Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Editor: Ân Phi

Beta: Tửu Thanh

Khương Linh Châu thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, lén lút nhìn trộm Tiêu Tuấn Trì, thấy hắn không những không tức giận mà còn cười một cách khó hiểu thì trong lòng mới cảm thấy an tâm.

Khi Khương Linh Châu bình tĩnh trở lại, nàng thầm mắng: lúc vui, lúc giận, thật chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu nữa.

“Vương phi nghĩ ta muốn làm gì?” Hắn hỏi.

“… Chẳng làm gì hết.” Nàng đảo mắt nhìn xung quanh rồi khẽ thì thầm: “Thiếp thấy lúc nãy Vương gia tức giận như vậy, tưởng rằng Vương gia sẽ… Khụ, không, không có gì đâu.”

Nhân lúc nàng buông lỏng cảnh giác, Tiêu Tuấn Trì lại giữ lấy cổ tay của nàng một lần nữa: “Ý kiến của Vương phi không tồi, vi phu cũng cảm thấy rất tốt. Hay chúng ta cứ làm theo mong muốn của Vương phi nhỉ?” Dứt lời, hắn cười một cách đầy khoái trá.

Không những thế, Tiêu Tuấn Trì còn làm như muốn tách hai đùi của nàng ra.

Khương Linh Châu dùng hai tay che mặt như một chú chim nhỏ đang vùi đầu vào cánh. Tiêu Tuấn Trì chỉ vừa mới chạm đến mắt cá chân thì nàng đã hoảng sợ kêu lên.

“Đau…”

“Hả?”

Tiêu Tuấn Trì khẽ véo mắt cá chân của nàng, hỏi: “Vậy mà cũng đau?

Khương Linh Châu lén mở mắt, phát hiện ra Tiêu Tuấn Trì còn chưa thèm động vào y phục của mình thì bỗng cảm thấy hơi xấu hổ: “Không… Không phải… Thiếp không đau.”

Tiêu Tuấn Trì nhìn khuôn mặt trắng bệch dưới cánh tay thì lại thấy đau lòng, vì vậy hắn đành buông tay, “Vừa nãy ta chỉ dọa Vương phi thôi, nàng đừng sợ.” Hắn nói: “Nếu nàng không đồng ý, ta sẽ không ép nàng. Chỉ có điều, ai dạy nàng kêu “đau” vậy?”

Điệu cười của hắn đầy xấu xa.

Khương Linh Châu vẫn nghiêm mặt như trước, bướng bỉnh cãi lại: “Trước khi xuất giá, mấy ma ma trong cung ở Hoa Đình dạy thiếp đó!”

“Vương phi biết nhiều thật đấy.” Hắn khẽ cười, tay vỗ nhẹ lên cổ chân của Khương Linh Châu: “Nàng làm bổn vương cảm thấy tự ti rồi.”

Một lúc sau, hắn lại ôm lấy Khương Linh Châu, bắt đầu hôn nàng. Nhưng lần này Tiêu Tuấn Trì dịu dàng hơn nhiều, không còn tàn bạo như trước nữa. Mà Khương Linh Châu sợ tâm trạng lên xuống thất thường của hắn nên cũng ngoan ngoãn ngồi im, không dám phản kháng, cứ thế đôi uyên ương nào đó thậm chí còn nếm được cảm giác ngọt ngào trong nụ hôn kì lạ này.

“Ta biết phụ hoàng của nàng muốn xây dựng nghiệp lớn, nhưng ta thật sự không muốn chém đầu Hà Dương công chúa của Đại Tề đâu. Ta chỉ nói vậy để dọa nàng thôi.” Tay Tiêu Tuấn Trì đặt lên vai Khương Linh Châu, khẽ thở dài, giọng hắn khá bất đắc dĩ: “Ta chỉ muốn để Vương phi hiểu rằng, từ nay về sau người mà nàng có thể dựa vào chỉ có thể là bổn vương.”

Khương Linh Châu buồn bã đáp lại nhưng vẫn không quên hùa theo: “Vương gia lo xa quá, từ lúc thiếp gả đến Cạnh Lăng thì đã là người của Vương gia rồi.”

Nghe lời nàng nói, Tiêu Tuấn Trì không nhịn được bật cười thành tiếng.

