Dương Hồng Quyên bừng tỉnh, cô đã phát âm sai à? Sao cô không nhận ra nhỉ?
Cô nhỏ tiếng hỏi: “Sai ở đâu vậy ạ?”
“Cô sai ở mấy nơi phát âm từ ‘bảy’ và ‘một’ này.” Ngón tay Viên Phi nhanh chóng chỉ đúng vào hai chữ này ở các đoạn trước.
Ánh mắt Dương Hồng Quyên dõi theo từng cử chỉ của Viên Phi. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng. Nhưng nó chỉ khiến cô hơi lơ đãng một tí thôi rồi lại vội nhìn vào hai từ anh vừa chỉ, nhớ đến cách thay đổi âm điệu của tiếng phổ thông mà giáo sư Chu đã từng nhắc đến, thì ra là thế.
“Nhớ chưa?” Viên Phi nhìn cô một cái.
Dương Hồng Quyên gật đầu: “Dạ.”
Viên Phi nói: “Ngoài từ ‘bảy’ và ‘một’ ra thì từ ‘tám’ với ‘không’ cũng phải đọc khác. Tôi dạy cô một bài vè, khi nhớ rồi cô sẽ biết được những từ nào đọc khác với tiếng địa phương.”
Dương Hồng Quyên nói: “Giáo sư Chu đã dạy bài vè đó cho tôi rồi.”
“Vậy sao cô còn đọc sai?”
Anh nhích đến gần cô hơn, giọng nói vang ngay bên tai khiến cho cô có cảm giác như anh đang chỉ trích nhưng lại giống như cười mình.
Cô đáp: “Lúc học, tôi quên mất những quy tắc kia. Bài vè dài quá, nên tôi không nhớ nổi.”
“Không dài.”
“Dài.”
“Không dài.”
“Dài.”
Dương Hồng Quyên với Viên Phi giống như đang trên một cây xà.
Viên Phi khẽ liếc mắt nhìn cô, Dương Hồng Quyên dường như muốn đáp trả lại, nhưng vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau thì cô chỉ đành im lặng lắng nghe. Anh nói: “Nghe đây, tôi chỉ cho cô. Câu sau, nếu chỉ dùng âm gốc thì âm trước chuyển sang âm dương. Còn nếu là âm dương đứng trước, thì cứ đếm bảy tám không cần suy nghĩ. Lỡ nó có bị kẹp ở giữa các từ lặp, hai từ đó không nói ra cùng một lúc mà phải phát âm thật nhẹ.”
Viên Phi khẽ cất tiếng, Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, cô nhận ra cách anh và giáo sư Chu phát âm không hề giống nhau. Mặc dù nghĩa không khác nhau lắm nhưng khi nghe anh phát âm thì lại trở nên dễ hiểu hơn.
“Nhớ kỹ chưa?” Sau khi Viên Phi đọc xong, anh thấp giọng hỏi.
“Tôi nhớ kĩ rồi.” Dương Hồng Quyên “tâm phục khẩu phục” trả lời.
“Đọc tiếp đi. Nhớ đọc cả mấy đoạn cô bỏ qua lúc nãy.” Khóe miệng Viên Phi hơi nhếch lên, nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Dương Hồng Quyên hít một hơi thật sâu. Cô phát âm sai bị anh phát hiện, còn cãi nhau vài câu, lại bỏ qua ba đoạn văn, sao cô cứ mắc lỗi trước mặt anh vậy chứ?
Sau giờ học, Dương Hồng Quyên ra khỏi lớp với các bạn khác. Đi được một lúc, cô nghe thấy hai cô gái đi trước thì thầm về Viên Phi.
“Tớ đã thăm dò rồi. Trợ giảng Viên lớp bọn mình cũng là sinh viên đó, học chuyên ngành kiến trúc.”
