“Em đang nói chuyện anh và Thiên Khởi...” Kỳ Trâm đối với chuyện mình thừa nhận không vui khi người yêu và học muội quá độ vui vẻ, có điểm khốn quẫn.
So với hình tượng tiêu sái bình thường cô cho người khác thấy không mấy phù hợp!
“Tỏ vẻ em yêu anh a! Em không cần phải nghĩ như vậy, anh rất vui vẻ.” Tống Trọng Hi ôm chặt lấy cánh tay người yêu, nói nhỏ bên tai cô.
“Khiến anh luống cuống, em không mấy vui vẻ.” Kỳ Trâm nặng nề thở dài.
Cô hình như không có vì bất kỳ một người đàn ông nào buồn bực thành như vậy, còn muốn giả biểu lộ chẳng hề để ý? Ngay cả với Kỳ Huy cũng chưa từng như vậy... Cảm giác có điểm tệ...
Lòng của cô tại chút bất tri bất giác vì Tống Trọng Hi rơi vào tay giặc. Như vậy rốt cuộc là tốt, hay là xấu a? Ai!
Mắt to đen láy có một tia mờ mịt.
“Vì cái gì? Anh không đáng em yêu sao?” Tống Trọng Hi ôm bả vai người con gái thật chặc, ánh mắt sắc bén lưu luyến tại trên người cô.
“Đương nhiên không phải như vậy!” Hỏi vấn đề quỷ gì a? Đầu có vấn đề sao?
“Vì cái gì biết rõ em yêu anh, không vui?” Đàn ông cạn tào ráo mán, không ngừng ép hỏi, chính là muốn hỏi thăm ra manh mối.
“Như vậy so với em đây trước kia, hình như không giống với lúc trước!” Kỳ Trâm có điểm bài xích thay đổi của mình vì người yêu.
Nghiêm khắc nói, phải nói cô bài xích thay đổi vì bất luận kẻ nào... Nghĩ đến mình cũng biến thành người con gái vì yêu mất cốt khí, cảm thấy có điểm thật đáng buồn.
Người con gái, tất cả vì tình yêu biến thành một người chính mình không biết.
Khi mẹ cô vì chuyện yêu quỷ khóc thần sầu trong nhà thì cô oán hận ba ba, cô chửi bới tình yêu, chửi bới người yêu thay lòng đổi dạ...
Chỉ là, chưa từng nghĩ tới cô sẽ gia nhập hàng ngũ như vậy.
Mặc dù đang trong ngực của đàn ông, cô còn không đến mức thay đổi chán ghét như vậy, nhưng cũng không thể yêu cảm giác thân bất do kỷ được.
“Khác nhau ở đâu?” Đáy mắt Tống Trọng Hi có ánh sáng buồn cười, không ngừng nhìn cô.
“Sẽ vì anh và những người con gái khác nói nhiều một câu mà mất đi lý trí, thì có rất lớn khác nhau rồi! Sao em biến thành như vậy? Anh phải chịu trách nhiệm!” Nói đến cuối cùng, Kỳ Trâm ghé vào trên người người yêu chẳng những đỏ mặt, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống...
“Ai, ai, ai... Tốt tốt, em làm gì khóc? Cũng không phải chỉ có em như vậy. Em cho rằng chỉ có em vì yêu choáng đầu sao?”
Chứng kiến bạn gái từ trước đến nay kiên cường khóc, Tống Trọng Hi không khỏi đau lòng ôm lấy cô, “Xin em xem những người vì yêu choáng đầu có một phần của anh được không?”
Thật là như vầy phải không? Kỳ Trâm ngừng rơi nước mắt, ngơ ngác ngưng mắt nhìn đàn ông trước mặt.
“Thích em, thích đến qua đầu, khiến cho anh cảm thấy thừa nhận chuyện này rất mất mặt! Nhưng anh lại nhịn không được ảo tưởng cuộc sống cùng em sau này... Cho nên...”
“Như thế nào?” Lời nói càng ngày càng suy yếu, thật sự thật là làm cho người ta hiếu kỳ.
“Anh tiếp một đống công việc, bận muốn điên! Nhưng muốn khiến cho công ty của mình càng thêm nổi tiếng, càng có tiền...”
Nói đến động lực mình cố gắng làm việc, thật sự có chút thẹn thùng a!
“Nha?” Đây chính là nguyên nhân chủ yếu gần đây anh thần long thấy đầu không thấy đuôi sao? Kỳ Trâm nhìn người yêu, lệ lại nhanh nhanh chóng tràn đầy hốc mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!