Quả như hắn nghĩ, tiểu cô nương này chẳng chịu nói thật với hắn, chuyện gì cũng giấu trong lòng.

“Ta nói thật đấy.” Hắn nhấn mạnh.

“Vậy…” Khương Linh Châu liếc trộm hắn: “Vương gia không giận sao?”

“Ta tức giận với tiểu cô nương như nàng làm gì?” Dứt lời, Tiêu Tuấn Trì thả nàng ra: “Mau thay y phục đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Khương Linh Châu vốn còn muốn hỏi Tiêu Tuấn Trì rằng hắn sẽ giải quyết yêu cầu của phụ hoàng thế nào, nhưng nàng lại nhớ đến khuôn mặt vô cùng đáng sợ của hắn lúc nãy nên cũng chẳng nhắc lại nữa.

Y phục đã ướt sũng từ lúc Khương Linh Châu ngã xuống nước, hiện giờ chúng đang dán chặt trên cẳng chân nàng, lạnh vô cùng. Nàng lấy y phục mới rồi đi ra sau bình phong để thay. Nàng vừa thay y phục vừa nhón chân lên nhìn ra bên ngoài bình phong, lo rằng Tiêu Tuấn Trì nổi hứng chạy vào đây lần nữa.

Tiêu Tuấn Trì nhìn dáng vẻ đề cao cảnh giác của nàng, trong lòng bỗng cảm thấy rất thú vị.

Vốn hắn chỉ muốn lấy vị Vương phi này về để trang trí, bỏ mặc nàng ở Cạnh Lăng. Nhưng bây giờ càng nhìn càng cảm thấy nàng rất thú vị. Tuy hắn không ưa nổi lòng tham không đáy của Tề đế, nhưng Khương Linh Châu thì lại không phải loại người như thế.

Đến khi Khương Linh Châu thay xong y phục, đi ra khỏi bình phong, hắn vẫy tay với nàng và bảo: “Vương phi, động phòng nào.”

Khương Linh Châu lùi về phía sau nhanh như một cơn gió, hồi hộp bảo: “Vương gia, hiện giờ chúng ta đang ở trạm dịch, hình như không hay lắm…”

Tiêu Tuấn Trì không biết phải làm thế nào, hắn chỉ có thể thở dài: “Muốn ngủ với nàng sao lại khó khăn thế.”

Sự thẳng thắn của hắn khiến Khương Linh Châu cảm thấy không tin nổi. Hai gò má của nàng ửng hồng, suýt thì buột miệng mắng: “Khốn nạn.” Nhưng nghĩ đến thân phận của hắn nên nàng chỉ có thể trừng mắt lườm một cái.

Tiêu Tuấn Trì khẽ vỗ miếng ngọc, cười bảo: “Vương phi vẫn ngây thơ như vậy, đáng yêu thật đấy.”

Trước đó Khương Linh Châu đã bị dọa cho hết hồn. Mặc dù khuôn mặt tràn ngập nỗi sợ hãi của nàng cũng rất xinh đẹp nhưng vẫn không bằng lúc tức giận, đó mới là vẻ đẹp rung động lòng người.

“Vậy thì chờ đến lúc về Thái Diên tổ chức hôn lễ rồi nói sau.” Hắn tùy tiện vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình: “Nhưng mà dù sao thì Vương phi cũng nên làm giúp bổn vương chút việc chứ nhỉ?”

Trái tim Khương Linh Châu đập lỡ một nhịp, mau chóng trả lời: “Vương gia, thiếp biết viết chữ đọc sách, có thể làm thơ, văn và câu đối, thậm chí lúc còn nhỏ thiếp cũng từng học múa. Chắc có thể giúp Vương gia…”

“Ai bảo Vương phi nói những thứ này?” Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: “Lại đây.”

Khương Linh Châu không động đậy, hắn lại bắt đầu tỏ ra tức giận, tiểu Vương phi bị dọa nên đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, cúi đầu chờ phu quân lên tiếng.

“Vương phi dùng tay giúp một chút là được mà nhỉ?” Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại, dùng ngón cái vỗ lên cổ tay trắng như củ sen của nàng: “Bổn vương muốn nếm thử mùi vị của ôn hương nhuyễn ngọc (1), còn phải nhờ Vương phi… giúp đỡ nhiều hơn…”

(1) Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi, thân thể nõn nà, tỏa ra hương thơm dịu dàng, ấm áp.

