Lâm Xuân Tư mang theo đôi mắt đứa trẻ vào giấc ngủ. Trong mơ, cậu trở về thời thơ ấu, ngồi trên đùi mẹ nhìn anh chị em họ xếp hàng chúc Tết cho ông bà để nhận lì xì.
Cậu chống bàn tay nhỏ, duỗi chân muốn nhảy xuống.
Mẹ đè vai cậu, tiếp tục nói cười với họ hàng. Cậu lại vươn tay chân muốn xuống. Mẹ ôm chặt cậu trên đùi, cậu cảm thấy rất tủi thân, bặm môi muốn khóc.
Bố cúi xuống bế cậu lên, bàn tay dày rộng dỗ dành xoa gáy cậu, đi ra ngoài lánh khỏi khung cảnh náo nhiệt.
Tinh Tinh nhỏ ỉu xìu nằm trên vai bố, vẫn trông mong nhìn về hướng ánh đèn hắt trên bãi cỏ từ cửa sổ.
Trời đất xé ra tựa như giấy gói quà, cậu chạy trên cánh đồng bát ngát, bật nhảy qua muôn chông gai, tưởng tượng mình là một kỵ sĩ đang chiến đấu can trường, ôm hoa đến cưới Công chúa.
Cậu cứ chạy mãi... chẳng ngại đường dài quanh co, không nề hà trèo đèo vượt suối, kiên trì hướng về cùng đích của chặng đường.
Bỗng nhiên, cậu thấy một đứa trẻ đứng giữa cánh đồng. Ánh mắt trong veo mà tàn nhẫn.
Nó tiến một bước, cậu lùi một bước. Nó đuổi, cậu chạy.
Nó cười lên chói tai giống như tiếng trẻ con khóc thét. Tiếng cười của nó đan thành tấm lưới chụp xuống không gian. Bốn phương tám hướng đều là tiếng nó cười cợt.
Lâm Xuân Tư bị đứa trẻ truy đuổi, ép sát tới rìa của ranh giới giấc mơ, nơi trời đất không tách rời và ánh sáng không chiếu đến nổi.
Đứa trẻ bật khóc. Nó nói: Em chỉ muốn chơi với anh thôi mà. Tại sao không ai muốn chơi với em?
Lâm Xuân Tư giật mình dậy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ đầu đến chân. Trái tim đập dồn.
Chân trời còn tối tù mù. Tiếng ngáy của Kỷ Ca say trong giấc nồng. Bốn giờ kém.
Cậu khẽ khọt rời khỏi giường, dẫm lên sàn nhà lát gạch men lạnh buốt vào nhà vệ sinh rửa ráy. Dưới chụp đèn mờ, khuôn mặt trong gương có phần nhợt nhạt, hai bên má có hõm tối, chân mày đậm và sắc, khiến đôi mắt như đầm sâu.
Lâm Xuân Tư suýt thì không nhận ra khuôn mặt của mình.
Thần sắc này quá giống thời cấp ba.
Cậu thay quần áo rồi cầm điện thoại, nhẹ bước rời khỏi nhà. Sương đêm giăng cuối chân trời xanh thẫm, không gian văng vẳng tiếng côn trùng rin rít.
Một bên là ruộng đồng ngập nước hứng mảnh trăng tàn, một bên là dãy nhà nhỏ thấp thoáng ngọn đèn leo lét. Lâm Xuân Tư chạy bền giống như tập thể dục hàng ngày, mất ba mươi lăm phút để đến chân đèo.
Tuy cách vài mét lại có đèn đường nhưng quầng sáng không đủ mạnh để xuyên qua tán cây rừng. Ven đường nhựa tựa hồ có hai bức tường tối đen dựng đứng. Lâm Xuân Tư cầm điện thoại chiếu sáng, tìm thấy đốt tre cột dây lụa.
Và đứa trẻ. Nó ngồi dưới chân cột đèn đường phía trước, mở to mắt nhìn cậu, thân thể nhỏ bé in thành vệt nhạt nhòa trên nền tối om.
