Chiếc Lamborghini điên cuồng chạy trên đường, tâm tư của Nam Cung Kình Hiên rối tinh rối mù, trong đôi mắt thâm thúy như cháy lên ngọn lửa, trong đầu tràn đầy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết.
Cô gái yếu đuối này, trong thời kỳ nhạy cảm như vầy không đứng dưới sự che chở của anh mà còn đi chỗ nào? Còn muốn làm cái gì nữa?!
“Dụ Thiên Tuyết…..” Nam Cung Kình Hiên đang lái xe thế nhưng lại cúi đầu gọi cái tên này, giọng nói ám ách phát ra từ lồng ngực: “Đừng náo loạn với tôi nữa…..”
Trong giọng nói trầm thấp kia có nồng đậm thương tiếc và bảo vệ, thậm chí còn mang theo một chút cầu xin.
Một đường lái xe thẳng đến hẻm nhỏ lúc trước Dụ Thiên Tuyết mướn nhà, Nam Cung Kình Hiên lấy từ trên người ra chìa khóa mở cửa đi vào, không khí bên trong hơi nồng mùi người làm cho amh nhíu mày dừng lại một chút, sau đó cất bước tiếp tục đi vào, bên trong đầy bụi bậm, bố trí vẫn như ngày đó lúc anh đưa cô đi, cũng không có dấu hiệu đã từng di chuyển qua.
“…..” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng mân chặt đôi môi, sải bước hướng về phía mấy gian phòng đi tới, tìm kiếm qua một lần vẫn không thu hoạch được gì, từ trong phòng bếp đi ra ngoài anh hít sâu một hơi, tay nắm chặt thành quả đấm nặng nề nện ở trên sofa.
“Em muốn cho tôi gấp chết có đúng không…..” Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói, trong đôi mắt có tia máu đỏ tươi, cúi đầu không biết phải làm sao.
Điện thoại di động trong túi lại reo, Nam Cung Kình Hiên đè nén tâm tình một hồi lâu mới lấy ra nhìn, là điện thoại của nhà Nam Cung, hàng mày anh tuấn chau lại, không muốn nghe Nam Cung Ngạo nói gì thêm nữa.
Chờ điện thoại hết reo anh liền gọi ngay cho Lạc Phàm Vũ, Nam Cung Kình Hiên mang theo tâm tình vô cùng lo lắng chưa bao giờ có đi ra cửa phòng.
“Mình không tìm được người, trước tiên giao cho cậu, cách nào có thể mau chóng tìm được cô ấy thì cứ sử dụng, mình không có nhiều thời gian để tiêu hao!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.
“Việc này không cần cậu nói, mình đang tìm.” Lạc Phàm Vũ cau mày: “Hiện tại cậu có chuyện gì sao? La Tình Uyển bên kia?”
“Mình qua đó nhìn một chút, sẽ lập tức trở lại!” Nam Cung Kình Hiên ngồi vào trong xe, trầm thấp trả lời.
“Tùy ý cậu, mình tiếp tục tìm.” Tâm tình của Lạc Phàm Vũ phức tạp, lạnh lùng nhếch miệng cười giễu rồi cúp điện thoại.
Chuyện này cũng thật quỷ dị, Lạc Phàm Vũ nói ra tên La Tình Uyển nhưng cũng không có bao nhiêu cảm giác, theo lý thuyết thì loại chuyện tình nhân bị đưa ra ánh sáng như thế này, thân là vợ chưa cưới của Nam Cung Kình Hiên có lẽ La Tình Uyển đáng thương hơn một chút, nhưng mà…..
Lạc Phàm Vũ nặng nề rút ra điếu thuốc, tiếp tục gầm nhẹ kêu đám thủ hạ sống chết đi ra ngoài tìm, vận dụng tất cả quan hệ phải tìm được Dụ Thiên Tuyết, người là bị mất trên tay anh, nếu như không có câu trả lời thỏa đáng thì tên khốn Nam Cung Kình Hiên kia sẽ thật sự giết người.
Dụ Thiên Tuyết, chỉ làm tình nhân mà cô cũng có thể khiến cho người ta đau lòng đến như vậy….. Lạc Phàm Vũ trầm thấp cười cười, tâm tình có chút phức tạp khó nén.
