Editor: Đinh HươngBeta: Tửu ThanhBước chân của Khương Thanh Cừ rất nhỏ, đi được một đoạn ngắn đã gặp người đàn ông mặc áo bào tím, đeo thắt lưng ngọc.
"Nhị muội?"
Trong đêm tối, giọng nói của người đàn ông đó cực kì quen thuộc khiến sắc mặt của Khương Thanh Cừ đột nhiên tái xanh. Nàng ta cúi thấp đầu, ủ rũ nói: "Thanh Nhi... Thanh Nhi tham kiến hoàng huynh."
Người đàn ông có khuôn mặt mệt mỏi và dáng người như ngọc này chính là Thái tử Khương Yến Nhiên.
"Cơ thể của Nhị muội đã đỡ chưa?" Trước đó Khương Yến Nhiên đã nghe nói kẻ gây họa Khương Thanh Cừ sinh bệnh nên vẫn luôn ở lại Vũ Dương. Giờ phút này, khi trông thấy dáng vẻ của Khương Thanh Cừ, hình như thân thể đã tốt lên nhiều rồi. Vì vậy Khương Yến Nhiên lên tiếng: "Thế thì tốt rồi, phụ hoàng đã nói, Vệ Liệt tạo phản, muội không cần ở đây kết hôn nữa đâu, trở về Hoa Đình là được."
Tuy lời nói của hắn rất đơn giản nhưng Khương Thanh Cừ biết, thứ chờ nàng ta ở Hoa Đình đương nhiên không đơn giản như vậy.
"Hoàng huynh!" Khương Thanh Cừ cao giọng nói: "Tính tình của phụ hoàng thế nào, chẳng lẽ hoàng huynh không biết ạ? Nếu hoàng huynh muốn Thanh Nhi về Hoa Đình, vậy chẳng phải ép Thanh Nhi chết sao..."
"Lúc muội làm chuyện ngu ngốc kia, sao đầu óc không nhanh nhạy thế hả?" Vẻ mặt Khương Yến Nhiên ẩn chứa sự khó chịu, "Hai ngày trước phụ hoàng đã sai người truyền tin cho huynh, nhất định phải dẫn muội về Hoa Đình, muội không cần phải nói thêm gì nữa."
Sau khi Tề đế biết được hành động của Khương Thanh Cừ, tất nhiên là vô cùng tức giận. Ông không thể nào tha thứ cho đứa con gái của mình khi làm chuyện mất mặt như vậy ở bên ngoài, nhất định phải gọi nàng ta về bằng được.
Khương Yến Nhiên biết kết cục của Khương Thanh Cừ là gì. Người con gái đã mất đi sự trong trắng rất khó tồn tại ở nước Tề. Nếu nàng ta có thể lẻ loi ở trong thâm cung hay vườn thượng uyển suốt quãng đời còn lại đã là kết quả tốt nhất rồi... Ít nhất thì cũng bảo vệ được tính mạng, còn hơn là phải gả cho lão già chủ tế của Hỏa giáo đã bảy, tám mươi tuổi kia.
Khương Yến Nhiên vừa dứt lời thì vẫy tay, người hầu bên cạnh nhanh chân tiến lên, tách Khương Thanh Cừ và tỳ nữ ra, giữ chặt hai bên trái lẫn phải của nàng ta nhằm kéo nàng ta về phòng.
"Trông chừng Nhị công chúa cho cẩn thận vào, đừng để con bé chạy trốn lần nữa. Nếu có gì sai sót thì ta sẽ quy tội không làm tròn trách nhiệm rồi chém chết các ngươi." Khương Yến Nhiên ra lệnh.
"Không... Không! Hoàng huynh!" Khương Thanh Cừ liều mạng vùng vẫy, giọng nói cực kỳ thảm thiết, "Thanh Nhi không muốn chết! Hoàng huynh, sao huynh vô tình vậy?! Đại tỷ là muội muội của huynh, Thanh Nhi không phải là muội muội của huynh sao? Hoàng huynh!"
"Vi huynh đã nhẹ tay với muội lắm rồi." Vẻ mặt Khương Yến Nhiên không thay đổi, nhắm mắt làm ngơ với sự đấu tranh của nàng ta.