Lâm Xuân Tư thấy mừng lắm. Một sự nhẹ nhõm nâng đỡ bắp chân nặng trĩu, cậu chạy đến trước mặt nó, đôi mắt sáng như sao, thở dốc hỏi: "Em có sao không?"
Cậu cẩn thận chạm vào vai nó, sử dụng ngữ điệu ôn hòa, tha thiết nhất có thể: "Đừng sợ. Anh không phải người xấu, cũng sẽ không trách em. Hãy cho anh biết, hôm qua em đã muốn anh nhìn thấy gì vậy? Anh sẽ giúp em."
Đứa trẻ cứ trố mắt nhìn, có vẻ ngu ngốc, khác hẳn sự lanh lợi của hôm qua.
Lâm Xuân Tư đang định nói thêm thì nghe tiếng cười từ trên đỉnh đầu, "Nó không hiểu tiếng quốc ngữ đâu."
Cậu giật mình ngẩng phắt lên. Anh Tề ngậm một điếu thuốc, bật đèn pin rọi thẳng vào mặt cậu.
Lâm Xuân Tư kêu lên, nhắm chặt mắt ngã ngồi xuống đất, trái tim đập như trống. Đối phương liền cười nhạo: "Này cậu, nếu là tôi dân buôn lậu thì cậu không còn thấy được mặt trời mọc đâu."
Hắn ta ném đèn pin cho cậu, đốt thuốc nói: "Tôi báo cảnh sát rồi, chờ bọn họ đến thôi."
Lâm Xuân Tư cầm đèn pin, phòng bị hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"
Hắn ta nhướn mày: "Tôi giới thiệu rồi mà, nhiếp ảnh gia kiêm phóng viên. Thẻ ID minh chứng đây."
Trên thẻ ghi tên đầy đủ của hắn là Tề Thời Chiêu. Trừ đi năm sinh thì hiện tại hắn ba mươi mốt tuổi.
Lâm Xuân Tư nhìn tấm thẻ tới lui, thực sự không thấy gì kỳ lạ mới trả lại, thấy đứa trẻ kia vẫn đang co rúm ôm đầu gối nhìn cả hai, liền cởi áo khoác đắp lên vai nó, dịu dàng vỗ về: "Ổn rồi."
Nó nhìn cậu, mờ mịt chớp chớp mắt.
Lâm Xuân Tư chỉ cười, lại hỏi Tề Thời Chiêu đang đứng ở cuối gió hút thuốc: "Anh đến đây làm phóng sự về gì vậy?"
Tề Thời Chiêu hỏi ngược lại: "Vì sao cậu biết đứa bé này cần giúp đỡ?"
"Tại vì, hôm qua tôi và bạn tôi hiểu nhầm rằng có người phá hoại hoa cúng nên đã sửa lại. Trong lúc bạn tôi nhặt hoa rơi dưới đất thì tôi đi hái tạm hoa dại để bù vào. Tôi phát hiện ra hoa bạn tôi nhặt và hoa tôi hái đều là thực vật dại mọc ở gần đó. Thật khó hiểu khi ai đó làm hoa cúng tạm bợ như vậy. Vả lại, dù thực sự nghèo nàn đến mức này thì ít ra cũng phải có một nén nhang, song tôi không thấy tàn hương dưới đất. Tôi nghĩ về chuyện này mãi, bỗng nghĩ rằng biết đâu đứa trẻ này cố tình dàn dựng để thu hút sự chú ý của người khác?
Lâm Xuân Tư suy luận: "Đặt bên cạnh các nghi vấn thì việc nó xuất hiện trước mặt chúng tôi quá trùng hợp. Đặc biệt là việc xảy ra sau đó, tôi không cho rằng nó muốn hại tôi. Vì thế... tôi chỉ nghĩ là nó cần sự giúp đỡ."
"'Chỉ nghĩ là'?" Tề Thời Chiêu nhại lại, rướn môi cắn đầu lọc: "Chẳng có người bình thường nào thức dậy lúc rạng sáng để chạy đi giúp kẻ suýt hại mình. Cậu thật đần độn."
