Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Edit: Phong Ca

Reup: Mèo Tai Cụp

Beta: Bánh bao nhỏ

Đáng Tiếc, Sói Nhỏ Vẫn Đánh Giá Thấp Sự Vô Sỉ Của Chó Già.

Tuy rằng nhân phẩm của Vu Hoài Ba không tốt, nhưng trình độ giảng dạy quả thật không tồi. Anh ta giảng giải kiến thức từ đơn giản đến phức tạp, ngôn từ dí dỏm, thi thoảng còn xen vào mấy câu chuyện cười để mọi người cảm thấy bớt mệt mỏi.

Những chàng trai bóng rổ bên dưới bục giảng này, bình thường gặp giáo viên dạy văn hóa cứ như nhìn thấy hắc bạch vô thường đi bắt hồn vậy, hận không thể trốn đi. Nhưng Vu Hoài Ba lại phá vỡ định kiến của bọn họ dành cho giáo viên, bọn họ rất thích thú nghe giảng bài, đến cả người quanh năm học hành bết bát môn tiếng Anh cũng lấy giấy bút ra ghi chép bài.

Chớp mắt một cái, hai tiếng học bù đã trôi qua, đến khi tiếng chuông tan học vang lên mà mọi người vẫn còn chưa muốn tan học.

"Được rồi, bài học hôm nay của chúng ta đến đây thôi." Vu Hoài Ba đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, mỉm cười nói, "Các bạn sinh viên, ba ngày sau chúng ta sẽ học tiếp, về nhà nhớ ôn lại những kiến thức hôm nay đã học nhé."

Anh ta dừng một chút rồi nói: "Đúng rồi, chúng ta tạo một nhóm WeChat đi, sau này cần gì có thể lên đó thảo luận."

Đề nghị của anh ta được mọi người đồng ý, Lưu Phương Châu thân là đội trưởng, phụ trách thêm các bạn vào nhóm.

Đến học buổi phụ đạo hôm nay có tổng cộng mười hai người, thêm Vu Hoài Ba nữa vừa đủ mười ba người.

Đây quả thật là một con số xấu.

Sau khi tham gia nhóm, Mạnh Vũ Phồn liền tắt thông báo, lên lớp nhìn thấy khuôn mặt ra vẻ đạo mạo kia cũng đủ làm cậu thấy ghê tởm rồi, sau khi tan học, cậu không muốn anh ta lại xuất hiện trong vòng bạn bè của mình nữa.

Cậu đeo cặp sách lên định đi ra khỏi phòng học, nhưng vừa mới đứng lên liền bị Vu Hoài Ba gọi lại.

"Bạn học này sao đi vội thế?" Vu Hoài Ba cười nói, "Tôi vẫn nhớ cậu tên là. . . Mạnh Vũ Phồn phải không? Vội đi gặp bạn gái à?"

"Không phải." Mạnh Vũ Phồn lãnh đạm nói, "Em đi làm thêm thôi."

Cậu âm thầm thay đổi khái niệm, dù sao chị Tiếu Tiếu cũng là người thuê cậu, đi gặp bạn gái đương nhiên là đi làm thêm rồi.

"Vậy cũng phải đợi giáo viên nói xong mới đi được chứ." Dáng vẻ Vu Hoài Ba giống như một người thầy tốt, "Còn chuyện quan trọng tôi vẫn chưa thông báo nữa đây."

Không còn cách nào khác, Mạnh Vũ Phồn chỉ còn cách dừng lại nghe xem vị giáo sư đạo mạo này nói "chuyện quan trọng" là gì mà bắt cậu dừng bước.

Nào nghĩ đến, cái gọi là chuyện quan trọng của Vu Hoài Ba thế nhưng lại là bầu "Đại diện lớp"!

Bọn họ cũng không phải học sinh tiểu học, cần đại diện lớp làm gì chứ?

Thế nhưng lý do được Vu Hoài Ba đưa ra, nào là anh ta mới đến, vẫn chưa quen môi trường ở đây, nếu như có đại diện lớp, thì có thể giúp anh ta xử lý những vấn đề liên quan đến giảng dạy cũng như các vấn đề khác.

"Các cậu cũng đừng xem thường chức vụ này." Vu Hoài Ba nói, "Tôi ở nước ngoài nhiều năm, các trường đại học ở nước ngoài đều có chức vị 'trợ giảng' này. Thật ra giữa đại diện lớp và trợ giảng cũng không khác nhau là bao nhiêu, có thể cho các cậu cơ hội tốt để rèn luyện, có bạn học nào tự tin về bản thân, dũng cảm nhận nhiệm vụ này không?"

Tầm mắt anh ta lướt qua mười mấy chàng trai trong lớp học, mỗi khi ánh mắt anh ta đặt trên người ai thì người nấy liền ngoảnh mặt đi chỗ khác: người thì nhìn chằm chằm quạt trần, người thì cúi đầu nghịch điện thoại di động, người thì nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, nói chung chẳng ai muốn nhận nhiệm vụ khó khăn mà lại không có kết quả như thế này cả.

