Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chớ Gần Công Tử

Editor: dzitconlonton.

Mùa đông chưa tàn, sau một trận tuyết rơi dày, trời đã sáng.

Thúy Vi cư ở phủ Đại tướng quân, tuyết đọng dày đè lên cây cối trong viện, có vẻ có chút ảm đạm, mà âm thanh khóc nức nở mơ hồ truyền đến, càng thêm vài phần bi thương.

Đột nhiên “rầm” một tiếng, một nam nhân mặc áo choàng màu xanh mở cửa, lảo đảo chạy đến sân, hét lớn: “Nàng ấy ở đâu? Nàng ấy đâu?”

Phụ nhân trung niên đi theo sau hắn chạy vào viện vội vàng đáp: “Công tử, thi thể của thiếu phu nhân ở chính phòng.”

Thi thể? Nghe vậy, hắn ở lại một lúc lâu. Hôm qua nữ tử tươi cười sống tốt như vậy còn đứng ở trước mặt hắn, hôm nay liền thành một cỗ thi thể không còn tức giận?

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy lòng mình đang bị người ta dùng ngàn đao cào xé, tuy rằng đau đến tột cùng, nhưng hắn đã không cảm giác được đau đớn.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn gian phòng quen thuộc trước mặt, trong lòng run lên.

Nàng ở ngay đó.

Hắn nhấc chân lên và đi vào phòng. Thế nhưng, dưới chân lại giống như nặng ngàn cân, hắn tựa hồ phải dùng hết sức lực toàn thân, mới có thể cất bước chân.

Hắn cũng không biết mất bao lâu mới đi vào phòng. Đi vào gian phòng ngọt ngào mang theo sự hòa hợp của hắn và nàng, cũng từng chứng kiến hắn cùng nàng quyết liệt chua xót gian khổ. Tại thời điểm này, nàng đang nằm yên lặng trên giường, giống như đang ngủ. Nếu không phải Bích Trúc và Phi Lan nằm dưới giường nàng khóc lóc, hắn thật sự cho rằng, kỳ thật nàng còn chưa rời đi, nàng chỉ là ngủ thiếp đi.

Nghe được tiếng động, Bích Trúc ngẩng đầu lên, thấy hắn, sửng sốt một chút, ánh mắt liền trở nên oán hận. Nàng ta giống như không nhìn thấy hắn, quay mặt đi, vẫn không đứng dậy hành lễ như thường lệ. Mà Phi Lan từ đầu đến cuối nằm xuống đất khóc, động cũng chưa từng động một chút.

Lúc này Cố Khiên, căn bản không để ý tới Bích Trúc cùng Phi Lan vô lễ. Trong mắt hắn, chỉ có nữ tử nằm trên giường.

Lúc này Lăng Tuyết Quân vẫn mặc y phục màu trắng hồng hôm qua đến gặp hắn. Từ sau khi đứa nhỏ không còn, nàng vẫn luôn mặc xiêm y màu trắng, tuy rằng nàng không nói ra miệng, nhưng hắn biết, nàng lấy chuyện này mà niệm đứa nhỏ vô duyên kia. Đúng vậy, nàng để ý đứa bé kia như thế, làm sao hắn lại cho rằng nàng sẽ vì một người không liên quan mà hại chết đứa nhỏ của mình chứ?

Dần dần, hắn đi đến bên giường. Dung nhan của nàng, một lần nữa, rõ ràng hiện ra trước mặt hắn. Tuy rằng nàng không còn tức giận, nhưng trên da thịt trắng như tuyết của nàng, hai má vẫn hơi lộ ra màu đỏ nhạt, đôi môi vẫn kiều diễm đầy đặn như vậy, thoạt nhìn có khí sắc, dĩ nhiên còn tốt hơn hôm qua đến gặp hắn. Hai mắt nàng nhắm chặt, lông mi dài dường như còn nhẹ nhàng run rẩy một chút, làm cho hắn cảm thấy, nàng sắp tỉnh lại.

Hắn chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, mới run rẩy lên tiếng: “Tuyết Quân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao nàng lại làm thế? Sao nàng lại ném đi như vậy… Ném…” Nói đến đây, hắn chỉ cảm thấy khó chịu đến mức tựa hồ rốt cuộc nói không nên lời.

Nghe được lời của hắn, Bích Trúc lạnh lùng ngẩng đầu lên, dùng khăn thêu trong tay lau nước mắt, sau đó mới cắn răng nói: “Chúc mừng công tử, cô nương của chúng ta rốt cuộc cũng đi rồi! Lần này, công tử cuối cùng cũng báo thù cho Ngô cô nương!”

