Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Anh không có mang theo thẻ vào hội diễn tấu mà La Tình Uyển đã đưa cho anh, quên mất, chắc là vứt trên bàn viết rồi.

Cho nên, có thể không đi được không?

Nam Cung Kình Hiên đi tới cửa, ngẫm nghĩ một chút rồi dừng lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho La Tình Uyển.

“Kình Hiên, thế nào?” Đang loay hoay sứt đầu mẻ trán ở phía sau, La Tình Uyển tranh thủ chút thời gian nghe điện thoại, nhẹ giọng hỏi.

“Thẻ em đưa cho anh quên mang theo, hôm nay không có biện pháp đi, em nghe một mình vui vẻ.”

“Không có….. Không có mang?” Trong lòng La Tình Uyển một trời thất vọng, cắn cắn môi, tránh né tiếng động ồn ào xung quanh, đến trong góc nói điện thoại với anh: “Vậy anh đợi chút, bên này cực kỳ nghiêm ngặt không thể tùy tiện dẫn người vào, em đi mượn thẻ giúp anh là được.”

“Vậy cũng được sao?” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt hỏi, biết một thẻ loại này mấy triệu một tấm thật sự là không có ai dễ dàng cho mượn như vậy: “Em không cần phiền phức, anh cảm thấy cũng không hứng thú lắm với Piano.”

“Anh đừng nói những lời như thế có được hay không? Em chuẩn bị toàn bộ hơn hai tháng, làm đủ loại tuyên truyền, chính là vì để có thể cùng anh nghe âm nhạc mà em thích nhất, Kình Hiên, anh chờ một chút, em lập tức nghĩ biện pháp.” La Tình Uyển cúp điện thoại.

Trên gương mặt tuấn tú trầm tĩnh của Nam Cung Kình Hiên không lộ vẻ gì, cũng cúp điện thoại.

Chỉ có thể tạm thời chờ đợi.

Tầm mắt của anh từ từ quét nhìn trong đại sảnh, bỗng nhiên một bóng dáng nho nhỏ hấp dẫn ánh mắt anh, đứa bé trai có đôi mắt to đen bóng như kim cương kia, trong suốt sáng ngời, mặc trên người bộ lễ phục nhỏ lộ ra quý khí, thế nhưng cậu bé lại đội trên đầu một chiếc mũ lưỡi trai không tương xứng, che kín nửa bên mặt, chỉ thấy trước ngực đeo một tấm thẻ VIP trị giá ngàn vàng đang tỏa sáng lấp lánh.

Rất kỳ quái, ngũ quan của đứa bé kia quen thuộc mà thân thiết như là dấu ấn khắc ở trong lòng anh.

Nam Cung Kình Hiên nhớ đây chính là đứa bé trai mà mình đã gặp phải ở sân bay ngày đó.

Mắt anh híp lại, chậm rãi đi tới.

“Một mình cháu ở trong này?” Nam Cung Kình Hiên ngồi xổm người xuống chầm chậm nói, anh luôn luôn nói chuyện lạnh như băng, hôm nay thấy đứa nhỏ này lại không nhịn được để giọng mềm nhũn, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cậu bé.

Tiểu Ảnh ngẩn ra, nâng mũ lưỡi trai lên mới nhìn thấy người, đây là chú làm rớt điện thoại di động ở sân bay ngày đó.

“Chào chú.” Tiểu Ảnh nghi ngờ trong lòng, vẫn lễ phép lên tiếng chào: “Cháu chỉ có một mình.”

“Ba mẹ cháu đâu?” Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày: “Sao bọn họ để một cháu ở chỗ này?” Đột nhiên anh cũng có chút phiền não, thằng bé nhỏ như vậy, người lui tới tới lui rất dễ dàng nhấn chìm thằng bé.

Tiểu Ảnh giật mình một cái, trong lòng sinh ra một chút đề phòng.

