Từ ánh nắng ban ngày chói chang cho đến đêm tối chập chờn mê ly, thời gian rất dài, rồi lại rất ngắn.
Chiếc Lamborghini màu đen ngừng bên bờ biển suốt cả một ngày.
Dụ Thiên Tuyết vẫn cuộn mình ngủ say sưa ở trên ghế sau xe, mệt mỏi cực độ làm cho cô vẫn chưa tỉnh lại, trên trán rịn ra mồ hôi, cuộn tròn thành một cục ở trong ngực của Nam Cung Kình Hiên, lẩm bẩm nỉ non, tay thì che bụng.
Đáng lẽ Nam Cung Kình Hiên muốn kêu cô thức tỉnh, thế nhưng cô lại ngủ thẳng đến chiều tà cũng không tỉnh lại.
“…..” Đôi mắt thâm thúy có sự rối rắm cực độ, ôm cô trong ngực lấy tây trang che kín ngang người cô, vì váy của cô đã bị anh xé rách nên hai chân trần cùng nửa thân trên cũng bị bại lộ trong không khí
“Không được….. Không được!” Dụ Thiên Tuyết run rẩy tỉnh lại, khóc lóc níu lấy cổ áo của anh, đôi mắt trong suốt rưng rưng nước mắt.
Nam Cung Kình Hiên chấn động, ôm chặt cô, anh hơi hơi nhíu mày.
“Em nằm mơ thấy cái gì? Uhm?” Nam Cung Kình Hiên trầm giọng hỏi, nắm chặt bàn tay cô đang đặt trên bụng: “Tay cứ ôm bụng, tôi cạy mở cũng không ra.”
Dụ Thiên Tuyết thở dốc dữ dội, cuối cùng thanh tỉnh từ trong mơ, mắt chậm rãi nhìn Nam Cung Kình Hiên.
“Không có gì, không có gì…..” Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, rút tay ra khỏi tay của anh tiếp tục nhè nhẹ vỗ về bụng, thân thể đau mỏi giống như bị xe nghiền ép qua vậy, cô cố xoa dịu loại đau đớn và khó chịu đó, hi vọng vừa rồi không có thương hại tới bảo bảo: “Bụng của tôi hơi đau…..”
Nam Cung Kình Hiên cau mày, cảm thấy cô có hơi khác thường, chẳng qua là nhớ tới vừa rồi mình mất khống chế cùng với dùng sức, cũng có chút hối hận.
“Làm đau em đúng không?” Ngón tay thon dài nắm cằm của cô, Nam Cung Kình Hiên chống trán vào trán cô thoáng nở nụ cười tà tứ mà khổ sở: “Sao em không học ngoan ngoãn một chút? Luôn có bản lãnh để cho tôi phải thô bạo với em.”
Dụ Thiên Tuyết hung hăng tránh thoát bàn tay đang gò bó cằm của cô, trong mắt ngân ngấn lệ, theo dõi anh, nói: “Vậy anh phát tiết đủ chưa? Nam Cung thiếu gia, thời gian anh áp bức tôi còn rất ngắn, coi như anh có cưỡng bức tôi 3 ngày 3 đêm thì giao dịch của chúng ta vẫn sẽ kết thúc, tôi phải rời đi! Anh thô bạo đủ chưa? Ngoại trừ như thế anh còn có thể làm gì nữa!”
Nam Cung Kình Hiên mím môi, trong mắt là bão táp biến đổi kịch liệt.
“Ha….. Thô bạo?” Gương mặt tuấn tú nghẹn hồng, giận quá hóa cười, đôi mắt rét lạnh nhìn cô chằm chằm gầm nhẹ: “Dụ Thiên Tuyết, em cũng chỉ nhớ tôi thô bạo với em thôi sao?! Từ trước tới nay tôi chưa từng để ý qua người phụ nữ nào như vậy, dù thân phận tình nhân của em bị truyền thông lôi ra ánh sáng tôi đều chỉ nghĩ đến bảo vệ em, em lại chỉ nhớ rõ tôi đã thô bạo với em!!”
“Tôi chưa hề cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh! Nam Cung Kình Hiên, không cần đưa cái danh xưng này như một dạng ban ơn đặt lên trên người tôi, anh có thể thử trải qua cuộc sống phải ăn nhờ ở đậu mỗi ngày coi nó có tư vị gì! Hiện giờ đã xảy ra chuyện rồi đúng không? Anh bỏ qua cho tôi thì mọi chuyện đều ổn, tùy tiện quăng tôi ở đâu tôi cũng không có ý kiến, anh bỏ qua cho tôi đi!” Ban đầu Dụ Thiên Tuyết còn tức giận mắng chửi sau đó thì biến thành ép dạ cầu toàn, mắt rưng rưng lệ, cầu xin anh.
