Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi - Lê Thiển

Ai quan tâm đêm qua bạn như thế nào, bình minh vẫn thức dậy mỗi ngày, bầu trời đầy mây vẫn không quên công việc của nó. Hôm nay, Bắc Kinh gió thổi từng đợt, có lẽ mưa thu đêm qua, làm tiết trời lạnh lẽo.

"Thẩm tổng, hay là nghỉ ngơi một lát đi?" Nguyễn Duyệt rất đau lòng, đôi mắt Thẩm tổng đã đỏ hoe.

"Mấy giờ rồi?"

"Sắp 7 giờ rồi ạ."

"Bên chỗ Tưởng tổng sao rồi?" Thẩm Thanh Hoà đi về hướng văn phòng, rõ ràng không định nghỉ ngơi.

"Tử An nói, Nguyễn Nhuyễn đã tỉnh, nhưng cơ thể còn suy nhược, hôm nay Tưởng tổng cho cô ấy nghỉ, còn bảo Tử An đưa cô ấy đến khách sạn."

"Được rồi, cô đi làm việc đi." Thẩm Thanh Hoà đẩy cửa đi vào, "Thẩm tổng, ăn sáng!" Nhã Nại có luật bất thành văn, không được ăn ở nơi khác ngoài nhà ăn ra.

"Lát nữa rồi tính." Âm thanh kết thúc của Thẩm Thanh Hoà đi kèm với tiếng đóng cửa. Nguyễn Duyệt cảm thấy đau lòng, nhưng cô không thể vượt quá quyền hạn của mình.

Sau khi Lục Mạn Vân nghỉ ngơi qua đêm, mặc dù cơn sốt đã giảm nhưng các triệu chứng cảm lạnh của bà ấy lại trở nên tệ hơn, đau đầu và nghẹt mũi, đồng thời cảm thấy chóng mặt.

Thẩm Giáng Niên bưng cháo cho bà: "Mẹ, mẹ có muốn truyền thuốc thêm không?"

Lục Mạn Vân lắc đầu, cháo ăn được mấy miếng, Lục Mạn Vân khàn giọng hỏi: "Hôm nay con không bận việc à?"

"Công việc không quan trọng bằng mẹ." Thẩm Giáng Niên khuấy cháo trong chén, "Ăn thêm chút lót dạ đi, lát nữa con nấu nước gừng cho mẹ." Lục Mạn Vân đang nuốt cháo, nghe Thẩm Giáng Niên lẩm bẩm, "Không truyền thuốc, thì uống thuốc thường, mẹ uống không?"

Lục Mạn Vân lại lắc đầu, Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật: "Giáo sư Lục, mẹ thật tuỳ hứng."

"Bệnh cảm cũng có chu kỳ, qua mấy ngày thì sẽ khỏi."

"Sao mà được. Mẹ mới giảm sốt, rất dễ tái phát, nghe lời con đi, hôm nay truyền thêm bình thuốc nữa đi mà." Thẩm Giáng Niên đã chốt hạ, không cho Lục Mạn Vân từ chối, người bệnh không được nói nhiều.

Lúc Thẩm Giáng Niên nấu nước gừng, có nhắn tin WeChat mà không thấy trả lời, sợ gọi điện thoại làm phiền người ta, vì nghề nghiệp đặc biệt nên thời gian nghỉ ngơi của Tần Thư không cố định.

Thẩm Giáng Niên định đợi một lúc, nhưng trong lúc nấu nước gừng, cô lại nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, trong lòng vẫn có chút bất an không nói nên lời. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Thẩm Giáng Niên gửi một tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên: Người có bận không?

Thẩm Giáng Niên biết cô đang hỏi những điều vô nghĩa, nhưng vẫn bắt đầu từ câu này để mở chủ đề.

Đợi 10 phút mà tưởng như cả tiếng đồng hồ, Thẩm Giáng Niên liên tục kiểm tra điện thoại nhưng không có hồi âm. Thẩm Giáng Niên đã điều chỉnh âm lượng của điện thoại, sợ rằng cô sẽ bỏ lỡ tin nhắn.

Nửa tiếng sau, Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên xem giờ, đang là giờ làm việc, có thể Thẩm Thanh Hoà đang bận.

Haiz, nếu mẹ cô không bị ốm, cô đã đến Nhã Nại để tìm Thẩm Thanh Hoà, nhưng bây giờ, Thẩm Giáng Niên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở nhà. Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Giáng Niên trở lại phòng ngủ để nhìn Lục Mạn Vân, thấy mẹ mình suy nhược, lòng cô lại đau.



