yếu, nhưng vẫn vội vàng mở cửa giúp anh.

Bùi Vũ Triết gật đầu, lực chú ý tạm thời trở lại hai trên người hai đứa quỷ nhỏ, ánh mắt khẽ khóa lại: “Cô bé này là…..”

“Cháu tên là Trình Lan Y, cháu cùng đi với cậu.”

“Tiểu Ảnh, mẹ cháu đâu?” Bùi Vũ Triết hơi lo lắng, đi tới kéo tay Tiểu Ảnh qua.

“Ở trong kia!” Tiểu Ảnh chỉ chỉ về hướng phòng bếp.

“Ngoan, trước tiên hai đứa cứ ở đây.” Thanh âm bên kia càng lúc càng lớn, trong lòng Bùi Vũ Triết có dự cảm xấu, không biết người cậu trong miệng của Trình Lan Y rốt cuộc là ai: “Chú đi qua đó nhìn một chút.”

Cửa phòng bếp vào thời khắc này bị mở ra, khuôn mặt nhòe nước mắt của Dụ Thiên Tuyết xuất hiện ở trước mặt, một cái chớp mắt tiếp theo đã bị người đàn ông ở phía sau kéo lại, Nam Cung Kình Hiên ôm cô vào lòng thật chặt, trong ánh mắt thâm thúy có tâm tình phức tạp đan xen: “Để em thừa nhận đó là con trai của anh có khó khăn đến thế không? Dụ Thiên Tuyết, em có thể hận anh, nhưng nhất định phải để cho anh biết rõ chân tướng!”

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Bùi Vũ Triết cau mày nhìn hai người bên trong.

Một người đàn ông cao lớn rắn rỏi ôm thật chặt một người phụ nữ trong ngực, cô mềm yếu ở trong lòng anh rơi nước mắt càng lộ rõ vẻ bất lực, nhưng chỉ có đôi mắt kia là trong suốt sáng ngời sự quật cường mà oán hận, không chịu khuất phục.

“Thiên Tuyết!” Bùi Vũ Triết cau mày kêu một tiếng.

Dụ Thiên Tuyết hung hăng tránh khỏi sự khống chế của Nam Cung Kình Hiên, chạy về phía cửa ôm lấy hông của Bùi Vũ Triết: “Vũ Triết!”

Bùi Vũ Triết chưa từng thấy qua cô chủ động như thế, theo bản năng ôm lấy cô, cánh tay buộc chặt, ánh mắt hơi sắc bén quét về phía người đàn ông đối diện: “Nam Cung Tiên Sinh, không nghĩ tới có thể nhìn thấy anh ở nơi này, xin lỗi, có thể hỏi một chút hay không, anh đã làm gì Thiên Tuyết?”

Phảng phất như một giấc mơ dữ dội, trên ngực Nam Cung Kình Hiên còn lưu lại độ ấm của cô, nhưng chỉ chớp mắt, cô đã ở trong ngực của người đàn ông khác.

Ánh mắt thâm thúy ngưng tụ, khóa chặt, trên bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp của cô.

Gương mặt tuấn tú xanh mét không nói một lời, mím chặt đôi môi mỏng, lạnh lùng đút hai tay vào túi quần, hướng về phòng khách đi tới.

“Thiên Tuyết, sao vậy?” Bùi Vũ Triết cúi đầu ở bên tai cô kêu một tiếng.

Lồng ngực đàn ông rộng rãi ấm áp khiến tâm tình của Dụ Thiên Tuyết có hơi thả lỏng và an định một chút, cô nâng đôi mắt đầy lệ lên, cắn môi nói: “Anh đừng nhúc nhích, cho em ôm một lát.”

Bùi Vũ Triết ngẩn ra, chân tình cuồn cuộn trong đôi mắt mát lạnh, chậm rãi ôm chặt thân thể của cô nhẹ nhàng nói: “Anh cầu còn không được.”