Tấm rèm đỏ thẫm nhẹ nhàng buông xuống, che đi bóng dáng hai người ngồi trong.

***

Hôm sau Khương Linh Châu tỉnh dậy, Tiêu Tuấn Trì đã không còn nằm bên cạnh nàng. Nàng khẽ trở mình, nhìn thấy ngón tay tinh tế của mình, cảnh tưởng đêm hôm qua lập tức hiện ra trước mắt, mặt bỗng đỏ bừng lên.

Tên kia lại bắt nàng dùng tay…

Đồ không biết xấu hổ!

Đồ vô lễ!

Đồ không có giáo dục!

Nàng nguyền rủa Tiêu Tuấn Trì trong lòng đủ rồi mới khoan thai ngồi dậy.

Bạch Lộ nghe thấy tiếng động trong phòng thì gọi Kiêm Hà mang nước ấm và bữa sáng vào. Mắt của Bạch Lộ vụng trộm ngắm nghía cơ thể Khương Linh Châu, còn lén thì thầm: “Chúc mừng Vương phi.”

Khương Linh Châu:?

Nàng hơi ngạc nhiên, sau đó thấy Bạch Lộ thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc giường, lúc này Khương Linh Châu mới nhớ ra, đêm qua nàng với Tiêu Tuấn Trì đã thật sự ngủ chung trên một chiếc giường. Bạch Lộ quả là một cô nương ngây thơ, cho rằng hai người bọn họ thật sự trở thành phu thê rồi.

Thật sự quá ngây thơ!

Tiêu Tuấn Trì vẫn chưa xong với nàng đâu…!

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Khương Linh Châu xuống lầu rồi đi đến chỗ xe ngựa dừng. Tiêu Tuấn Trì và Phó Huy đang nói gì đó trước cửa trạm dịch, nhìn thấy Khương Linh Châu bước tới, Tiêu Tuấn Trì lập tức để lộ vẻ mặt như cười như không nhìn rất khó ưa.

“Vương phi ngủ ngon không?” Hắn đã biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi.

“Cảm ơn Vương gia quan tâm.” Khương Linh Châu hành lễ, đáp lời một cách rất cẩn thận và nghiêm túc: “Đêm qua thiếp ngủ ngon vô cùng.” Nàng khẽ dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Thiếp có một món quà muốn tặng cho Vương gia, thiếp nghĩ chắc hẳn thứ này sẽ hợp với Vương gia lắm đấy.”

“Ồ?” Tiêu Tuấn Trì nhíu mày hỏi: “Thứ gì thế?”

“Ừm.” Nàng lấy ra một chuỗi khuyên tai có bảo thạch đỏ với viền tơ vàng trông vô cùng rườm rà, thậm chí nàng còn tự tay đeo lên tai cho Tiêu Tuấn Trì. Sau đó Khương Linh Châu dùng tay áo che miệng nói: “Đúng là rất hợp.”

Tiêu Tuấn Trì vốn có lỗ tai, cho nên nàng đeo khuyên cho hắn một cách vô cùng dễ dàng. Giờ khắc này tai hắn phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh, lóa mắt vô cùng.

Cả người Tiêu Tuấn Trì cứng đờ.

Phó Huy ở bên cạnh cũng bật cười thành tiếng: “Rất hợp, rất hợp.” Phó Huy nhìn chằm chằm vào chuỗi khuyên tai dành cho phái nữ trên tai Tiêu Tuấn Trì, cố nhịn cười bảo: “Thẩm mỹ của Vương phi không tệ.”

Khương Linh Châu không thèm quan tâm đến Tiêu Tuấn Trì nữa, nàng thắt lại dây áo choàng, thản nhiên đi vào bên trong xe ngựa. Sau khi vào trong xe ngồi, nàng mới che miệng cười trộm. Dường như nỗi lo lắng và u sầu đêm qua đã bị quét sạch.

Hôm qua nàng vẫn còn lo lắng về con đường phía trước, nhưng hôm nay lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Mặc dù Tiêu Tuấn Trì tức giận nhưng cũng không làm gì nàng. Hai người chẳng những không thù ghét nhau mà còn trở nên thân mật hơn trước. Hiện tại, nàng chỉ mong rằng Tiêu Tuấn Trì sẽ thực hiện đúng như lời hắn đã nói, không vì những chuyện phụ hoàng gây ra mà trút giận lên người nàng.

