“Hắn ta sao? Làm gì có chuyện đó? Chỉ là oanh liệt nhất thời mà thôi, cho dù hắn đã phá giải được Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận thì sao chứ, không phải lúc tham gia khảo thí của Cửu Tinh Trụ, hắn không hề có một chút ánh sáng nào à? Hơn nữa hắn năm nay đã mười tám tuổi rồi, tinh lực không có chứng tỏ tinh nguyên của hắn chỉ là cấp một mà thôi.”
“Haha haha, tinh nguyên cấp một sao, cái này cũng quá tệ rồi, cả Thánh cung Thiên Nguyên này của chúng ta đều là tinh nguyên cấp ba trở lên, tinh nguyên cấp một như hắn còn mơ mộng trở thành cường giả à, khó trách Cửu Tiên coi thường hắn.”
“Với thân phận của Cửu Tiên, cho dù giữa vô số thế lực ở hàng trăm quốc gia, thì Cửu Tiên vẫn là những cường giả mạnh nhất.”
“Đừng nói đến Cửu Tiên, cho dù hắn ngày đó muốn bái thái thượng trưởng lão làm sư phụ thì cũng sẽ bị đuổi ra ngoài thôi.”
Cung Bắc Cực Tỉnh.
“Vô Nhai sư đệ, đã nghe nói gì chưa? Cái tên Diệp Tu của Vương triều Thương Long các đệ đã bị đuổi ra bên ngoài rồi, trở thành đệ tử ngoại môn đó.” Một giọng nói cợt nhả chợt vang lên, sau đó một tên thiếu niên đẩy cửa bước vào.
Trong mắt Nguyệt Vô Nhai thoáng hiện lên tia lạ lùng: “Tiêu Phong sư huynh nghe được chuyện này ở đâu vậy?”
“Toàn bộ Thánh cung Thiên Nguyên đều đã truyền tai nhau rồi, hiện tại mọi người đầu đang bàn tán về nó, hơn nữa còn nghe nói bởi vì tên tiểu tử này chỉ là tinh nguyên cấp một nên mới bị đuổi ra ngoài, ngươi không cảm thấy buồn cười hay sao? Mới hôm qua còn gây chấn động một phen, hôm nay lại rơi vào tình cảnh thế này.” Tiêu Phong cười lạnh.
Hai tay của Nguyệt Vô Nhai siết chặt lại, phát ra âm thanh lách cách, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Phế vật cuối cùng cũng chỉ là phế vật mà thôi, còn vọng tưởng một đêm thành danh à?”
“Mười ngày sau chính là ngày chọn lựa trấn quốc tướng quân, tới lúc đó với thân phận đệ tử cốt cán của ta, ta sẽ giúp phụ thân thăng làm trấn quốc tướng quân. Còn phụ thân ngươi sẽ phải ngoan ngoãn trở thành thuộc hạ của phụ thân ta.” Nguyệt Vô Nhai khoái chí cười lớn.
Sự khác biệt và lòng đố ky của ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn vào lúc này.
Cổ nhân có câu đứng càng cao thì ngã càng đau, đây chính là số phận của Diệp Tu.
Hắn ta tin chắc rằng với thân phận của bọn họ hiện tại, một người là đệ tử cốt cán, người còn lại chỉ là đệ tử ngoại môn bình thường, chờ ngày chọn lựa trấn quốc tướng quân đến sẽ biết Diệp Hạo Thiên tuyệt đối không có khả năng tranh đoạt cùng phụ thân hắn ta!
Đến lúc đó, vị trí trấn quốc tướng quân sẽ hoàn toàn nằm trong tay Nguyệt gia bọn họi
“Đúng rồi, nếu ngươi đã không nhìn vừa mắt hắn, có cần ta phái vài người đi giáo huấn tên tiểu tử này không?” Tiêu Phong nói.
Khóe miệng Nguyệt Vô Nhai lại nhếch lên lạnh lẽo: “Không cần đâu, mười ngày sau ta sẽ cho hắn biết cảm giác bị người khác giẫm đạp dưới chân là như thế nào.”
Đấn lúc đó hắn sẽ càng tuyệt vọng hơn nữa.
Chỉ cần nghĩ đến những năm này hắn ta phải nhẫn nhục chịu đựng hết lần này đến lần khác bởi vì Diệp Tu là nhi tử của trấn quốc tướng quân, thì sự hận thù và tủi nhục trong lòng hắn ta ngày càng dâng lên, sự ti tiện trong thời gian đó mười ngày sau hắn ta sẽ hoàn trả cho bằng hết.
Bên ngoài đại điện, có một đỉnh núi nhỏ vô danh.
Diệp Tu được an bài ở chỗ này, cũng là chỗ tốt nhất ở bên ngoài đại điện, tất cả đều là do Mạc lão giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!