*****
Mà giờ phút này, Dụ Thiên Tuyết đang chậm rãi đi ra hành lang bệnh viện, vội vàng tránh ra nhường lối cho băng ca và y tá cùng bác sĩ đang đi tới thúc giục, ánh mắt hơi mờ mịt, sắc mặt tái nhợt đi ra phía bên ngoài.
Giữa những ngón tay nhợt nhạt có một tờ xét nghiệm bị nắm chặt lại như được buông ra, cả cô người cũng run nhè nhẹ.
Rạng sáng, cô đột nhiên tỉnh lại thì bắt đầu cảm thấy khó chịu, người không thăng bằng, rõ ràng tối qua không có ăn cái gì lại buồn nôn từng cơn, bất đắc dĩ chạy tới phòng vệ sinh nôn hồi lâu, dạ dày như bị một bàn tay to hung hăng nhào nặn, nước chua dâng lên làm cô khó chịu đến sắp hít thở không thông.
Có lẽ là trực giác của phụ nữ, lúc đi ra từ phòng vệ sinh cô tái mặt chợt nhớ là đã bao lâu rồi cô không có cái kia?
Dụ Thiên Tuyết run rẩy kịch liệt, gian nan tìm kiếm hồi lâu tờ lịch mà cô đã tiện tay đánh dấu trên đó, vừa nhìn đến thì đó là 2 tuần lễ trước ngày đưa Tiểu Nhu đi nước ngoài, sau đó thì chưa tới…..
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhớ lại mấy đêm Nam Cung Kình Hiên điên cuồng, trong lòng run rẩy một trận.
Hẳn là sẽ không đúng lúc như vậy, phải không?
Có ai tới nói cho cô biết, thật sự sẽ không đúng lúc như vậy, phải hay không?!
Bụng rất khó chịu, hơi đau, nhưng lại không phải kỳ kinh nguyệt, lại nhớ tới loại đau đớn ở thời điểm tế nhị đó, Dụ Thiên Tuyết cuộn mình trên ghế sofa hơn 10’ cũng không chịu được nữa, cô bị ý tưởng trong đầu làm sợ tới mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh….. Sẽ mang thai sao? Hơn 10 ngày không có cái đó, đơn giản như thế có thể chứng minh cô đã mang thai sao?
Dụ Thiên Tuyết cũng đứng ngồi không yên, thời điểm trời tờ mờ sáng thì đi ra khỏi khu Bích Vân.
Mặc một bộ váy trắng, cô cũng không có mang theo gì cả, trực tiếp đón taxi đi thẳng tới bệnh viện, mà những chuyện xảy ra lúc tảng sáng kia….. Cả báo thương mại lẫn báo giải trí đều giật tít đưa tin, sự lặng lẽ trước cơn bão nhưng cô lại không hề biết gì, những nguy hiểm đang giương nanh múa vuốt kia còn chưa nhào tới tấn công cô.
“Trong tử cung đã đậu thai, 45 ngày.” Lời nói rõ ràng của bác sĩ vẫn còn vang vọng bên tai cùng với câu hỏi lạnh bạc lại lạnh nhạt: “Cô tới một mình? Có chồng hay bạn trai không? Có muốn giữ hay không? Nếu giữ, tôi ghi toa thuốc an thai, tình trạng cơ thể cô rất kém phải điều dưỡng thật tốt, trước kia đã từng sảy thai hay là như thế nào, tử cung quá yếu!”
Dụ Thiên Tuyết suy yếu nhìn như tờ giấy trắng, ngồi yên lặng trên ghế, ánh sáng lấp lánh lóe lên kịch liệt trong mắt.
Đó, quả thực là một đạo sấm sét nổ tung trong đầu cô!
Cô có thai, cô lại có thể mang thai, hơn nữa còn là con của người đàn ông mà cô hận nhất!