Cậu bé lắc lắc đầu nói: “Mẹ có chuyện phải làm, mẹ biết cháu ở đây, chú không cần lo lắng.”

“Tại sao không nhắc ba cháu?” Nam Cung Kình Hiên hỏi, không tự chủ được sửa sang lại cái áo sơ mi nhỏ có chút méo lệch giúp cậu bé: “Ông ấy bỏ mặc cháu hay sao?”

Tiểu Ảnh xoay mặt, né tránh anh đụng chạm: “Cháu có mẹ là đủ rồi, cần ba làm cái gì!”

“Cháu không có ba?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày.

“Cháu có!” Tiểu Ảnh kích động, mở mắt thật to: “Cháu có a, ai nói cháu không có, chú không biết gì về cháu chú nói như vậy để làm gì!”

Tên tiểu tử này, vừa nhắc tới chuyện này liền gào to, mắt trừng to tròn trịa, bướng bỉnh tức tối mười phần.

Nam Cung Kình Hiên lẳng lặng nhìn cậu bé, không nói lời nào, chỉ mím môi nhìn cậu bé.

Tiểu Ảnh bị nhìn đến khó chịu, mở miệng hỏi: “Chú, chú tới nghe diễn tấu sao? Không có thẻ chú không vào được nha!”

Nam Cung Kình Hiên gật đầu: “Ừ, chú tới nghe diễn tấu, mà chú lại quên mang theo thẻ ra vào.”

“À? Là như thế.” Tiểu Ảnh nhìn nhìn anh, cảm thấy anh không giống như người có thể nói láo.

Hội diễn tấu sắp bắt đầu rồi, đại khái còn hơn mười phút nữa, tất cả mọi người đang ở tại đại sảnh đều hướng về phía bên trong đi tới, cười yếu ớt, cao nhã mà nói chuyện khéo léo.

Tiểu Ảnh nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Chú, chú cùng đi với bạn gái sao? Không phải là cô ấy chờ chú ở bên trong chứ?”

Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên mềm mại đi rất nhiều, nghĩ nghĩ: “Ừ, phải.”

Tiểu Ảnh do dự một chút, giơ tay lấy tấm thẻ ra vào xuống nói: “Vậy chú lấy của cháu vào trước đi, cháu không nghe, khẳng định là bạn gái của chú chờ chú rất nóng ruột.”

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên dâng lên mấy phần kinh ngạc.

“Cháu biết giá trị của tấm thẻ này không? Cháu muốn cho chú?” Ánh mắt thâm thúy của anh liếc nhìn gương mặt của đứa nhỏ này.

“Cháu giữ lại cũng vô dụng, nghe qua rất nhiều lần rồi, mẹ nói không nên so đo những thứ này, có đôi khi người khác càng cần hơn so với chúng ta thì giúp một chút, chú, chú cầm đi.” Tiểu Ảnh nhét tấm thẻ vào trong tay anh.

Nam Cung Kình Hiên vẫn lẳng lẳng nhìn chằm chằm cậu bé như cũ, hỏi lại lần nữa: “Cháu tên là gì?”

“Chú gọi cháu là Tiểu Ảnh được rồi, hội diễn tấu sắp bắt đầu, chú đi vào nhanh lên.” Tiểu Ảnh thúc giục anh.

Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Gửi lời chào đến mẹ cháu thay chú, cháu rất hiểu chuyện.”

“Dạ, được, chào tạm biệt chú!” Tiểu Ảnh ngồi trên ghế, lắc lắc hai chân, thoải mái mà vẫy vẫy tay với anh.

Sau cùng Nam Cung Kình Hiên nhìn cậu bé thêm mấy lần rồi cầm lấy tấm thẻ sải bước đi vào trong, chậm rãi nắm chặt tấm thẻ kim loại lạnh như băng trong lòng bàn tay, bởi vì anh biết rõ, những tấm thẻ này khi phát ra đều rất hạn chế, bên trong từng cái có lưu tin tức cặn kẽ của mỗi người.

