Tô Hoài cảm thấy cơn đau của Hoắc Văn Hứa còn quá nhẹ, vẫn có tâm tư đùa giỡn cô.
Tô Hoài cầm tờ đơn kiểm tra của Hoắc Văn Hứa rồi xem đi xem lại nhiều lần, không biết các thuật ngữ chuyên môn thì lên mạng tra, chắc chắn Hoắc Văn Hứa cũng chỉ bị thương nhẹ thì mới thở phào.
"Tôi muốn đi tắm."
"Cái gì?" Tô Hoài ngẩng đầu nhìn sang, cảm thấy bản thân có thể nghe nhầm rồi.
Hoắc Văn Hứa ôm cánh tay nửa tựa vào giường bệnh, bởi vì vừa nôn, sắc mặt còn rất khó coi, chính là bộ dáng này, vẻ mặt nghiêm túc nói bản thân muốn đi tắm.
"Anh hiện tại không thể tắm." Tô Hoài nhìn anh từ trên xuống dưới một phen, lăn lộn trong nước bùn nhiều ngày như vậy, trên người anh quả thật không... Sạch sẽ cho lắm, nhưng cũng không thể tắm...
"Tôi muốn đi tắm." Hoắc Văn Hứa nói, "Làm phiền em đến sân bay lấy vali giúp tôi được không?"
Trái lại Tô Hoài không có ý kiến về chiếc vali kia, nhưng tắm thì cô không đồng ý.
"Khoan nói đến cánh tay của anh, hiện tại não anh còn bị chấn động, anh không sợ ngất trong nhà vệ sinh à?"
"Tôi có thói quen, không tắm thì không thể ngủ." Hoắc Văn Hứa ngáp một cái, "Tôi buồn ngủ sắp chết rồi, làm ơn đấy."
Tô Hoài nhíu mày thật chặt, suy tư một lát rồi đề nghị anh: "Nếu không thì tôi đi hỏi bác sĩ cho anh hai viên thuốc ngủ để cưỡng chế đi ngủ nhé."
"..." Hoắc Văn Hứa ngơ ngác nhìn cô, "Não tôi cũng chấn động rồi, em còn cho tôi uống thuốc ngủ? Không sợ tôi không tỉnh dậy nữa à?"
"Vậy..." Tô Hoài nhăn mũi, nghiêm túc hỏi, "Anh nói... Tắm và uống thuốc ngủ thì cái nào ảnh hưởng lớn hơn?"
Hoắc Văn Hứa thuận theo dòng suy nghĩ của cô mà suy tư, sau đó định thần lại, "Chậc" một tiếng: "Vừa rồi chỉ là thông báo với em một tiếng, sợ em khóc nhè mà thôi."
Tô Hoài không hiểu ý của anh, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, Hoắc Văn Hứa lấy số điện thoại của một hộ lý nam từ dì lao công bệnh viện, sau đó hẹn thời gian với hộ lý, chờ một lát đến giúp anh tắm.
Việc đã đến nước này, Tô Hoài không còn biện pháp nào khác, dù sao thì cô cũng không có tư cách quản Hoắc Văn Hứa, đành chạy việc vặt đi lấy quần áo cho anh.
Ban đầu Hoắc Văn Hứa xuống máy bay thì đi gửi hành lý, hành lý đến bây giờ vẫn để ở trong sân bay.
Tô Hoài bắt xe đến sân bay lấy vali, quay về đã là ba tiếng sau, Hoắc Văn Hứa nằm ngủ ngon lành trên giường bệnh.
Tô Hoài nhẹ nhàng bước tới trước giường bệnh, cúi đầu nhìn anh.
Dường như Hoắc Văn Hứa đã thay đổi một chút, đường nét gương mặt càng góc cạnh, có lẽ mấy ngày qua có chút khắc nghiệt, râu không cạo, cho nên trông có chút thăng trầm.
Thật ra Tô Hoài nhìn thấy anh như vậy cảm thấy có chút xa lạ, dù sao thì trước kia cô cũng không hay gặp anh, cho dù gặp mặt cũng không dám nhìn anh chằm chằm.