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên kìm nén đến đỏ bừng, suy nghĩ trong đầu đảo lộn, anh biết, loại chuyện này nếu đã bại lộ thì sau đó phải xử lý như thế nào, anh cũng biết, phương pháp giải quyết tốt nhất là gì!
Chẳng qua là, phải buông tay cô gái này, quá khó khăn!Khí lạnh trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên đã tới cực điểm, đột nhiên vén tây trang đắp trên người cô ra, để cho cái váy rách nát cùng nửa phần thân trần của cô lộ ra trong không khí, Dụ Thiên Tuyết cúi đầu hét lên một tiếng ôm chặt mình, Nam Cung Kình Hiên thuận tay kéo cô qua đối diện với mình, hôn lên thân thể cô!
“Rất tốt….. Dù sao tôi cũng đã nếm đủ hương vị của em, tôi buông tha em! Nhưng mà trước đó tôi muốn đóng dấu của tôi trên người em, đời này, em, tốt nhất phải nhớ cho kỹ em là phụ nữ của tôi, Nam Cung Kình Hiên!” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên như bừng bừng lửa cháy, đẩy bả vai đang co rút của Dụ Thiên Tuyết ra, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp lộ ra, cúi đầu ngoan độc cắn lên khuôn ngực ngọt ngào của cô!
“A…..!!” Một tiếng kêu gào bi thống vang lên trong xe.
Dụ Thiên Tuyết đau đến cả người phát run, tinh tường cảm thụ được hàm răng của anh xé rách da cô….. Thật là đau!
“Biến thái….. Nam Cung Kình Hiên, anh biến thái!! Buông tôi ra! A!” Dụ Thiên Tuyết liều mạng đánh người đàn ông nằm trên người mình, đau đến cả người cũng toát ra mồ hôi, nhưng càng giãy giụa càng đau, người đàn ông tuyệt vọng này muốn ở trên người cô cắn ra dấu răng, cô giãy giụa không xong, giữa biển cả bát ngát mênh mông, không có ai cứu cô, không có!
Mùi máu tươi đầy trong khoang miệng, Nam Cung Kình Hiên tàn nhẫn hung ác muốn phát tiết đau khổ cùng mâu thuẫn trong lòng.
Cô gái này, là người phụ nữ đầu tiên trong đời mà anh không bỏ xuống được.
Không biết trải qua bao lâu, Dụ Thiên Tuyết đã không còn hơi sức giãy giụa nữa, thanh âm kêu gào cũng khàn khàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đau đến đôi môi trắng bệch, cuối cùng, Nam Cung Kình Hiên cũng từ trên người cô chậm rãi ngồi dậy, ôm chặt cô vào trong ngực một lần nữa.
Dấu răng kia rất sâu, có máu đỏ thắm chảy ra, sức lực rất hung ác, coi như có chăm sóc tốt cũng sẽ để lại sẹo.
“…..” Trong lòng Nam Cung Kình Hiên có sự thỏa mãn biến thái ôm cô thật chặt, đau lòng hôn lên mi tâm của cô, dường như là đang từ biệt cùng gì đó mà bản thân luyến tiếc nhất: “Chính là như thế này….. Em là phụ nữ của tôi….. Dụ Thiên Tuyết, coi như về sau có đi xa cũng nhớ kỹ cho tôi là em bị tôi chiếm hữu, tôi là người đàn ông đầu tiên của em, nhớ kỹ chưa?!”
Cơ thể Dụ Thiên Tuyết đã suy yếu tới cực điểm, gom góp sức lực toàn thân gào thét: “Cút….. Anh là tên khốn, cút xa tôi một chút, tôi không muốn gặp lại anh!!”
Cô đẩy, hung hăng dùng sức, xương ngón tay cũng đã trắng bệch.
Người đàn ông này, phá hủy sự trong sạch của cô, hủy đi tôn nghiêm của cô, còn muốn tiếp tục hủy cả cuộc đời của cô nữa hay sao?!
Nam Cung Kình Hiên không để ý cô đang giãy giụa, ôm cô càng chặt hơn, cười gằn: “Em không cần lo lắng, từ nay về sau tôi sẽ thả em, coi như em có chết cũng không phải chuyện của tôi, em cũng đừng mong gặp lại tôi! Lưu lại vết tích để cho em nhớ rõ là em đã từng ở dưới người tôi trằn trọc thừa hoan, cả đời cũng đừng hòng quên!”