Bác sĩ nhìn khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của cô, biểu tình lạnh nhạt, ngón tay chỉ ra phía ngoài phòng bệnh: “Đương nhiên, nếu không muốn thì đi ra cửa quẹo phải, qua bên đó tiếp tục lấy số xếp hàng, coi lấy thuốc uống để bỏ hay là phẫu thuật, nơi này chúng tôi mỗi ngày làm rất nhiều, cũng rất thuận tiện.”
Rất thuận tiện.
Mỗi ngày, có rất nhiều sinh mạng vừa mới hình thành đều bị bóp chết ở trong bệnh viện như thế, có phải mày cũng muốn?
Dụ Thiên Tuyết mờ mịt ngẩng đầu nhìn bác sĩ, cố gắng phân biệt lời nói của cô ấy….. Đột nhiên hiểu được lời nói đó, trong nháy mắt giống như bị điện giật, cô đứng lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tay chạm vào bụng, cầm tờ xét nghiệm lên đi nhanh ra khỏi phòng khám như trốn chạy!
Mang thai, nạo thai, cô còn quá trẻ tuổi, mà sinh mệnh này tới quá đột ngột, cô không tiếp nhận nổi!
Vừa ra khỏi phòng khám nước mắt liền rơi xuống, Dụ Thiên Tuyết biết là do mình quá sơ sót, luôn luôn làm cho tâm tình của Nam Cung Kình Hiên không tốt, cô vẫn luôn quật cường không chịu thua như vậy, nhưng là một người phụ nữ, chỗ yếu đuối nhất vẫn bị chính cô chạm đến, cô lại có thể mang thai?!
Nên làm gì bây giờ?
Dụ Thiên Tuyết đi ra cổng chính bệnh viện, hôm nay bầu trời là một xám trắng, cô chỉ mặc một cái váy dài không có mặc áo khoác, bị lạnh đến run lẩy bẩy, nhìn sắc trời lạnh như vậy, cô đột nhiên nghĩ nếu như Nam Cung Kình Hiên biết tin này, anh sẽ như thế nào?
Dụ Thiên Tuyết run rẩy dữ dội….. Anh ta có thể bởi vì sợ phiền toái mà buộc mình phá thai hay không?!
Sẽ vậy sao? Anh sẽ làm như vậy sao?!
Dụ Thiên Tuyết càng nghĩ càng sợ, nhìn về phương hướng khu Bích Vân, trong đôi mắt lộ sự đề phòng sợ hãi, cô lui về phía sau hai bước rồi quay người đi ngược lại, trên người có rất ít tiền mà điện thoại di động cũng không mang theo, nhưng cô không e ngại điều đó, có phải như vậy là chạy trốn được rồi hay không? Cũng không cần đối mặt với anh nữa?!
“Két…..!!” Một tiếng thắng xe bén nhọn vang lên bên tai cô.
Dụ Thiên Tuyết loạng choang dừng lại, trái tim trong lồng ngực thình thịch đập loạn! Cô ngừng một chút nhẹ giọng nói một câu “Thật xin lỗi” rồi vội vàng vượt qua chiếc xe đi về phía trước, trong mắt lộ rõ sự trốn tránh khiến cho trái tim người ta đột ngột đập nhanh.
Lạc Phàm Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng kia, quay xe ngược lại chạy một đoạn rồi đột nhiên dừng lại, hạ cửa kính xe xuống kêu to: “Thiên Tuyết!”
Dụ Thiên Tuyết thục lùi lại một bước, thiếu chút nữa là bị xe đụng vào, cô sợ hãi cau mày, ngước mắt lên thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trên gương mặt tuấn lãng là ánh mắt sáng quắc, Lạc Phàm Vũ lạnh nhạt nói: “Thì ra là cô đến đây, Kình Hiên tìm cô rất sốt ruột.”
Thật vất vả Dụ Thiên Tuyết mới nhớ được người đàn ông trước mắt này là ai, vừa nghe đến hai chữ “Kình Hiên” này, thân thể cô liền run lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng từ trên người anh lập tức rời đi.
Lạc phàm vũ nhíu hàng mày anh tuấn, vội vã xuống xe đuổi theo cô, 2 – 3 bước đã ngăn trước mặt cô: “Này! Trước tiên cô đừng đi, hiện giờ rất nguy hiểm tốt nhất cô đừng đi đâu hết….. Dụ Thiên Tuyết, tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe hay không?!”