“Báo thù?” Cố Khiên đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch dọa người, “Ta báo thù gì?”

Bích Trúc lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Không phải công tử vẫn đem cái chết quái dị của Ngô cô nương đổ lên đầu cô nương của chúng ta sao? Hiện giờ cô nương chúng ta một mạng bù một mạng, không phải hận thù của công tử được báo sao?”

Thân thể Cố Khiên lắc lư, chỉ cảm thấy mình bị vùi dập, trái tim của hắn lại chìm xuống đáy hồ băng, như thể bị đóng băng, hắn gần như ngừng đập. Bích Trúc sở dĩ nói như vậy, có phải bởi vì chính nàng cho rằng như vậy? Hắn sửng sốt một lúc lâu, mới nói: “Thiếu phu nhân, nàng, chính nàng nghĩ như vậy sao?”

“Cô nương chúng ta nghĩ như thế nào, công tử vẫn nên tự mình xem lại đi. Cô nương để lại thư ngay trên bàn.” Dứt lời, Bích Trúc đảo mắt, nhìn Lăng Tuyết Quân nằm trên giường, không thèm liếc mắt nhìn Cố Khiên một cái.

Nghe nói Lăng Tuyết Quân để lại thư, trong lòng Cố Khiên run lên. Nàng sẽ nói gì với mình?

Nghĩ tới đây, hắn vội vàng chạy tới trước bàn. Quả nhiên, một tờ giấy viết đầy chữ đang đè dưới trấn giấy. Chữ trên giấy hết sức tinh xảo, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là bút tích của Lăng Tuyết Quân.

Nàng sẽ nói gì khi nàng rời đi? Đọc bức thư này, có thể biết vì sao nàng lại nhẫn tâm bỏ lại mình không? Nhìn chằm chằm tờ giấy này, trong lòng Cố Khiên không nói rõ là cảm giác gì. Hắn sợ đọc thư của nàng, nhưng hắn lại rất háo hức. Rốt cuộc, hắn vẫn nhịn không được, cầm lấy giấy viết thư…

Thấy Cố Khiên cầm lấy thư, một lúc lâu sau cũng không có tiếng động, Bích Trúc không khỏi ngẩng đầu, nhìn qua. Chỉ thấy bàn tay hắn nắm giấy thư, nhẹ nhàng run rẩy. Sau đó chỉ nghe “bộp” một tiếng, một giọt nước mắt rơi trên giấy thư, thấm ướt giấy thư, mực trên đó nhuộm ra, sau đó lại là một giọt, một giọt…

Khi Lăng Tuyết Quân vào Cố gia đã gần một năm, đây là lần đầu tiên Bích Trúc nhìn thấy Cố Khiên rơi lệ. Đối với việc này, Bích Trúc cũng không nói rõ trong lòng mình có tư vị gì. Nàng hận hắn bức chết cô nương nhà mình, thế nhưng, nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nàng lại cảm thấy hắn kỳ thật cũng đáng thương.

Đột nhiên, một cơn gió từ bên ngoài cửa sổ tràn vào, thổi giấy viết thư từ tay Cố Khiên xuống, tung bay trong phòng, sau đó rơi xuống đất. Mà Cố Khiên vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ vậy.

Đây là di chúc của cô nương, nhưng không thể bị chà đạp. Bích Trúc vội vàng đứng dậy chạy tới, nhặt từ trên mặt đất lên. Giấy đã hơi ướt, thậm chí có một vài từ đã bị mờ đi. Nàng ta nhẹ nhàng thổi bụi trên giấy, sau đó mở tờ giấy ra, đặt trở lại bàn, dùng trấn đặt lại.

“Tuyết Quân, nàng, nàng thật sự nghĩ như vậy sao?” Cố Khiên cuối cùng lên tiếng, chỉ là thanh âm của hắn nghe có vẻ thê lương như thế, làm cho người ta vừa nghe, trong lòng liền nhịn không được chua xót.

Bích Trúc giương mắt nhìn Cố Khiên, đáp: “Nô tỳ không biết chữ, bất quá, cô nương ở trên thư nói như thế nào thì nàng hẳn là nghĩ như thế nấy.”

“Nàng, làm sao nàng có thể cho rằng người trong lòng ta, sẽ là Ngô Linh?” Lúc nói chuyện, thanh âm Cố Khiên có chút chua chát.

“Chẳng lẽ người trong lòng công tử, không phải Ngô cô nương sao?” Bích Trúc kinh ngạc nói.