Nhờ ánh đèn, Khương Thanh Cừ nhìn thấy gương mặt không hề có chút cảm xúc nào của Khương Yến Nhiên, nàng ta giật mình. Trong đầu vô tình nhớ lại lời Chương Quý nhân đã nói: Dù là con gái nhà quyền thế đến đâu, chỉ cần đã mất đi sự trong trắng, không bị dìm chết thì cũng phải nhảy xuống giếng, nói chung vẫn chỉ có con đường chết.
Trong phút chốc, đáy lòng của Khương Thanh Cừ tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi.
Khương Yến Nhiên muốn nàng ta phải chết!
Từ trước tới giờ hắn vẫn không coi nàng ta là muội muội! Khi nàng ta bị Trì Minh Châu cướp mất hôn sự, Khương Yến Nhiên chưa từng giúp nàng ta. Lúc nàng ta vì "không bằng Hà Dương" mà bị phụ hoàng trách móc, Khương Yến Nhiên cũng chưa từng giúp nàng ta. Lúc nàng ta bị ép gả cho lão già Vệ Liệt, Khương Yến Nhiên càng không giúp nàng ta...
Bây giờ, nàng ta phải trở về Hoa Đình chịu chết oan uổng, Khương Yến Nhiên lại nói là "đã nhẹ tay" ư?!
Một suy nghĩ ác độc hiện lên trong lòng Khương Thanh Cừ.
"Hoàng huynh, huynh muốn Thanh Nhi chết, được, vậy Thanh Nhi sẽ trở về." Nàng ta nhìn Khương Yến Nhiên chằm chằm như rắn độc, nỗi thù hận trong ánh mắt khiến Khương Yến Nhiên phải nhướng mày, "Có điều, hoàng huynh à, huynh lạnh lùng vô tình như thế nên mới không có con nối dõi đấy... Đây là báo ứng!"
"Im miệng!" Khương Yến Nhiên đột nhiên quát lên.
Chuyện của Thái tử phi Diệp Ngọc Nhi sảy thai là vết sẹo sâu nhất trong lòng Khương Yến Nhiên.
Rõ ràng trước đây thai nhi của Thái tử phi luôn ổn định. Lúc sắp đến ngày sinh, Thái tử phi mang thai hơn tám tháng lại rơi xuống nước. Không những đứa bé không giữ được mà Thái tử phi cũng suýt mất mạng. Nhưng điều khiến người ta phải than thở chính là vì lần sảy thai này mà thân thể của Thái tử phi ốm yếu triền miên, sợ là sau này rất khó để mang thai.
Tình cảm của Khương Yến Nhiên và Thái tử phi rất sâu đậm, bên cạnh hắn không có thê thiếp. Kể từ đó, vì muốn hoàng thất con cháu đầy đàn mà Diệp Hoàng hậu không để ý tới sự chống đối của Khương Yến Nhiên, bà bắt đầu chọn tiểu thiếp cho Khương Yến Nhiên. Vì chuyện này, Thái tử phi đã khóc không biết bao nhiêu lần rồi.
Cho nên Khương Yến Nhiên mới vô cùng để ý tới chuyện sinh con của Khương Linh Châu, nhất định phải để nàng sinh con ở nước Tề rồi điều dưỡng cơ thể thật tốt, sau đó mới trở về nước Ngụy.
Giờ phút này, Khương Thanh Cừ lại dùng giọng điệu độc ác ấy xé toang vết sẹo trong lòng hắn, đương nhiên Khương Yến Nhiên sẽ vô cùng tức giận.
"Hoàng huynh, Thanh Nhi có một số chuyện quên nói với huynh." Giọng nói của Khương Thanh Cừ rất nhẹ nhàng, trên mặt lại nở nụ cười quỷ quyệt kỳ lạ, trong màn đêm sâu thẳm, nụ cười ấy chẳng khác gì yêu ma quỷ quái, "Chuyện Thái tử phi ngã vào hồ nước không phải do nàng ta không cẩn thận trượt chân đâu, là Thanh Nhi... đẩy vào lưng nàng ta một cái đấy... ha ha ha."