***

Thái Diên ở phía Đông, Cạnh Lăng và Hào Châu ở phía Tây. Từ Cạnh Lăng đến Thái Diên, đi xe ngựa cũng phải mất tầm nửa tháng. Đợi lúc Khương Linh Châu gần đến thành Thái Diên thì cũng đã là đầu xuân tháng hai.

Nàng được sinh ra và lớn lên ở phía Nam, đã quen với cảnh xuân, cây cỏ tốt tươi tràn đầy sức sống và ong bướm chim chóc khắp muôn nơi, nhưng ở nước Ngụy, tháng hai vẫn lạnh giá khiến nàng cảm thấy không quen. May mà còn có mấy cành hoa mai chưa rụng ở dòng suối phía bên kia đường, cũng coi như là tháng hai lạnh lẽo không quá khô khan, chưa đến nỗi quét sạch hết sự hào hứng của nàng.

Trên đường đi, Tiêu Tuấn Trì không còn nhắc lại yêu cầu tòa thành trì của phụ hoàng nàng nữa. Nghe Phó Huy nói thì có vẻ như chuyện này chưa bị truyền đi khắp nước Ngụy. Có lẽ đây chỉ là chuyện Tiêu Tuấn Trì và phụ hoàng ngẫu nhiên đề cập đến trong thư mà thôi.

Nhưng chưa chắc chuyện này sẽ không lặp lại.

Vài ngày trôi qua, cuối cùng cửa thành Thái Diên cũng xuất hiện trước mắt nàng.

Bên ngoài thành Thái Diên là một ngọn núi hùng vĩ, phủ đầy lớp tuyết chưa tan. Giữa núi non trùng điệp xuất hiện một vài ngôi chùa cổ kính với làn khói trắng mịt mù. Trong lớp tuyết trắng điểm xuyết những góc mái cong cong, bên tai nàng còn nghe thấy đâu đây tiếng gõ mõ nơi cửa Phật. Cổng thành Thái Diên lại hiện lên một cách tráng lệ, năm cánh cửa to lớn và đỏ rực nổi bật dưới nền tuyết trắng tinh khôi.

Đây là cổng phía Tây của Thái Diên, được gọi là “Vi Sơn Môn”, vì có năm cánh nên người dân ở đây gọi là Vi Sơn Ngũ Môn. Phía sau năm cánh cổng được chia ra thành năm con đường. Căn cứ theo pháp lệnh, vua đi đường giữa, quan lại đi đường kép, dân thường thì đi hai con đường ngoài cùng. Vào ngày thường, cánh cổng ở giữa sẽ không mở.

Lính tuần tra ở Thái Diên đã nhận được tin từ mấy ngày trước, biết mấy ngày tới Cạnh Lăng vương sẽ trở lại Thái Diên, vì vậy họ đã phái người canh giữ ở trên cổng thành từ sớm. Khi trông thấy chiếc xe của phủ Cạnh Lăng vương từ phía xa, họ vội vàng xua những người dân ở gần đó đi ngay lập tức.

“Nghênh đón Nhiếp Chính vương về kinh…”

Một tiếng quát to vang lên, sau đó cửa giữa của “Vi Sơn Môn” từ từ mở ra.

Khương Linh Châu ngồi trong xe ngựa cứ đi qua cổng giữa như vậy, vào trong thành Thái Diên. Nàng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hồi lâu sau mới nghĩ ra: Tiêu Tuấn Trì trở về Thái Diên, đi qua cửa của vua và đi trên đường của vua.

Tuy hắn chỉ là Nhiếp Chính vương, nhưng chuyện này có nghĩa là Tiêu Tuấn Trì chẳng khác vua là mấy.

Khương Linh Châu bỗng nhiên ý thức được nàng đã tới Thái Diên, đô thành của nước Ngụy.

Nơi đây chính là nơi mà Tiêu Tuấn Trì sinh ra và lớn lên, cũng là bàn cờ trong tay hắn.

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Đại Cẩu: Giả vờ cái gì, ta quen lắm rồi.

Khương Linh Châu: Chàng không muốn sống nữa à???
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!