Không gắp được gấu Dinotaeng ngược lại không phải vì đồ gắp của máy gắp gấu bông này quá lỏng, mà bởi vì vị trí của gấu Dinotaeng quá mức gian xảo, phải kéo nó từ trong góc ra trước, nhưng hiển nhiên điều này có chút khó khăn.
Vì vậy Hoắc Văn Hứa thay đổi chiến lược, anh phải gắp hết gấu bông xung quanh trước, cho gấu Dinotaeng không gian, sau đó mới gắp gấu Dinotaeng.
Thay đổi mục tiêu xong, một giỏ xu trò chơi rất nhanh dùng hết, Tô Hoài rốt cuộc cũng thu hoạch được hai con gấu bông lông xù nhỏ, một con SpongeBob và một con thỏ trắng ôm cà rốt. . đam mỹ hài
Thế nhưng gấu Dinotaeng vẫn không bị kéo ra.
"Nếu không tôi tặng cậu nhé." Một người đàn ông ngậm thuốc lá điện tử dựa vào máy gắp gấu bông, hai tay ôm ngực, cười nói, "Cậu Hoắc, cậu thật sự rất cố chấp."
Hoắc Văn Hứa nâng mí mắt nhìn sang, Quý Hàng, con trai của ông chủ sở hữu khu vui chơi trò chơi điện tử.
Khu trò chơi này được ba anh ta đặc biệt mở ra vì anh ta thích chơi trò chơi.
"Anh xem thường ai đó?" Cậu bé liếc Quý Hàng, "Chúng tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình, không cần anh làm bộ hảo tâm."
"Ai đây?" Quý Hàng liếc mắt nhìn cậu bé, chưa từng nghe nói nhà họ Hoắc có trẻ nhỏ như vậy.
"Anh quản tôi là ai." Cậu bé trừng mắt nhìn anh ta.
"Nhóc con, em rất kiêu ngạo." Quý Hàng híp mắt, đã rất lâu chưa gặp người ầm ĩ lớn tiếng với anh ta.
Tầm mắt của Hoắc Văn Hứa nhìn chằm chằm con gấu bông kia, thuận miệng nói: "Anh trai thằng bé là Trần Hạo Nam ở Thành Bắc, đừng chọc thằng bé, nếu không anh sẽ chết không có chỗ chôn."
"..." Quý Hàng cạn lời, "Có thể dọa chết ông đây rồi."
"Anh mau gắp đi, mặc kệ anh ta." Lòng thắng bại của thằng bé cũng không biết từ đâu mà tới, thúc giục Hoắc Văn Hứa, "Anh ta xem thường anh, anh không được thua kém, tức chết anh ta."
Người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, bên trong rõ ràng có rất nhiều người quen biết Hoắc Văn Hứa.
"Anh Hoắc, anh không phải ngay cả con gấu bông cũng không gắp được chứ?"
Mọi người bắt đầu trêu ghẹo: "Đừng mất mặt đấy, nhiều người nhìn như vậy mà."
Tô Hoài có chút luống cuống, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Cô từng thấy lòng hiếu thắng của con trai bởi vì một vài câu nói kỳ lạ mà đổi thành một cuộc gây gổ, đấy thật sự là điều quá bình thường.
Một thiên chi kiêu tử giống như Hoắc Văn Hứa, cô sợ anh cũng không chịu nổi loại khiêu khích này.
"Không muốn con thú nhồi bông xấu xí này nữa?" Hoắc Văn Hứa hỏi cô.
Tô Hoài vội vàng gật đầu: "Không muốn."
"Vậy cũng không được, em không muốn, hôm nay chẳng phải là tôi làm không công rồi sao." Hoắc Văn Hứa vỗ vỗ cửa kính thủy tinh, hất cằm với Quý Hàng, "Tìm người đến chỉnh lại đi, hôm nay tôi nhất định phải gắp được nó."
Quý Hàng không thể tưởng tượng nổi nhìn những người xung quanh: "Cậu không ngại mất mặt? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cậu."
Vẻ mặt Hoắc Văn Hứa không thay đổi: "Cần cậu quản."
Quý Hàng: "..." Cậu chủ lớn họ Hoắc đúng là có thể co được dãn được.
Quý Hàng tìm nhân viên làm việc, sau đó mở máy gắp gấu bông, Hoắc Văn Hứa kéo gấu Dinotaeng từ một đám thú nhồi bông, tự tay bày nó ở mép lối ra.
"Đến đây, lần này đến lượt em." Hoắc Văn Hứa đẩy Tô Hoài tới trước máy gắp gấu bông.
"Wow..." Có người bắt đầu huýt sáo, có người bắt đầu phát ra một vài âm thanh kỳ quái, còn kèm theo trêu chọc, "Anh Hoắc, đây là làm gì vậy?"
Quý Hàng cố ý đến gần nhìn gương mặt của Tô Hoài, cô gái này là ai? Sao anh ta chưa gặp bao giờ?
Tô Hoài theo bản năng lùi sang bên cạnh một bước.
Nhưng đụng vào người Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa dùng bàn tay đỡ lấy bả vai cô, Tô Hoài lập tức rụt sang một bên.
Hoắc Văn Hứa liếc nhìn Quý Hàng: "Làm gì?"
Quý Hàng đứng thẳng người, cà lơ phất phơ nhướng mày với anh, giọng mang theo mập mờ: "Ai thế?"
"Cậu đoán đi." Hoắc Văn Hứa lười đoái hoài đến Quý Hàng, cầm hai xu trò chơi bỏ vào trong.
