Chương 12 : Vui Vẻ (2)
Ngày hôm sau Doãn Đình Nghiêm đưa Khuất Vân Di đi học , cô đi học mà mặt mày ủ rủ cứ ôm chầm lấy anh không chịu xuống xe .
" Ngoan , trưa anh đến đón em rồi chúng ta về Khuất gia chơi " anh véo má cô
" Vâng "
Doãn Đình Nghiêm mỉm cười hôn lên gò má của Khuất Vân Di , cô buồn bã đi xuống xe vào trường .
Doãn Đình Nghiêm nhìn Khuất Vân Di vào trường thì mới an tâm đi về biệt thự của anh .
Khuất Vân Di vào lớp thì bị Hác Thạc Trân và Đàm Nhã Nhi chọc ghẹo . Bạn bè thì nhìn cô với ánh mắt rất kỳ lạ . Mọi người không hiểu vì sao cô lại yêu và kết hôn cùng với một kẻ tật nguyền , mặt thì lúc nào cũng lạnh tanh không biểu cảm gì cả .
" Bà Doãn hôm nay chịu đi học rồi sao ? " Hác Thạc Trân chọc ghẹo cô .
" Định nghĩ luôn đấy " cô nhướn mày
Đàm Nhã Nhi lắc đầu mỉm cười . Tính tình của cô và Khuất Vân Di rất khác nhau . Cô thì nhẹ nhàng , đầm thắm còn Khuất Vân Di thì mạnh mẽ , lanh lợi không biết sợ ai .
" Còn cậu , khi nào kết hôn ? Có chồng rất thích đấy "
" Sang năm đấy " mặt Hác Thạc Trân lộ vẻ hạnh phúc , viên mãn .
Hác gia và Cổ gia cũng đã kết thông gia với nhau . Cả hai đã đính hôn gần được một năm . Sau khi tốt nghiệp thì cả hai sẽ kết hôn với nhau . Mỗi khi không bận công việc thì Cổ Thiên Lâm sẽ đưa đón Hác Thạc Trân đi học và đưa cô đi chơi khắp nơi .
Cổ Thiên Lâm rất yêu thương , chiều chuộng Hác Thạc Trân . Anh chưa bao giờ lớn tiếng hay làm cô giận dỗi . Mỗi khi cô giận vu vơ anh đều hạ mình năn nỉ cô vì anh yêu cô .
" Nhã Nhi ? Sau cậu không yêu ai hết vậy? " Khuất Vân Di hỏi
Đàm Nhã Nhi nghe Khuất Vân Di hỏi mà cười nhạt . Không phải không yêu mà là yêu đơn phương , người đó còn là Hác Thế Vỹ .
" Chắc duyên chưa tới "
" Cậu cứ như thế này thì bao giờ ? Cậu thấy Vân Di không , vì yêu mà mất hết mặt mũi "
" Cậu đang khen mình đấy à ?"Khuất Vân Di đánh lên mông Hác Thạc Trân .
" Khen đấy . Có ai được như cậu đâu "
Khuất Vân Di nếu không vì đau ở phía dưới thì nhất định sẽ cho Hác Thạc Trân ra bã .
Đàm Nhã Nhi nhìn cả hai vui vẻ , hạnh phúc mà vui mừng trong lòng . Cô không muốn bạn của mình chịu đau khổ trong chuyện tình cảm như cô . Thôi thì mọi đau khổ để mình cô gánh vác đi .
Khuất Vân Di tan học thì được Doãn Đình Nghiêm đến đón đi về Khuất gia chơi . Cả hai ở lại chơi đến chiều tối mới về biệt thự .
Doãn Đình Nghiêm điều khiển xe lăn vào trong nhà thì thấy ông Doãn và bà Trịnh Mỹ Hoa ngồi ở sofa đợi anh .
" Đến đây có việc gì ? " anh lạnh lùng nói
" Ba , dì " Khuất Vân Di cúi đầu chào .
" Em lên phòng đi . Một lát anh lên "
Doãn Đình Nghiêm nhìn Khuất Vân Di . Anh không muốn kéo cô vào chuyện rắc rối này .
" Vân Di ? Sao không gọi ta là mẹ . Ta dù gì cũng là....."
Trịnh Mỹ Hoa đứng lên đi lại gần nắm tay Khuất Vân Di
" Cô ấy chỉ có một người mẹ chồng là bà Tiêu Ngọc Đình mà thôi "
Doãn Đình Nghiêm mặt đỏ ngầu nhìn Trịnh Mỹ Hoa . Khuất Vân Di nhìn thấy anh như vậy mà xua tay bà ra , đi lại gần anh .
" Con nói như vậy không sợ dì con buồn sao? Dù gì bà ấy cũng đã chăm sóc con 20 mấy năm nay " ông Doãn nói .
" Chăm sóc ? "
Doãn Đình Nghiêm cười nhạt . Từ lúc mẹ anh mất đến bây giờ chỉ có vú nuôi và ông nội Doãn là quan tâm , chăm sóc anh mà thôi .
" Đình Nghiêm ! Dì biết con hiểu lầm dì đã hại mẹ con . Nhưng dì đến bên ba con lúc mẹ con đã mất . Ta không có phá hoại gia đình của ai cả . " Trịnh Mỹ Hoa nghẹn ngào nói .
Khuất Vân Di nghe bà Trịnh Mỹ Hoa nói mà bất ngờ . Cô chưa được nghe Doãn Đình Nghiêm nói về tai nạn của mẹ anh . Cô cứ nghĩ là tai nạn bình thường .