“Anh, tên khốn này…..” Dụ Thiên Tuyết khóc ra thành tiếng, mấy ngón tay xanh xao che miệng lại, thống khổ đến cả người phát run: “Khốn kiếp!!”
Trên người mang theo dấu vết sỉ nhục như vậy, cô phải làm như thế nào để bắt đầu cuộc sống mới? Trong bụng cô thai nghén đứa bé của anh, đời này khó có khả năng gặp lại người đàn ông cô yêu, đời này, cô đã không còn cái quyền được hạnh phúc!
Không có….. Tất cả đã không còn!
Nam Cung Kình Hiên đứng dậy dọn dẹp bản thân sạch sẽ, ngón tay thon dài cài từng cái nút áo sơ mi, cầm tây trang lên để trên người cô, toàn thân khôi phục lại bộ dáng kiêu căng lạnh lùng.
“Dụ Thiên Tuyết, bây giờ tôi sẽ thả em, như em mong muốn!”
Nam Cung Kình Hiên nắm cổ tay của cô lên, kéo cô xuống từ ghế sau xe, không để ý tới thời điểm hoan ái đã dùng sức thô bạo hành hạ cô như thế nào, lúc cô xuống xe chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngả nhào trên đất cũng không quan tâm, sắc mặt xanh mét, trong mắt là sự kiêu căng và kiên quyết.
“Bắt đầu từ hôm nay cách xa tôi càng xa càng tốt! Công tác ở Lịch Viễn khỏi cần làm nữa, sau cùng, tôi sẽ cho em một khoản tiền đủ nuôi sống em nửa đời sau!” Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe ‘Phanh!” một tiếng, lạnh lùng nói tiếp: “Giao dịch này tôi coi như đã đối đãi rất tốt với em, hiện tại, chúng ta mỗi người một ngã!”
Dụ Thiên Tuyết đứng không vững, lảo đảo một cái muốn đứng dậy, nhưng vẫn ngã nhào trên mặt đất.
Mái tóc của cô xốc xếch, bị gió thổi tung xinh đẹp mà thê lương, bờ vai trần trụi trơn bóng như ngọc, một dấu răng ở ngực còn đang rớm máu làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Tây trang được quăng qua che phủ nửa người dưới của cô.
Mong mỏi tự do đã lâu, cuối cùng cứ nhếch nhác thế này mà đến.
Dụ Thiên Tuyết muốn thử cười một chút, vừa hơi nhếch miệng thì một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Cô đứng dậy, thân thể mảnh khảnh yếu đuối trong gió thổi lất phất, mấy ngón tay xanh xao siết chặt tây trang của anh trên người, che phủ được đến mông, cái váy dài bị xé đến phần thắt lưng căn bản là không còn che đậy được gì, nhưng cô vẫn cố kéo tới kéo lui rồi nâng đôi mắt đầy lệ lên nhìn anh.
“Cám ơn…..” Dụ Thiên Tuyết hít sâu một hơi, sắc môi nhợt nhạt, hơi thở mong manh: “Cám ơn anh…..”
Cả người nhếch nhác, áo lót bị kéo tới giãn lỏng, quần lót dưới hạ thân bị xé rách, Dụ Thiên Tuyết run rẩy mặc tây trang bao chặt thân mình, giãy thoát bỏ rơi giày cao gót, đôi chân trần dẫm trên cát đi về nơi xa.
Dụ Thiên Tuyết, bắt đầu từ hôm nay, vô luận mày có bao nhiêu nhếch nhác, mày tự do.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống, chảy đầy trên gương mặt mỉm cười của cô.
Nam Cung Kình Hiên cứ như vậy mà đứng nhìn, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng tràn đầy tơ máu.
Cô gái, quay đầu lại.
Chỉ cần quay đầu lại một lần, chịu thua một lần thôi, tôi sẽ không để em đi! Tôi cho em cái quyền được ở lại bên cạnh tôi! !
Nhưng không, bóng dáng mỏng manh của Dụ Thiên Tuyết hướng về phía ánh chiều tà đi tới, càng lúc càng xa, ngay cả quay đầu lại một chút cũng không có.
Nam Cung Kình Hiên đã sớm nắm chặt nắm đấm, cố nén mới không đuổi theo ôm cô vào lòng nhẹ giọng an ủi, anh không muốn thả cô, cho tới bây giờ cũng không hề muốn!
Đứng giữa trời đất, tiếng sóng biển rì rào, Nam Cung Kình Hiên dường như đã trải qua một hồi tai nạn sinh tử tỉnh lại, trong đôi mắt thâm thúy đầy tơ máu, tầm mắt đã không còn bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, anh tự nói với mình bất quá đây chỉ là một giấc mơ, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, đến khi anh trở về, tất cả cũng vẫn sẽ giống như trước kia.