Gương mặt của Khương Yến Nhiên bỗng nhiên cứng đờ, dường như máu nóng khắp người dồn lên đầu.
"Muội, muội nói cái gì?" Hắn nghe thấy giọng nói của mình trở nên run rẩy, "Nhị muội, tốt nhất là muội đừng nói vớ vẩn nữa. Hay là muội đã điên rồi nên mới dám mở miệng nói như thế hả?"
"Kiểu gì thì Thanh Nhi cũng chết, sao phải nói linh tinh chứ?" Khương Thanh Cừ bật cười, cố kéo dài giọng, "Đương nhiên Thanh Nhi không cố ý đâu, chẳng qua do không cẩn thận va vào nàng ta thôi. Lúc đó Thanh Nhi còn cảm thấy áy náy, nhưng bây giờ Thanh Nhi chỉ muốn nàng ta chết đuối trong hồ nước đó đi cho rồi..."
"Bốp!"
Một cái tát nặng nề giáng xuống gò má Khương Thanh Cừ. Nàng ta bị Khương Yến Nhiên đánh tới mức mờ cả mắt, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, "Dù sao ngày thường Diệp Ngọc Nhi rất vênh váo kiêu ngạo, ỷ có cô cô là Hoàng hậu nên làm mưa làm gió trong cung, quên mất bản thân mình là ai... Đáng đời lắm!"
Tuy nét mặt Khương Yến Nhiên vẫn bình tĩnh nhưng đã tối sầm lại, trông cực kì đáng sợ, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Chút thương hại cuối cùng của hắn dành cho muội muội này cũng gần như biến mất theo cái tát kia rồi.
Hắn vuốt cổ tay, giọng nói khản đặc, lạnh nhạt nói: "Nhị muội không muốn về Hoa Đình sao? Được, vi huynh sẽ làm tròn tâm nguyện này của muội, dẫn muội đến nơi khác."
Nghe vậy, Khương Thanh Cừ kinh ngạc ngẩng đầu. Theo bản năng, nàng ta biết chuyện này không tốt đẹp chút nào. Đúng như dự đoán, Khương Yến Nhiên nói tiếp: "Chủ tế Hỏa giáo đã ngỏ ý muốn kết hôn với một vị Công chúa. Lão ta rất già, trong nhà có mười lăm, mười sáu vị thê thiếp, cũng chẳng quan tâm muội có phải một cô nương còn trong trắng hay không. Nếu Nhị muội đã không muốn về Hoa Đình thì gả đến Hỏa giáo đi."
Dứt lời, hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Khương Thanh Cừ ngây người.
... Gả cho chủ tế Hỏa giáo ư?
... Lão già đã có mười lăm, mười sáu thê thiếp...?
Một lúc sau, tiếng kêu gào chói tai của nàng ta vang lên thể hiện sự điên cuồng y như một người sắp chết đang giãy giụa.
"Hoàng huynh! Hoàng huynh! Sao huynh có thể đối xử với muội như vậy? Hoàng huynh... Hoàng huynh! Huynh không thể đối xử với Thanh Nhi như thế được!"
***
Ngày hôm sau, Tiêu Tuấn Trì đã tỉnh rượu.
Một khi tỉnh rượu, hắn sẽ nhớ ngay tới những điều vớ vẩn mà mình đã làm. Chuyện tự đánh bản thân rồi nhảy xuống hồ bơi lội đêm qua làm hắn không khỏi đỡ trán, nặng nề hít một hơi thật sâu.
"Vương gia tỉnh rồi à?"
Khương Linh Châu ngồi bên cạnh bàn hỏi.
Nàng đang đùa với Tiêu Du Chương nằm trong ngực bà vú, mắt chưa từng rời khỏi gương mặt tròn trịa và mềm mại như tuyết của Tiêu Du Chương. Nếu như không có mấy tiếng sột soạt của Tiêu Tuấn Trì, sợ là nàng cũng chẳng để ý tới phu quân đâu.