Bộ dạng vội vội vàng vàng xin lỗi mà sợ sệt của cô khiến Lạc Phàm Vũ quýnh lên, một tay nắm giữ vai cô, cau mày nói.
Rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết cũng bị buộc dừng lại, theo bản năng lui về phía sau một bước né tránh tay của anh, mang theo sự đề phòng ngước mắt nhìn anh: “Anh có chuyện gì sao?”
Lạc Phàm Vũ nhíu mày hòa hoãn lại, kiên nhẫn nói: “Xin chào, tôi là Lạc Phàm Vũ, hẳn là cô còn nhớ tôi.”
“Lạc tiên sinh.” Dụ Thiên Tuyết yếu ớt gật đầu một cái, cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
“Cô hãy nghe tôi nói, chuyện có chút phức tạp, tóm lại chuyện tình của cô và Kình Hiên đã không giấu diếm được nữa, ý của tôi không phải là không giấu được nhà họ La bên kia, mà là tất cả truyền thông hiện giờ cũng đang truy tìm chọc ngoáy chuyện này….. Cô đang suy nghĩ gì vậy? Có hiểu tôi đang nói cái gì không?” Lạc Phàm Vũ phát hiện tâm tư của cô không tập trung, không biết khuôn mặt yếu đuối kia muốn trốn tránh điều gì, lại có chút sợ sệt điềm đạm đáng yêu, Lạc Phàm Vũ động lòng, bỗng nhiên muốn trấn an cô: “Không sao chứ?”
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, cánh môi đỏ tươi bị cắn đến trắng bệch, cô lắc đầu vừa muốn lui về phía sau thì bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một câu nói: “Cô đến bệnh viện xét nghiệm rồi hả?”
Trong lòng cả kinh, trái tim của Dụ Thiên Tuyết đập cuồng loạn, hít vào một hơi cô lui về phía sau hai bước: “Lạc tiên sinh, tôi chỉ biết anh mà thôi, không có giao tình sâu đậm với anh, anh có thể đừng chặn đường tôi được không? Chuyện anh nói tôi không hiểu mà tôi cũng không có cách nào, ví bằng tôi không giải quyết được thì anh cũng không cần tìm tôi, tôi…..”
Đầu óc cô rất loạn, cái gì nhà họ La, cái gì truyền thông, hết thảy cô đều không biết, hiện tại cô chỉ biết là cô muốn rời khỏi nơi này, cô nhất định phải rời đi!
Lạc Phàm Vũ cũng rất kinh ngạc, không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy.
Rốt cuộc, hiện tại có thể lý giải vì sao duy chỉ mình cô là Nam Cung Kình Hiên không bỏ xuống được, một người dựa vào đàn ông sinh tồn như thế, một cô gái có cá tính, về mặt tình cảm không hề cầu xin sự thương hại hay thương yêu của đàn ông, xác thực, có thể vững vàng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cậu ấy.
Nhẹ nhàng thở phào, Lạc Phàm Vũ chậm rãi đi tới gần cô: “Thiên Tuyết, tôi nói lại lần nữa, bây giờ cô đi nơi nào cũng đều không an toàn, thật sự là tôi không có quyền như thế nào đối với cô, chẳng qua là cô từ chỗ của tôi đi ra ngoài nên tôi phải bảo đảm sự an toàn của cô, bây giờ tôi dẫn cô đi gặp Nam Cung, có chuyện gì thì cô nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ bảo vệ cô, thế nào?”
Dụ Thiên Tuyết chầm chậm lắc đầu, có chút mê loạn, thanh âm hơi thống khổ: “Tôi không đi….. Chúng tôi sẽ nhanh chóng kết thúc, anh không biết đúng không? Chỉ còn 3 ngày chúng tôi sẽ kết thúc, cứ như vậy đi, anh đừng ép tôi có được hay không?”
Lạc Phàm Vũ cau mày: “Cái gì 3 ngày?”