Anh muốn hiểu thêm về đứa bé này.

Anh càng muốn biết vì sao mỗi một lần đứa bé này xuất hiện đều mang đến cho anh những rung động không nhỏ.

Trong nháy mắt đi vào trong, dưới ánh đèn, khuôn mặt của La Tình Uyển lộ ra vẻ lo lắng rất rõ ràng, liếc thấy Nam Cung Kình Hiên xuất hiện ở cửa, cô mừng rỡ chạy tới.

“Quản gia đưa tới sao? Thật tốt quá!” La Tình Uyển đi qua nắm tay anh: ”Chỗ ngồi của chúng ta ở trước mặt, tới đây, em dẫn anh đi. ”

Nam Cung Kình Hiên mặc cho cô lôi kéo đi tới trước, đi ngang qua khán phòng, nghe được rất nhiều phụ nữ tán thưởng, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai! Sống mũi anh tuấn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt thâm thúy như đầm nước sâu, liếc mắt nhìn cũng khiến người ta say mê, cả người anh tản mát ra hơi thở lạnh lùng lại làm cho người khác không dám đến gần.

Thời gian bắt đầu hội diễn tấu còn có ba phút, Nam Cung Kình Hiên kêu đến một người.

“Nam Cung thiếu gia, có gì dặn dò sao?” Người bồi bàn thấp giọng hỏi.

“Đi tra giúp tôi đứa bé này có thân phận gì, tôi muốn tài liệu cặn kẽ, bên trong này có.” Nam Cung Kình Hiên đưa cái thẻ cho người bồi bàn, nhẹ giọng nói khẽ.

“Dạ, Nam Cung thiếu gia.” Người bồi bàn gật đầu rời đi.

Hội diễn tấu chính thức bắt đầu, ở chính giữa vũ đài là bóng dáng một người đàn ông cao to, vầng trán như ẩn hiện vẻ cô đơn và lạnh nhạt, ưu nhã tự nhiên, trong lúc đọc lời chào mừng thì dẫn đến thính giả kinh hô một trận, anh thanh nhã cười, trước sau như một.

Đây cũng là lần đầu tiên xem Bùi Vũ Triết trình diễn, Nam Cung Kình Hiên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua rồi không chú ý nữa.

Ngón tay thon đặt trên Piano, trong bầu không khí an tĩnh đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng nhạc như nước chảy, tựa như sương khói phiêu tán, du dương quyến rũ, trong sự yên lặng dễ chịu, tản ra – Làm cho ý thức cũng quấn quanh.

Quả nhiên, đúng là không giống nghe diễn tấu trong phòng thu âm, Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng cảm thán.

Không lâu sau, người bồi bàn trở lại, thấp giọng nói: “Nam Cung thiếu gia, tư liệu anh cần đã gửi tới điện thoại di động của anh.”

Nam Cung Kình Hiên gật đầy, sau khi người bồi bàn rời đi anh lấy điện thoại di động ra xem.

“Ở đây phải giữ im lặng, điện thoại di động nên để chế độ rung đi.” Ở trong khuỷu tay anh La Tình Uyển ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói, hơi nóng nhu hòa phả lên cằm anh, mặc dù biết anh làm việc luôn cẩn thận nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở một chút: “Để em giúp anh….. Đây là cái gì?”

Ánh mắt trong suốt của cô nhìn tư liệu trên điện thoại di động của anh.

‘Dụ Thiên Ảnh, năm tuổi, người Mỹ gốc Hoa, thân thuộc của nghệ sĩ dương cầm nổi danh Bùi Vũ Triết, địa chỉ : Los Angeles…..’

Đứa bé trai trong tấm hình linh động hoạt bát, đôi mắt đen bóng sáng ngời thông minh.

Trái tim của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên nhói đau một cái, anh khép điện thoại di động lại nắm chặt ở trong lòng bàn tay, tựa vào chỗ ngồi, tâm tư đột nhiên bấn loạn.