Cuối cùng Tần Thư cũng trả lời cô, viết: Có chuyện gì vậy?

Thẩm Giáng Niên: Truyền thêm bình thuốc cho mẹ mình nữa đi, bà ấy vẫn còn hơi sốt, không muốn truyền thuốc với uống thuốc, mình sợ sẽ sốt lại.

Tần Thư: Được, mình qua ngay, chờ một lát.

Thẩm Giáng Niên tiếp tục ở trong bếp, trông nồi nước gừng, Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa trả lời, Thẩm Giáng Niên xem qua trang cá nhân, thấy Lê Thiển đã đăng một bài mới.

Tiền Xuyến Tử: Đây là một bài đăng không có hình ảnh của chính chủ, mấy bạn yêu à, vào xem đi nào, có đã thèm không? Nhan sắc của anh trai nhỏ này, quả thật rất giống với bạch mã hoàng tử của tôi. Sau khi bị tôi thả thính đủ các kiểu, thì cuối cùng anh ta đã chủ động xin thông tin liên lạc của tôi! [Đi kèm là hình ảnh của anh chàng đẹp trai.]

Thẩm Giáng Niên thế mà lại có cảm giác như thoát được một kiếp hoạ, cô rất sợ bạn thân cô cong vòng, may là vẫn còn hứng thú với trai đẹp, Thẩm Giáng Niên cảm thấy may thật đó, còn trêu đùa trả lời: Anh chàng này khá giống anh rể tương lai của mình ghê.

Lê Thiển trả lời gần như ngay lập tức, Tiền Xuyến Tử: Bahaha! Chuẩn bị sẵn phong bao lì xì đi, biết đâu đó là anh rể của cậu đó.

Thẩm Giáng Niên: Bao lì xì của cậu, đã chuẩn bị từ lâu rồi, giờ chỉ cần cậu kết hôn thôi đó.

Tiền Xuyến Tử: Được được.jpg

Nói qua nói lại mấy câu với Lê Thiển trên bài đăng thì Lê Thiển lại im lặng. Thẩm Giáng Niên trở về lại giao diện WeChat, Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa trả lời, không khỏi lo lắng: Thẩm Thanh Hoà có phải giận rồi không?

Cảm xúc của Thẩm Thanh Hoà luôn được che giấu rất sâu, đối mặt với cô ấy còn rất khó phát hiện ra, huống chi lúc này, chỉ dựa vào WeChat.

Lúc Tần Thư đi tới, trên người còn có hạt mưa, Thẩm Giáng Niên mới biết bên ngoài lại mưa.

"Cậu không bung ô che à?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

"Mưa không lớn lắm." Tần Thư thở ra một hơi, Tần Thư thở ra một hơi, "Trời Bắc Kinh thế này mà không bật máy sưởi." Trước giờ Thẩm Giáng Niên không có thói quen bật máy sưởi, "Mình mở máy sưởi nha."

"Không cần, không sợ dì lạnh à?" Trong phòng lạnh ngắt, nhưng cũng còn ấm hơn so với bên ngoài, cơ thể Tần Thư run lên.

"Mẹ mình cũng không thích máy sưởi, còn bị mình quấn chăn kìa." Thẩm Giáng Niên dẫn Tần Thư đi vào, đầu Lục Mạn Vân còn choáng cho nên nằm trên giường.

Trước khi tiêm, thuốc cần được làm nóng, Thẩm Giáng Niên trò chuyện với Tần Thư, nói đến Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật, "Tiền Xuyến Tử chắc gặp đúng người rồi." Tần Thư đang vỗ mu bàn tay Lục Mạn Vân, động tác dừng lại một chút, sau đó lại vỗ nhẹ, nói đùa theo: "Thêm một người mắt mù."

"Tiểu Thiển nói với con à?" Lục Mạn Vân nheo mắt hỏi. Lê Thiển là bạn thân của Thẩm Giáng Niên, nên mối quan hệ của Lục Mạn Vân và cô ấy rất tốt. Lục Mạn Vân còn coi Lê Thiển như con gái.

"Thấy trên trang cá nhân ạ." Thẩm Giáng Niên nói xong, thấy mẹ mình liếc mắt cô một cái, ý tứ rất rõ ràng. Thẩm Giáng Niên thấy đề tài này không nên nói trước mặt mẹ cô nữa, nên lái chủ đề sang chuyện khác, hỏi Tần Thư làm sao để mẹ cô hồi phục nhanh.