Bọn họ cứ ôm nhau như vậy mà đi ra phòng khách, Trình Lan Y đang lôi kéo Tiểu Ảnh nói chuyện, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên đưa lưng về phía bọn họ.

“Bạn nghỉ ngơi thật tốt nha.” Rốt cuộc Trình Lan Y cũng nói xong câu cuối cùng: “Nhớ ngày mai mang máy chơi game cho mình!”

Tiểu Ảnh đổ mồ hôi….. Hừ, cậu bé biết cô bé này bụng dạ khó lường mà.

“Mình biết rồi…..” Tiểu Ảnh nhảy xuống ghế salon, ánh mắt trong trẻo nhìn Nam Cung Kình Hiên nói: “Chú này, cám ơn chú, cháu đã không sao, ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho cháu, chú có thể đi về rồi.”

Một bóng lưng lẫm liệt mà lạnh lùng, rốt cuộc cũng lay động.

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi xoay người, mím chặt đôi môi mỏng hơi tái nhợt, vuốt ve đầu cậu bé nói: “Vậy sao? Ba cháu?”

“Đúng a, ba cháu đang ở đây! Chú, cháu đã giới thiệu qua với chú chưa?” Tiểu Ảnh chạy tới dắt tay Bùi Vũ Triết: “Hai người làm quen một chút đi, nếu như lần sau mẹ cháu gặp chuyện không may lại bị chú gặp phải thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ba cháu, như vậy cũng không cần làm phiền chú, mẹ, mẹ nói có đúng không? Chú, bắt tay một cái nha…..”

Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, nhìn gương mặt *thiên chân vô tà* của Tiểu Ảnh, trái tim đau như bị đâm một đao quả thật làm anh hít thở không thông.

“Ha….. Là em dạy thằng bé sao?” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng, gương mặt tuấn tú tối đen, ngọn lửa hừng hực trong đôi mắt thâm thúy có thể đốt cháy cô: “Ba nó là người nào nó ngược lại phân biệt được rõ ràng!”

“Đương nhiên thằng bé phân biệt rất rõ ràng, con trai của tôi lại không ngốc, biết ai đã ở bên cạnh nó năm năm nay, sinh ra nó nuôi nấng nó, cũng chăm sóc mẹ của nó, Nam Cung tiên sinh, thế giới trong mắt trẻ con có lẽ không hoàn thiện, nhưng tối thiểu cũng đầy đủ nhất! Cám ơn anh hôm nay đã đưa Tiểu Ảnh về, Tiểu Ảnh, chào tạm biệt chú!” Dụ Thiên Tuyết ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng kéo Tiểu Ảnh qua nói.

Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng thêm xanh mét.

Bùi Vũ Triết vươn tay: “Cám ơn Nam Cung tiên sinh hôm nay đã giúp đỡ, là do tôi không làm tròn bổn phận không chăm sóc tốt cho hai mẹ con, lần sau sẽ không có tình huống như thế nữa.”

Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm bàn tay kia, sát khí trong đôi mắt cho dù ai nhìn cũng đều phải thấy rõ ràng.

“Nam Cung Kình Hiên, anh có thể đi được chưa? Tôi đã cám ơn anh, anh còn muốn thế nào nữa?” Dụ Thiên Tuyết nhìn ra sát khí của anh, đôi mắt tràn đầy sự đề phòng, ngăn ở trước mặt Bùi Vũ Triết, cô chỉ sợ anh bất thình lình nổi cơn cuồng bạo ra tay với Bùi Vũ Triết.

Động tác che chở người đàn ông kia của cô, cố tình càng thêm thêm dầu vào lửa.

Đôi môi tuấn dật lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên bất giác nở một nụ cười, đưa tay lôi cô ra: “Chuyện giữa đàn ông em không phải nhúng tay vào, anh ta là đàn ông cũng không cần em bảo hộ ở phía sau.”

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết kinh hoảng một trận, đây là căn hộ mà cô vất vả lắm mới an trí tốt, cô cũng không muốn cứ như vậy bị phá hư.

