Dụ Thiên Tuyết cảm thụ được nhiệt độ bàn tay anh trên mái tóc ướt nhẹp, thần sắc hơi uể oải, ánh mắt thoáng hoang vu, nghiêng mặt sang bên không để ý tới lời tạm biệt của anh.
Nam Cung Kình Hiên mím chặt đôi môi khiêu gợi, hờn giận và áy náy đồng thời đan xen trong lòng.
Cúi người, bàn tay chỉ đơn giản bóp mặt cô quay lại hôn mạnh một cái, Nam Cung Kình Hiên mới thật sự đứng dậy rời đi.
Tiếng đóng cửa ‘Phanh’, Dụ Thiên Tuyết vẫn nhìn chằm chằm phương hướng đó, cảm nhận được sau khi anh rời đi thì cả căn phòng cũng trống rỗng, hàng mi ươn ướt hạ xuống, xiêu vẹo tựa vào trên ghế sofa ôm chặt chính mình.
Đây mới thực sự là cuộc sống mà một nhân tình nên có không phải hay sao? Bị giam ở một căn phòng bí mật mà xa hoa chờ đợi đàn ông tới cưng chiều, anh đến hoặc đi đều tượng trưng cho sự sỉ nhục, không có quyền thương tâm không có quyền tranh thủ, nghĩ tới đây Dụ Thiên Tuyết tự giễu mà cười cười bản thân thật sự là đã quen bị áp bách, thế mà lại còn hi vọng xa vời là anh có thể lưu lại, không đến nổi để cho mình cô đơn ở trong một căn phòng lớn như vậy, thế nhưng trên cái thế giới này, ngoại trừ người thân cận nhất thì có ai còn để ý tới mày có cô đơn hay không?
Cắn môi, hung hăng cắn, cắn thật đau để bản thân không còn u mê.
Dụ Thiên Tuyết, hãy cố mà nhớ kỹ, là ai làm cho mày trở thành như hôm nay, mày đã nói, một ngày nào đó sẽ mang tất cả khuất nhục đều trả lại, để cho người một nhà kia nhìn thật kỹ.
Trong phòng hơi lạnh, khóe mắt Dụ Thiên Tuyết hơi ướt át, mệt mỏi nhắm mắt lại, quấn kín khăn tắm mơ màng ngủ mất.
*****
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, La Tình Uyển liếc nhìn tạp chí trên kệ sách trong phòng khách, cô cũng đã muốn buồn ngủ.
Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi xuất hiện ở cửa, mặt mày sáng sủa, tây trang và áo sơ mi màu trắng và đen để cho hơi thở lạnh lùng của anh tăng thêm mấy phần mị hoặc, nhất là khi anh kiêu căng khẽ ngẩng đầu cùng với ánh mắt lạnh nhạt hờ hững khi nhìn cô, trái tim cô không khỏi căng thẳng, ngẫm lại thì có lẽ rất nhiều năm về trước, chính là một ánh mắt nhàn nhạt của anh đã khiến cô động lòng.
Hơn nữa, còn động lòng đến lợi hại như thế.
Trong lòng La Tình Uyển tự cười mình, để tạp chí xuống nhẹ giọng hỏi: “Anh đã về?”
“Dạ Hi bọn họ ngủ rồi?” Nam Cung Kình Hiên đi tới, cau mày liếc mắt nhìn về hướng phòng của Nam Cung Dạ Hi một cái.
“Dạ, hôm nay theo em ấy đi dạo phố mệt muốn chết, trở về thì em ấy ở cùng với Trình Dĩ Sênh, khi bác trai ở nước ngoài thì có thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ nên không rảnh nói chuyện cùng em, đoán chừng cũng không coi em như người ngoài mới để một mình em ở chỗ này.” La Tình Uyển nhẹ giọng nói, chắp tay sau lưng, trong sự dịu dàng có mấy phần dí dỏm tươi cười nhìn anh: “Anh thì sao? Anh đẹp trai, có muốn đưa em một quãng đường hay không?”
Nam Cung Kình Hiên thoáng hoảng hốt, dường như quay ngược lại thời điểm ban đầu bọn họ ở cùng nhau.