La Tình Uyển cũng nheo mắt nhìn anh, duỗi cánh tay qua ôm hông anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Bùi Vũ Triết có con sao?” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng hỏi.

La Tình uyển ngẩn ra, lắc đầu: “Không có, anh ấy chưa có con, anh cũng biết anh ấy mắc chứng uất ức nhiều năm, do đó sự nghiệp cũng trì hoãn mấy năm, mới làm việc lại gần hai năm nay, sao thế? Sao bỗng nhiên anh hỏi chuyện này?”

Nếu không có con, vậy thì Dụ Thiên Ảnh này có quan hệ gì với anh ta?

Nam Cung Kình Hiên ngồi im, nhưng bàn tay cầm điện thoại di động chặt đến sắp bể nát, xương ngón tay hơi trắng bệch, mu bàn tay cũng nổi gân xanh.

Đúng, anh phải thừa nhận, tên tuổi đứa nhỏ này khiến cho anh không thể ức chế mà nhớ tới người phụ nữ kia….. Người phụ nữ đã bị anh tổn thương đến thương tích đầy mình.

Anh nhớ rõ ánh mắt trong suốt mà quật cường của cô, nhớ giọng nói của cô….. Động tác của cô, một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của cô.

Năm năm trước, trong phòng giải phẫu lạnh lẽo, Dụ Thiên Tuyết cầm kìm phẫu thuật dí vào cổ của mình, nói với anh: “Anh đừng ép tôi, Nam Cung Kình Hiên, hôm nay anh dám đụng đến bé con của tôi! Tôi sẽ chết cho anh xem!”

Cô ấy đã chết rồi sao? Hay là bỏ đi? Mất tích?

Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên dần trở nên tái nhợt, nhớ đến ngày đó, trong đôi mắt thâm thúy chỉ còn lại nỗi đau mãnh liệt.

Anh còn nhớ rõ tiếng thét thảm thiết kia, anh cho là tất cả đều đã kết thúc, nhưng đến lúc Dạ Hi từ phòng giải phẫu ra ngoài, lại thấy hai mẹ con bình yên vô sự, đứa nhỏ nằm trong hộp giữ nhiệt, ngoại trừ sinh non ra, tất cả dấu hiệu đều rất bình thường.

Sắc mặt Nam Cung dạ Hi suy yếu, lại giễu cợt nhìn anh: “Em chính là cố ý lừa gạt anh, vậy thì thế nào? Không lừa anh thì làm sao anh có thể thay em dạy dỗ con đàn bà đê tiện đó! Anh trai, anh không được quên, là cô ta đẩy em đến chiếc xe, là cô ta muốn em chết, nếu như vận số của em không tốt, em và con của em đã sớm chết hết rồi!”

Ngay lập tức, Nam Cung Kình Hiên nổi gân xanh, lạnh giọng hỏi: “Chiếc xe kia là như thế nào? Nam Cung Dạ Hi, mày không sợ tao truy xét thì tốt nhất chính miệng nói cho tao biết!”

Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi trắng bệch, không chịu nói, Nam Cung Kình Hiên tức giận đến muốn đánh cô ta lại bị hộ vệ sau lưng ngăn cản, lạnh nhạt nói: “Thiếu gia, tiên sinh đã dặn dò không được để cho tiểu thư bị một chút tổn thương nào, chuyện vừa rồi là chúng tôi không làm tròn bổn phận, xin đừng làm khó chúng tôi, chiếc xe kia….. Là tiểu thư an bài, chẳng qua là tiểu thư cũng đã chịu khổ, thiếu gia cũng đừng trách cứ tiểu thư nữa.”

Nói cách khác, chiếc xe kia, vốn là chuẩn bị đụng chết Dụ Thiên Tuyết.