Lục Mạn Vân không thoải mái cũng không nói thêm nữa. Tần Thư tiêm xong còn đi khám cho người bệnh khác nữa, Thẩm Giáng Niên nhất quyết lấy cho cô một chiếc ô và liên tục dặn cô phải chú ý đến sức khỏe của mình.

Lục Mạn Vân bị bệnh, Thẩm Giáng Niên chỉ tiễn Tần Thư đến cửa. Tần Thư đi thang máy xuống, mở newfeed, load một lúc, kéo màn hình điện thoại, nhìn thấy bài đăng của Lê Thiển.

Cơ thể cô đột nhiên có chút yếu ớt, cô tựa vào trong cùng, đọc từng chữ từng chữ, đọc đi đọc lại một lượt, nghe thấy một tiếng "ding", cô đi ra ngoài, phát hiện mình đang ở tầng 15, không biết thang máy lên tầng này lúc nào.

Tần Thư xoay người, cửa thang máy đóng lại. Phù ~ Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, lại ấn thang máy. Đến tầng 1, ra thang máy đi ra sảnh lớn, đến cửa, một con gió thổi qua, Tần Thư rùng mình một cái, mùa thu năm nay ở Bắc Kinh hình như lạnh hơn năm ngoái.

Tần Thư cúi đầu, bước vào trong màn mưa, trên đường tìm xe, cô không nhịn được rút điện thoại ra, nhìn vòng bạn bè, còn có màn đưa đẩy của Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển, đột nhiên nghe phía sau có tiếng người la lên, "Này này này! Nhìn đường đi chứ!" Một chiếc taxi chạy ngang qua, tài xế vẫn quay đầu lại mắng: "Mù à!"

Nước đọng đêm qua còn chưa rút, bắn tung tóe quần Tần Thư. Tần Thư giậm chân một cái, cũng không có phản ứng gì nhiều, sau khi lên xe, Tần Thư ngẩn người một hồi.

Khởi động xe, Tần Thư lắc đầu, hít một hơi thật sâu, tự nhủ nên tập trung vào các bệnh nhân.

Lục Mạn Vân truyền thuốc, Thẩm Giáng Niên ở nhà, lúc cô đơn lẻ bóng dễ suy nghĩ lung tung. Nhất là khi Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa trả lời tin nhắn, Thẩm Giáng Niên vô cùng lo lắng.

Thật ra có thể gọi điện thoại, nhưng mà không dám, sợ bị từ chối, nếu bị như thế, cô càng khó chịu hơn. Ít ra, giờ phút này, có thể tự lừa dối bản thân, Thẩm Thanh Hoà đang bận.

Đúng là Thẩm Thanh Hoà đang bận, nhưng không có bận rộn đến mức không thể trả lời tin nhắn. Lúc này, Tưởng Duy Nhĩ đang ở trong văn phòng của cô, "Tôi cảm thấy, Tiền tổng, người này chúng ta cần phải xem xét lại nhân phẩm."

"Còn phải xem cậu đặt người ta vào tình huống nào." Trong lời nói của Thẩm Thanh Hoà có ẩn ý. Thẩm Giáng Niên nói rõ: "Mặc kệ là tình huống gì, nhân phẩm có vấn đề, cần phải lưu ý."

"Tôi đối với người khác như thế nào, cậu là người hiểu rõ nhất, tuỳ theo từng người mà đối đãi." Thẩm Thanh Hoà ngước mắt nhìn cô, "Nhưng mà cậu, cần phải nghĩ kỹ đó."

"....Tôi cũng có làm gì cô ấy đâu." Tưởng Duy Nhĩ hơi khó chịu, "Cậu đang tự đánh giá thấp bản thân à, tôi - Tưởng Duy Nhĩ đã từng thích cậu, nếu có đi tìm thì chỉ có tìm người tốt hơn cậu mà thôi."



Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói, "Đừng có so sánh vô nghĩa như thế, người với người có điểm khác biệt." Lúc nói xong, cô nâng tay lên xoa giữa mày.

"Có phải tối hôm qua, cậu không nghỉ ngơi không, mắt đỏ hết cả rồi." Tưởng Duy Nhĩ muốn dí sát vào xem, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã né tránh, "Cậu không có việc gì thì đi trước đi."

"Thanh Hoà."

"Gì."