“Nam Cung Kình Hiên, anh…..”

“Anh cũng đang suy nghĩ, là đàn ông, ngay cả một người đứng ở trước mặt mà cũng không chịu chào hỏi nhau, cũng có phần quá thất bại.” Bùi Vũ Triết nhàn nhạt nói xong, sự cơ trí mà ưu nhã trong đôi mắt lộ rõ khí thế không nhượng bộ chút nào.

“Chúng ta nên đi ra ngoài nói chuyện một chút.”

Mắt thấy cục diện đã sắp không khống chế được, Dụ Thiên Tuyết kinh hoảng, Tiểu Ảnh cũng không ngờ tính khí của Nam Cung Kình Hiên dữ dội đến vậy, chỉ một hai câu nói đã bị kích thích muốn đánh nhau, sợ tới mức dán chặt vào mẹ không muốn để mẹ dính vào.

“Ô oa…..” Một tiếng gào khóc sang sảng kinh động đến tất cả mọi người trong phòng khách.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Lan Y trắng bệch, nhìn Nam Cung Kình Hiên trưng ra gương mặt xanh mét đến mức tận cùng thì khóc lớn ra tiếng.

“Y Y.” Nam Cung Kình Hiên cau mày, không thể làm gì khác hơn là bước qua ôm cô bé.

“Cậu thật là đáng sợ…..” Trình Lan Y sợ tới mức lúc được bồng lên vẫn còn run rẩy ở trong ngực anh, nhìn mặt anh khóc đến rung động tâm can: “Cháu không cần cậu, cháu muốn mẹ….. Oa…..”

Dụ Thiên Tuyết cũng đau lòng oán trách một hồi, cái tên đàn ông thúi này! Ngay cả trẻ con cũng bị hù dọa đến khóc!

“Được rồi, đừng khóc.” Sắc mặt xanh mét của Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc cũng hòa hoãn đi một ít nhưng nhìn vẫn không tốt, bồng Trình Lan Y vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô bé, muốn cho cô bé ngừng khóc lớn.

“Ô oa…..” Trình Lan Y vừa mới bị bầu không khí giương cung bạt kiếm làm sợ tới mức gần chết, trong nhà của cô bé, mặc dù ba mẹ có gây gổ cũng không có đáng sợ như thế này.

*Thiên chân vô tà: ngây thơ, hồn nhiên

“Bùi Vũ Triết!” Dụ Thiên Tuyết thấp giọng thét chói tai, không dám kêu tiếng lớn, một cái chớp mắt tiếp theo, anh đã hôn lên lên cái gáy mẫn cảm trắng như tuyết của cô, bàn tay men theo vạt áo khoác len mỏng manh thăm dò tiến vào, xoa bóp cái eo mịn màng trơn mềm của cô, hướng dần lên phía trên.

“Không được….. Không nên như vậy! Anh buông ra! Đừng!” Nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống lần nữa, thân thể Dụ Thiên Tuyết bị giam trên ghế salon trong vòng vây của anh, giãy giụa kịch liệt cũng không có cách nào tránh thoát.

Bùi Vũ Triết say sưa hôn cô, cả ý thức tràn đầy vẻ đẹp của cô, da thịt cô mềm nhẵn, bụng bằng phẳng không giống như phụ nữ đã từng sinh con chút nào, ngón tay ưu nhã đã từng lả lướt trên phím Piano hơi dùng sức, nặng nề xoa nắn thân hình xinh đẹp của cô, sắp khống chế không được ngọn lửa trong thân thể của chính mình.

Nhưng đột nhiên, anh cảm nhận được bờ môi có chút tanh mặn lạnh ngắt, hình như là nước mắt.

Trong nháy mắt Bùi Vũ Triết thanh tỉnh, mở mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, mái tóc của người phụ nữ ở dưới thân xốc xếch, trong đôi mắt suốt quật cường lộ ra sự đề phòng cùng oán hận, dòng lệ trong veo chảy xuống, điềm đạm mà đáng yêu.