Khi đó anh vẫn kiêu căng không chịu trói buộc, tính tình đó khiến Nam Cung Ngạo mò mẫm lăn lộn trong thường trường mấy chục năm cũng không có biện pháp thuần phục, mà cô, người phụ nữ có tính tình dịu dàng lại không ngại phiền toái luôn theo sát anh nói chuyện, anh tự đại kiêu căng không coi ai ra gì thế nhưng cô cũng có thể bao dung.
“Chuyện của anh chính anh sẽ tự xử lý, đừng lo lắng.” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày để bản thân tránh thoát khỏi bầu không khí này, nắm chặt chìa khóa nói: “Khuya lắm rồi anh đưa em về trước, đi thôi.”
La Tình Uyển không nói gì nữa, gật đầu một cái đi theo anh ra ngoài.
Chẳng qua người đàn ông này không biết, hơi thở hoan ái mị hoặc trên người anh tản ra nặng như vậy, bất cứ người nào đi bên cạnh anh cũng có thể ngửi được.
Vẻ mặt cô ung dung, hơi mệt một chút nên không muốn so đo những thứ này.
Khoảng cách nhà họ La chỉ hơn nửa giờ chạy xe, trong xe bật nhạc êm dịu, La Tình uyển ngẩn ra: “An- Dreabo-Celi hát, trước kia em rất thích, ở đây anh cũng có?”
Nam Cung Kình Hiên còn chưa thoát khỏi bóng dáng mỹ lệ khiếp người của Dụ Thiên Tuyết, đôi mắt lấp lánh như đá hắc diệu sáng bóng, buồn buồn “Ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
La Tình Uyển nhẹ nhàng cười, bắt đầu nói về tin đồn thú vị lúc ban đầu họ ở nước ngoài du học, thanh âm không lớn không nhỏ vừa vặn có thể nghe được, dần dần Nam Cung Kình Hiên cũng lắng nghe, đến chỗ tức cười cũng không nhịn được mà ngoắc ngoắc khóe miệng.
Rồi đột nhiên anh cảm thấy bao la mê mang, người phụ nữ này là vợ chưa cưới của anh, về sau sẽ sống cùng anh cả đời, là người phụ nữ đứng ở bên cạnh anh, cô sẽ vì anh mà sinh con dưỡng cái, làm mẹ của con anh trở thành một thành viên trong gia đình anh.
Hàng mày tuấn dật nhíu lại….. Chết tiệt, những thứ này không phải đã sớm xác định rồi hay sao? Hiện tại lại lấy ra nghĩ để làm cái quái gì!
Nam Cung Kình Hiên cố gắng xua đi gương mặt thanh thấu quật cường của Dụ Thiên Tuyết, còn có câu nói kiên định như sắt kia “Tôi muốn mau chóng rời khỏi anh”, tức giận không dứt, đích thực đàn ông cũng đâu ngu đến mức cả đời này chỉ có một người phụ nữ, nhưng ngoại trừ nhân vật gọi là vợ này ra thì những phụ nữ khác ở bên ngoài đều là thoảng qua như mây khói, chơi đùa chán rồi thả cho chạy, vì thế cô gái Dụ Thiên Tuyết kia mới có thể chắc chắn là một ngày nào đó sẽ rời khỏi anh, có đúng không?
Cô gái đáng chết!
Nam Cung Kình Hiên vỗ thật mạnh tay lái một cái, gương mặt tuấn tú chợt trở nên xanh mét, hung ác dữ tợn ngoặt qua khúc cua làm tâm tình hoàn toàn bộc lộ, La Tình Uyển giật mình nhìn ra tâm tình của anh không tốt.
“Kình Hiên, bên Paris bên còn có chuyện cần em trở qua đó xử lý một chút.” La Tình Uyển nhìn chằm chằm phía trước, nhẹ giọng nói ra một câu.
“Vậy thì cứ trở lại mà xử lý, không cần làm trễ nãi chuyện của em.” Hàng mày của Nam Cung Kình Hiên thả lỏng một chút, La Tình Uyển không có ở đây, có lẽ Dụ Thiên Tuyết cũng sẽ không để ý lung tung nữa, đàn bà, bao giờ cũng có một chút nhỏ mọn như thế!
