Cuối cùng, anh chàng vẫn dùng dằng bước vào phòng bệnh. Ninh Tịch và mọi người đều căng thẳng đứng một bên chờ đợi kết quả của Vân Thâm.
Vân Thâm hỏi tình hình của Tiểu Bảo dăm ba câu, lại lật quần áo của Tiểu Bảo lên nhìn nhìn, sau đó híp mắt nói: "Thằng nhóc này không phải bị bệnh bình thường đâu, mà là trúng độc đấy."
"Anh nói gì cơ?" Vẻ mặt Ninh Tịch và Đường Lãng lập tức biến sắc, Đường Dạ cũng có chút kinh ngạc.
Chỉ có mình Lục Đình Kiêu, ánh mắt anh vẫn sâu lắng một cách lại thường, dường như anh đã sớm đoán được kết quả này…
"Là độc gì? Tại sao anh lại biết vậy? Tiểu Bảo đang yên đang lành làm sao có thể trúng độc được?" Ninh Tịch hỏi một cách dồn dập.
Vân Thâm chỉnh chỉnh lại áo của Tiểu Bảo rồi nói: "Nó trúng độc thế nào tôi không rõ, trúng độc gì tôi cũng không biết nhưng có thể chắc chắn một điều là đây chính là trúng độc."
Đối với câu trả lời của Vân Thâm, Ninh Tịch tí nữa thì tức chết, có trả lời cũng như không.
Vân Thâm dường như đang chìm đắm trong hồi ức nào đó, anh ta chậm rãi nói: "Tôi đã từng gặp một người trúng độc như thế này, phản ứng ban đầu chính là sốt cao lặp đi lặp lại. Điều thú vị là, hôm đầu tiên sốt, hôm thứ hai hết, hôm thứ ba lại sốt, ngày hôm sau lại khỏi, sau mỗi lần sốt cơ thể lại càng lúc càng suy nhược, tinh thần càng lúc càng kém mà lại không kiểm tra ra được nguyên nhân của bệnh. Cứ như thể đang giày vò nhau, cho người ta hy vọng rồi thoắt cái lại khiến người ta tuyệt vọng, cứ như thế lặp đi lặp lại. Hơn nữa những người này còn có một triệu chứng khác trên cơ thể, đó chính là dưới da dần dần xuất hiện những đốm đỏ…"
Nghe Vân Thâm nói xong, Ninh Tịch vội vàng kiểm tra kĩ thân thể của Tiểu Bảo, quả nhiên là có những vết đỏ. Những vết này đã có từ sớm nhưng rất ít, cô chỉ nghĩ là do sốt nên cơ thể có phản ứng ra thôi nhưng bây giờ xem lại dường như những vết hồng này có từ khi Tiểu Bảo bắt đầu sốt và càng lúc càng nhiều lên.
"Cái loại người gì mà lại đi hạ độc với một đứa trẻ?" Đường Dạ cau mày.
Đường Lãng cũng híp hai con mắt lại: "Thế này rõ ràng là đang muốn hành hạ người thân bên cạnh rồi, đây là muốn báo thù mà? Nhưng mà, Tiểu Bảo bình thường luôn được bảo vệ rất kĩ. Trước kia còn có Đại thần Hàn Kiêu trấn giữ, vậy thì... loại độc này rốt cuộc là bị hạ từ lúc nào? Thế mà không ai trong chúng ta phát hiện ra cả…"
Đường Lãng nói rồi đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ táo bạo: "Có khi nào... loại độc này có quan hệ với người đưa Tiểu Bảo đến nhà họ Lục năm đó không?"
Phong Tiêu Tiêu vô thức nhìn về phía Vân Thâm một cái, sau đó cân nhắc chọn từ rồi mới nói: "Thực ra loại độc này tôi cũng từng nghe qua rồi, nghe nói là có thể ủ độc trong cơ thể một thời gian dài. Ủ bệnh từ ba đến năm năm là hoàn toàn có thể. Cho nên... rất có thể là năm đó, khi Tiểu Bảo vừa được đưa đến nhà họ Lục, trong người đã bị người ta hạ loại độc này rồi, mãi đến dạo gần đây mới phát tác. Nếu như là thế thật... vậy thì mọi thứ đều đã có thể giải thích được rồi!"
Ninh Tịch dù thế nào cũng không nghĩ đến sự việc lại phát triển thành ra thế này, bởi vì việc này có liên quan đến Tiểu Bảo nên sau khi nghe Phong Tiêu Tiêu phân tích, đầu óc cô hỗn loạn tới mức không thể suy xét được nữa rồi.
"Thằng nhóc bị thế này đã bao lâu rồi?" Lúc này Vân Thâm đột nhiên hỏi.
Lục Đình Kiêu đáp: "Sáu ngày."
Đôi mắt của Vân Thâm thoáng đen dần: "Sáu ngày… theo những gì tôi biết thì những người trúng độc này đến ngày thứ bảy tính từ khi độc tố bắt đầu phát tác sẽ chết."
Lời nói của Vân Thâm thoáng cái đã đẩy Ninh Tịch xuống vực sâu không đáy, cô lập tức gào lên: "Chuyện này làm sao có thể! Vậy thì khác nào thời gian của Tiểu Bảo chỉ còn lại chưa đầy một ngày đâu! Có khi nào anh nhớ nhầm không? Từ khi Tiểu Bảo bắt đầu sốt đến bây giờ đã là tối của ngày thứ sáu rồi!"
Thế chẳng phải có nghĩa là Tiểu Bảo sẽ không sống quá sáng ngày mai sao?
Cái kết quả này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang dội thẳng vào tâm trí của Ninh Tịch.