“Trước đây tớ cứ nghĩ trợ giảng thì đều là giảng viên. Sau lại nghe nói ở trường bọn mình, phải là sinh viên xuất sắc lắm mới làm trợ giảng á. Đã vậy còn phải cùng giáo sư nghiên cứu gì đó, mà trợ giảng Viên chỉ mới là sinh viên năm nhất? Với cả hình như anh ấy cũng không phải chuyên ngành ngôn ngữ Trung?”
“Trợ giảng Viên rất xuất sắc trong ngành kiến trúc. Mặc dù anh ấy là sinh viên năm nhất nhưng đã xuất bản một luận án tương đương với trình độ cao học trong một tạp chí có thẩm quyền.”
“Thật lợi hại! Nhưng ngay cả như vậy, làm thế nào anh ấy có thể trở thành trợ giảng tiếng phổ thông? Anh ấy chỉ giỏi trong ngành kiến trúc thôi mà nhỉ.”
“Ai nói anh ấy chỉ giỏi ngành của anh ấy thôi? Cậu không thấy là giọng của anh ấy dễ nghe đến nhường nào à?”
“Đúng là thế thât. Không biết anh ấy có bạn gái chưa ta?”
Dương Hồng Quyên nghe được một lúc rồi phải rẻ hướng khác, nơi cô và hai cô gái nọ đến không giống nhau, nên nửa đoạn hội thoại sau của bọn họ bàn về Viên Phi cô không hề nghe thấy.
Hai tuần sau, chuyên ngành ngôn ngữ Anh sẽ tiến hành một cuộc thi ngâm thơ. Trong ký túc xá có Dương Hồng Quyên đăng kí, nhưng các bạn cùng phòng biết cô không thể đạt thứ hạng cao vì tiếng phổ thông của cô kém hơn bất kỳ ai trong số họ. Mọi người đang cá cược, không phải là hoa khôi của lớp Lưu Tư Vũ thì cũng là Quan Triết, hot boy của khoa. Cả hai đều đến từ các thành phố lớn nói tiếng phổ thông. Nhưng Dương Hồng Quyên nghĩ đây là cơ hội để kiểm tra tiếng phổ thông của mình, vì vậy cô cố gắng hết sức. Mỗi ngày có thời gian đều luyện phát âm, nói theo người đọc radio.
Cuối tuần, Hứa Đồng rủ mọi người cùng đi dạo phố. Dương Hồng Quyên không tiêu lấy một xu. Cô đi dạo phố cùng các bạn cùng phòng cũng chỉ xem bọn họ mua quần áo, cô ngồi trong cửa hàng đeo tai nghe, nghe radio. Tất nhiên, cô cũng rất sẵn lòng nói chuyện. Mỗi khi bạn cùng phòng hỏi cô rằng không biết món nào đẹp, cô nhanh chóng tháo tai nghe ra và nói ý kiến của mình.
“Chà, Dương Hồng Quyên, tớ thấy cậu có khiếu phối đồ đó. Bọn tớ mặc theo cách mà cậu gợi ý đều trông rất đẹp!” Hứa Đồng hào hứng nói sau khi thay áo phông và quần jean.
Trương Miểu Miểu và Tống Giai đồng ý, líu ríu nói theo: “Đúng thế, đúng thế, tớ cũng thấy vậy á!”
Dương Hồng Quyên cười: “Chắc đây là khả năng thiên phú của tớ nhỉ.”
Trương Miểu Miểu: “Thế mà cậu không học chuyên ngành thiết kế thời trang, tiếc thật sự luôn í.”
Vẻ mặt của Dương Hồng Quyên tràn đầy mơ mộng: “Về sau, tớ chỉ muốn trở thành tiếp viên hàng không, ôm lấy cả bầu trời xanh, để mọi hành khách có thể cất cánh và hạ cánh an toàn.”
Khi các bạn cùng phòng đi chọn quần áo, Dương Hồng Quyên lại đeo tai nghe.
Dương Hồng Quyên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vừa hay nhìn thấy hoa khôi của lớp, Lưu Tư Vũ, cũng đang bước vào cửa hàng. Cô ấy chọn cho mình một chiếc váy rồi đi đến phòng thử đồ.