"Nếu cậu mệt rồi, lúc nào cũng có thể rời đi." Tưởng Duy Nhĩ săn sóc nói, "Vào tầm này, mấy năm trước, cậu...."

"Tưởng tổng." Thẩm Thanh Hoà lớn tiếng ngắt lời Tưởng Duy Nhĩ, còn gọi là Tưởng tổng, Tưởng Duy Nhĩ bất đắc dĩ, "Được rồi, được rồi, tôi đi đây, lát trưa tìm cậu ăn trưa."

Tưởng Duy Nhĩ đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà cầm bút, dùng đầu bút gõ gõ lên bản kế hoạch điều hành sắp ký tên, quay đầu nhìn điện thoại, trước đó đã vang lên một lần, nhưng không còn âm thanh quen thuộc nữa.

Thẩm Thanh Hoà sững sờ được Tưởng Duy Nhĩ gọi đi ăn trưa, tuy rằng ăn không nhiều nhưng có canh và cơm nắm.

Trong giờ nghỉ trưa, Thẩm Thanh Hoà đi vào phòng ngủ, định nhắm mắt nghỉ ngơi, thì giọng nói quen thuộc lại vang lên từ điện thoại di động, Tiểu Lãng Cuốn: Trưởng quan~ có phải người giận em không~ tối nay em đến nhận lỗi với người, em xin lỗi, mẹ em bị bệnh, cho nên mới quên video call với người. [khóc khóc.jpg]

Thẩm Thanh Hoà đứng bên cửa sổ, cau mày và trả lời: Tôi không tức giận, giáo sư Lục đỡ hơn chưa?

Bên kia đang gõ.

Tiểu Lãng Cuốn: Huhu ~ Trưởng quan, cuối cùng người cũng đã trả lời em!

Tiểu Lãng Cuốn: Vẫn còn đang truyền thuốc, chắc chiều sẽ xong, em xem tình trạng mẹ nếu đỡ hơn, sẽ đến tìm người, đưa cơm cho người, người đừng từ chối. Em nhớ người lắm.

Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay chạm vào bàn phím, một lúc lâu sau mới trả lời: Không cần vất vả qua đây, chủ nhật có hẹn, nếu không tiện thì đừng đi, em ở nhà chăm sóc người nhà cho tốt.

Tiểu Lãng Cuốn: Muốn đi! Muốn đi! Em muốn đi hẹn hò với người! [Lăn lộng.jpg]

Thẩm Thanh Hoà nhếch khóe môi, nở nụ cười nhàn nhạt, Thẩm Thanh Hoà: Ai nói là hẹn hò?

Tiểu Lãng Cuốn: Ở bên người chính là hẹn hò, em muốn đi! [Cúi chào.jpg]

Khóe môi Thẩm Thanh Hoà cong lên, cô đáp: Xem tình hình thế nào rồi tính, nếu có thay đổi thì nói tôi biết, chủ nhật cũng không có việc gì lớn.

Thẩm Giáng Niên trò chuyện một lúc với Thẩm Thanh Hoà, qua giờ nghỉ trưa của Thẩm Thanh Hoà, cô vội vàng đi ra ngoài, mà Thẩm Giáng Niên cũng đi nấu cháo cho Lục Mạn Vân.

Trước khi bắt đầu làm việc, Thẩm Thanh Hoà mở hộp thoại với Ngô, mấy ngày qua cô ấy đều hỏi cô có đến không, khẩn cầu cô trả lời, Thẩm Thanh Hoà trả lời: Có thể đi.

Bên kia đang gõ.

Ngô: A! Được! Chờ chị!

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, bên kia cũng không gửi lại.

Thẩm Giáng Niên đợi đến tối, cuối cùng cũng có hy vọng! Ba cô đã về! Biết Lục Mạn Vân bị bệnh còn đang ngủ, Thẩm Vạn Thành đau lòng nhưng không ngạc nhiên, "Được rồi, con có việc gì thì làm đi, ba chăm sóc mẹ con." Vừa ngửi được mùa gừng nống nặc, Thẩm Vạn Thành nói đùa, "Con gái à, cũng không thể lấy việc công báo thù riêng chứ, nước gừng này của con, mẹ con uống vào sẽ khó chịu." Thẩm Giáng Niên đã cố gắng hết sức mà còn bị nói như thế, bực bội nói: "Vậy ba chăm sóc mẹ đi, con bận việc đây." Thẩm Giáng Niên lái xe qua nhà Lê Thiển, sẵn tiện làm cơm hộp, rồi tám nhảm về anh chàng đẹp trai kia.