Hắn không trả lời Bích Trúc, mà chậm rãi xoay người, đi đến bên giường, định thần ra, chăm chú nhìn Lăng Tuyết Quân thật sâu, một lúc lâu sau mới nghe hắn nói: “Tuyết Quân, nếu người trong lòng ta là Ngô Linh, nàng cảm thấy nàng có thể gả tới đây sao? Ta luôn nghĩ rằng nàng hiểu lòng ta, nhưng, hôm nay ta mới biết, hóa ra, nàng không hiểu bất cứ điều gì!”

Nghe Cố Khiên nói như vậy, Bích Trúc cả kinh: “Lời này của công tử là có ý gì? Chẳng lẽ người trong lòng công tử là, là cô nương chúng ta?”

Cố Khiên ngây người, ngây ngô cười, nói: “Từ khi thành hôn với nàng tới nay, ta đối xử nàng như thế nào, hai người không cảm nhận được sao?”

Bích Trúc đầu tiên là sửng sốt, lập tức lệ như mưa: “Nếu trong lòng công tử có cô nương, vậy vì sao mấy ngày nay, công tử không thèm để ý cô nương? Cô nương còn ở trong Tiểu Nguyệt, cũng không thấy công tử đến thăm, mà lúc Ngô cô nương bị thương nặng thì công tử không chỉ thỉnh danh y chẩn trị cho nàng ta, còn ba ngày ba đêm chưa từng về phủ?”

“Ta cho rằng Ngô Linh thật sự bị Tuyết Ổ bức hại, ta sợ nàng ta chết như vậy, làm tăng thêm tội nghiệt của Tuyết Quân. Về phần mấy ngày nay vì sao ta không tới được, là bởi vì…” Cố Khiên rũ mắt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Lăng Tuyết Quân, một lúc lâu sau mới nói, “Ta còn chưa nghĩ kỹ, ta nên đối mặt với Tuyết Quân như thế nào.” Thế nhưng, không đợi hắn nghĩ kỹ thì nàng đã không đợi được rồi. Nghĩ tới đây, Cố Khiên nhất thời lệ như mưa.

Trước khi Ngô Linh nhảy xuống vực tự sát, hắn nhận được tin chạy tới bên vách núi khuyên nhủ Ngô Linh. Lúc ấy Ngô Linh rơi lệ nói với hắn, nàng ta bị Lăng Tuyết Quân đổ oan, chỉ vì nàng ta đã nghị hôn với mình, cho nên Lăng Tuyết Quân vẫn luôn có điều kiêng kỵ với nàng ta, thậm chí không tiếc bồi con mình đến đổ oan nàng ta. Nàng ta còn nói, hiện tại mình là trăm miệng khó biện, Lăng Tuyết Quân không còn hài tử, không ai tin nàng ta bị Lăng Tuyết Quân đổ oan. Chuyện cho tới bây giờ, nàng ta chỉ có cái chết để chứng minh mình trong sạch. Sau khi nói những lời này, Ngô Linh liền kiên quyết nhảy xuống vách núi.

Lời này lúc trước Ngô Linh cũng đã từng nói, chỉ là Cố Khiên cũng không tin lời Ngô Linh, bất quá khi đó Lăng Tuyết Quân vừa mới sinh non, tâm tình bất ổn, thân thể cũng yếu, hắn cũng không có tâm tình đi truy cứu cái gì. Lục phu nhân nghe Lăng Tuyết Quân nói Ngô Linh đẩy ngã nàng, sau khi hại nàng sảy thai, liền tìm Ngô Linh đến hỏi thăm. Bất quá, Ngô Linh kiên quyết[1] nói mình bị Lăng Tuyết Quân đổ oan. Nghĩ đến Lăng Tuyết Quân quả thật từng dùng thủ đoạn phá hỏng hôn sự của Ngô Linh và Cố Khiên, cũng không dễ bị khi dễ như vậy, Lục phu nhân nhất thời cũng không rõ giữa Lăng Tuyết Quân và Ngô Linh là ai sai.

[1] Ở đây, câu gốc là chỉ thiên vi thệ, từ gốc ‘指天为誓’, có nghĩa là cương quyết hoặc trung thành với người khác.

Nhưng không nghĩ tới, ngay sau khi Lục phu nhân tìm Ngô Linh hỏi, ngày hôm sau khi trời chưa sáng, Lục gia liền phái người đến báo tin, nói Ngô Linh không cam lòng bị Lăng Tuyết Quân đổ oan, muốn tự sát để chứng minh trong sạch. Lúc Cố Khiên chạy tới, Ngô Linh liền nói với hắn một phen, sau đó liền nhảy xuống vách núi. Nhưng nàng ta cũng không lập tức tắt thở, mà là thống khổ giãy dụa ba ngày ba đêm rồi mới đi.