“Tôi không biết…..” Dụ Thiên Tuyết bất đắc dĩ lui về phía sau, hướng về phía đường cũ đi tới, ánh mắt nhìn anh đề phòng: “Cầu xin anh đừng đi theo, tôi không muốn đi gặp anh ta, tùy anh ta nghĩ như thế nào tôi không muốn gặp anh ta!”
Cô nói xong liền bước đi, bóng dáng mảnh khảnh như muốn chạy trốn, trong lòng Lạc Phàm vũ căng thẳng, không hiểu đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cô không để cho cô đi: “Cô đợi chút đã, rốt cuộc là làm sao mà cô lại không phối hợp, không thể nói rõ với tôi sao?! Cô…..”
Gương mặt tuấn tú của Lạc Phàm Vũ đột nhiên tràn đầy khiếp sợ, đơn giản là trong lúc vô tình ánh mắt của anh thấy được tờ xét nghiệm mỏng trên tay cô.
Anh hẳn là không có nhìn lầm.
Chữ viết của bác sĩ rất cẩu thả nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ ‘Tử cung đậu thai’, mấy chữ kia giống như tín hiệu cảnh báo đỏ bất thình lình đụng vào trái tim anh, Lạc Phàm Vũ gian nan hít thở, nhíu mày nói: “Cô mang thai?”
Dụ Thiên Tuyết chấn động, cố gắng tránh sự trói buộc của anh, đôi mắt trong veo rưng rưng nước mắt, cau mày giọng run run kêu lên: “Người này, sao anh lại như vậy? Tôi với anh có liên quan sao, tại sao muốn xen vào chuyện của tôi! Tôi không có thai….. Không phải là anh muốn nói cho anh ta biết tôi mang thai chứ, tôi không có!”
Cơ thể cô run rẩy dữ dội, e ngại lui về phía sau, xoay người lại muốn đi.
Lạc Phàm Vũ thoát khỏi sự chấn kinh trong lòng, tiến lên kéo cô: “Cô cảm thấy bây giờ tôi có thể để cho cô đi sao? Đáng chết….. Cái cô gái này, chuyện gì xảy ra! Ngay cả chuyện như vầy mà cũng không nói với cậu ấy, cô muốn làm cái gì!”
Giờ phút này, Lạc Phàm Vũ đúng là tức giận, mặc dù không phải là phụ nữ của anh, nhưng không hiểu sao anh lại giận đến gương mặt tuấn tú cũng đỏ bừng, chỉ muốn bắt cô gái này về nói cho rõ ràng, mặc dù biết cô đã từng chịu nhiều uất ức, nhưng là…..
Đứa bé, cô có bé con, đã có bé con thì chính là chuyện của 2 người không phải sao?
Bây giờ Nam Cung còn chưa biết tin này, nếu như cậu ấy biết, vậy thì…..
“Anh đừng nói cho anh ta biết, Lạc Phàm Vũ, tôi cầu xin anh đừng nói cho anh ta biết!” Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết đầy nước mắt, run rẩy cầu xin anh, sự quật cường cùng kiên quyết làm cho lòng phải người rung động.
Trong lòng Lạc Phàm Vũ vô cùng rối rắm, hai mắt nóng lên mà phức tạp, nghiêng mặt sang bên hít một hơi thật sâu, có chút tự giễu cười cười, lắc đầu nhìn cô: “Xin lỗi, điểm này tôi không làm được.”
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.
Điện thoại di động trong túi vang động, tâm tình của Lạc Phàm Vũ phức tạp cực độ, một tay bắt lấy Dụ Thiên Tuyết một tay nhận điện thoại: “Alo? ….. Đúng, ừ, mình đã gặp được cô ấy, Nam Cung Kình Hiên, mình muốn nói rõ trước với cậu, có chuyện gì thì trước hết cậu phải bình tĩnh cho mình, có nghe hay không? Ở bệnh viện Lam Hà, cậu tự tới đi, đúng, không sai, còn nữa….. Cậu….. Zhít! !”
Đột nhiên Lạc Phàm Vũ hít sâu một hơi, đau đến rút tay về, lúc này mới thấy là do Dụ Thiên Tuyết đang hung hăng cắn vào cổ tay đang giữ lấy tay cô, nhất thời anh không đề phòng thế nên đã buông lỏng tay, cô liền tránh thoát hướng về phía sau chạy đi!