Please, bọn họ có thể đến lớp học tiếng anh này đã không dễ dàng gì rồi, còn bảo bọn họ làm đại diện lớp? ―― nằm mơ à!

Cuối cùng, ánh mắt của Vu Hoài Ba dừng lại trên người Mạnh Vũ Phồn.

Anh ta mỉm cười: "Tôi thấy, chi bằng để bạn học Mạnh Vũ Phồn đảm nhiệm đại diện lớp vậy."

Mạnh Vũ Phồn: ". . . . . . ? ? ?" Cậu lập tức từ chối, "Thưa thầy, thành tích tiếng Anh của em rất tệ, không thể đảm nhận đại diện lớp được đâu."

"Không sao đâu, có kém thế nào cũng không đến nỗi hai mươi sáu chữ cái cũng không thuộc đúng không?" Vu Hoài Ba cơ bản không để cho cậu từ chối.

Vào thời khắc này, kĩ năng diễn xuất của Mạnh Vũ Phồn bỗng nhiên tăng cao nhất trong cuộc đời cậu: "Sao ạ?" Chỉ nghe cậu sợ hãi nói, "Chứ không phải tiếng Anh chỉ có hai mươi hai chữ cái sao?"

Vu Hoài Ba: ". . . . . ."

Cả lớp cười ầm lên. Hoàng Hiểu Kha ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nằm bò ra bàn cười rũ rượi, đến nỗi tấm lưng cũng rung lên theo tiếng cười của cậu ấy, trông cực kì khôi hài.

Mạnh Vũ Phồn mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên nhìn Vu Hoài Ba, chỉ còn thiếu hai tay cầm biểu ngữ, giơ lên: Kẻ cặn bã cách xa tôi một chút.

Đáng tiếc, sói nhỏ vẫn đánh giá thấp sự vô sỉ của chó già.

"Vị bạn học này, cậu thật là hài hước." Vu Hoài Ba đáp lại lời cậu, "Nếu như cả hai mươi sáu chữ cái cậu cũng không nhớ hết, vậy thì càng phải làm đại diện lớp rồi, chỗ tôi có mấy bộ đề thi, lát cậu nhớ đem về làm hết nhé."

Hắn ta nói xong, không để cho Mạnh Vũ Phồn từ chối, lập tức cầm giáo án xoay người bước ra khỏi phòng học.

Nhìn bóng lưng hắn ta bước nhanh rời đi, mấy chàng trai trong đội xem náo nhiệt không ngại thổi thêm lửa lập tức xông tới.

"Phồn Tử, lợi hại nhỉ? Mới nói vài câu đã làm cho giáo viên mới giận như vậy rồi." Hoàng Hiểu Kha gác tay lên vai cậu, "Lại nói, sao cậu không ưa thầy ấy thế. Không phải vì trước đây thầy ấy tán tỉnh vài cô gái đấy chứ? Tinh thần trượng nghĩa của cậu cũng cao quá rồi nhỉ."

Mạnh Vũ Phồn không muốn ở đây cùng đồng đội phí lời mấy loại chuyện này, bực bội hất cánh tay trên bả vai xuống."Tớ muốn biết, rốt cuộc hắn ta vì sao lại không ưa tớ. Chức vụ đại diện lớp này ai mà thích làm chứ, ai làm thì làm đi."

Nếu không phải Mạnh Vũ Phồn chắc chắn trước kia chưa từng gặp Vu Hoài Ba, cậu cho rằng Vu Hoài Ba quen cậu.

. . . . . .

Sau khi bước sang tháng mười hai, Hoa Thành lại nghênh đón một luồng không khí lạnh mới. Nhiệt độ đột nhiên giảm hơn mười độ, ngay cả những học sinh từ trước đến nay có thể trạng tốt, cũng không chịu nổi phải mặc áo khoác dày hơn.

Nhưng mà, trên sân thể dục vào sáng sớm, đã có một người cởϊ áσ lông, mặc một bộ đồ thể thao, chạy quanh sân.

Hơi nóng từ trong miệng cậu bay ra ngoài, tạo thành những đám hơi nước trong không khí. Từ Đông vừa chạy vừa lẩm nhẩm số vòng.

Hai vòng. . . . . . Bốn vòng. . . . . . Năm vòng. . . . . . Mặc dù bây giờ cậu không thể ra sân thi đấu, nhưng cậu cũng không thể buông lỏng tập luyện của bản thân được.

Mỗi vòng bốn trăm mét, cậu chạy hết tám vòng mới dừng lại, mồ hôi rịn ra trên trán, chẳng mấy chốc lại bị không khí lạnh làm cho đóng băng lại.

Sau khi chạy bộ xong, cậu lấy chiếc áo khoác được vắt trên cành cây xuống, đang định rời đi, đúng lúc này sau lưng vang lên tiếng bước chân.

"Bạn học này, trông cậu cao như vậy, chắc là thành viên trong đội bóng rổ kia nhỉ?"

Từ Đông nghe thấy tiếng gọi, khó hiểu quay đầu lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy không biết từ khi nào phía sau cậu có một người xa lạ.

Đó là một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, tóc được rẽ ngôi theo tỉ lệ ba bảy, đeo một cặp kính gọng vàng, từ đầu đến chân toát ra hơi thở "trí thức".