Trước khi Ngô Linh chết thì đã giãy dụa cùng bị tra tấn, làm cho Cố Khiên vô cùng khiếp sợ. Hắn cảm thấy, nếu một người bị bức đến chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình, nhất định là bị oan khuất rất lớn. Bởi vậy, từ giây phút Ngô Linh nhảy xuống vách núi, trong lòng hắn đã tin tưởng Ngô Linh. Đối với Ngô Linh, trong lòng hắn áy náy đến tột cùng. Hắn cảm thấy, mặc dù nàng ta nhảy tự sát ở vách núi, nhưng Lăng Tuyết Quân cũng bức chết hắn.

Lúc trước Lăng Tuyết Quân biết Cố gia cố ý đính hôn với Ngô gia, quả thật đã từng bày mưu tính kế phá hư hôn sự của hai người. Mà sau khi hắn thành hôn với Lăng Tuyết Quân, Ngô Linh từ chối không nói về hôn nhân nữa, thậm chí còn nói với hắn nguyện ý gả vào Cố gia làm thiếp. Tuy rằng lúc ấy hắn đã cự tuyệt nàng ta, bất quá, việc này nếu truyền đến tai Lăng Tuyết Quân, nàng oán hận Ngô Linh cũng là hợp tình hợp lý.

Thế nhưng, chuyện hắn không rõ là nếu Lăng Tuyết Quân muốn hại Ngô Linh thì sao phải lấy cái giá phải trả bằng việc hại chết đứa nhỏ của mình? Có trời mới biết, hắn mong chờ đứa trẻ này đến như thế nào! Thế nhưng, trong nháy mắt, đứa nhỏ này, không hiểu sao lại biến mất.

Nàng thật sự tâm độc như thế, vì để hãm hại Ngô Linh, ngay cả con của bọn họ cũng không cần? Tuy rằng hắn không muốn tin tất cả đều do Lăng Tuyết Quân gây ra. Thế nhưng, vừa nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng trước khi Ngô Linh nhảy xuống vách núi, còn có ba ngày ba đêm bị tra tấn trước nàng ta tắt thở, hắn lại không thể không tin tưởng được.

Lần đầu tiên, hắn đã khóc trong một cơn say rượu. Không vì cái gì khác, chỉ vì đứa con tội nghiệp của mình.

Ngay đêm Ngô Linh chết, hắn trở lại phủ, Lăng Tuyết Quân lại tìm hắn nói về chuyện của Ngô Linh. Vừa nghĩ đến nàng lấy hài tử của bọn họ để thiết kế Ngô Linh, tự tay bóp chết đứa nhỏ, men say trong người thoáng cái vọt lên từ trong thân thể hắn, lập tức cãi nhau với nàng. Hắn có chút không nhớ rõ mình đã nói cái gì với nàng, chỉ nhớ rõ hình như mắng nàng là phụ nhân rắn độc.

Nhưng không nghĩ tới hôm nay, nàng cũng đã chết. Nàng lựa chọn phương pháp tương tự như Ngô Linh, lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng mà, nàng lại cứ như vậy mà đi, để lại hắn làm gì bây giờ? Không có nàng, không có hài tử, để hắn một mình ở nhân gian này, làm sao có thể sống sót? Nếu hôm qua khi nàng đến tìm mình, mình chịu buông bỏ định kiến, nói chuyện với nàng, có lẽ mọi thứ đã khác.

Trong lòng tuy rằng hắn oán hận nàng hại chết đứa nhỏ, nhưng mà, trong lòng hắn vẫn để ý nàng, hắn trốn tránh nàng, chỉ là nhất thời không biết tiếp tục ở chung với nàng như thế nào. Chỉ cần cho hắn thêm một ít ngày, giảm bớt nỗi đau của hắn khi đứa nhỏ rời đi, bọn họ hẳn là có thể trở lại từ nơi trước đây, phải không? Đáng tiếc, nàng không cho hắn cơ hội này, cứ như vậy rời đi theo hài tử.

Nghĩ tới đây, Cố Khiên chỉ cảm thấy đau lòng đến dường như không cách nào hô hấp. Hắn chậm rãi khom lưng xuống, ôm thân thể đã lạnh lẽo cứng ngắc của Lăng Tuyết Quân đang nằm, nức nở khóc rống lên. Nhưng nữ nhân đã từng yêu hắn, lúc này không nhúc nhích, sẽ không bao giờ đáp lại hắn nữa. Nghĩ tới đây, Cố Khiên liền hận chính mình không thể cũng lập tức chết đi, không cần ở lại trên đời này chịu tra tấn như thế này nữa.

Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Bích Trúc cùng Phi Lan không dám hé răng, chỉ ở một bên cúi đầu khóc.