Cơ hội như vậy thật hiếm có, là cảnh tượng Tô Hoài từng nằm mơ vô số lần, vì vậy Tô Hoài cúi người nhích lại gần hơn, khóe miệng không nhịn được hơi cong lên, không phải nói không tắm không ngủ được à, hiện tại không phải anh ngủ rất ngon sao.
"Em nhất định đang nghĩ không phải tôi nói không tắm không ngủ được? Đúng không?" Hoắc Văn Hứa mở mắt ra, tầm mắt tỉnh táo chính xác rơi trên gương mặt Tô Hoài.
Tô Hoài bị bắt gặp thì đỏ mặt, vội ngồi dậy, giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi không nghĩ như vậy."
Hoắc Văn Hứa chống cơ thể ngồi dậy, Tô Hoài vội vàng tiến lên đỡ anh.
"Tô Hoài." Hoắc Văn Hứa nhìn chằm chằm cô, "Gặp mặt vội vàng, cũng không kịp hỏi mấy năm qua em sống thế nào."
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của Tô Hoài lập tức trở nên nghiêm túc: "Tôi sống... Vô cùng tốt, đây cũng là nhờ anh, cảm ơn anh."
Hoắc Văn Hứa nhướng mày: "Lại nói cảm ơn?"
Hoắc Văn Hứa không nói lời còn lại, nhưng Tô Hoài nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của anh, vì vậy bĩu môi: "Nói cảm ơn là phép lịch sự cơ bản của con người, anh giúp tôi, tôi ngay cả câu cảm ơn cũng không nói thì anh mới chạnh lòng đấy, hơn nữa tôi sẽ không khóc."
"Vậy à?" Giọng điệu Hoắc Văn Hứa nghiền ngẫm, "Buổi sáng lúc kiểm tra chẳng lẽ là nước mắt của Schrödinger (*)?"
(*) Nước mắt của Schrödinger ngụ ý là nước mắt không có thật.
Tô Hoài suy nghĩ một chút, nói: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi." Người này chỉ nói chuyện nghiêm túc được ba câu.
Hoắc Văn Hứa cảm thấy Tô Hoài rất thú vị, khẽ cười thành tiếng.
Tô Hoài bị nụ cười của anh làm cho bối rối, xoay người lại.
Hộ lý tới lúc chập tối, tắm giúp Hoắc Văn Hứa trong phòng vệ sinh của phòng bệnh đơn.
Hoắc Văn Hứa khoác khăn tắm đi từ nhà vệ sinh ra, nửa thân dưới mặc quần thể thao màu đen rộng rãi, tóc cũng được gội sạch sẽ, có vẻ hỗn loạn xõa ra trước trán.
"Cánh tay cậu bị thương, có áo ba lỗ không? Mặc áo ba lỗ sẽ thuận tiện hơn." Hộ lý nói.
"Có không?" Tô Hoài hỏi Hoắc Văn Hứa.
"Tôi nhớ có một chiếc, em tìm giúp tôi, chắc là có."
Lúc Tô Hoài tìm được chiếc áo ba lỗ màu đen từ trong hành lý, hộ lý đã đến lúc rời đi, Tô Hoài cầm áo ba lỗ thì có chút ngơ ngác: "Hộ lý này làm theo giờ à?"
Hoắc Văn Hứa cũng không ngờ hộ lý kia đi dứt khoát như vậy, cũng rất bất đắc dĩ: "Tôi gọi hộ lý làm theo giờ, em..." Hoắc Văn Hứa liếc nhìn cô, có chút không xác định hỏi: "Giúp tôi thay quần áo được không?"
Hoắc Văn Hứa cảm thấy bản thân đã mặc quần rồi, chẳng qua là mặc áo ba lỗ, cũng không tính là làm khó con gái người ta.
Được không?
Tô Hoài có chút khó xử, hình như không được lắm.
Hình như cô không làm được việc bình tĩnh giúp Hoắc Văn Hứa thay quần áo.
Nhưng chỉ là một cái áo ba lỗ, từ chối thì hình như có hơi làm màu.