Hiện tại, cô cảm thấy chỉ vì vợ chưa cưới đã trở về mà anh có thể thả cô ra, hừ, nằm mơ!
La Tình Uyển không nói lời nào, ý nghĩ trong lòng cô đã được nghiệm chứng.
“Dạ, 2 ngày nữa em sẽ đi qua đó một chuyến để bàn giao mọi chuyện rõ ràng, trước kia em rất thích sàn diễn T, nhưng bây giờ phong cách thiết kế đã gần đến đỉnh cao rồi, thời điểm này rút lui là đẹp nhất, chỉ có điều…..” La Tình Uyển nhẹ giọng, nghiêng mặt sang bên nhìn anh: “Đây chính là anh dạy em, con người không nên nhìn hoa héo rũ mà bi thương, nhổ hết rồi trồng lại từ đầu hoặc là trực tiếp để nó trở phân bón, nhìn thì tàn nhẫn nhưng là lưu lại phần đẹp nhất, phải hay không?”
Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mày: “Anh có dạy em cái này?”
“Anh còn có mặt mũi mà nói, từ trước tới nay trí nhớ của anh đều không không tốt, nếu không phải là em nhắc nhở thì anh đã lầm lỡ bao nhiêu chuyện cũng không biết.” La Tình Uyển trừng đôi mắt đẹp nhìn anh, tức giận nói.
Nam Cung Kình Hiên không gì nói nữa, vẻ mặt anh lạnh lùng, khi đó đã lâu lắm rồi, bỗng nhiên anh cũng không còn thói quen đánh tình mắng yêu với người phụ nữ này nữa, trước kia lại cảm thấy tính tình này của cô không tệ cũng không làm cho người ta ghét, hiện giờ thế nào…..
Anh thật đúng là quá đê tiện rồi, lại có thể thích cấu véo tới cấu véo đi cùng với cô gái Dụ Thiên Tuyết đanh đá đó.
Xe đột nhiên ngừng lại, Nam Cung Kình Hiên hờ hững nói: “Đến, tôi tiễn em đi xuống.”
Trong lòng La tình Uyển khẽ thở dài một tiếng, biết rõ tối nay vẫn không thể nào kéo tâm tư của anh về, chẳng qua cô hiểu được loại chuyện như vầy phải từ từ không thể gấp gáp, đây không phải là đánh trận hay giằng co cái gì,mà là từ xa lạ không thân dần dần đi tới thân thiết mà thôi, cô vẫn luôn tin tưởng là cô có thể, trước kia có thể, hiện tại cũng giống vậy.
*****
Ngày hôm sau, dưới tòa nhà Lịch Viễn rộng lớn, Nam Cung Kình Hiên không nhìn thấy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết.
Chỗ ngồi trống rỗng, vẫn còn giữ nguyên hiện trạng tối qua lúc cô rời đi.
“Đáng chết…..” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt nắm đấm, sắc mặt tái xanh, xoay người cầm điện thoại di động gọi cho cô, gọi mấy lần đều không thông, lần đầu tiên anh nghe âm thanh ‘Tút tút tút’ đó chói tai đến vậy!
“Dụ Thiên Tuyết, không nghe điện thoại em nhất định chết với tôi…..” Nam Cung Kình Hiên hít sâu một hơi gọi cuộc điện thoại cuối cùng, kết quả giống như dự liệu, thông nhưng không có ai nhận, cô gái này, rốt cuộc là đang làm gì?
Cầm chìa khóa trên bàn lên, anh quyết định đi qua khu Bích Vân nhìn một chút.
“Tổng giám đốc, vị La tiểu thư này muốn tìm anh, vừa rồi anh chưa đến nên tôi để cho cô ấy vào ngồi đợi, anh có muốn gặp cô ấy không?” Cô tiếp tân đi tới nhẹ giọng nói.