". . . . . . Anh là ai, tôi quen anh à." Từ Đông mơ mơ hồ hồ nhìn anh ta.

"Quên giới thiệu với cậu, tôi là Vu Hoài Ba, trong hai tháng tới này sẽ dạy bổ túc tiếng Anh cho sinh viên đội bóng rổ." Vu Hoài Ba ân cần nói, "Cậu chắc cũng là thành viên trong đội bóng rổ nhỉ, sao tiết học trước tôi không thấy cậu?"

Từ Đông cảm thấy đầu óc của vị thầy giáo này có chút không minh mẫn: "Thầy. . . . . . Thầy đoán xem vì sao em không đi học ạ?"

"Bởi vì cậu bị ám ảnh đối với tiếng Anh phải không?" Vu Hoài Ba vội vàng nói, "Cậu nhất định đừng từ bỏ, tiếng Anh không khó, chỉ cần cậu đến nghe tôi giảng bài một khóa, chắc chắn thành tích tiếng Anh của cậu sẽ được cải thiện đáng kể."

"Thầy Vu," Từ Đông ngắt lời anh ta, "Nguyên nhân em không đi học bổ túc rất đơn giản, bởi vì lúc học chính khóa em đã thi qua CET-6 rồi."

Vu Hoài Ba: ". . . . . ."

Từ Đông vừa khoác áo lông vừa hỏi: "Thầy còn chuyện gì nữa không, không có việc gì thì em đi trước đây."

Vu Hoài Ba thấy cậu muốn đi, vội vàng gọi lại: "Vị bạn học này, cậu và Mạnh Vũ Phồn rất thân nhau phải không?"

Động tác mặc áo của Từ Đông dừng lại.

"Thân? . . . " Từ Đông nhướng mi, "Vậy phải xem thầy định nghĩa từ "thân" này như thế nào đã. Em và Mạnh Vũ Phồn chung một đội, là đồng đội với nhau năm năm, quả thật rất thân."

"Thế nhưng tôi nghe nói, " Vu Hoài Ba rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt xấu xa của mình, "Ngày cậu bị phạt, hai người đã đánh nhau một trận phải không?"

". . . . . ." Từ Đông cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không đúng. Lão này muốn làm gì nhỉ? Ban nãy còn làm bộ như không quen biết cùng cậu trò chuyện, nhưng trên thực tế lại đem mâu thuẫn giữa cậu và Mạnh Vũ Phồn hỏi thăm tỉ mỉ như vậy. Trong lòng Từ Đông ngạc nhiên, cảnh giác nhìn anh ta, "Thầy hỏi cái này làm gì?"

"Không làm gì cả." Vu Hoài ba chậm rãi lại gần, lúc bước đi, giày da dẫm vào một cành cây khô dưới đất, phát ra tiếng kêu răng rắc, "Chỉ là có chuyện muốn hỏi cậu một chút thôi."

Nói xong, thầy Vu ra vẻ đạo mạo này lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video lên đưa đến trước mặt Từ Đông.

"Đoạn video này có một số chỗ nhìn không rõ, nhưng tôi có thể nhìn ra cậu và Mạnh Vũ Phồn rất thân nhau, chắc chắn cậu có thể nhìn ra người trong đoạn video này có phải là cậu ấy hay không."

Từ Đông nghe vậy cúi đầu nhìn lại, không ngờ rằng, chính là đoạn video trước đây cậu đã từng xem qua!

Hai tháng trước, Từ Đông và Mạnh Vũ Phồn tham gia thi đấu bóng rổ dành cho người nhà công nhân viên chức. Ở trận đấu đó, Dương Tiếu kiễng chân hôn lên ngực áo của Mạnh Vũ Phồn. Một màn này được khán giả quay được, đưa lên ứng dụng video ngắn, kết quả có đến mấy chục vạn người like.

Lúc ấy, đoạn video này cũng bị mấy người trong đội bọn họ thấy được, có người còn ồn ào, hỏi người trong đoạn video đó có phải Mạnh Vũ Phồn hay không, Từ Đông giúp huynh đệ che giấu, nói không phải cậu.

Trên mạng nổi lên nhanh nhưng chìm cũng nhanh, Từ Đông thật không ngờ, thế mà hôm nay còn có thể nhìn thấy đoạn video này.

Đoạn video ngắn sáu mươi giây rất nhanh đã kết thúc, ánh mắt Từ Đông đầy hoài nghi nhìn về phía Vu Hoài Ba: "Thầy hỏi cái này làm gì? Người trong đoạn video này có phải Phồn Tử hay không có liên quan gì đến thầy chứ?"

"Đương nhiên là có liên quan." Vu Hoài Ba liếm liếm đôi môi khô khốc, giọng nói kiềm chế đến nỗi vặn vẹo, "Cô gái này là bạn gái của tôi!" Đầu ngón tay anh ta vuốt ve trên màn hình điện thoại, giống như đang vuốt ve khuôn mặt Dương Tiếu vậy, "Tôi nghi ngờ cô ấy bắt cá hai tay, lý do này có được không?"

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!