Hoắc Văn Hứa dùng tay trái cầm khăn lông lau tóc, lơ đãng nhìn sang thì đúng lúc nhìn thấy mặt Tô Hoài đỏ bừng.
Động tác lau tóc của Hoắc Văn Hứa tạm dừng, hình như quả thật không thích hợp lắm.
"Thôi vậy, tôi tự thay, tôi vẫn còn một tay."
Hoắc Văn Hứa cầm lấy áo ba lỗ, một tay xách đến nhà vệ sinh, vừa nâng tầm mắt nhìn từ trong gương thấy Tô Hoài cũng tiến vào ở phía sau anh.
Hoắc Văn Hứa ở trong gương nhướng mày nhìn cô.
Trong nhà vệ sinh nho nhỏ, tắm xong thì còn hơi nước nồng nặc, Tô Hoài tiến lên, vươn tay nhận lấy quần áo trong tay Hoắc Văn Hứa.
Tô Hoài nhỏ giọng nói: "Để tôi làm cho, lỡ như tay của anh bị thương thì cũng không tốt."
"Vậy... Cảm ơn." Hoắc Văn Hứa xoay người, tựa vào bồn rửa tay, tùy tay ý kéo khăn tắm trên người xuống.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Hoài sửng sốt, vô thức nhắm hai mắt lại.
Người này cũng không biết nói một tiếng trước sao?
Mắt Hoắc Văn Hứa thấy lỗ tai của Tô Hoài đỏ lên, sau đó gương mặt cũng đỏ, sau đó cổ cũng đỏ, tốc độ ửng đỏ khiến cho Hoắc Văn Hứa nghĩ đến con cua đã chín...
Hoắc Văn Hứa không nhịn được cười một tiếng: "Em xấu hổ à?"
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy quá trình gương mặt của con gái ửng đỏ ở khoảng cách gần như vậy, thật sự cảm thấy rất thú vị.
Tô Hoài đối mặt với anh vốn đã thẹn thùng, nghe anh trêu chọc, nhất thời vừa xấu hổ vừa giận, phút chốc mở to mắt trừng mắt nhìn anh.
Đôi mắt chia rõ trắng đen, hai người ở gần nhau, Hoắc Văn Hứa có thể nhìn thấy hàng mi dày và hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô.
Còn có... Vẻ nóng giận.
Hình như quá đáng rồi.
Hoắc Văn Hứa ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi, nói chuyện không suy nghĩ, em đừng để ý."
Biểu cảm trên mặt Tô Hoài không thay đổi, cô cẩn thận nâng cánh tay bó thạch cao của anh lên.
"Cúi đầu." Tô Hoài lạnh lùng nói.
Hoắc Văn Hứa lập tức ngoan ngoãn cúi đầu, cũng khom lưng.
Tô Hoài nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhân cơ hội này không chút kiêng kỵ nhìn anh từ trên xuống dưới.
Có cơ bụng, nhìn ra tám múi.
Bắp thịt săn chắc, xem ra thường xuyên rèn luyện.
Màu da... Còn khá trắng.
Tô Hoài nhìn mà khuôn mặt có chút nóng, trong lòng thầm nói đây là bản thân anh yêu cầu, ai chiếm tiện nghi ai thì chưa chắc.
Lúc đi vòng qua sau lưng giúp anh thu dọn quần áo, Tô Hoài nhìn thấy vết sẹo cũ ở sau lưng anh, sửng sốt một lúc, Tô Hoài vô thức hỏi: "Đây là vết sẹo ban đầu cứu tôi mà để lại sao?" Màu sắc vết sẹo đã rất nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra, mấy năm nữa, vết sẹo này phỏng chừng cũng sẽ không biến mất.
"Ừm?" Hoắc Văn Hứa nghe thấy như vậy thì thản nhiên đưa tay ra sau lưng sờ một cái, "Vậy à? Tôi không nhìn thấy, xấu không?"
"Không xấu." Tô Hoài lập tức lắc đầu, suy nghĩ một chút, Tô Hoài lại nói, "Chờ tôi có tiền, tôi dẫn anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, xóa bỏ vết sẹo."