Nam Cung Kình Hiên sải bước đi tới, đôi mắt thâm thúy thoáng qua một tia nguy hiểm nhìn về phía người đang đợi, lúc này mới phát hiện ra là La Tình Uyển.
“Thế nào? Em tới Lịch Viễn làm gì?” Giọng anh có chút bực mình cũng có chút không hài lòng.
Nam Cung Kình Hiên không thích phụ nữ và sự nghiệp nhập làm một, điểm này La Tình Uyển vô cùng rõ ràng.
Toàn thân mặc y phục công sở tinh xảo màu xám tro, La Tình Uyển cao nhã đứng dậy, biểu tình cô đơn nhưng vẫn giải thích: “Tối hôm qua bác trai nói ở Lịch Viễn có một ít việc thuộc bộ phận thiết kế bác đặc biệt không hài lòng, vì vậy hôm nay em qua đây coi tình hình cụ thể ra sao, nếu như anh có việc thì cứ đi trước, em tìm nhân viên liên quan là xong việc ngay thôi.”
Trong ánh mắt trong suốt có sự mất mác và thông cảm, ai nấy cũng đều nhìn thấy được.
Trong lòng Nam Cung Kình Hiên áy náy một hồi, ánh mắt mềm xuống đi tới vỗ vỗ vai cô: “Xin lỗi, là anh không có hỏi rõ ràng, em đừng để ý.”
Cô tiếp tân kinh ngạc nhìn cái tay kia, trong lòng đủ mọi loại hâm mộ ghen ghét.
Nam Cung Kình Hiên xoay người nhẹ nhàng kéo La Tình Uyển qua bên cạnh mình, anh dặn dò: “Đây là vợ chưa cưới của tôi, con gái của chú La, cô đưa cô ấy đi gặp người của phòng thiết kế, nói bọn họ có việc gì thì báo cáo tình hình cho tôi, tôi có việc đi trước, nghe rõ không?”
“Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt La tiểu thư.”
La Tình Uyển khẽ rủ hàng mi dài xuống không nhìn anh, chỉ là bước theo cô tiếp tân rời đi.
Quỷ thần xui khiến, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên nhìn cô đi rất xa, lúc này tâm tư mới quay về cất bước đi tới phía cửa thang máy.
Chờ anh hùng hùng hổ hổ chạy tới khu Bích Vân thì cánh cửa đóng chặt kia làm cho anh căm tức cả buổi.
Hỏi qua bảo vệ gác cổng mới biết hôm nay cô căn bản không có ra ngoài, lòng của Nam Cung Kình Hiên cũng hơi buông lỏng một chút nhưng gương mặt tuấn tú vẫn xanh mét như cũ, cô gái này, muốn hù chết người ta hay sao? !
Dùng chìa khóa mở cửa, Nam Cung Kình Hiên đi vào thì cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo bên trong.
Mà cảnh tượng bên trong thế nhưng cũng y hệt như ngày hôm qua, thân thể mỏng manh của Dụ Thiên Tuyết xiêu vẹo ngã trên sofa, chỉ quấn một cái khăn tắm đang ngủ say sưa.
Nam Cung Kình Hiên nổi trận lôi đình, hung hăng ném chìa khóa vào trên tường, đi tới giơ một cánh tay kéo cô dậy: “Dụ Thiên Tuyết, lá gan của cô lớn rồi phải không? Đừng tưởng rằng làm phụ nữ của tôi thì có nhiều đặc quyền như vậy, cùng tôi ngủ một buổi tối hay bao nhiêu lần đi nữa cũng đều không được lên mặt, cô đừng quá đề cao bản thân! Đứng lên cho tôi!”
Anh ghét nhất chính là phụ nữ ỷ sủng mà kiêu, huống chi cô không là gì hết, chẳng qua, chỉ đúng là một loại tình nhân đê tiện mà thôi!
Dụ Thiên Tuyết đau nên ngâm lên một tiếng rồi bỗng nhiên giật mình thức tỉnh, đôi mắt mệt mỏi lóe ra sự khiếp sợ mà hoảng hốt, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, chầm chậm nhìn Nam Cung Kình Hiên cố gắng phân biệt bóng dáng của anh, tiếng nói khàn khàn: “Không phải anh đã đi rồi sao? Thế nào mà đột nhiên quay lại?”