Lâm Xuân Tư hiền thì hiền nhưng tự nhiên bị mắng nặng như thế thì cũng khó chịu, cãi lại: "Còn anh có hơn gì? Cũng đêm khuya chạy ra đây đấy!"
"Tôi đến đây để tìm người mất tích. Một người bạn đần độn y hệt cậu."
Cơn cáu giận của Lâm Xuân Tư liền xẹp xuống như quả bóng xì hơi, giữ im lặng. Không lâu sau, xe cảnh sát và cứu hộ đến.
Bầu trời đã bắt đầu rạng, cảnh sát mời cả ba người phát hiện thi thể bị vùi lấp dưới chân núi về đồn lấy lời khai. Lâm Xuân Tư quả không ngờ chuyện đi xa đến vậy, thành thật khai báo tất rồi ra ngoài.
Đứa nhỏ đang gà gật dựa vào người Tề Thời Chiêu thấy cậu, liền vươn tay muốn nắm. Lâm Xuân Tư ngồi xuống bên cạnh. Nó chăm chú nhìn cậu, nói tiếng dân tộc.
Tề Thời Chiêu phiên dịch: "Em là La Nghi, cảm ơn anh."
Lâm Xuân Tư cười đáp 'không có chi', ngồi lại với cô bé. Đứa trẻ không cưỡng nổi mệt mỏi ngủ gật trên vai cậu. Một cảnh sát nữ thấy vậy, bèn bế cô bé vào phòng có giường nằm.
Lâm Xuân Tư nhắn tin cho Kỷ Ca, thấy Tề Thời Chiêu khai báo đầu tiên mà vẫn còn nấn ná, thắc mắc: "Anh còn chờ gì vậy?"
Hắn trả lời: "Chờ kết quả xác định danh tính người chết."
Cậu hỏi nhỏ: "Bạn của anh mất tích lâu chưa?"
"Hơn tám năm rồi."
Cậu giữ yên lặng.
Khi Kỷ Ca đến đón. Lâm Xuân Tư ngồi phía sau, thấy thần sắc hắn điềm tĩnh lạ lùng chứ không nổi nóng, dè dặt hỏi: "Mày không muốn hỏi gì à?"
"Muốn tao hỏi gì?"
"Ví dụ như tại sao tao ra ngoài sớm như vậy, hay là có chuyện gì xảy ra."
"Mấy thứ đó không quan trọng."
Lâm Xuân Tư cảm thấy hắn nói chưa hết, bới móc: "Thế quan trọng là gì?"
Kỷ Ca phanh xe phát ra tiếng 'két' chói tai, quay lại túm cổ áo cậu: "Nghe này, cái lúc tao quyết định lôi mày ra khỏi ý đồ tự tử tức là tao đã xác định mình phải có trách nhiệm trong việc ngăn cản mày nảy sinh suy nghĩ tìm chết. Do đó, miễn là mày không tìm chết, tao sẽ không can dự vào cách mày sống. Đã vậy, tao có lý do gì để cáu với hành động của mày?
"Vì thế, điều quan trọng ở đây là: tao không quản lý mày có đâm đầu vào nguy hiểm hay không, tao chỉ cần biết mày làm vậy không phải là để tìm chết. Cái chết vì cuộc sống của mày vốn oanh liệt như vậy với cái chết để tránh né khỏi cuộc sống là hai điều hoàn toàn khác nhau."
Hắn tiếp tục đèo cậu về.
Lâm Xuân Tư thấy lòng lắng đọng, trái tim như nặng hơn.
Kỷ Ca từng có một người anh trai. Anh ấy đã lao xuống sông để cứu người có ý định tự tử. Lòng tốt của anh đã được báo đáp, còn bản thân anh thì không bao giờ trở về...
Lâm Xuân Tư thắp một nén hương trước bài vị anh của Kỷ Ca. Khuôn mặt người thiếu niên vĩnh viễn dừng lại ở tuổi đôi tám nhìn lại cậu.
Cậu cảm thấy buồn phiền, vân vê bùa bình an mẹ Kỷ chạy lên chùa xin cho mình.
Sau đó Lâm Xuân Tư đi xin lỗi hai bác: "Cháu suy nghĩ không kỹ, suýt nữa gây rắc rối cho hai bác ạ."