Nam Cung Kình Hiên nhớ rõ ràng một khắc kia, trong đầu anh có cảm giác ầm ầm như long trời lỡ đất, anh ngơ ngác suy tư hai giây, chạy như điên về phía phòng phẫu thuật phá vỡ cửa, lại chỉ thấy máy móc tràn đầy máu tươi, còn có y tá mang gang tay plastic đang xử lý bàn mổ.

“….. Cô ấy đâu? Đứa bé đâu?” Nam Cung Kình Hiên té đụng vào bàn mổ, đôi mắt đỏ hồng, nghiến răng hỏi.

Y tá bị bộ dáng của anh dọa sợ, khiếp đảm nói: “Vị tiểu thư kia đi rồi, vừa làm xong là cô ấy đi liền, còn đứa bé….. Cũng chưa phải là đứa bé, mới hơn một tháng căn bản là chưa thành hình, anh nhìn thử chỗ đó đi.”

Theo ngón tay của y tá, anh chỉ thấy plastic trong thùng, một ít máu tươi đỏ thắm cũng không phân biệt được hình dạng gì cả.

Đó là tự tay anh hủy diệt, chính sinh mạng con trai của anh.

Nam Cung Kình Hiên chợt mở mắt ra, trong đôi mắt thâm thúy đầy tơ máu li ti, một trận vỗ tay vang dội, một bản nhạc đã kết thúc.

“Hậu trường ở đâu?” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt tay, khàn giọng hỏi.

Anh nhất định phải đi tìm đứa bé kia, phải hỏi mẹ nó rốt cuộc là ai, trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy, anh nên biết điều này từ lâu!

La Tình Uyển ngẩn ra: “Anh muốn đi vào hậu trường bây giờ sao? Nhưng diễn tấu còn chưa kết thúc, anh đừng gấp gáp, có chuyện gì đợi lát nữa kết thúc em đi làm cùng với anh, có được hay không?”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn hội trường an tĩnh, cố nén ham muốn xông tới lên tiếng hỏi cho rõ, khó khăn gật đầu một cái.

Tâm tư La Tình Uyển cũng thấp thỏm, tựa sát vào người anh lần nữa.

Hội diễn tấu kết thúc trong bầu không khí quỷ dị, đi ngược chiều giữa dòng người, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi vẫn đi tới, La Tình Uyển nhếch nhác đi theo anh ở phía sau, kêu to: “Kình Hiên, anh đừng đi nhanh như thế, sau khi hội diễn tấu kết thúc còn có liên quan ở khách sạn, Bùi Vũ Triết có thể sẽ ở đó, anh đừng đi nhanh như vậy!”

Nam Cung Kình Hiên không để ý đến cô, chỉ đẩy nhân viên làm nhiệm vụ chặn cửa ra, hướng về phía hậu trường đi tới.

“Aiz, tiên sinh, anh là…..” Nhân viên làm việc trong hậu trường nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt.

“Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, chỉ muốn qua đây nhìn một chút, mọi người đừng phiền lòng!” La Tình Uyển thở hồng hộc đi theo kịp, duy trì dáng vẻ ưu nhã của tiểu thư khuê các, nhẹ giọng nói.

“Bùi Vũ Triết đâu?” Nam Cung Kình Hiên nhìn thoáng qua bộ trang phục trình diễn máng trên mắc áo, lạnh giọng hỏi.

“Vừa kết thúc thì Bùi tiên sinh đã đi, ngay cả phỏng vấn của truyền thông cũng không tiếp nhận, đúng rồi chị Tình Uyển, liên hoan anh ấy cũng không tới, nói cám ơn ý tốt của chị, nhưng anh ấy có người nhà đợi ở đằng sau…..”

“Người nhà nào? !” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng cắt đứt lời nói của người nhân viên.

“Kình Hiên!” La Tình Uyển nhẹ giọng kêu lên, tiến đến vòng lấy cánh tay của anh để anh đừng nóng nảy.

