Mà, Đường Lãng thì càng nói càng tức: "Hừm! Hừm! Muội nói xem, tại sao Đại sư huynh gãy ba cái, Tiêu Tiêu gãy hai cái, muội thì không gãy cái nào mà huynh... lại gãy nhiều đến thế chứ! Con nhỏ đó xếp hạng gì để tính số xương gãy vậy? Bình thường huynh đối xử với nó cũng tốt lắm cơ mà? Nhóc con kia cũng thiên vị quá đi!"
Đường Lãng tỏ vẻ tủi thân vì "trái tim thiếu nữ" bị tổn thương.
Ninh Tịch hạn hán lời nhìn Đường Lãng một cái, cái tên này nắm bắt vấn đề siêu thật là siêu.
"Tiểu Bảo sao rồi?" Ninh Tịch sốt sắng hỏi.
"Yên tâm, tạm thời ổn định rồi! Ông nội cũng tới rồi, đang ở chỗ Tiểu Bảo!" Đường Lãng trả lời.
"Đại thần tới rồi à? Muội phải qua đó!" Ninh Tịch vội vàng bò dậy.
...
Trong phòng bệnh Tiểu Bảo.
Lúc Ninh Tịch với Đường Lãng chạy qua, Hàn Kiêu đang làm kiểm tra cho Tiểu Bảo.
Thấy vẻ mặt Hàn Kiêu cực kì nghiêm túc thì Ninh Tịch cũng không tiện mở miệng quấy rầy.
Hàn Kiêu xem mạch cho Tiểu Bảo xong lại kiểm tra khắp nơi trên cơ thể thằng bé một lần, sau đó giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ gì đó như là khinh thường: "Là trò của hậu nhân Tần Hoàng hay chơi, chắc là mấy người đã đắc tội với đời sau của Tần Hoàng rồi! Nhưng mà bọn họ đúng là càng ngày càng bỉ ổi, ngay cả một đứa bé cũng ra tay được."
"Đại thần, anh biết Tiểu Bảo trúng độc gì sao?" Ninh Tịch nghe thế liền hỏi luôn.
"Độc này có nguồn gốc từ một gia tộc chuyên tu luyện võ thuật truyền thống, là một loại độc trong bí truyền* của Tần gia." Hàn Kiêu trả lời.
*Bí truyền: truyền thụ một cách bí mật, không công khai.
"Đại thần có cách giải không?"
Hàn Kiêu lắc đầu: "Không có, tôi đã nói tôi chỉ biết chữa ngoại thương, những cái khác thì chịu! Huống hồ, độc của đứa nhỏ này đã bị hạ từ lúc mới sinh, đến giờ đã ngấm sâu vào tận xương tủy rồi! Hơn nữa, độc trong người nó với loại độc mà tôi biết cũng không hoàn toàn giống nhau mà là loại đã được cải tiến! Cứ cho là tôi có tìm được đúng thuốc giải thì cũng vô ích, chỉ có người hạ độc mới có thể giải."
"Sao lại có thể như vậy chứ..." Ninh Tịch lại lâm vào tuyệt vọng.
Hàn Kiêu có chút nghi ngờ: "Kỳ lạ, tôi vừa mới xem thì theo tình huống bình thường, độc trong người thằng nhóc này đáng lẽ phải phát tác từ hai năm trước rồi mới đúng... tại sao lại kéo dài đến tận giờ?"
"Cái... cái này tôi cũng không biết..." Ninh Tịch mơ hồ,
Lục Đình Kiêu đứng cạnh chìa ra một cái túi thơm nho nhỏ cho Hàn Kiêu: "Là vì cái này sao?"
Ninh Tịch vừa thấy cái túi thơm đó thì lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đó là cái túi thơm mà hai năm trước Annie đã đưa cho Tiểu Bảo?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừ."
Hàn Kiêu cầm lấy cái túi thơm kia rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, ngay sau đó thì híp mắt lại: "Đúng là nhờ cái này, nó với thuốc Tiểu Bảo vừa uống cũng giống nhau! Nhưng mà do để quá lâu nên hết tác dụng rồi."
Nguyên nhân độc của Tiểu Bảo phát tác chậm hai năm đã biết, nhưng Ninh Tịch lại có thêm nghi vấn mới: "Tại sao Annie lại cố tình lưu lại túi thơm này để hóa giải độc tính của Tiểu Bảo..."
"Có lẽ là do thời cơ chưa tới?" Đường Lãng suy đoán.
Ninh Tịch im lặng nhớ lại những chuyện từ sau khi gặp lại Annie lần đầu ở Đế Đô.
Mới đầu, khi Annie biết quan hệ của cô với Lục Đình Kiêu thì vô cùng bài xích anh, thậm chí còn liên tục nhắc nhở cô chuyện mẹ ghẻ không dễ làm, còn khuyên cô không nên ở cùng một chỗ với Lục Đình Kiêu. Sau đó thì cô bé thực sự thích Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo, lại thấy Tiểu Bảo đáng yêu như vậy nên mới thay đổi thái độ, thậm chí còn tặng túi thơm cho Tiểu Bảo.