"Em nói gì?" Hoắc Văn Hứa sử dụng tay trái chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, xoay người không thể tin mà nhìn cô gái trước mặt, "Em muốn dẫn tôi đi xóa sẹo?"
"Ừm." Tô Hoài nghiêm túc gật đầu, "Lỡ như sau này để tâm thì sao?"
"Lỡ như? Sau này? Ai để tâm?" Hoắc Văn Hứa giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu Tô Hoài một cái, "Em đi học đại học, có phải đầu óc hỏng rồi không? Một người đàn ông như tôi làm phẫu thuật thẩm mỹ xóa sẹo sau lưng, truyền ra ngoài thì không phải sẽ bị người ta cười cả đời sao."
Tô Hoài đi sau anh ra khỏi nhà vệ sinh: "Anh không nói tôi không nói, không ai biết." Gánh nặng thần tượng còn khá nặng.
Hoắc Văn Hứa hờ hững vẫy tay, lười biếng nói: "Ở đây chỉ có bạn gái tôi có thể nhìn thấy, chỉ cần cô ấy không để tâm là được, làm phẫu thuật thẩm mỹ hả?"
Hoắc Văn Hứa không nhịn được cười thành tiếng: "Em nói xem em nghĩ thế nào?"
Tô Hoài bị cười nhạo thì thật sự có chút không muốn nói chuyện với anh.
Hoắc Văn Hứa phải ở trong bệnh viện ba ngày, trường học khôi phục trật tự bình thường, Tô Hoài phải quay về trường học lên lớp, cho nên chỉ có buổi trưa và chập tối đến đưa cơm.
Có lẽ do ngày đó thay quần áo có chút lúng túng, giữa hai người không có quá nhiều trao đổi, Tô Hoài bình thường nhìn anh cơm nước xong thì rời đi, dù sao Hoắc Văn Hứa chỉ bị thương cánh tay, chuyện khác đều có thể tự chăm sóc.
Buổi chiều lúc lên lớp, Tô Hoài và Lý Nhược Ninh ngồi cạnh nhau, Lý Nhược Ninh biết được cuộc trò chuyện của hai người, trước giờ luôn lạnh nhạt cũng cười: "Tô Hoài, tớ coi như phục cậu luôn đấy, dẫn anh ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ? Ai không biết còn cho rằng anh ấy bị hủy dung đấy."
"Ôi..." Tô Hoài thở dài, "Tớ không phải cảm thấy có lỗi với anh ấy sao, nếu không phải vì tớ thì anh ấy cũng không để lại sẹo."
"Sau lưng một người đàn ông có sẹo là chuyện bao lớn chứ." Lý Nhược Ninh lắc đầu, "Cậu cũng đừng trách anh ấy cười cậu, tớ cũng không hiểu suy nghĩ của cậu nữa kìa."
Tô Hoài nhăn mũi.
"Ngày kia tớ phải tham gia cuộc thi người mẫu, cậu có thời gian đi với tớ không?" Lý Nhược Ninh hỏi cô.
"Có, đương nhiên là có." Tô Hoài lấy điện thoại ra xem thời gian biểu, "Ngày mai anh ấy xuất viện, ngày kia tớ có thể đi với cậu."
"Thật ra thì cậu không đi với tớ cũng được, tự tớ đi được." Lý Nhược Ninh có chút buồn bã nói, "Cũng có thể tớ sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên."
Tô Hoài hiếm khi nhìn thấy Lý Nhược Ninh không tự tin như thế, vì vậy đặt điện thoại di động xuống, xoay người nâng khuôn mặt của cô ấy lên: "Tớ tin cậu, cậu nhất định có thể, tớ vĩnh viễn ủng hộ cậu."
Lý Nhược Ninh hất tay cô ra: "Buồn nôn."
Buổi chiều chỉ có một tiết học, sau khi tan lớp, Tô Hoài quay video cho Lý Nhược Ninh rồi đi mua cơm đến bệnh viện.