Quả vậy, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền lụy cho gia đình Kỷ Ca lắm.
Bác trai cười xòa khoát tay: "Có gì mà phải xin lỗi? Không sao hết là tốt rồi." Ngữ điệu điềm tĩnh cứ như đã quen với những việc này.
Lâm Xuân Tư càng thấy nặng lòng. Hai bác Kỷ mất một người con trai vì tính mạng của người ta, Kỷ Ca cũng không màng nguy hiểm lôi cậu về mặt đất, bây giờ cậu lại sơ sẩy tương tự vậy.
Muốn làm anh hùng thì cũng phải tự lượng sức mình. Tề Thời Chiêu nói đúng, cậu thật đần độn.
Nhưng dù quay ngược thời gian thì cậu vẫn sẽ làm vậy.
Sự mâu thuẫn này khiến cảm xúc của Lâm Xuân Tư bất ổn rất lâu. Buổi tối hàn huyên với Phó Yến, anh phát hiện cậu đang buồn, dịu giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy em?"
"Không có gì ạ..." Cậu vẫn chưa thể nói nổi, thực lòng không muốn làm anh lo lắng.
Phó Yến thoáng yên lặng, cũng không ép buộc cậu: "Em ngủ ngon nhé."
"Vâng, anh cũng vậy."
Vụ án được điều tra rất nhanh, chỉ ba ngày sau, báo chí chưa đưa tin thì bố Kỷ đã hỏi thăm từ đồng nghiệp cũ kết quả cuối cùng.
Đó là một vụ bạo lực gia đình gây chết người. Thi thể ở dưới sườn núi là chị ruột của La Nghi. Ông chồng lỡ tay đánh chết con gái rồi bắt vợ phối hợp ném xác cô bé xuống núi để dàn dựng cảnh cô bé trượt chân té chết. Cả đôi vợ chồng đều bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Lâm Xuân Tư cảm thấy lo cho La Nghi, muốn đi gặp cô bé.
Cậu rủ Kỷ Ca tới Trung tâm Bảo trợ xã hội tỉnh thăm La Nghi, thấy cô bé mặc váy màu vàng ngồi trên xích đu, vừa cắn ống hút vừa nhìn lên trời.
Lâm Xuân Tư đi đến, ngồi xổm bên cạnh cô bé. Nó tròn mắt nhìn cậu. Cả hai đều không lên tiếng.
Sau đó La Nghi nhảy xuống đất, đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống, nghiêng đầu như muốn nói: Anh nhìn đi đâu vậy? Em ở đây này.
Lâm Xuân Tư bật cười xoa đầu cô bé, nhìn sâu vào mắt nó.
Sự giãy giụa, tàn nhẫn vẫn ở đó.
Do bất đồng ngôn ngữ và vì nhân viên của trung tâm đang ở bên giám sát nên cậu không thể nhắc đến bố mẹ của cô bé. Vì thế trước khi tới nơi này, cậu đã nhờ Ôn Dữ dạy mình nói một câu tiếng dân tộc.
Lâm Xuân Tư đặt tay lên vai La Nghi, thực lòng, trang nghiêm nói: "Em không làm sai."
Cô bé mở to mắt, vẻ ngơ ngác.
"Hãy tin anh, em không làm gì sai."
Dù từ bây giờ, hoặc có thể là ở cả tương lai, bố mẹ sẽ không còn ở bên em, và ai đó sẽ mắng em là bất hiếu. Người đời sẽ vịn cớ để đổ lỗi cho em. Em có thể sẽ bị thù ghét...
Nhưng em phải biết một điều: em không làm sai gì cả.
Đôi lúc con người kỳ lạ lắm, mặc dù đã có luật pháp rõ ràng và tự họ công nhận luật pháp là đúng đắn. Nhưng họ vẫn cố chấp với quan niệm bảo thủ, tự cho mình là đúng, hoài nghi nhân phẩm của người khác khi ai đó vi phạm lẽ thường.