“Anh náo loạn đủ chưa? Đủ rồi thì buông ra!” Dụ Thiên Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.

Đôi mắt thâm thúy của Bùi Vũ Triết phục hồi sự trấn tĩnh, đột nhiên ý thức được mình làm cái gì, cô cũng đã đột ngột đẩy anh ra, thân thể nhếch nhác chống đỡ đứng dậy, hung hăng đẩy tay anh ra bước xuống ghế salon.

Anh lại có thể….. Nhất thời không khống chế được.

“Thiên Tuyết…..” Sắc mặt Bùi Vũ Triết tối tăm, chống lên gối dựa trên ghế salon đứng dậy, hơi lo âu nhìn bóng dáng kia: “Xin lỗi, anh không phải cố ý.”

Anh biết ở Mĩ cô đã học qua Taekwodo, nếu như vừa rồi muốn ra sức giãy giụa cũng không để cho anh áp đảo nhanh như thế, chứng tỏ cô còn coi anh là bạn, chẳng qua là anh làm ra chuyện thế này khiến cô quá thất vọng!

Dụ Thiên Tuyết vuốt mái tóc xốc xếch của mình hai cái, đến bên cạnh bàn rót một ly nước uống….., tay cô run rẩy, vừa mới nâng cái ly lên nước mắt đã rớt vào trong ly.

“Em coi như anh không phải cố ý, bây giờ mời đi ra ngoài, đừng để cho em đuổi anh!” Dụ Thiên Tuyết đưa lưng về phía anh run giọng nói.

Bùi Vũ Triết đứng lên, đi tới sau lưng cô gắt gao ôm cô thật chặt.

“Bùi Vũ Triết, anh đụng chạm nữa em sẽ không khách sáo với anh, buông ra!” Dụ Thiên Tuyết đặt cái ly lên bàn ‘Cạnh’ một tiếng, rưng rưng lạnh giọng nói.

“Xin lỗi.” Bùi Vũ Triết vẫn ôm cô thật chặt, đôi môi ấm áp dán sát mái tóc cô, giọng nói khàn khàn: “Anh nhẫn nhịn lâu như vậy vẫn là không nhịn được, Thiên Tuyết, tha thứ cho sự mất khống chế của anh hôm nay, nhưng anh yêu em, điều này không có sai.”

“Anh không cần nói gì nữa, bây giờ em có thể xác định, em không thương anh, không yêu một chút nào, anh có thể đi được chưa? !” Dụ Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mà oán hận, một giọt nước mắt rơi trên gò má.

Bùi Vũ Triết đưa tay lau đi giọt nước mắt, nói thật nhỏ: “Em đừng nên nói lẫy ở thời điểm kích động, anh sẽ không cho là thật.”

“Anh được quyền mất khống chế lại không cho phép em mất khống chế hay sao? ! Em là phụ nữ, không sai, nhưng không phải là loại phụ nữ để cho các người tùy tùy tiện tiện có thể khi dễ! Anh còn như vậy em sẽ tránh xa thật xa bảo đảm anh sẽ không tìm được em, anh có thể thử!” Dụ Thiên Tuyết xoay người lại, oán hận nhìn về phía anh nói.

Tay Bùi Vũ Triết dừng một chút, chậm rãi đến gần cô, chống trán vào trán của cô.

“Được, anh thừa nhận những lời này hù dọa anh, sau này anh tuyệt đối sẽ không đối xử với em như vậy nữa, cho dù là nhịn không được, nếu không sẽ để cho em đánh, anh bảo đảm, được không?” Giọng nói của anh trầm thấp.

Dụ Thiên Tuyết không để ý tới, giận đến sắc mặt trắng bệch, mắt hồng hồng như cũ.

Bùi Vũ Triết cúi đầu, hôn hít cái trán của cô một chút, bị cô hung hăng đẩy ra, trợn mắt nhìn.