"... Xuân Nhi, nhìn bên này nào, bên này cơ." Nàng nắm lấy ngón tay của Tiêu Du Chương, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Cách một tấm rèm, Tiêu Tuấn Trì tự thay y phục một cách qua quýt. Hắn nhìn ra ngoài tấm rèm, không chỉ có Vương phi mà còn có bà vú đang đứng đó nên bất đắc dĩ nói: "Mới sáng sớm mà Vương phi đã gọi bà vú tới phòng rồi, không sợ người ta thấy được dáng vẻ say rượu của bổn vương sao?
"Dù sao người mất mặt cũng là Vương gia, không phải mặt mũi của thiếp." Khương Linh Châu lại dỗ Tiêu Du Chương một lúc nữa rồi mới nói với bà vú: "Hình như Xuân Nhi muốn ngủ rồi, dẫn nó đi ngủ đi."
"Đợi... đợi một chút." Tiêu Tuấn Trì vén rèm rồi thò đầu ra ngoài: "Ôm tới đây, để bổn vương nhìn một chút nào."
Bà vú vâng lời, bế Tiêu Du Chương đang mút tay ngủ say đi tới trước mặt hắn. Tiêu Tuấn Trì cẩn thận quan sát một lúc, trong mắt hơi thất vọng, "Ta còn tưởng sau một tháng không gặp, nó có thể lớn hơn một chút rồi, không ngờ tới giờ mà vẫn nhỏ bé yếu ớt như vậy. Không biết đến năm nào mới có thể học cưỡi ngựa được đây?"
Hắn rất trông chờ hình ảnh này... Dẫn tên nhóc nhà mình đi cưỡi ngựa rong ruổi trong đại hội săn bắn, khiến những quý nữ chưa kết hôn tỏ vẻ hâm mộ, điên cuồng muốn gả cho con trai của hắn.
"Trẻ con đâu thể lớn nhanh như thế được?" Bà vú cười nói, "Có điều, chờ đến khi tiểu Thế tử lớn rồi, Vương gia sẽ cảm thấy thời gian nuôi con thật sự rất nhanh, ai cũng vậy cả, chỉ trong chớp mắt thôi, con trai con gái đều phải lập gia đình rồi rời tổ. Khi đó Vương gia lại cảm thán cũng không muộn đâu ạ."
"Vương phi có làm tiệc đầy tháng không vậy?" Tiêu Tuấn Trì hỏi.
"Lúc đó đang chiến tranh, ai có tâm trạng để tổ chức tiệc đầy tháng long trọng cơ chứ? Nhưng thiếp cũng bí mật làm một lần rồi." Khương Linh Châu đáp, "Xuân Nhi rất thông minh, bắt được một hộp phấn và trâm cài đầu của thiếp đấy."
Tiêu Tuấn Trì:...
Hắn không quá sợ hãi đã là tốt lắm rồi.
Chẳng hiểu sao hắn cứ cảm thấy bản thân đã tính trước được tương lai của con trai mình...
Tiêu Tuấn Trì giơ tay muốn ôm đứa con trai cùng chung huyết thống với mình. Chỉ có điều đứa bé ngủ say vừa được đưa vào trong tay hắn thì cả người hắn đã cứng đờ, căng thẳng không thôi, sợ mình làm tổn thương thằng nhóc mềm mại nhỏ xíu này. Cục tròn mềm mại nằm trong lồng ngực giống như bông tuyết có thể tan bất cứ lúc nào. Dường như hắn ôm Tiêu Du Chương còn khó khăn hơn là một mình xâm nhập vào trận địa của quân địch nữa.
"Không, không ôm nữa, không ôm nữa đâu." Hắn liên tục đưa con trai cho bà vú, than thở: "Bổn vương không hiểu biết mấy chuyện này. Vẫn nên chờ Xuân Nhi lớn lên rồi dạy thằng bé cưỡi ngựa bắn tên thôi, ta am hiểu mấy thứ này hơn."
Dĩ nhiên Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu có chuyện muốn nói, bà vú lập tức ôm Tiêu Du Chương rời đi.
