Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một


Thấy bầu không khí có chút đáng sợ, Lục Cảnh Lễ đứng một bên ho nhẹ một cái hòa giải: "Được rồi, được rồi, nếu chuyện đã nói rồi thì cứ quyết định thế đi! Anh đừng có xị mặt ra thế, anh có biết là nhìn anh thế này em cũng sợ vãi đái không! Anh đứng gần chị dâu thế sẽ làm ảnh hưởng đến chị ấy bây giờ!"

Nghe được câu cuối thì sắc mặt Lục Đình Kiêu mới hơi hòa hoãn lại.

Đám người rời khỏi cửa phòng bệnh bước ra sân, Giang Mục Dã đang đứng dưới một gốc cây to, hai mắt anh ta đỏ hồng chắc là vừa mới khóc.

Thấy bọn họ đi ra, Giang Mục Dã vội vàng đứng dậy đi tới đứng cạnh Lục Đình Kiêu: "Cháu có thể nói riêng vài lời với cô ấy không?"

Lục Cảnh Lễ đứng sau lưng giật giật khóe miệng, có cái khỉ ý mà nói...

"Không thể."


Quả nhiên, vừa mới nghĩ xong thì Lục Cảnh Lễ đã nghe được anh Hai nhà mình trả lời như vậy.

Giang Mục Dã siết chặt nắm tay.

Ngay sau đó Lục Đình Kiêu lại bồi thêm một câu: "Tiểu Bảo đang ở đó."

Giang Mục Dã vừa nghe thì biết có cơ hội, anh ta vội vàng nói: "Có Tiểu Bảo cũng không sao!"

Lục Đình Kiêu không nói gì mà bước thẳng đi, coi như là ngầm cho phép.

Giang Mục Dã vội vàng xông vào.

"Khụ... cái thằng đần này..." Lục Cảnh Lễ thấy vậy thì dở khóc dở cười lắc đầu một cái.

Có Tiểu Bảo ở đó thì làm gì có chuyện không sao?

Xem ra cái thằng này định thổ lộ tâm tình với Ninh Tịch rồi...

Ngay trước mặt Tiểu Bảo...


Cái cảnh tượng kia vừa nghĩ đã thấy chua xót đến sung sướng rồi...

Lâm Chi Chi nhìn bóng lưng vọt vào phòng bệnh của Giang Mục Dã thì trên mặt lộ vẻ mặt quả nhiên.

Anh ta.. hối hận rồi...

Từ trước tới nay con người cứ tới lúc mất đi rồi mới biết hối hận, mới biết hối tiếc tại sao có vài lời không nói sớm hơn, có một số việc không làm sớm hơn...

...

Trong phòng bệnh của Ninh Tịch.

Tiểu Bảo vừa mới kể xong câu chuyện "Cô bé quàng khăn đỏ" thì phát hiện có người tới quấy rầy, nhóc không vui mà nhăn mày một cái.

Giang Mục Dã liền vội vàng giải thích: "Anh chỉ muốn nói với cô ấy mấy câu thôi, ba em đồng ý rồi..."

Tiểu Bảo không lên tiếng, cũng không phản ứng gì mà chỉ yên lặng ngồi đó.

Giang Mục Dã ho nhẹ một tiếng thử thăm dò mở miệng: "Cho nên là ông trẻ à, ngài có thể tránh ra một lúc được không, để cho cháu có thể nói riêng với cô ấy mấy lời?"

Ngay lập tức, vẻ không thèm quan tâm trên mặt Tiểu Bảo bỗng chốc lạnh băng lại, nhiệt độ trong phòng bệnh cũng giảm mấy độ.


Giang Mục Dã ngượng ngùng, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lục Đình Kiêu lại cố ý nói một câu "Tiểu Bảo đang ở đó": "Được rồi được rồi, ông trẻ không cần tránh! Ngài cứ ngồi đó đi ha..."

Nghĩ nghĩ một hồi thì Tiểu Bảo cũng chỉ là nhóc con thì hiểu cái gì, Giang Mục Dã cũng chẳng thèm quan tâm nhóc nữa mà kéo ghế ngồi xuống méo giường Ninh Tịch.

Nhìn gần thì những vết thương của Ninh Tịch càng thêm đáng sợ, cả người từ đầu tới chân chẳng có chút sức sống nào, cứ như thể toàn bộ sự sống đã bị hút sạch.

Giang Mục Dã nhìn cô gái không nhúc nhích trên giường bệnh: "Mẹ kiếp... đã nói là cùng nhau chơi đến cùng trời góc bể rồi mà..."

Nói xong liền chôn đầu thật sâu.

Mãi một lúc sau, anh mới khổ sở lầm bầm: "Sớm biết... sớm biết thế này tôi còn lo lắng nhiều thứ thế để làm gì... băn khoăn lắm thế để làm gì... mặc xác bà nghĩ thế nào... mặc xác bà thích đứa vào... mặt mũi cái quái gì... mẹ kiếp... tôi... tôi th..."

Giang Mục Dã còn chưa dứt lời đã cảm thấy một trận gió Bắc gào thét xông tới, nó như thể hóa thành thực chất mà khóa cứng người anh ta lại.

Sau đó Giang Mục Dã ngẩng đầu dậy thì thấy cái bánh bao nhỏ trắng nõn nào đó đang bảo vệ mẹ như "rồng" bảo vệ kho báu của mình mà nhìn chằm chằm lấy anh ta.

Cái ánh mắt nho nhỏ kia... thật quá hung tàn...


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!