“Còn có hơi sức đẩy anh chứng minh em không sao, hôm khác anh tới thăm em.” Bùi Vũ Triết lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, vuốt ve mái tóc của cô một chút: “Chăm sóc Tiểu Ảnh rất vất vả, có đến chỗ của anh thì nhớ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ thường sang đây thăm em.”

“Anh đi nha.”

Bùi Vũ Triết vừa nói xong đã ra khỏi phòng, tới cửa thay giày của mình, quay đầu lại hướng về phía cô nhàn nhạt cười rồi đi ra khỏi cửa.

Bóng đêm yên lặng tịch mịch, Dụ Thiên Tuyết ngồi chồm hổm xuống tự ôm lấy chính mình, uất ức mà buồn bã.

*****

Sáng sớm tại đại sảnh Huệ Minh, một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đi vào.

Dụ Thiên Tuyết đã ngồi xuống được mười lăm phút, sửa sang lại bàn làm việc của mình, pha một ly cà phê, bắt đầu nhìn tư liệu trên tay.

Công việc vừa mới bắt đầu cô không muốn phân tâm vì bất cứ chuyện gì, mặc kệ là một tên cầm thú hay là một người đàn ông thỉnh thoảng kích động, cô đều không muốn để ý, hiện tại cô chỉ muốn làm tốt công việc để xứng đáng với mức lương mà mình được trả, có thể độc lập nuôi dưỡng Tiểu Ảnh cho con trai một cuộc sống thật tốt.

“Dụ tiểu thư.” Một người đàn ông tuổi còn trẻ gõ gõ mặt bàn của cô.

“Chủ quản Chương.” Dụ Thiên Tuyết để điện thoại xuống ngước mắt lên, lễ phép đứng dậy kêu một tiếng.

“Không sao, cô không cần khẩn trương, ngồi xuống đi.” Chủ quản Chương cười cười: “Chỗ này của tôi có một bệnh án, sợ rằng phải nhờ cô xử lý thử xem, trường hợp này cũng chưa từng có người nào có khả năng tiếp nhận, tuy cô mới tới nhưng có chút can đảm, tôi muốn để cho cô thử một lần.”

“Vậy sao?” Dụ Thiên Tuyết hơi nghi ngờ, ngẫm nghĩ là dạng trường hợp nào.

“Chuyện này có hơi phức tạp, bởi vì thân phận đặc biệt của đối phương, không muốn cho bất luận người nào biết thân phận thật của anh ta, diện mạo, thậm chí là những việc đã từng trải qua, nhưng mà hi vọng cô có thể chữa khỏi trái tim của anh ta, cho nên phần bệnh án này, tôi không có tư liệu đáng giá cấp cho cô, cần cô tự mình đi tìm hiểu.” Chủ quản Chương giải thích đơn giản tình huống.

“Cái gì?” Dụ Thiên Tuyết cau mày, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Không cung cấp thân phận thật, điểm này đích thật là tâm lý của rất nhiều khách hàng đến tư vấn, không có vấn đề gì, với kinh nghiệm cùng sự chuyên nghiệp của họ, không thể nào không có khả năng thăm dò để khách hàng tự thổ lộ.

Nhưng mà, diện mạo.

Người này, còn hi vọng người khác không biết diện mạo của anh ta như thế nào, chẳng lẽ mặt mày của anh ta chính là danh thiếp, chẳng lẽ là minh tinh? Chính khách? Hay là nghi phạm? ?

Dụ Thiên Tuyết cảm thấy hơi nhức đầu, nhất là điều sau cùng, những gì đối phương từng trải qua đều không thể biết được, làm sao có thể làm cho đối phương tháo gỡ khúc mắc? Chỉ sợ ngay cả đối phương có tâm sự gì cũng không biết ấy chứ? Chẳng lẽ còn muốn cô đoán từng chút từng chút hay sao? !

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!