Anh vẫn là Nam Cung Kình Hiên như trước kia.
Hít thở mấy hơi thật sâu mới quay về trong xe, Nam Cung Kình Hiên khởi động xe mấy lần mới thành công, xe chạy một lúc thật lâu mới phát hiện là đã sai đường, gương mặt tuấn tú tái nhợt, hung hăng chuyển động vô lăng bâng quơ chạy trên đường.
….. Cô ấy không có mang giày, có thể đi tới nơi nào?
….. Y phục của cô ấy đều đã rách nát, trời tối bị người ta ức hiếp thì làm sao bây giờ?
….. Căn bản cô ấy không biết đường, chỗ này là mình ép buộc đưa tới đây, cô ấy không thể quay về! !
Chạy một mạch trên đường, rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên không nhịn được hung hăng đạp thắng xe, sợ run trong mấy phút mới bắt đầu tìm kiếm đồ đạt của cô trên xe, không thu hoạch được gì, thật sự là cô không có mang theo gì hết, một thân một mình, ngoại trừ bản thân thì không có gì cả.
Sắc trời dần tối, Nam Cung Kình Hiên lái xe về đường cũ, gia tăng tốc độ chạy về phương hướng Dụ Thiên Tuyết đã rời đi.
*****
Trong biệt thự nhà Nam Cung, La Tình Uyển dạo bước chầm chậm đi thẳng tới phòng sách của Nam Cung Kình Hiên.
Chỗ này, trước kia cô đã từng tới cho nên rất quen thuộc, mấy năm trôi qua bố cục vẫn như cũ, nơi này không hề thay đổi, La Tình Uyển nhìn đồng hồ trên vách tường, 11 giờ, Nam Cung Kình Hiên vẫn chưa về.
Cả một ngày, tin tức đều đã huyên náo đến sôi sùng sục, cô không lên mạng cũng không coi tivi nhưng có thể dự đoán chuyện sẽ như thế nào, trước tiên là anh bỏ lỡ thời cơ đích thân cùng vợ chưa cưới xuất hiện ở bên ngoài để bác bỏ tin đồn, lại chạy đi đuổi theo tình nhân, là sợ cô ấy gặp chuyện không may cho nên phải đi lấy lòng, có đúng không?
La Tình Uyển chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu, dưới ánh đèn gương mặt xinh đẹp sáng bóng rực rỡ.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
La Tình Uyển mở mắt ra, nhìn điện thoại chằm chằm, đã reo được một lúc nhưng cô vẫn không nhận, do dự chốc lát, tiếng điện thoại vẫn liên tục vang nên vẫn là bắt máy.
“Alo? Cuối cùng cậu cũng chịu nhận điện thoại rồi sao?” Lạc Phàm Vũ thở mạnh một hơi, giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Chết tiệt, mình gọi vào điện thoại di động cho cậu mười mấy lần lỗ tai cậu bị điếc hay sao mà không bắt máy! Dụ Thiên Tuyết đâu? Cậu không làm gì cô ấy đó chứ? Nam Cung Kình Hiên, mình cảnh cáo cậu mau trả lời mình, cậu không có làm gì cô ấy! !”
Bên kia lạnh lùng yên lặng, Lạc Phàm Vũ càng thêm phiền não, nhớ tới Nam Cung Kình Hiên trời sinh có khuynh hướng bạo lực thì hơi sợ, tính tình Dụ Thiên Tuyết quật cường như thế, khẳng định là bất kể người đàn ông này có nhu tình như thế nào có xoa dịu như thế nào cũng vẫn là muốn rời khỏi cậu ấy, Nam Cung Kình Hiên nhất định sẽ không tha cho cô ấy!
“Chết tiệt….. Mình giấu diếm không được rồi…..” Trong lòng Lạc Phàm Vũ bấn loạn, xung động gầm vào điện thoại: “Kình Hiên, tạm thời cậu đừng làm loạn có nghe hay không! Mình nói cho cậu biết, Dụ Thiên Tuyết không phải là nhức đầu đi bệnh viện khám, cô ấy mang thai! Chính là con của cậu, tạm thời cậu đừng có lớn tiếng thô bạo với cô ấy, cũng đừng đụng vào cô ấy!”
Một tiếng sét xuyên qua sóng điện từ nổ vang trong đầu của La Tình Uyển, đôi mắt xinh đẹp thoáng run rẩy, trong nháy mắt nghe được câu nói kia, cô từ từ yên tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!