Người nhân viên sợ tới mức có phần rụt rè, không biết dạng đàn ông tuấn lãng như thiên thần thế này sao có thể có lạnh lùng có lực uy hiếp đến thế, cả người tản mát ra sự mị hoặc không bình thường, chị Tình Uyển nhìn đàn ông thật đúng là vô cùng tinh mắt.

“Bùi tiên sinh không có nói người nhà của anh ấy là ai, nhưng anh ấy đi ra ngoài từ cửa hông.”

Nam Cung Kình Hiên nghe xong, tách tay của La Tình Uyển đang vòng lấy cánh tay mình đẩy ra, nhìn cô chằm chằm nói: “Anh có việc phải xử lý, em ở trong này đừng đi đâu, anh tìm tài xế đưa em về, không cần chờ anh.”

Nói xong, bóng dáng cao ngất liền rời đi.

“Kình Hiên!” La Tình Uyển vội vàng đuổi theo anh: “Anh gặp phải chuyện gì, em có thể giúp anh không?”

“Em không giúp được anh!” Anh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đẩy cửa hông ra đuổi theo.

La Tình Uyển ở phía sau còn gọi mấy tiếng nữa nhưng không có bất kỳ câu đáp lời nào.

Ánh nắng ấm áp, phía sau khách sạn là một con đường lớn xe qua lại không dứt, Nam Cung Kình Hiên mặc tây trang màu đen dưới ánh mặt trời tản ra vẻ lạnh lùng, quần tây phẳng phiu vượt qua một dãy xe đang đỗ, mắt nheo lại nhìn xung quanh.

Không có.

Không có gì hết.

Nhưng đột nhiên, anh bị một hình ảnh ở đối diện phía bên kia đường hấp dẫn.

Bùi Vũ Triết mặc áo khoác ngoài màu trắng mở cửa xe, cười yếu ớt, ôm một đứa bé trai đội mũ lưỡi trai nâng lên cao khỏi đỉnh đầu, rồi hạ xuống vui đùa với cậu bé, tiếng cười từng trận từng trận, mà đứng ở bên cạnh anh là một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp động lòng người, áo khoác màu vàng nhạt làm thân hình mảnh khảnh yểu điệu của cô càng thêm nổi bật, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh, lông mi thật dài chớp chớp như cánh bướm, mái tóc xõa tán loạn trên bờ vai, cũng vẫn y như năm đó.

Dụ Thiên Tuyết.

Trong nháy mắt kia, Nam Cung Kình Hiên cho rằng mình đã nhìn lầm người.

Anh run rẩy muốn đi tới, lại bị một tiếng kèn trước mặt làm giật mình, mấy chiếc xe qua lại nhanh như gió lướt qua thân thể của anh, Nam Cung Kình Hiên bị bức phải lui về ven đường, ngước mắt lên nhìn, thấy Bùi Vũ Triết đặt cậu bé kia vào trong xe, lúc này mới ôm eo của Dụ Thiên Tuyết kéo qua, cúi đầu in một nụ hôn lên môi cô.

Cô không tránh, nhưng lúc anh hôn xong cô cau mày nói gì đó với anh, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy sự quật cường.

Bùi Vũ Triết thản nhiên cười, cho dù là cô trưng ra bộ dáng gì cũng đều đẹp.

Cái loại quật cường quen thuộc đó, cả đời của Nam Cung Kình Hiên không bao giờ quên được.

Dụ Thiên Tuyết….. Em trở về rồi sao?

Cũng không thèm quan tâm dòng xe qua lại như nước chảy nữa, Nam Cung Kình Hiên sải bước trực tiếp băng qua, mấy chiếc xe đang chạy như bay trên đường bị dọa sợ tới mức bấm kèn loạn xạ, bất thình lình có một chiếc xe thắng lại, nhưng có điều thắng không kịp nên lướt sát qua thân thể của anh, bởi vì Nam Cung Kình Hiên vịn lấy lan can phân tuyến đường phóng qua, cùng chiếc xe đó gần trong gang tấc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!