Bảy ngày sau, Lăng Tuyết Quân được an táng ở Nam Sơn. Mộ của nàng vẫn chưa bị phong bế, bởi vì đợi Cố Khiên trăm năm sau, cũng phải chôn cùng vào trong huyệt này.

Ngày đó, sau khi Lăng Tuyết Quân hạ táng, mọi người lục tục rời đi, chỉ còn lại một mình Cố Khiên còn dừng ở trước mộ, thật lâu không muốn rời đi. Từ khi Lăng Tuyết Quân chết, tính tình Cố Khiên thay đổi, mọi người cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể mặc kệ hắn.

Vào ngày hôm đó, tuyết đã ngừng rơi trong vài ngày, sau đó tuyết bắt đầu lại rơi. Cố Khiên dựa vào bia mộ của Lăng Tuyết Quân, không nhúc nhích một chút, trong đầu tất cả đều là những chuyện vui buồn trước kia với Lăng Tuyết Quân. Nếu mình không bị Ngô Linh tính kế, nếu mình chịu nói chuyện với Tuyết Quân thật tốt, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay. Nghĩ đến đây, hắn thở dài một tiếng, nước mắt chảy dài.

Nhìn Cố Khiên thật lâu không xuống núi, trời sắp tối, Lục phu nhân lo lắng, phái mấy hạ nhân lên núi kiểm tra, chỉ thấy Cố Khiên đem tế tửu lấy đến giải sầu, đã say đến bất tỉnh nhân sự. Sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hạ nhân vội vàng cõng hắn xuống núi. Cố Khiên say một lần, ba ngày ba đêm mới tỉnh.

Lục phu nhân thấy từ sau khi Lăng Tuyết Quân chết, Cố Khiên cả ngày đều thất hồn lạc phách, cũng cảm thấy không thể để hắn đi. Đợi Cố Khiên tỉnh lại, bà liền đến Thúy Vi cư tìm hắn. Lúc bà đến, Cố Khiên đang nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn lên nóc nhà, nghe thấy có người vào phòng, hắn cũng chưa từng đảo mắt lại.

Thấy tình hình này, Lục phu nhân thở dài, đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống, mở miệng kêu lên: “A Khiên…” Vừa lên tiếng, bà liền nhịn không được nức nở.

Cố Khiên nghe được tiếng Lục phu nhân khóc, thân thể hơi chấn động, lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn mẫu thân, kêu lên: “Nương, người, người khóc cái gì?”

Lục phu nhân lau nước mắt, lúc này mới nghẹn ngào nói: “A Khiên, nương biết, Tuyết Quân không còn, trong lòng con khó chịu. Thế nhưng, nương thấy con cả ngày ngây ngô như vậy, trong lòng nương càng khó chịu! Con còn trẻ như vậy, chẳng lẽ cả đời này con đều phải như thế sao?” Dứt lời, Lục phu nhân thấp giọng nức nở.

“Nương, người, người đừng như vậy.” Cố Khiên thấy mẫu thân như thế, trong lòng cũng không dễ chịu, vội vàng ngồi dậy, an ủi mẫu thân nói, “Trong lòng ta, có chừng mực.”

“Con xem bộ dáng hiện tại của con đi, gọi là có chừng mực à? A Khiên, mặc kệ trong lòng con nghĩ như thế nào, Tuyết Quân đã chết! Nàng sẽ không bao giờ sống lại! Nhưng mà, con còn sống, phụ mẫu con còn sống! Con như thế này, con nói xem lòng ta và cha con làm sao bây giờ?” Lục phu nhân che mặt khóc lớn nói.

“Nương, là con có lỗi với Tuyết Quân. Con đã ép nàng đến chết!” Cố Khiên dời mặt sang một bên, môi mím chặt, hốc mắt chậm rãi trở nên đỏ bừng.

“Con đã có lỗi với Tuyết Quân rồi, chẳng lẽ con còn muốn có lỗi với cha nương sao?” Lục phu nhân chất vấn khóc, “Chẳng lẽ con cũng muốn bức chết ta thì con mới có thể tỉnh táo sao?”

Cố Khiên lặng lẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt mình, sau đó quay đầu lại, nhìn Lục phu nhân, nói: “Nương, người đừng ép con.”

“Là con bức ta, hay là ta bức con?” Lục phu nhân khóc lớn nói.

Cố Khiên rũ mắt xuống, không nói gì.

“A Khiên, ta và cha con chỉ có một đứa con trai, con có chuyện gì thì con để hai chúng ta làm gì bây giờ?” Lục phu nhân tiếp tục khóc lóc kể lể, “Thay vì sau này bị con tức chết, không bằng hiện tại ta tìm một sợi dây thừng, cũng sẽ không thương tâm vì con.”

