"Nghiệt chướng! Lão đây chỉ cần cầm chân mày, chờ Byron xử lý xong mọi chuyện thì để xem mày làm thế nào!" Hàn Vô Ảnh quát một tiếng rồi hóa thành bóng đen lao về phía Hàn Kiêu.
Trong nháy mắt, hai người họ đã quấn lấy nhau mà ra chiêu.
"Giết chúng nó cho tao!" Byron thấy Hàn Kiêu đã bị giữ chân lại liền lập tức hạ lệnh.
Những tay súng bắn tỉa núp trong bóng tối đã lập tức hướng những họng súng đen ngòm về phía Lục Đình Kiêu với Vân Thâm.
"Mày cho rằng đây là cái ổ chó của mày chắc?" Nụ cười trên mặt Vân Thâm trở nên lạnh lẽo.
Lục Đình Kiêu vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc như thường lệ, ánh mắt có chút âm trầm nhìn về một nơi nào đó.
Trong nháy mắt, lập tức có mấy trăm người tràn vào trong khu nghỉ dưỡng đứng về phe Rothschild.
Byron không hề sợ hãi mà còn tự tin nói: "Tao đã bố trí những tay súng bắn tỉa ở khắp mọi nơi rồi, muốn giết sạch chúng mày cũng chẳng tốn mất mấy giây."
Đám Đường Lãng cũng đã sớm âm thầm tìm kiếm những vị trí ẩn thân của mấy tên súng bắn tỉa kia. Chỉ là, tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp của nhà Rothschild đâu có dễ dàng bị tìm ra như vậy. Mấy tay súng đó chẳng khác nào những quả bom hẹn giờ...
"Ha ha, bây giờ chúng mày có hối hận cũng vô ích." Nụ cười của Byron tắt hẳn: "Ra tay!"
Vừa dứt lời, một tiếng thở dài vang lên từ cách đó không xa.
"Con đã trưởng thành, cánh cũng đã cứng rồi nhỉ." Một ông lão tóc trắng phau đi về phía mọi người.
Thấy ông lão kia xuất hiện thì toàn bộ người của gia tộc Rothschild đều sửng sốt, bao gồm cả Byron.
Nhưng mà, người kinh hãi nhất vẫn là Ninh Tịch, cô nhìn ông lão kia mà bật thốt lên: "Ông Giles?"
"Tiểu Tịch, đã lâu không gặp." Gương mặt của Giles vẫn ôn hòa từ ái.
"Cha... cha, sao cha lại tới đây..." Byron biến sắc.
Cha???
Ninh Tịch ngây người tại chỗ.
Giles lại là... cha của Byron...
Như vậy chẳng phải...
Giles chính là ông vua của thế giới ngầm châu Âu đó sao?
Ninh Tịch bị suy luận này làm cho ngây ngẩn cả người, cái cảm giác này y như bạn đột ngột biết được thầy sãi quét sân trong chùa hóa ra lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.
"Byron, con làm cha quá thất vọng." Giles lắc đầu một cái, cảm giác nguy hiểm xung quanh ông đột nhiên dâng cao khiến Byron khẽ rét run lên.
Vân Thâm với Lục Đình Kiêu nhìn nhau một cái, bọn họ cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông trùm châu Âu. Dường như ý định thâu tóm châu Á cũng không phải là ý muốn của ông ta.
"Cha, cha nghe con nói đã, con làm như thế..." Trên trán Byron rỉ một tầng mồ hôi lạnh, gã ta muốn giải thích.
Nhưng mà còn chưa nói được một nửa đã bị Giles vẫy tay cắt đứt.
"Những tay súng bắn tỉa, đi hết ra đây." Giles lạnh lùng nói.
Bầu không khí trở nên cực kì yên tĩnh, một âm thanh cũng không có.
Một hồi lâu sau mới loáng thoáng có bóng người đi ra.
Thế mà... chỉ có ba người!
Giles nhíu chặt lông mày, những người này chắc chắn không dám trái lệnh ông, còn những người khác thì sao?
Giles nghĩ nghĩ một chút liền hiểu rõ, ông lập tức nhìn về phía Lục Đình Kiêu và Vân Thâm rồi thở dài nói: "Hậu sinh khả úy*."
*Hậu sinh khả úy: dùng để khen những người lớp sau giỏi giang, xuất sắt hơn với lớp người đi trước.
Những bố trí tỉ mỉ của con trai mình đã sớm bị người ta đoán được, vả lại còn bị phá hơn nửa.
Byron nhìn ba tay súng còn dư lại, sau đó lại nhìn về phía cha mình, lòng gã lúc này đã hoàn toàn rối loạn.
Chết tiệt! Cha một lòng dấn thân vào điện ảnh nên đã sớm không hỏi đến những chuyện trong gia tộc, vậy thì tại sao lại biết những chuyện này chứ?
"Cha, nếu thâu tóm được châu Á thì gia tộc Rothschild của chúng ta... sẽ cường thịnh hơn..." Byron không càm lòng nói.
"Đây chính là lí do để mày cãi lại tao sao?" Giles quát lạnh: "Đến cuối cùng là gia tộc Rothschild mạnh hơn hay là Byron mày mạnh hơn!"