Cảnh tượng trước mắt khiến Ninh Tuyết Lạc cảm thấy trời đất quay cuồng, cô ta điên dại lao tới tóm tóc Hàn Tử Huyên, kéo cô ta từ phía sau Tô Diễn ra: "Con đĩ! Mày to gan lắm, ngay đến cả người đàn ông của tao mà mày cũng dám quyến rũ hả!!!”
"A..." Tóc Hàn Tử Huyên bị tóm chặt, cô ta kêu lên như lợn bị chọc tiết nhưng rồi cô ta cũng nhanh chóng xoay người lại, giọng the thé lên: "Tôi có gì mà không dám! Ninh phó tổng, tôi tôn trọng gọi cô một tiếng “phó tổng” thì cô nghĩ cô vẫn là một phó tổng dưới một người trên vạn người trong cái giới showbiz này chắc! Đĩ à! Tôi là đĩ đấy thì sao nào! Nhưng cô còn chẳng bằng một con đĩ nữa kìa!"
Ninh Tuyết Lạc nghe thấy vậy tức điên lên: "Con khốn nạn! Mày nói cái gì! Tao phải xé rách cái mồm chó của mày!"
Hàn Tử Huyên lúc này cũng chẳng màng việc cả người mình đang lõa lồ nữa, cô ta đắc ý khoe những vết tích ái muội trước ngực mình ra: "Ha! Tôi nói sai gì à! Cô dám làm còn sợ người khác nói sao? Mấy cái chuyện rác rưởi của cô, người trong giới đã sớm biết hết cả rồi. Vì tranh đoạt quyền lực, cô không chỉ hại chết con của mẹ nuôi. Lại còn cắm sừng Tô Diễn, chửa con hoang! Kể cả đĩ điếm cũng còn sạch sẽ hơn cô!"
Hôm đó ở bệnh viện nhiều người nhiều miệng, chuyện của Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu họ không có gan nói linh tinh ra bên ngoài. Nhưng còn mấy cái chuyện xấu xa của Ninh gia, Tô gia và Ninh Tuyết Lạc thì bị thêm mắm thêm muối truyền lung tung khắp nơi, giờ cỏ xanh trên đầu Tô Diễn còn nhiều hơn cả thảo nguyên Siberia nữa.
Ninh Tuyết Lạc không thể ngờ được tới một ngày bản thân mình lại bị một con khốn ai cũng có thể cưỡi chê bẩn, hơn nữa cô ta cư nhiên còn trèo lên cả giường của chồng cô ta nữa.
Ninh Tuyết Lạc nhìn chằm chằm người đàn ông đang trên giường từ đầu tới giờ vẫn chưa hé răng tới nửa lời: "Tô Diễn, anh điên rồi à mà lại đi cặp kè với loại phụ nữ này! Anh có biết cô ta đã ngủ với bao tên đàn ông rồi không!"