Nghĩ đến việc làm xong cơm có thể gặp Thẩm Thanh Hoà, cô vui vẻ không thôi. Vừa làm cơm vừa nhiều chuyện với Lê Thiển, Lê Thiển cười, "Gọi anh rể thì cũng còn sớm lắm, anh ta hẹn mình cuối tuần gặp mặt, gặp xong rồi mình kể cậu nghe." Tám nhảm xong về anh chàng soái ca, Lê Thiển bắt đầu phàn nàn, "Giờ này mấy giờ rồi, cậu không cần nói với Thẩm Thanh Hoà là đi qua à?"

"Tạo bất ngờ cho người ta."

"Lỡ đâu người ta ăn cơm rồi sao?"

"Thì ăn một miếng nữa có sao đâu."

"Được rồi."

Lại là một đêm mưa tầm tả, Thẩm Giáng Niên tự lái xe đến tập đoàn Nhã Nại, trong lòng vui vẻ như chim bay, giống như con chim thoát khỏi lồng.

Lúc sắp đến tập đoàn Nhã Nại, cũng đã 7 giờ, Thẩm Giáng Niên thử gửi tin nhắn thăm dò: Trưởng quan, còn làm việc ở công ty hả?



Một lúc sau, Thẩm Thanh Hoà trả lời: Không.

Thẩm Giáng Niên phanh gấp, dừng lại bên đường và hỏi: Đang ở đâu đó? Đi với ai?

Thẩm Thanh Hoà: Bạn.

Bạn... tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên chùng xuống. Tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ, thế mà không tạo được, giờ biến thành nỗi thấy vọng cay đắng.

Thẩm Thanh Hoà: Giáo sư Lục sao rồi?

Tiểu Lãng Cuốn: Đỡ hơn rồi.

Thẩm Thanh Hoà: Vậy thì tốt.

Tiểu Lãng Cuốn: Tối nay, người ở nhà bạn à?

Thẩm Thanh Hoà: Ừ.

Tiểu Lãng Cuốn: À, vậy cũng tốt, tối đi nghỉ sớm, đừng tăng ca nha.

Thẩm Thanh Hoà: Em cũng nghỉ sớm.

Tiểu Lãng Cuốn: Nếu tối người không ngủ được, có thể tìm em, em chờ người.

Thẩm Thanh Hoà: Đừng chờ, ngủ đi.

Tiểu Lãng Cuốn: Em ngủ rồi sẽ không trả lời người ngay được, tóm lại, nếu người tìm em, bất cứ lúc nào cũng có thể.

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên ngồi trong xe, hạ cửa sổ xuống, tiếng mưa rơi như nước mắt của ai đó.

Bạn sao? Là bạn thế nào đây? Cô muốn hỏi, nhưng biết, không nên hỏi. Thẩm Giáng Niên dừng xe bên ven đường một lúc lâu, cô mở hộp cơm ra nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu, rồi ăn một miếng, có chút lạnh, hốc mắt cay cay, có lẽ do ảnh hưởng bởi thời tiết, cho nên nước mắt cũng dễ trào ra.

Trước cửa một cửa hàng KFC, Tần Tư cũng dừng xe ở chỗ đó một hồi lâu. Có lẽ là bận cả ngày, trong đầu có chút ngổn ngang, nhưng có một điều cô biết rất rõ, đây là lần đầu tiên Lê Thiển công khai đăng lên nói chuyện tình cảm, có lẽ cô ấy thực sự coi trọng người kia.

Thật ra, kết hôn sinh con, vậy cũng tốt. Tần Thư nhìn mưa rơi bên ngoài ô cửa, đưa tay hứng lấy, cũng ướt như trái tim cô.

Con người có thể tiếp tục sống, là vì có mục tiêu. Có lẽ đã đến lúc cô nên thay đổi mục tiêu của mình. Nhưng mà, cô vẫn buồn khi giấc mơ mà cô âm thầm theo đuổi bấy lâu nay bỗng chốc tan vỡ.

Tần Thư dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên mặt. Luôn có một người khiến bạn hạnh phúc cũng khiến bạn u sầu, nhưng mà người ấy lại không thuộc về bạn, thậm chí chẳng có chút quan hệ nào hết.

Ông trời, tôi sẽ cùng ông, khóc thật to.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!