'Lẽ thường' đó là thứ đạo đức thối nát, ích kỷ của bọn họ. Họ tự cho bản thân là thông thái, là khách quan, là biết nhìn đa chiều rồi cố nhồi nhét lý lẽ vào đầu người khác mà đổi trắng thay đen, tạo cơ hội cho những sự việc đáng tiếc vốn không nên xảy ra mà bị họ ép cho xảy ra.
Họ là một lũ đốn mạt.
Lâm Xuân Tư nhìn thẳng vào La Nghi, lặp lại: "Tin tưởng anh, em không hề làm sai."
Sự giãy giụa trong đôi mắt cô bé ầng ậng dâng lên như con nước nhỏ, trào ra khỏi viền mi, hóa thành dòng suối gột rửa mọi gai góc.
La Nghi ôm chặt lấy cậu, òa khóc. Cậu đặt một gối xuống đất, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé.
Cậu đã nhận ra 'nó' ngay từ đầu.
Sự tàn nhẫn cậu từng bắt gặp mỗi khi soi gương vào thời cấp ba. Đó là sự căm ghét chính mình.
La Nghi nhìn theo Lâm Xuân Tư mãi, cho đến khi bóng dáng bé nhỏ bị những tán cây che khuất. Kỷ Ca đèo cậu về nhà. Từ xa xa, cậu chợt nhìn thấy bóng ai như từ giấc mộng bước ra.
Anh mặc sơ mi trắng và áo len mỏng, vắt măng tô trên cánh tay, quần tây xám ôm gọn đôi chân dài. Ánh chiều tà đáp lên bờ mi mảnh, loang lổ đáy mắt đẹp một màu nồng ấm.
Kỷ Ca đạp một cái thì Lâm Xuân Tư mới hoàn hồn.
Phó Yến mỉm cười nói: "Lâm Tinh Tinh, em không nhận ra tôi nữa rồi à?"
"Làm gì có." Cậu sải bước đến trước anh, lòng mừng vui khó tả đan xen với niềm bùi ngùi như đã xa cách ba thu: "Tại sao anh lại đến đây?"
"Nhớ em, được không?"
Câu này nghe quen lắm, Lâm Xuân Tư cười cười sờ khóe môi anh: "Anh dám uống say xem em xử anh thế nào."
Nói đoạn, cậu vào báo với hai bác một tiếng rồi cùng anh về khách sạn.
Lâm Xuân Tư nôn nóng kéo anh vào lòng, trút nỗi nhung nhớ xuống bờ môi mềm mại, triền miên đến tê dại cả lồng ngực. Phó Yến cắn mút môi cậu, dịu dàng nếm trải như đang uống một thứ rượu ngon ngọt.
Nụ hôn của chàng trai đụng tới đâu, nơi đó liền nóng rẫy khó tan. Từng tế bào dãn ra như nở rộ, huyết mạch nhộn nhạo hút lấy nhịp đập rộn ràng từ tim anh.
Toàn bộ cơ thể anh đều hân hoan vì cậu.
"Em đừng cắn ở đây..." Phó Yến che cổ lại.
"Em làm anh đau ạ?" Cậu vội hỏi.
"Không phải vậy, chỉ là tôi còn phải đi làm." Anh tìm cách nói uyển chuyển: "Người khác sẽ thấy..."
Lâm Xuân Tư ngộ ra, đồng ý là bắt người khác nhìn thấy mấy dấu vết này là thiếu tế nhị, có ý định dừng lại.
Cậu chưa kịp rút lui thì người kia lại chủ động tháo cúc áo sơ mi, vạt áo trượt khỏi bờ vai, quyến rũ gác tay qua cổ cậu, "Từ đây em muốn cắn bao nhiêu cũng được."
Đường cong từ hõm cổ đến bả vai trơn nhẵn như bạch ngọc, dáng người lấp ló dưới lớp áo mỏng đập thẳng vào mắt Lâm Xuân Tư. Cậu bỗng thấy tay chân nóng muốn phỏng, trông vào đôi mắt sáng ngời của anh, có cảm giác mình mà không làm gì chính là có tội.