“Nương, người đừng như vậy.” Cố Khiên thở dài một tiếng, “Người, người cho ta thêm mấy ngày.”

“Rốt cuộc mấy ngày?” Lục phu nhân ngẩng đầu lên, trông mong nhìn Cố Khiên, nói, “Con phải nói với ta một lời chính xác, bằng không, ngày ngày nhìn con như thế, nương cũng không biết còn phải chịu đựng được mấy ngày.” Dứt lời lại cúi đầu rơi nước mắt.

Cố Khiên im lặng, sau đó mở miệng nói: “Vậy, bảy ngày đi.”

“Bảy ngày?” Lục phu nhân ngẩn ra, “Bảy ngày sau, con có thể khôi phục như thường?”

Cố Khiên gật gật đầu, nói: “Vâng.”

“Được, vậy ta sẽ cho con thêm bảy ngày.” Nói đến đây, Lục phu nhân lau nước mắt đi, “Bảy ngày sau, con còn bộ dáng muốn chết không sống này, vậy con liền chuẩn bị hậu sự cho nương đi.” Lục phu nhân cũng không nói nhiều nữa, lau nước mắt rời khỏi Thúy Vi cư.

Nhìn bóng lưng mẫu thân rời đi, Cố Khiên thở dài thật sâu, sau đó nằm lại, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

Bảy ngày sau, Cố Khiên quả nhiên như hắn nói, tất cả khôi phục lại như thường. Mỗi ngày đúng giờ đi quan sở, sau khi tan trực liền trực tiếp hồi phủ, cũng không giống như trước kia ngày ngày uống say, tựa hồ mọi thứ thật sự trở về trước kia. Chỉ là, sau khi hắn hồi phủ, liền nhốt mình ở Thúy Vi cư, trăm chuyện không hỏi.

Lục phu nhân cũng từng nghĩ tới muốn tục huyền cho hắn, nhưng vừa nhắc tới chuyện này, Cố Khiên liền trở mặt rời đi, tức giận đến mức Lục phu nhân ăn cơm cũng không ăn nổi. Việc này sau khi bị Cố Tuân biết, cũng nói bà quá sốt ruột, thấy tình hình này, Lục phu nhân cũng đành phải bãi công.

Hạ đi thu đến, và rất nhanh chóng đến mùa đông. Sinh nhật của Lăng Tuyết Quân vào tháng mười một. Một ngày hôm đó, Cố Khiên cáo xin nghỉ phép, mang theo hai vò rượu, đến trước mộ của Lăng Tuyết Quân ở Nam Sơn. Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi nàng rời đi, hắn muốn cùng nàng trải qua.

Gần một năm sau, ngôi mộ của nàng đã được lấp đầy với cỏ. Hắn xắn tay áo lên và nhổ bỏ cỏ dại, làm cho ngôi mộ của nàng trông yên tĩnh hơn. Sau đó, hắn ngồi dựa vào bia mộ, vừa uống rượu, vừa nói chuyện với nàng, từ năm nàng tám tuổi thì hai người quen biết, vẫn nói đến sự ra đi của nàng. Mấy ngày nay, Cố Khiên vì sợ mẫu thân lo lắng, nên không dính một giọt rượu, tửu lượng giảm đi không ít. Hiện giờ hai vò rượu xuống bụng, hắn liền cảm thấy có vài phần say.

Đúng lúc này, một trận tuyết rơi từ trên trời rơi xuống.

Lâu lắm rồi không có tuyết rơi dày như vậy!

Cố Khiên ngẩng đầu, cảm giác được từng đóa từng đóa bông tuyết rơi trên mặt mình, lạnh lẽo, mềm mại. Trên mặt hắn chậm rãi nở một nụ cười, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tuyết Quân, là nàng sao? Nàng có biết là ta đang ở đây không?”

Hắn mỉm cười, lấy tay ôm bia mộ, như đang ôm nữ tử mình yêu sâu đậm kia. Nếu mình ngủ ở đây, Tuyết Quân sẽ gặp mình trong mơ chứ?

Vì thế, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ thiếp đi…

Cũng không biết qua bao lâu, khi hắn mở mắt ra, mình lại nằm trên giường trong nhà. Xem ra lại giống như lần trước, mẫu thân phái người tìm mình trở về.

Chỉ có điều, trong giấc mơ, Tuyết Quân không đến tìm mình.

Trong lòng hắn có chút thất vọng.

Sau khi nàng đi rồi, chưa từng tới tìm mình, chẳng lẽ, nàng hận mình, chết cũng không chịu tha thứ cho mình sao?

Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được thở dài một hơi.

“A Khiên, con rốt cục tỉnh!” Một nữ tử vừa sợ vừa mừng vừa mừng thanh âm vang lên.

Hắn quay mặt lại, thấy khuôn mặt xinh đẹp của một nữ tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt mình. Đây là nương của mình, nhưng lại là một người mẹ trẻ hơn.

Hắn hoảng sợ, vội vàng mở miệng hỏi: “Mẫu thân, người làm sao…”

Vừa nói ra, hắn càng chấn động. Thanh âm của mình, sao lại vẫn còn âm thanh trong trẻo. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Hắn ngây ngẩn cả người.

Lục phu nhân trẻ tuổi một bên dùng khăn thêu thay hắn lau mồ hôi trên trán, một bên quở trách nói: “Con nha, đã mười tuổi rồi, sao còn để mẫu thân quan tâm a?”

“Cái gì? Nương, con, con hôm nay, mới mười tuổi a?” Hắn lắp bắp hỏi.

Lục phu nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Con còn muốn bao nhiêu tuổi? Nếu con muốn lớn lên thì đừng nghịch ngợm như vậy.”

Mình thật sự trở lại mười tuổi? Hắn không thể tin được.

“Nương, A Khiên tỉnh chưa?” Thanh âm như chuông bạc của một thiếu nữ vang lên trước cửa.

Cố Khiên ngẩng đầu, thấy Cố Trăn mười bốn mười lăm tuổi từ ngoài cửa đi vào, thấy mình đứng ở trên giường, liền vui vẻ kêu lên: “A Khiên, đệ cuối cùng cũng không có việc gì, hai ngày nay đệ vẫn mê man, dọa chết ta và mẫu thân.”

“A tỷ, tỷ còn chưa gả đến Tề vương phủ sao?” Cố Khiên sững sờ nhìn Cố Trăn.

Cố Trăn sửng sốt, lập tức đỏ mặt, hướng về phía Cố Khiên nói: “A Khiên, đệ nói bậy cái gì vậy?”

Lục phu nhân cũng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “A Khiên, hôn sự của a tỷ con còn chưa định ra với Tề vương, con cũng đừng nói lung tung.”

Cố Khiên tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. Ngay cả a tỷ còn chưa gả vào Tề vương phủ, xem ra, mình thật sự trở lại năm mười tuổi.

Lúc này, hắn lại nghe mẫu thân nói với Cố Trăn: “A Trăn, xiêm y của con đi hoàng cung dự tiệc, đã làm xong chưa?”

“Thợ may nói ngày hôm sau đem xiêm y đưa tới.” Cố Trăn trả lời.

“Vậy là tốt rồi.” Lục phu nhân gật gật đầu, lại nói, “Ngày mai con thử xiêm y, chỗ nào không hợp liền sửa một chút. Nói không chừng lần này tiến cung, hôn sự của con và Tề vương sẽ định ra, nhưng không được thất lễ.”

“Nữ nhi đã hiểu.” Cố Trăn cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại mẫu thân.

“Mẫu thân, trong hoàng cung có yến hội gì không?” Cố Khiên đột nhiên hỏi.

Hắn nhớ rõ, kiếp trước mình lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, chính là trong thọ yến của hoàng đế trong hoàng cung, □□ Quận chúa dẫn nàng tám tuổi tiến cung dự tiệc. Lúc ấy nàng còn nhỏ, thấy người thì sợ hãi, không dám lớn tiếng nói chuyện, thật thú vị.

Nghe Cố Khiên nói, vẻ mặt Lục phu nhân kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Đứa nhỏ này con bệnh hồ đồ, cuối tháng là sinh nhật của hoàng đế, chúng ta đều muốn đi dự tiệc, con đã quên.”

Thọ yến của hoàng đế? Đây có phải là nói, mình lại sẽ nhìn thấy Tuyết Quân? Nghĩ tới đây, Cố Khiên vừa nghe, lập tức lấy lại tinh thần. Xem ra, ông trời thật sự là cảm động lòng thành tâm của mình, cho mình một cơ hội làm lại lần nữa. Lúc này đây, mình nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt.

Đột nhiên, hắn nghe thấy bụng của mình “ục ục” hai tiếng. Xem ra, mình mê man hai ngày, không ăn cái gì, thân thể còn có chút yếu ớt. Không được, làm sao mình có thể lấy bộ dáng suy yếu như thế để đi gặp Tuyết Quân? Nhất định trước tiên dưỡng thân thể tốt rồi nói sau!

Vì thế, Cố Khiên hướng về phía Lục phu nhân kêu lên: “Nương, bụng con đói quá, con muốn ăn.”