Chờ sau khi tôi tớ đã đi cả rồi, Tiêu Tuấn Trì mới hắt một ít nước từ trong chậu rửa mặt lên, rửa qua loa xong thì nói: "Vương phi, ta biết nàng muốn hỏi gì. Trước khi Hạ Kỳ trốn thoát đã phóng hỏa đốt Triệu thành, liện lụy đến mấy hành cung, tất cả đều trở thành đống đổ nát. Xác chết trong thành nhiều vô kể, tất cả đều bị thiêu cháy đến mức thay đổi cả hình dạng, không phân biệt được ai với ai. Để tìm được Cách Hồ Na và Lưu Tông thực sự rất khó khăn."
Dừng một chút, hắn dùng ống tay áo lau mặt, nói: "Có điều, ở ngoài thành đã có người gặp được hai người bọn họ, nhưng miệng Khương Hằng kín như bưng, ta không thăm dò được chút tin tức nào. Nói thật thì nếu bọn họ đã vùi mình trong biển lửa thì cũng không còn cách nào khác, nếu vẫn sống thì cũng nên nghĩ rằng bọn họ đã chôn vùi trong biển lửa, đó là cách tốt nhất."
Khương Linh Châu im lặng.
Nàng cảm thấy Tiêu Tuấn Trì nói rất đúng.
Lưu Tông là kẻ phản bội, mà Cách Hồ Na lại gả cho Lưu Tông làm Hoàng hậu. Dù tình thế có xoay chuyển thế nào, Tề đế cũng sẽ hạ lệnh đuổi giết hai người đó để làm gương. Nếu Tề đế cho rằng bọn họ đã bị chôn vùi trong biển lửa ở Triệu thành, vậy có lẽ bọn họ còn một con đường sống.
Nhớ tới lúc trước còn ở Thái Diên, Cách Hồ Na hiên ngang và rực rỡ khiến các đấng mày râu cũng phải tự ti, Khương Linh Châu không khỏi thở dài, chỉ cảm thấy năm tháng như nước chảy, trong chớp mắt đã là cảnh còn người mất.
Chỉ mong nàng ấy đã thực sự trốn ra được từ trong biển lửa rồi cùng Lưu Tông đến một nơi thật xa. Dù đi tới thảo nguyên Ô Mục Thấm mà nàng ấy luôn ao ước hay về thôn quê làm bạn với cúc trúc, nuôi gà chăm vịt đều tốt hơn gắn bó với tuyết trắng buồn tẻ trong hành cung, làm một đôi Đế vương và Hoàng hậu chẳng ra sao.
"Hạ Kỳ đốt Triệu thành ạ?" Nàng nghĩ tới trận hoả hoạn đó, khẽ hỏi: "Vậy chẳng phải dân chúng sẽ sống lang thang sao?"
"Phải, Nhị thúc của nàng đang đau đầu vì chuyện này đấy." Tiêu Tuấn Trì đáp.
"Vương gia... thiếp... muốn cầu xin Vương gia một chuyện." Khương Linh Châu cắn môi dưới, nói tiếp: "Thiếp có thể ở lại nước Tề một thời gian không ạ? Thiếp muốn cống hiến chút sức mọn cho những nạn dân vì biển lửa mà không có nơi nương tựa kia."
"Vương phi muốn là được. Chỉ có điều nàng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức đấy." Tiêu Tuấn Trì lên tiếng.
Khương Linh Châu mím môi cười, khẽ gật đầu. Chốc lát sau, dường như nàng nhớ ra cái gì đó, lấy chiếc hộp cơ quan từ ngăn tủ nhỏ phía sau ra. Tiêu Tuấn Trì vừa nhìn thấy cái hộp thì tâm trạng khá phức tạp: "Sao Vương phi lại mê mấy thứ đồ chơi nhỏ này thế?"
Lần trước Ứng Quân Ngọc làm một đống hộp khiến Khương Linh Châu mất một ngày một đêm để mở, dáng vẻ mất ăn mất ngủ đến nỗi ngay cả phu quân cũng phải xếp sau. Không ngờ tới giờ chiến sự đã ổn rồi, nàng vẫn đam mê mở hộp.
