"Bảo bối , một lát anh kể cho em nghe được không ? Bây giờ thì đi lên phòng rửa mặt , mặt em tèm lem hết rồi"
Doãn Đình Nghiêm mỉm cười bể Khuất Vân Di lên phòng . Nhìn thấy cô lo lắng, khóc nước mắt nước mũi tèm lem mà làm anh đau lòng. Trên đời này chỉ có mẹ anh , ông nội Doãn và Vân Di là thật lòng nghĩ cho anh.
Buổi tối trong phòng, Khuất Vân Di nằm trong vòng tay của Doãn Đình Nghiêm nghe anh kể lại mọi việc xảy ra ngày hôm nay và trong hơn 26 năm qua . Anh định sẽ giấu luôn mọi chuyện nhưng thấy cô lo lắng nên anh không muốn lừa gạt cô nữa.
Khuất Vân Di nghe Doãn Đình Nghiêm kể mà nước mắt lăn dài . Cô không ngờ chồng cô lại có nhiều nỗi đau khổ như vậy .
" Nghiêm , anh đừng buồn nữa . Em và con sẽ là gia đình của anh , em sẽ sinh thật nhiều con cho anh"
Doãn Đình Nghiệm phì cười . Bây giờ anh chỉ cần khuất Vân Di là đủ , là đã hạnh phúc lắm rồi .
"Em nói đấy nhé " anh nhéo mũi cô
"Vâng , em sẽ sinh mà "
Doãn Đình Nghiêm vuốt ve bụng hơi tròn của cô . Anh biết mang thai rất cực , sinh và chăm con lại càng cực hơn nên anh dự định chỉ sinh một bảo bối dù trai hay gái .
" Chồng , anh định như thế nào với ba ? "cô e dè hỏi.
" Dù như thế nào thì ông ấy cũng là ba của anh, anh không thể làm gì ông ấy được . Ông ấy hối hận cũng được , không hối hận cũng được "
Khuất Vân Di mím môi không nói gì . Cô biết dù mình có khuyên anh như thế nào cũng vậy .
UUUUUUUUUUUU
Sáng hôm sau ông Doãn đi đến biệt thự tìm Doãn Đình Nghiêm. Tiết Mặc liền đi lên phòng thông báo cho anh đi xuống.
" Ông tìm tôi có chuyện gì ? Muốn tôi tha cho Doãn Thừa Nhiệm là không thể nào ."
Doãn Đình Nghiêm ngồi xuống sofa lạnh lùng nói .
" Ba đến đây không phải để xin con tha cho Thừa Nhiệm và xin con tha thứ cho ba . Ba đến đây để xin lỗi con và cầu xin con một việc"
" Ông nói đi "
" Ba định sẽ đi đến một nơi để yên tĩnh hối lỗi của mình với mẹ con và con . Ba mong con có thể về nhà chính để chăm sóc cho ông nội của con được không ?"
" Ông muốn đi đâu ?"
Doãn Đình Nghiêm lo lắng hỏi . Chẳng lẽ ông muốn tự vẫn sao ?.
"Ba đi vào chùa"
Ông Doãn thấy Doãn Đình Nghiêm quan tâm mình như vậy mà càng làm cho ông thấy tội lỗi của mình nhiều hơn . Dù ông đã làm rất nhiều việc có lỗi với anh nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho ông.
"Tùy ông"
" sức khỏe của ông nội bây giờ rất yếu , con ..."
"Tôi sẽ về đó để chăm sóc cho ông nội"
" Được ...được , ba yên tâm rồi . Ba về trước nhé"
Ông Doãn đứng lên định ra về thì Khuất Vân Di từ trong thang máy đi ra .
"Ba mới đến ạ"
"Ừm, cực cho con rồi Vân Di . sức khỏe của con thế nào rồi ? Có nghén lắm không ?"
"Vẫn khỏe ạ . Ba ăn sáng chưa ? Hay là cùng..."
" Ba ăn rồi . Ba về trước nhé"
"Vâng ạ"
Khuất Vân Di cúi đầu chào ông Doãn . Nhìn ông lúc này cũng thật tội nghiệp.
Doãn Đình Nghiêm nhìn tấm lưng của ông Doãn rời đi mà làm lòng anh nhói
lên . Anh phải làm sao mới phải bây giờ .
4 tháng sau .
Khuất Vân Di hiện tại đang mang thai được sáu tháng . Bụng của cô đã nhô to lên.
Hác Thạc Trận bây giờ đã gần sinh , bụng của cô đã rất to và cô vô cùng mệt moi.
Đàm Nhã Nhi cũng vậy , cô đã mang thai được gần ba tháng . Ông bà Hác và Hác Thế Vỹ rất vui .
Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di cũng đã về nhà chính để sống và chăm sóc cho ông nội Doãn . Ông nội Doãn rất vui vì điều đó .
Khuất Vân Di bây giờ rất ra dáng phu nhân . Dù cô đang mang thai nhưng mọi việc ở Doãn gia đều do cô sắp xếp mọi thứ .
Lúc đầu Doãn Đình Nghiêm không muốn cô làm vậy nhưng Khuất Vân Di một mực muốn làm. Cô muốn cùng anh gánh vác một ít , cô không muốn mình vô dụng để cho anh lo lắng mãi .
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!