Hứa Đồng chọn xong quần áo, thấy Dương Hồng Quyên vẫn đang nghe radio, kéo cô dậy rồi nói: “Dương Hồng Quyên, cậu cũng thử chút đi.”
Dương Hồng Quyên lắc đầu: “Tôi không mua đâu.”
“Không mua nhưng thử thôi cũng được mà.” Trương Miểu Miểu đi đến, nhỏ giọng nói với Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc, nghĩ cũng ổn. Cô đứng trong cửa hàng, nhìn quanh một vòng, nhìn thấy một chiếc váy nghĩ mình mặc sẽ đẹp. Nhưng chiếc váy đó giống cái mà Lưu Tư Vũ chọn lúc nãy. Cô thấy ngoại hình và dáng người của Lưu Tư Vũ không hợp với chiếc váy này, vậy nên đã mang chiếc váy đến phòng thử đồ.
Dương Hồng Quyên đi thử đồ thì Lưu Tư Vũ mặc chiếc váy đó đi ra. Trương Miểu Miểu và mọi người sáng lên khi thấy Lưu Tư Vũ.
“Các cậu thấy thế nào, có đẹp không?” Lưu Tư Vũ nhìn thấy mấy người học cùng Trương Miểu Miểu, cười hỏi.
“Nhìn đẹp đó.” Cả ba đều nói.
Lưu Tư Vũ rất hài lòng: “Vậy tớ sẽ lấy cái này.”
Đúng lúc này, Dương Hồng Quyên cũng mặc chiếc váy đó và đi ra. Tất cả mọi người trong tiệm đều quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân. Thấy Dương Hồng Quyên, các bạn cùng phòng đều ngạc nhiên đến mức mà đồng thanh cất tiếng: “Đẹp dữ!”
Lúc này Lưu Tư Vũ đã biến sắc.
Dương Hồng Quyên hơi nghiêng người nhìn qua gương, đúng thật là cái váy này rất hợp với cô. Có điều chỉ ngắm thế thôi, sau đó cô vội vàng quay trở lại phòng thay đồ thể để đổi lại bộ đồ của mình, rồi nói với mấy bạn cùng phòng: “Đi thôi.”
Lúc lướt ngang qua Lưu Tư Vũ, Dương Hồng Quyên do dự không biết rằng cô có nên nói với cô ấy là chiếc váy đó trông không hợp với cô ấy chút nào, nhưng bởi vì cô và Lưu Tư Vũ chẳng hề quen biết nhau, nên cũng rất khó để mở lời.
Đến khi ra khỏi cửa hàng, Dương Hồng Quyên không khỏi giật mình khi nhìn thấy Viên Phi đứng bên ngoài, nhưng anh lập tức bỏ đi.
Các bạn cùng phòng muốn tiếp tục đi mua sắm. Dương Hồng Quyên lại về phòng để học đàng hoàng, vì thế nên cả nhóm quyết định chia tay tại đây.
Từ chỗ mua sắm đến trường học mất tận một tiếng đi bộ. Vì để tiết kiệm tiền, Dương Hồng Quyên đã không ngồi xe mà đi dưới ánh mặt trời chói chang.
Đi được một lúc, cô thấy Viên Phi đang ở phía trước. Hình như anh cũng đang đi bộ về trường. Cô cúi đầu và giả vờ không nhìn thấy. Dù sao, anh cũng đi nhanh hơn cô, nên đi chừng một lúc sẽ không thấy nữa.
Dương Hồng Quyên vừa nóng vừa khát nước. Trán cô rịn đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, khoảng áo trước ngực và lưng vì mồ hôi nên đều bết dính lại.
“Bạn học ơi, tặng cô ly đá bào trái cây này.”
Dương Hồng Quyên nhìn lên thấy chủ cửa hàng đồ uống lạnh đang gọi cô.
“Tôi sao?” Cô bước tới, ngạc nhiên hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!