"Không phải." Khương Linh Châu đáp, "Thiếp không thể mở chiếc hộp này một mình được."
"Sao nàng lại nói thế?" Tiêu Tuấn Trì hỏi.
"Lúc Vương gia đi dẹp loạn Vệ Liệt, thiếp cũng chẳng ngồi không. Ứng Quân Ngọc theo thiếp đến Vũ Dương, thiếp đã bảo hắn kể rõ ràng chuyện lúc xưa ra." Khương Linh Châu cụp mắt xuống, lập tức chậm rãi kể lại chuyện xưa.
Mười năm trước, khi Ứng Quân Ngọc vừa rời khỏi Mao Lư, tuổi trẻ ngông cuồng tuyên bố muốn lấy thời gian mười năm của mình làm tiền cược, yêu cầu người ta phải giải được chiếc vòng liên hoàn đa cực đầu tiên. Hắn cứ kiêu ngạo đắc ý như vậy khiến vô số người tranh nhau đánh cược. Nhưng suốt ba tháng trời mà không ai có thể mở được tác phẩm tinh xảo của hắn.
Ngày cuối cùng, trước quán rượu Nhã Các có một ông lão người Tề xuất hiện.
"Thiếu chủ của chúng ta muốn thử một lần..."
Khi đó, Ứng Quân Ngọc cho rằng vị thiếu chủ này là một người phong nhã hào hoa, nhìn anh tuấn nhưng khá yếu đuối. Cho nên hắn vẫn giống như ngày thường, bảo ông lão kia cầm chiếc vòng liên hoàn đa cực đi rồi nói: "Nếu trong vòng một ngày mà không giải được thì phải trả tiền rượu ba ngày cho ta."
"Một ngày không được. Lão phu phải trở về nước Tề rồi đưa vật này cho thiếu chủ mới được. Mà giữa Tề - Ngụy, đi qua đi lại cũng mất tới mười lăm ngày." Ông lão kia đáp.
"Mười lăm ngày?" Ứng Quân Ngọc khịt mũi xem thường, "Muốn kéo dài thời gian thì nói thẳng đi, cớ gì phải tốn công như thế?"
"Cũng đã là ngày cuối rồi, không bằng Ứng tiên sinh thử một lần xem sao?" Ông lão kia nói tiếp, "Nếu Ứng tiên sinh không tin, vậy cứ đi theo lão phu đi. Tiền xe ngựa và rượu thịt trên đường lão phu đều trả hết."
"Ngươi trả ư?" Thiếu niên Ứng Quân Ngọc đánh giá ông lão hồi lâu rồi nói: "Rượu thì ta chỉ uống loại mười lượng một vò, khi trăng rằm sẽ uống Cao Đỉnh Hồng trăm lượng. Ngươi trả hết được sao?"
"Không đáng kể."
Thế là Ứng Quân Ngọc lập tức theo ông lão kia đến nước Tề một chuyến. Dọc đường ăn uống vui chơi khỏi nói, đợi đến khi tới đô thành Hoa Đình của nước Tề, ông lão kia đi không bao lâu đã cầm chiếc vòng liên hoàn đa cực đã được giải xong quay lại.
"Ứng tiên sinh, có chơi có chịu." Ông lão kia nói.
"Cái này..." Ứng Quân Ngọc vô cùng ngạc nhiên.
Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất không phải có người mở được vòng liên hoàn của mình, mà là người mở được lại là một cậu bé mới tròn mười tuổi. Ứng Quân Ngọc chỉ gặp cậu bé một lần... Cậu bé này mặc áo choàng đến, trên gương mặt tuấn tú là biểu cảm khiêm tốn. Tuy cậu bé khá ít nói nhưng khắp người lại tràn ngập sự cao quý, cách ăn mặc lộng lẫy, hiển nhiên không phải con cái dân thường.
Còn có thể là một Hoàng tử.
Cậu bé này đứng trước mặt Ứng Quân Ngọc giải chiếc vòng liên hoàn ba lần. Cuối cùng, cậu ấy còn lạnh nhạt nói, "Ta không được coi là thông minh đâu. Nếu đưa cho Hà Dương, muội ấy chắc chắn có thể giải được nhanh hơn nữa."