Nghe Cố Khiên nói như vậy, Lục phu nhân đầu tiên là sửng sốt, lập tức vui mừng khác thường. Con trai chỉ cần chịu ăn, bệnh chắc chắn sẽ tốt hơn. Vì thế, bà vội vàng gọi Tô ma ma đi chuẩn bị đồ ăn đưa tới cho Cố Khiên.

Đến ngày thọ yến của Hoàng đế, Cố Khiên hưng phấn tiến vào hoàng cung, không nghĩ tới, tiểu cô nương xuất hiện bên cạnh □□ Quận chúa cũng không phải là Lăng Tuyết Quân, mà là Lăng Ngọc Nhu. Lúc này, hắn trợn tròn mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Tuyết Quân không xuất hiện như kiếp trước? Hắn thậm chí còn có chút hoài nghi, kiếp này, còn có người tên Lăng Tuyết Quân hay không.

Để làm rõ tình hình, hắn đã nghĩ biện pháp tiếp cận Lăng Ngọc, từ trong miệng Lăng Ngọc biết được hắn quả thật có một đường muội tên là Lăng Tuyết Quân, bất quá, lần này không theo □□ Quận chúa vào kinh, mà là ở lại quê nhà Phong Dương.

Nghe được trên đời này quả thật có người Lăng Tuyết Quân, Cố Khiên vốn đang lơ lửng liền buông xuống.

Kiếp trước Lăng Ngọc Nhu sau khi cập kê liền vào kinh làm mai, nói vậy Lăng Tuyết Quân kiếp này hẳn là cũng sẽ đi theo con đường tương tự của Lăng Ngọc Nhu kiếp trước chứ? Đến lúc đó chỉ cần nàng đến kinh thành, sẽ không sợ nàng trốn thoát. Nghĩ như vậy, Cố Khiên liền an tâm ở lại kinh thành chờ Lăng Tuyết Quân đến.

Kiếp trước, Cố Khiên là văn võ quan trong kinh thành, kiếp này, hắn chiếm tiên cơ, văn võ mới có thể hơn kiếp trước, tuổi còn nhỏ liền nổi danh trong thiên hạ. Thế nhưng, với hắn, tất cả những chuyện này đều không quan trọng lắm. Kiếp này, người hắn coi trọng chỉ có người đó. Điều duy nhất mà hắn có thể làm là chờ đợi hắn cùng nàng lớn lên.

Năm hắn mười tám tuổi, sư phụ Cửu Dương đại sư phái người tới nói, đệ tử mà Từ Nguyên đại sư đắc ý đến kinh thành, để cho hai người bọn họ thay sư tỉ thí. Vì thế, hắn tuân theo lệnh của sư phụ đến Linh Giác tự, ở trong sương phòng của Từ Nguyên đại sư, chờ đợi đệ tử của Từ Nguyên đại sư đến.

Hắn ngồi trong phòng, cùng Cửu Nguyên đại sư vừa mới uống nửa chén trà, liền nghe được ngoài cửa có tiếng động.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh Trí Minh, đứng bên cạnh là một thiếu nữ đội mũ.

Hắn đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cảm giác được máu toàn thân mình đều sôi trào. Cho dù là cách một cánh cửa, cho dù là nàng đội mũ che giấu dung mạo của mình, hắn vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, người trước mắt chính là Lăng Tuyết Quân.

Hắn nhìn nàng chậm rãi đi vào cửa, dùng giọng the thé chào hỏi mình và sư phụ, hắn không phân biệt được đây có phải là giấc mộng hay không.

Hắn nói với lòng mình, nhất định phải bình tĩnh, đừng dọa nàng chạy mất, thế nhưng, trong lòng hắn sớm đã rối tung lên, không biết mình nên làm gì.

Đúng vậy, nữ tử mình nhớ thương cả hai đời, hiện giờ đang ở trước mặt, làm sao còn có thể bình tĩnh?

“A Khiên, ngươi và Lăng cô nương bắt đầu đi.” Cửu Dương đại sư nói.

“Vâng.” Cố Khiên lấy lại tinh thần, khom người đáp lễ, sau đó cùng Lăng Tuyết Quân ngồi ở hai đầu bàn cờ.

Hai người đoán trước, Lăng Tuyết Quân cầm quân trắng đi trước.

Nhìn quân cờ nàng hạ xuống trên bàn cờ, trái tim hắn rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại. Hắn suy nghĩ một lát, nhấc cờ đen lên, rơi vào bên cạnh hạt trắng kia. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào nàng.

Tuyết Quân, cuối cùng nàng đã đến.

Ta đã chờ đợi nàng trong nhiều năm.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!