Đối diện với sự chất vấn của Ninh Tịch, những ngón tay của Lục Đình Kiêu khẽ siết lại, anh cúi đầu im lặng không nói gì.
Anh cũng không ngờ được lại như thế này, dù cho tất cả mọi người đều tin rằng Tiểu Bảo là con ruột của cô nhưng Ninh Tịch lại nghĩ đó là sự sắp xếp của anh.
Dù sao thì, đối mặt với sự thật này, Ninh Tịch cũng là người không cách nào tin tưởng được nhất.
"Anh yêu?" Thấy Lục Đình Kiêu không nói gì, ánh mắt của Ninh Tịch có chút ngờ vực.
Giờ phút này hơi thở xung quanh Lục Đình Kiêu đã đông cứng lại, nhưng cả cơ thể anh lại như bị rót vào một dòng nham thạch nóng bỏng đang sôi sùng sục, gần như thiếu đốt anh thành tro.
Ninh Tịch cảm giác được Lục Đình Kiêu có cái gì đó là lạ, vẻ mặt cô cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng: "Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Cơn gió đêm thổi những cánh hoa tường vi trên đầu rung rinh trong gió, không biết là đã qua bao lâu… cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Tiểu Tịch, chuyện đó không phải là do anh sắp xếp, những gì Viện trưởng Triệu nói đều là sự thật."
Đầu óc của Ninh Tịch trở nên trống rỗng, trong phút chốc gần như không thể hiểu được ý của Lục Đình Kiêu: "Sao cơ…?"
"Anh quả thật đã làm giám định DNA cho em và Tiểu Bảo, xét nghiệm cũng là thật…" Lục Đình Kiêu hít một hơi thật sâu, lấy một tờ kết quả xét nghiệm ra đưa cho Ninh Tịch: "Tiểu Tịch, em đúng là mẹ đẻ của Tiểu Bảo."
Ninh Tịch ngây người nhận tờ kết quả xét nghiệm từ tay Lục Đình Kiêu, ánh mắt cô chậm chạp lướt đến phần kết quả cuối cùng của báo cáo, ngay sau đó đồng tử trong mắt cô bỗng siết chặt lại.
Tổng hợp kết quả kiểm nghiệm của 19 tổ hợp gen STR cho thấy, gen di truyền được kiểm nghiệm của Ninh Tịch phù hợp với các điều kiện về gen di truyền để xác nhận là mẹ đẻ của Lục Kình Vũ, tỷ lệ để xác nhận mối quan hệ ruột thịt là: 99,9999%...
Căn cứ vào kết quả phân tích DNA, công nhận Ninh Tịch là mẹ đẻ của Lục Kình Vũ…
"Tại…" Tại sao có thể như vậy được…
Ninh Tịch mở miệng nhưng lại không thốt lên nổi một từ.
Lục Đình Kiêu như thể đang sợ mình sẽ mất đi dũng khí để nói chuyện với cô, anh lập tức nói nhanh: "Tiểu Tịch, Tiểu Bảo là con của chúng ta, là con của em và anh."
Thực ra, Ninh Tuyết Lạc có thể xuất hiện một cách thuận lợi như vậy cũng ít nhiều là do anh cố ý sắp xếp, anh dùng cách này để ép mình không thể trốn tránh được nữa.
Ninh Tịch có cảm giác như mình đang nằm mơ, trong mơ tất cả mọi thứ đều điên đảo hết khiến cho đầu óc cô trở nên hỗn loạn không phân biệt rõ lúc này rốt cuộc đang ở trong mơ hay là đang trong hiện thực nữa.
"Làm sao có thể thế được! Em… con của em… năm đó đứa bé ấy… chết rồi… đã chết rồi mà…"
Lục Đình Kiêu mím môi thật chặt: "Tuy hiện giờ anh vẫn chưa tra rõ được là tại sao... nhưng sự thật là nó không có chết, đứa bé ấy chính là Tiểu Bảo."
"Nó chính là Tiểu bảo… đứa bé ấy chính là Tiểu Bảo…Tiểu Bảo là… con của em!" Vẻ mặt của Ninh Tịch tràn đầy hoang mang.
Lục Đình Kiêu: "Đúng, là con của chúng ta."
"Con của em…"
Lục Đình Kiêu nhắm mắt lại, giọng anh có chút run rẩy: "Xin lỗi em… Tiểu Tịch… xin lỗi em… chuyện này, hơn một năm trước... anh đã biết rồi… Nhưng mà… anh lại không có cách nào nói cho em biết cả… không có cách nào cả… Người làm tổn thương em… hung thủ khiến em đau khổ tuyệt vọng bao nhiêu năm đó… chính là anh… Anh sợ… anh sợ em sẽ rời xa anh…"
Một người đàn ông kiêu ngạo như Lục Đình Kiêu giờ phút này lại nói ra chữ "sợ" với cô.
"Xin lỗi em, người đó chính là anh."
Anh nói xong câu ấy liền im lặng đứng yên tại đó, ánh sáng bao quanh anh dường như cũng trở nên ảm đạm theo, cứ như sự sống trong anh đang dần bị rút sạch.