Câu nói này khiến Ứng Quân Ngọc tức giận đến mức suýt nữa ngã quỵ.
Cũng không biết Hà Dương là ai? Con cái nhà nào?
Sau đó, Ứng Quân Ngọc biết được tên của cậu bé, Lưu Tông là con cháu của tiền triều, đúng là một vị Hoàng tử chân chính, chỉ có điều sinh sai thời điểm. Bây giờ thiên hạ nước Tề không còn mang họ Lưu nữa mà là họ Khương.
Có chơi có chịu, Ứng Quân Ngọc giao mười năm của mình cho vị Hoàng tử tiền triều này. Lưu Tông sống trong thâm cung, muốn xuất cung cũng không dễ dàng. Cho nên Ứng Quân Ngọc chỉ có thể gặp thuộc hạ tiền triều của Lưu Tông và làm bạn với mấy ông lão râu dài kia thôi.
Tuy Lưu Tông đã thu nhận Ứng Quân Ngọc nhưng lại không dùng hắn mà chỉ cung cấp tiền bạc rượu ngon cho hắn, hắn rất tự do tự tại, thoải mái tự nhiên, xây dựng một danh tiếng vang dội ở Tề - Ngụy.
Ứng Quân Ngọc biết, không ai tự nhiên đối xử tốt với mình, chắc chắn trong tương lai Lưu Tông sẽ dùng mình. Đúng như dự đoán, ba năm sau, mệnh lệnh đầu tiên chính là một việc long trời lở đất: Lưu Tông muốn Ứng Quân Ngọc làm giả ngư phù của quân Huyền Giáp thuộc nước Ngụy rồi đưa đến tay Hào Châu vương Tiêu Phi Túc.
Chỉ cần nghĩ qua thôi, Ứng Quân Ngọc đã có thể hiểu được những con đường trong chuyện này.
Sợ là Lưu Tông và Hào Châu vương đã giao hẹn gì đó, hôm nay ngươi giúp ta đoạt binh quyền, tương lai đương nhiên ta có thể giúp ngươi khôi phục giang sơn. Ứng Quân Ngọc có chơi có chịu nên phải đồng ý với mệnh lệnh làm giả ngư phù, nhưng hắn không muốn bị cuốn vào trong âm mưu long trời lở đất này. Vì vậy hắn lặng lẽ chừa lại đường lui cho mình...
Hắn để lại bản vẽ làm ngư phù, đồng thời cũng viết một lá thư cho Hào Châu vương, niêm phong lại trong chiếc hộp mà mình đắc ý nhất, lại tạo ra một chiếc chìa khóa bí mật. Cứ thế, nếu sau này chuyện bị bại lộ, Hào Châu vương muốn giết hắn diệt khẩu, hắn còn có thể đánh cược một lần, lấy đó làm nhược điểm để tìm kiếm một con đường sống.
Bây giờ chiếc hộp giấu thư và bản vẽ đều đã ở trong tay Khương Linh Châu.
Mà chiếc chìa khóa mở hộp cơ quan này...
"Ứng tiên sinh nói, sau khi Hào Châu vương biết đến sự tồn tại của chiếc hộp này thì có mấy lần muốn phá hủy dấu viết. Vì Ứng tiên sinh luôn vất vả chạy trốn, không cẩn thận đã làm mất chìa khóa, không biết bây giờ ở đâu rồi." Khương Linh Châu vuốt ve chiếc hộp cũ, nói tiếp, "Về sau để tránh bị Hào Châu vương truy sát, hắn trốn về nước Tề, trung thành đi theo Lưu Tông."
"Ta biết chìa khóa kia ở đâu." Bỗng nhiên Tiêu Tuấn Trì mở miệng.
"Vương gia biết ạ?" Khương Linh Châu kinh ngạc, "Ở đâu thế?"
"Vốn ở trong trâm cài tóc của Tống Thái Vi. Năm đó, Diêu đại phu nhân khó khăn lắm mới lấy được chìa khóa bí mật này nên luôn mang theo bên người. Chỉ là chưa chờ đến lúc Diêu đại phu nhân rửa oan thì bà ấy đã đi rồi. Cây trâm này mới rơi vào tay Thái Vi. Mấy năm gần đây, Thái Vi vẫn mang theo bên người, chưa bao giờ rời xa."