Lâm Xuân Tư cắn răng ôm lấy vòng eo thon, bế ngang người lên. Phó Yến trêu ghẹo mút vành tai cậu, tiếp tục tháo cúc áo sơ mi. Đặt anh xuống nệm mềm, chàng trai liền chống tay đè lên, cúi đầu gặm cắn bờ vai, một bàn tay luồn vào vạt áo xoa bóp eo anh.
Phó Yến thoáng rùng mình, hơi thở bén lửa, đôi tay trượt lên lồng ngực rắn chắc, cách lớp áo phông vuốt ve cậu. Nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến anh có chút váng vất, mông muội như nốc một chầu rượu nồng.
Bàn tay Lâm Xuân Tư thường ấm áp, song có lẽ tại cơ thể anh nóng nên lúc này chúng hơi lạnh. Da thịt được chạm vào liền thẹn thùng se lại, lan truyền từng cơn tê dại.
Lâm Xuân Tư cắn lên xương quai xanh, Phó Yến co người lại, run rẩy thở hắt ra.
Ngón tay anh vừa móc vào tính vén áo phông lên thì cậu sốt sắng hỏi: "Phó Yến, anh bị bệnh sao? Người nóng hôi hổi."
Cảm giác tê dại như điện giật chưa tan hết khiến Phó Yến có chút mờ mịt. Lâm Xuân Tư sờ trán anh và trán mình, thắc mắc nói: "Không có sốt. Sao lại nóng đến như vậy?"
Phó Yến nghe rõ lời này, nhất thời tức mình, hất tay ra quay đi mặc kệ cậu.
Dỗi quá đi mất. Chàng trai của anh thật là không hiểu phong tình.
Lâm Xuân Tư ngắm nghía bóng lưng mảnh mai dưới thân, bờ vai còn in dấu răng của cậu. Dáng người ái muội dưới lớp áo gợi cảm khó tả hết mà còn làm ra vẻ hờn giận.
Rõ ràng anh đang quyến rũ cậu tự giác ngộ.
Lâm Xuân Tư cầm tay anh, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay, trầm thấp hỏi: "Hôm nay anh bị sao vậy hửm?"
Phó Yến không đáp.
Cậu đặt tay anh vào ngực: "Tim em đang đập vô cùng nhanh đây nè. Anh phải cứu em trước khi em tăng huyết áp mà ngất xỉu."
Anh đánh cậu một cái: "Nhóc con, em học ai ăn nói?"
Lâm Xuân Tư cười đáp: "Binh pháp Tôn Tử gọi đó là khổ nhục kế ạ."
Phó Yến muốn cài áo, chàng trai lại ôm lấy anh, thầm thì: "Có chuyện gì sao anh?"
"Chẳng có gì đâu." Anh quay đầu liếm cánh môi cậu, giọng hơi khàn: "Chỉ là tôi nhớ em đến mụ mẫm đầu óc, suýt thì ăn em."
Lâm Xuân Tư giữ tay anh, tỏ ra ngây thơ: "Mẹ em từng dạy có vài chuyện phải chờ sau khi kết hôn mới được làm."
"Trùng hợp quá, ba tôi cũng dạy thế." Phó Yến vờ đẩy cậu ra.
Miệng nói một đằng, trong mắt cả hai đều là ý cười một nẻo. Lâm Xuân Tư cúi đầu hôn nghiến bờ môi anh, Phó Yến vòng tay ôm cổ cậu. Hơi thở nóng bỏng như đặc lại, quấn riết vào nhau. Hai chiếc lưỡi đeo đuổi giữa răng môi, nước bọt trào ra khóe miệng.
Lâm Xuân Tư lại cắn anh. Phó Yến kêu khẽ một tiếng, hai bàn tay vén vào áo cậu, mơn trớn da thịt ấm áp, thở dốc hỏi: "Sao hôm nay em bạo lực thế hửm?"
"Không có gì, em nhớ lại vài chuyện không vui."
"Tinh Tinh..." Phó Yến liền thấy đau lòng vì cậu.
"Đừng nói gì cả. Anh chỉ cần nhìn em..." Lâm Xuân Tư trút sơ mi khỏi người anh.
Chiếc áo vắt trên giường yên lặng rơi xuống đất.