Hoắc Văn Hứa rất gần Tô Hoài, anh thì thầm bên tai cô: "Lần này còn không gắp được nữa thì rất mất mặt đấy."
Hơi thở ấm áp đánh vào vành tai, Tô Hoài cảm thấy bản thân giống như uống phải rượu giả, nhịp tim đập rất nhanh, hai má nóng bừng.
Tay trái giữ cần điều khiển đồ gắp, di chuyển nó treo ở phía trên gấu Dinotaeng.
"Được rồi, dừng ở chỗ này." Hoắc Văn Hứa vươn tay, cách lớp quần áo mà đặt tay ở nút màu đỏ ngay cổ tay Tô Hoài.
Qua một lớp quần áo, chỉ cần một cái chạm nhẹ nhàng, Hoắc Văn Hứa bèn thu hồi bàn tay.
Bàn tay của Tô Hoài thuận theo sức lực của anh mà ấn xuống, đồ gắp rơi xuống chạm vào gấu Dinotaeng, gấu Dinotaeng lăn vào hố rơi xuống.
Tô Hoài ngồi quỳ cầm gấu Dinotaeng từ cửa ra, khóe miệng không nhịn được giương lên.
So với Tô Hoài đang vui vẻ, những người xung quanh la hét.
Cậu bé lại hận đá không thành thép: "Thật mất mặt."
Hoắc Văn Hứa vỗ một cái ở trên đầu cậu bé, tên nhóc thối.
Quý Hàng thở dài, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Tô Hoài mà đánh giá: "Cậu Hoắc, cậu có thể chừa một chút mặt mũi không?" Cô gái này nhìn qua tuổi không lớn lắm, không giống loại người Hoắc Văn Hứa sẽ thích, dĩ nhiên anh ta cũng không biết Hoắc Văn Hứa thích kiểu con gái nào, dù sao cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh thích ai.
Hoắc Văn Hứa lườm anh ta, chỉ một cái máy gắp gấu bông khác: "Anh lấy con sao biển Patrick bên trong ra cho tôi, tôi ghép cặp với SpongeBob nhà tôi."
Quý Hàng vạn phần ghét bỏ, nhưng vẫn tìm nhân viên làm việc đi kho hàng lấy một con sao biển Patrick ra cho anh.
Hoắc Văn Hứa hài lòng dẫn Tô Hoài rời khu vui chơi trò chơi điện tử.
Sau này anh cũng không chơi loại trò chơi này nữa, tổn thương lòng tự trọng.
Quý Hàng nhìn bóng lưng hai người rời đi, nói với mấy người vừa lớn tiếng trêu ghẹo nhất trong đám người: "Cô bé kia là ai?"
"Không biết." Mấy người lắc đầu, "Em gái cậu ta?"
"Cậu ta từ đâu mà có em gái." Quý Hàng như có điều suy nghĩ, Hoắc Văn Hứa sẽ không thoát kiếp độc thân trước anh ta chứ?
Lúc quay về, dọc đường đi Tô Hoài cũng rất vui vẻ, thi thoảng nhìn mấy con gấu bông mình đang cầm.
Đồ chơi của cô không nhiều, hình như là không có, bởi vì tất cả những thứ thuộc về cô đều là của Tô Nguyệt, thậm chí sau này là thuộc về cô cũng sẽ thay đổi thành của Tô Nguyệt.
Nhưng mấy con gấu bông này hoàn toàn thuộc về cô.
Tâm trạng tốt của Tô Hoài kéo dài đến dưới tiểu khu, bị một câu nói của Hoắc Văn Hứa phá vỡ.
"Tuần sau tôi bay rồi, tôi sẽ đưa số điện thoại của Kiều Văn cho em... Kiều Văn chính là đội trưởng đội cứu hộ của chúng tôi, em từng gặp anh ấy lúc ở trong bệnh viện, anh ấy là một người rất tốt, nếu sau này em có chuyện gì, có thể tìm anh ấy."
Tuần sau bay rồi?
Nụ cười của Tô Hoài ngưng đọng trên khuôn mặt.
Đúng rồi, Hoắc Văn Hứa sắp ra nước ngoài.
Tô Hoài cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Ngón tay nắm thật chặt chiếc túi đựng gấu bông, sau đó khẽ gật đầu một cái: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Hoắc Văn Hứa cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Tô Hoài, tôi chỉ có thể giúp em những chuyện này thôi, con đường còn lại em phải tự đi." Anh nhớ đến cô gái nhỏ nằm trong thung lũng vào đêm mưa, trên người cô có một ý chí sinh tồn mạnh mẽ, anh tin cô có thể làm được.
"Tôi biết." Tô Hoài ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, cười với anh một tiếng, "Hoắc Văn Hứa, tôi nói tôi sẽ không khóc nữa."
Hoắc Văn Hứa nhìn cô, chẳng qua cô mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ mà thôi, nhưng đã mất đi tư cách làm trẻ con.
Hoắc Văn Hứa xoa đầu cô: "Em có thể khóc, khóc không đại diện cho bất kỳ điều gì cả."
Tô Hoài vừa nói không khóc nữa, cảm thấy hốc mắt có chút nóng, sau hôm nay, có lẽ cô không có cơ hội nhìn thấy anh nữa.
Tô Hoài chớp chớp mắt, cố kìm nước mắt, nhìn anh cười: "Hoắc Văn Hứa, chúc anh lên đường bình an."
"Cảm ơn." Hoắc Văn Hứa lại vỗ đầu cô, "Em cũng mọi chuyện thuận lợi."
"Tạm biệt, Tô Hoài."