Dừng một chút, Tiêu Tuấn Trì than thở, "Chỉ là từ lần Vương phi bị bắt ở Cạnh Lăng, Thái Vi cũng bị tấn công, trâm cài tóc đó mất tích luôn. Không biết đã tới tay Hào Châu vương hay là nằm trong tay của chủ tế Hỏa giáo nữa. Có điều, chủ tế Hỏa giáo và Hào Châu vương đều đang ở Thái Diên."
Quanh đi quẩn lại, tất cả mũi nhọn đều quay lại Thái Diên ở nước Ngụy.
Nếu muốn tìm ra thủ phạm hãm hại Tiên đế, giải oan cho Diêu gia, vậy nhất định phải lấy được chìa khóa trong tay Hỏa giáo hoặc là Hào Châu vương. Đã thế, hai người không thể không trở về đô thành Thái Diên đầy sóng gió kia rồi.
"Không ngờ..." Khương Linh Châu đặt hộp kim loại xuống gối, cười nói: "Vốn tưởng rằng chàng và thiếp đã rời xa đô thành đầy buồn phiền kia, không cần quay về nữa, có điều bây giờ lại không như mong muốn. Nhưng có thể ở bên Vương gia và Xuân Nhi thì trong lòng thiếp đã cực kì yên tâm rồi."
"Vương phi vẫn nên ở lại Cạnh Lăng thì hơn." Tiêu Tuấn Trì nói, "Thái Diên quá nguy hiểm, sao ta có thể để Vương phi mạo hiểm được?"
"Vương gia không nhớ à? Thiếp từng nói, đã là phu thê thì phải cùng hội cùng thuyền." Nàng khẽ mỉm cười, giọng điệu cực kì ung dung, "Hơn nữa thiếp không muốn một mình ở Cạnh Lăng chờ đợi đâu, buồn chán thì không nói, còn không được gặp Vương gia nữa."
"Không gặp được bổn vương mới là chuyện lớn à?" Tiêu Tuấn Trì cười nói, "Ta đã tính toán rồi, mười ngày nữa sẽ khởi hành đi ngược về Thái Diên. Còn lý do vào kinh... Bổn vương cũng nghĩ cả rồi, Vương phi không cần lo lắng."
Vương phi nhà hắn vừa mới sinh được một tên nhóc mập mạp, đương nhiên phải ẵm tới cho Tiêu Vũ Xuyên xem một chút rồi!
Có lẽ tiểu Hoàng đế với lòng dạ gian xảo và u ám đã nhớ nhung Vương phi hơn nửa năm nay. Bây giờ, Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu lại thuận lợi sinh ra một cậu nhóc, nên để tên đó nhìn một chút mới đúng!
"Trước khi về nước Ngụy, thiếp có chút chuyện muốn làm. Lần này đã ở U Yến một thời gian, thiếp sợ mẫu hậu và tổ mẫu trách móc nên muốn viết một lá thư, sai người mang đến Hoa Đình để động viên người nhà. Ngoài ra, Triệu thành xảy ra hỏa hoạn lớn, dân chúng lưu lạc không có nơi nương tựa, thiếp muốn sai người mở lều phát cháo để họ yên tâm một chút."
"Cứ mạnh tay làm đi. Trở về Thái Diên rồi, sợ là Vương phi không thể làm theo ý mình được nữa đâu." Tiêu Tuấn Trì nói xong, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo.
... Lần này, hắn trở về Thái Diên, tất nhiên sẽ càn quét hết sóng ngầm trong một lần.
... Không bao lâu sau, chắc chắn Thái Diên sẽ mây mờ sương tan, bầu trời lại sáng.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:Tiêu Tuấn Trì: Ta có linh cảm, trong tương lai, con trai của ta sẽ thích mặc nữ trang.Tiêu Du Chương:... Có phụ mẫu như vậy, sao mà ta không tuyệt vọng được chứ?