“Cô bớt giả bộ cho tôi!” Nam Cung Kình Hiên bóp chặt cổ cô, trong đôi mắt bùng cháy giận dữ, anh lạnh lùng giễu cợt nói: “Dụ Thiên Tuyết, cũng bởi vì tối hôm qua tôi lấy lòng cô một tý cô liền mơ hồ không rõ bản thân mấy cân mấy lượng có đúng không! Tình nhân mà thôi, chẳng qua, chỉ là loại phụ nữ tôi tiện tay vui đùa một chút, cô còn tưởng là thật thế nên muốn đến công ty thì đến không muốn đến thì ở nhà nghỉ ngơi hay sao? ! Có tin là tôi có thể để cho cô nghỉ ngơi cả đời cái gì cũng đều không làm được hay không!”
Từng câu nói sắc bén như dao nhọn đột nhiên đâm vào trái tim nhỏ bé yếu ớt của cô, ngoan độc, băng lãnh, khoét sâu đến huyết nhục mơ hồ.
Dụ Thiên Tuyết run rẩy toàn thân, ý thức không rõ ràng, nhưng cô vẫn có thể nhớ được người đàn ông này tối hôm qua đã ôm mình khàn giọng nói “Nếu như tôi không khi dễ em, em có động lòng với tôi hay không”, chỉ vừa mới mấy giờ mà thôi, một lần nữa, anh lại vô tình hung hăng giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô, cổ tay bị nắm rất chặt đau đến tưởng chừng như sắp đứt lìa.
“…..” Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết ửng hồng không bình thường, đôi môi thì tái nhợt, giọng run run: “Anh buông tay ra trước được không? Tôi rất đau….. Cầu xin anh buông ra…..”
“A….. Người như cô đáng đời bị đối đãi thế này! Từ lúc mới bắt đầu tôi không nên đồng tình với cô thương hại cô, Dụ Thiên Tuyết, hôm nay tôi sẽ để cho cô rõ trọng lượng của cô!” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên nghẹn hồng, tức giận nắm cổ tay cô xách cả người cô lên, kéo cái khăn tắm duy nhất trên người cô xuống, trong lúc cô cúi đầu thét chói tai thì cả thân thể trắng noãn đã bị bạo lộ ra.
“Cô qua đây cho tôi!” Nam Cung Kình Hiên túm lấy thân thể mềm yếu trơn bóng mịn màng của cô, ôm cô đi tới trước cửa sổ sát đất, ‘Xoạt’ toàn bộ rèm cửa bị kéo ra, níu tóc của cô để cho cả người cô dính sát vào cửa sổ thủy tinh, ở trên tầng lầu mười mấy cùng với trời cao bao la trần truồng lõa thể đối mặt thử thách với toàn bộ thế giới: “Thanh tỉnh chưa? Thấy rõ rồi chưa? ! Thân phận của cô chỉ đúng là loại gái điếm ti tiện, thời điểm tôi muốn cô thì cô phải tách hai chân ra chờ tôi muốn, lúc tôi không nhớ tới cô coi như cô có cởi ra hết đứng ở trên đường thì cũng đừng nghĩ có tên đàn ông nào đụng chạm vào cô! Dụ Thiên Tuyết, cô chính là ti tiện như vậy!”
Thủy tinh lạnh như băng kích thích da thịt, Dụ Thiên Tuyết không chịu được khuất nhục lớn đến như vậy, thét lên muốn che giấu thân thể trần truồng của mình nhưng Nam Cung Kình Hiên ấn cô đến sít sao để cho cô bại lộ toàn bộ dưới bầu trời, lời nói giận dữ, chửi rủa sỉ nhục, nước mắt của cô điên cuồng rơi xuống.
“Không được….. Không nên như vậy! Tôi không phải gái điếm, tôi không phải tôi không phải! ! !” Cô khàn giọng gào thét, muốn tránh thoát tư thế khuất nhục cùng với tôn nghiêm bị xé nát.