Vừa đi tới cửa phòng bệnh liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh quỷ khóc sói gào.
Giọng nói hết sức quen thuộc.
Tô Hoài thò đầu vào nhìn, đều là những gương mặt quen thuộc, mặc quần áo cứu hộ bẩn thỉu đứng trước giường bệnh Hoắc Văn Hứa, mà người nằm bò trước giường khóc là Kiều Niệm.
"Đại ca, cũng bởi vì tôi, anh gãy tay, hu hu hu..."
"Anh có đau không, anh khó chịu không, sau này cánh tay anh còn có thể sử dụng không?"
"Đại ca, anh đừng thương tâm, sau này tôi chính là cây gậy của anh."
Hoắc Văn Hứa không thể nhịn được nữa: "Em có thể cút chưa?"
Kiều Niệm: "Hu hu hu..."
Hoắc Văn Hứa cắn răng, anh đã trêu chọc ai rồi hả, sao nước mắt của ai cũng đều rơi nhanh vậy chứ.
"Đừng khóc, khóc nữa tôi bị đưa lên mạng mất." Hoắc Văn Hứa nhìn Kiều Văn, phiền não nói, "Anh có thể ném em ấy ra ngoài không?"
Kiều Văn tức giận nói: "Em còn không biết ngại nói vậy à? Tôi bảo em cẩn thận một chút, em chuyên môn đi vào chỗ nguy hiểm, là chê tôi sống thoải mái quá có phải không?"
"Anh, sao anh có thể mắng đại ca em?" Kiều Văn không vui, "Anh ấy vì cứu em mới bị thương, anh ấy là đại ân nhân của nhà chúng ta."
"Im miệng." Kiều Văn đánh vào đầu Kiều Niệm một bạt tai.
"Hu hu hu..." Kiều Niệm nhào vào Hoắc Văn Hứa, bị Hoắc Văn Hứa đạp ra, "Cút đi."
Viên Phong cầm chuối tiêu vừa ăn vừa nhìn: "Cô vợ nhỏ của em thì sao? Không muốn phục vụ em, bỏ rơi em rồi à?"
Hoắc Văn Hứa híp mắt nhìn anh ấy: "Miệng cũng nghiệp quá nhỉ."
"Bình thường thôi." Viên Phong vắt chéo hai chân, "Lúc tôi gọi điện thoại cho cô ấy, sợ cô ấy hỏi tôi một câu 'Hoắc Văn Hứa' là ai lắm, dù sao thì năm năm rồi, người ta có lẽ đã quên em từ lâu rồi."
"Vậy anh nghĩ nhiều rồi." Hoắc Văn Hứa thản nhiên nói, "Một chút tự tin này thì tôi vẫn có."
"Đức hạnh." Viên Phong che miệng, "Ai ui, răng cũng chua lòm rồi, mùi chua thối của tình yêu thật sự khó ngửi muốn chết."
Kiều Niệm ở một bên nghe mà như rơi vào trong sương mù, không nhịn được sờ mũi một cái, lặng lẽ tiến tới bên cạnh Hoắc Văn Hứa, nhỏ giọng nói, "Tô Hoài à, không phải hai người chia tay rồi sao?"
"Chia tay lúc nào?" Hoắc Văn Hứa cau mày nhìn anh ấy, "Cô ấy nói với em?" Tô Hoài cũng đã đến tuổi có bạn trai, mối quan hệ giữa hai người bọn họ quả thật là nên thanh minh một chút.
"Không phải, năm ấy anh quay về không nói với cô ấy, sau đó cô ấy gọi điện thoại cho anh, gọi xong thì ngồi xổm ven đường khóc đến mức xé lòng rách phổi, lúc ấy không phải chia tay... Rồi sao?" Anh ấy nhớ anh ấy từng hỏi Tô Hoài, Tô Hoài cũng không phủ nhận, khóc mà nước mắt nước mũi giàn giụa, anh ấy còn an ủi cô rất lâu.
"Khóc..." Hoắc Văn Hứa nhìn anh ấy, nói từng câu từng chữ, "Xé - lòng - rách - phổi ư?"