“Đáng chết….. Cái cô gái này….. Alo? !” Lạc Phàm Vũ rống vào di động, nhưng trừ âm thanh tút tút thì không còn âm thanh nào khác.
Anh cúp điện thoại, nhấc chân đuổi theo phương hướng Dụ Thiên Tuyết đang chạy.
“Đến cùng thì cô đang sợ cái gì? Không chạy sẽ chết sao? !” Lạc Phàm Vũ cũng gấp đến độ giậm chân giận dữ, sau khi bắt được Dụ Thiên Tuyết mới chợt hiểu lời nói của mình có ý gì, đôi mắt anh từ từ rung động, đột nhiên hiểu ra Dụ Thiên Tuyết đang trốn tránh điều gì, anh cũng thanh tỉnh ngay lập tức, quan hệ của Dụ Thiên Tuyết và Nam Cung không phải là bạn bè trai gái lại càng không phải quan hệ nam nữ bình thường, bọn họ không có kết quả!
Có La Tình Uyển ở đây, lại còn có hôn ước, hiện tại đứa bé trong bụng Dụ Thiên Tuyết được coi là gì? !
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, trên mặt có một dòng nước mắt chảy xuống, cô thử vùng vẫy mạnh vài cái cũng không có cách nào thoát khỏi trói buộc của Lạc Phàm Vũ, có lẽ đây chính là sự chêch lệch sức lực giữa nam và nữ, cũng như cô vĩnh viễn cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Nam Cung Kình Hiên.
Rốt cuộc cô bỏ qua giãy giụa, đôi mắt đầy lệ, vẻ mặt tái nhợt tuyệt vọng, hơi thở mong manh nói: “Anh buông tôi ra đi….. Tôi không chạy, chạy không thoát.”
Trong lòng Lạc Phàm Vũ phức tạp, muốn nói gì đó lại nghẹn lời không nói được, không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay một chút.
“Dụ Thiên Tuyết, tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, nhưng là…..” Cuối cùng Lạc Phàm Vũ mở miệng chầm chậm nói, trong đôi mắt là sự rối rắm: “Cô biết đó, khả năng cô lưu lại đứa bé này là không lớn…..”
“Cho nên?” Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết quật cường nhìn anh: “Đáng đời tôi, do anh ta nhất thời kích động mà mang thai đứa bé, đáng đời tôi ở thời điểm không thích đáng phá hoại tình cảm giữa anh ta và vợ chưa cưới, đáng đời tôi vì không để cho hôn nhân của bọn họ xuất hiện chướng ngại mà xóa sạch bé con của chính mình, những điều này là đúng đắn, chính là đáng đời tôi! Đúng không? !”
Gương mặt tuấn tú của Lạc Phàm Vũ nghẹn hồng, áp lực như biết một bí mật động trời, anh do dự, trong lúc cấp tốc suy nghĩ liền đưa ra một quyết định quan trọng.
“”Hiện tại, thừa dịp cậu ấy còn chưa tới đây, Dụ Thiên Tuyết, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc thì cô nghĩ như thế nào?” Lạc Phàm Vũ nhanh chóng nói rõ suy nghĩ, nghiêm túc nói từng chữ một: “Tôi là nói đứa bé, đối với đứa bé của cậu ấy, cô nghĩ như thế nào?”
Dụ Thiên Tuyết không ngờ người đàn ông này sẽ hỏi như vậy, có chút mờ mịt cúi đầu suy tư, không sai, cô thống hận Nam Cung Kình Hiên, muốn cô thai nghén đứa bé của anh quả thật so với để cho cô chết càng khó chịu hơn! Nhưng mà…..
Bé con chính là vô tội, sinh mạng vừa mới hình thành này là vô tội, cô không cần thiết vì một lần sai lầm mà bóp chết tính mạng bé con của mình, nó tồn tại trong cơ thể cô, hiện diện ở trong tử cung ấm áp của cô, bắt đầu trở thành một phần trong huyết mạch của cô…..
Nước mắt trong suốt từ từ dâng trào, nặng nề rơi xuống một giọt, Dụ Thiên Tuyết dốc sức đè nén, nhưng vẫn là không nhịn được.
Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn khuôn mặt cô thật lâu, đau đớn trong lòng anh bắt đầu tăng lên.
“Dụ Thiên Tuyết, cô hãy nghe tôi nói.” Lạc Phàm Vũ nhẹ nhàng hít một hơi, vừa trì hoãn vừa nói, mặc dù tiếp xúc cùng với cô không nhiều lắm, thậm chí có trường hợp gặp mặt thì cũng không nói đến hai câu, nhưng không hiểu tại sao Lạc Phàm Vũ lại muốn giúp cô: “Hiện giờ, nhà họ La bởi vì chuyện của cô và Kình Hiên mà rất tức giận, nếu như vì quan hệ mà hai nhà không chơi cứng thì nhất định cô phải là vật hi sinh, nhưng cô nên biết cảm giác của Kình Hiên đối với cô, ít nhất, cậu ấy sẽ không để cho cô bại lộ trước mặt nhiều người mặc cho người chém giết, đây là điều duy nhất tôi có thể đảm bảo, nhưng hiện giờ cô có đứa bé, chuyện lại càng phức tạp.”
“Tôi nghĩ tôi có thể hiểu ý tứ của cô, cô muốn giữ đứa bé, nhưng không phải là vì Kình Hiên, trước hết đừng khóc nữa, ngẩng đầu lên nói cho tôi biết, có phải là ý này hay không?” Lạc Phàm Vũ cảm thấy mình chưa từng dịu dàng như vậy, cúi đầu, nhẹ giọng khuyên lơn cô gái này.
Dụ Thiên Tuyết rưng rưng ngước mắt, gật đầu một cái, một câu cũng đều không nói ra được.
“Tốt lắm, cô nghe tôi nói.” Đôi mắt của Lạc Phàm Vũ lấp lánh ánh sáng, cảm thấy đây là quyết định hoang đường nhất từ trước tới nay: “Bây giờ hãy xé tờ xét nghiệm rồi ném thật xa, đừng để cho ai thấy, Kình Hiên sẽ tới ngay lập tức, hãy nói là cô thấy không thoải mái nên đến bệnh viện khám, bị nhức đầu bị cảm cúm hay cái gì khác cũng được, chuyện đứa bé đừng lộ ra chữ nào, chính cô cũng không muốn cậu ấy biết đúng không?”
Dụ Thiên Tuyết chậm rãi trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Lạc Phàm Vũ cười cười, có chút khổ sở: “Cô đừng nhìn tôi như thế, tôi và Kình Hiên lớn lên cùng với nhau, đây là lần đầu tiên tôi gạt cậu ấy một chuyện lớn như thế này, cô còn nhìn nữa tôi có thể sẽ hối hận.”
Dụ Thiên Tuyết kịp phản ứng, lau sạch sẽ nước mắt, xé nát tờ xét nghiệm rồi vứt xuống thùng rác bên cạnh.
“Anh cam đoan với tôi sẽ không nói cho anh ta biết?” Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết lộ ra sự đề phòng, cô nhìn chằm chằm vào Lạc Phàm Vũ.
Lạc Phàm Vũ tiếp tục cười khổ, đút hai tay vào túi quần, lạnh nhạt nói: “Tôi có thể hiểu được suy nghĩ hiện giờ của cô, phụ nữ luôn là động vật cảm tính, hiện tại cô không muốn bỏ đứa bé là chuyện rất bình thường, nhưng cô phải biết một điều, quan hệ giữa cô và Kình Hiên sớm muộn gì cũng phải kết thúc, đến lúc đó cô chỉ có một mình lại còn phải dẫn theo đứa bé! Tôi không cảm thấy cô có dũng khí lớn đến vậy!”
Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt có vẻ hơi mờ mịt, đúng vậy, thật sự cô không rõ bản thân có bao nhiêu dũng khí, nhưng điều duy nhất cô có thể xác định là không thể cho Nam Cung Kình Hiên biết chuyện bé con, lại càng không thể cho nhà Nam Cung cùng những người ngoài cuộc đó tới lực chọn sống chết cho bé con của cô!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!