“Tốt nhất cô nên hiểu rõ thân phận và địa vị của mình, đừng tưởng làm phụ nữ của tôi là có thể muốn làm gì thì làm, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, cô cho rằng tôi có thể bao dung mọi thứ? !” Nam Cung Kình Hiên bóp chặt cằm của cô, giọng nói lạnh như băng.
Dụ Thiên Tuyết liều mạng giãy giụa gào thét nhưng trước mắt bỗng tối sầm, ngất đi.
“Cô…..” Nam Cung Kình Hiên trợn to hai mắt, không biết cô thế nào lại đột nhiên bất tỉnh, sắc mặt thì trắng bệch như giấy chỉ có thân thể là nóng hầm hập, lông mi ướt nhẹp nước mắt suy yếu nhắm chặt.
“Dụ Thiên Tuyết, cô làm sao vậy? Cô gái này, chết tiệt cô đừng giả chết với tôi, đứng lên!” Nam Cung Kình Hiên ôm cô giận đến mức gầm lên.
Nhưng người trong ngực vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, lúc này Nam Cung Kình Hiên mới khẩn trương, vội vàng ôm chặt cô hơn cảm thụ được nhiệt độ của cô, đưa tay thử chạm vào trán cô thì mới phát hiện ra là nóng đến kinh người.
“Cô…..” Toàn bộ suy nghĩ của Nam Cung Kình Hiên đều hỗn loạn, đáng chết, cô lên cơn sốt sao? Làm sao có thể nóng như thế này! Rốt cuộc thì tối qua xảy ra chuyện gì, cô chỉ bọc một cái khăn tắm mà ngủ trên ghế sofa cả đêm? !
Giống như một đòn cảnh tỉnh! Nam Cung Kình Hiên hoàn toàn thanh tỉnh, trong đôi mắt như đá hắc diệu là sự kinh ngạc vô cùng….. Cô không phải cố ý không đi làm, cô lên cơn sốt, cả người nóng hầm hập đến giờ cũng chưa tỉnh lại!
Đáng chết…..
Nhớ tới hành động điên cuồng vừa rồi, sự áy náy làm trái tim anh gần như tê liệt, Nam Cung Kình Hiên sốt ruột cuống cuồng kéo rèm cửa sổ lại, cầm lấy khăn tắm bao bộc thân thể trần truồng của cô, ôm cô đi vào phòng ngủ.
“Dụ Thiên Tuyết, em…..” Nam Cung Kình Hiên lật mềm lên bọc cô lại thật chặt, ôm cô vào trong ngực, ánh mắt biến ảo vô cùng phức tạp!
Đôi môi người trong ngực tái nhợt, yếu ớt tỉnh lại.
“Em phát sốt sao không nói cho tôi biết? Tôi cho là…..” Cho rằng cô ỷ sủng mà kiêu, chính là loại phụ nữ ham muốn hư vinh tự cho là đúng! Nam Cung Kình Hiên nhíu chặt hàng mày tuấn tú cứng họng đến nói không ra lời.
Trong mơ hồ Dụ Thiên Tuyết cảm giác mình được bao bọc trong chăn mền, cô chầm chậm co rút cuộn mình lại.
“Cút….. Anh cút xa tôi một chút…..” Môi cô run rẩy tái nhợt và khô nứt, từng giọt từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, cánh tay suy yếu vô lực nhưng vẫn dùng hơi sức lớn nhất đẩy người đàn ông trước mặt ra.
“…..” Cánh tay của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi buộc chặt, gương mặt tuấn tú nghẹn hồng, tâm tình phức tạp, một chữ cũng đều không nói ra được!
“Anh không nghe sao, cút cho tôi! ! !” Dụ Thiên Tuyết đã dùng hết hơi sức thống thanh gào thét, nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, run rẩy như chiếc lá khô trong gió: “Tôi ti tiện, ti tiện tới cực điểm mới có thể bị loại người cầm thú như anh tùy ý chà đạp! Anh đừng đụng vào tôi, đừng để cho tôi thấy mặt anh, bằng không tôi thật sự sẽ chết cho anh coi ! ! !”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!