Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh không đổi sắc: “Đây là suy đoán hợp lý.”
“Tỉnh đi.” Mạnh Đan Chi không thèm nói gì.
598 cà vạt hả, đây là muốn để cô thêu hoài thêu mãi luôn hay gì?
Tuy cũng giống như đánh số, nhưng quả thật cô cũng có ý này.
“Chứ không thì là ý gì?” Chu Yến Kinh hỏi.
Mạnh Đan Chi im lặng, đương nhiên không muốn nói cho anh biết ý tứ chân chính: “Chỉ là thấy đẹp, anh quản à.”
“Cho anh đeo, đương nhiên là muốn hỏi.” Chu Yến Kinh không chút để ý, than nhẹ: “Xem ra là do anh nghĩ nhiều.”
Mạnh Đan Chi ngồi trở lại. “Nghĩ thôi cũng biết chẳng có khả năng, anh còn thở dài nữa.”
Giả vờ còn thật như này.
Cô hoài nghĩ anh chính là muốn lợi dụng lúc sáng cô chưa tỉnh táo để lừa gạt cô, cố ý nói thế, để trong lúc cô mơ mơ màng màng mà đồng ý với anh.
“Mọi chuyện đều có thể được.”
“Anh Yến Kinh, anh đi nhanh đi.”
Chu Yến Kinh không chọc cô nữa, mặc áo khoác vào rời khỏi căn hộ.
Anh đi rồi, Mạnh Đan Chi lại quay về giường nằm, lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được, nên mở tài khoản của mình ra nhìn thử.
Video thêu cà vạt ngày hôm qua có số người chia sẻ đã lên đến hơn trăm nghìn người.
[Người xem đầu tiên luôn à, thật lợi hại quá đi, tôi đã xem xong rồi.”
[Có thể ra video nhiều một chút nữa không?]
[Chủ Weibo có thể chia sẻ thêm một số cách khác nữa không?]
[Tôi đã xem video của chủ Weibo từ ngày đầu tiên đến tận bây giờ, nhưng mắt không nhìn kịp, tay cũng chẳng học được.”
[Sắp đến sinh nhật bạn trai tôi rồi, thật muốn thêu cho anh ấy một cái.]
Mạnh Đan Chi lập tức tỉnh táo lại.
Muốn lập nghiệp đây mới là chuyện chính lúc này của cô.
Có thể chia sẻ thêm một số cách khác, nhưng cô không muốn chia sẻ các thêu cà vạt của Chu Yến Kinh cho những người khác, cho nên cô sẽ chụp hình cà vạt lúc chưa hoàn thành xong.
Mang giống những người đàn ông khác, rất không tốt, cô không thích.
Chu Yến Kinh chắc chắn cũng chẳng thích.
-
Một tuần mới đến, Tưởng Đông lại trở thành thư ký cận thận như cũ.
Anh ấy vẫn còn nhớ rõ lời dặn dò cuối tuần của mình, vừa thấy Chu Yến Kinh đã lập tức nói: “Tôi đã liên hệ với bên kia rồi, những người đấy xem tư liệu không có cái gì cần phải sửa chữa?”
Thông tin trên Baidu đều do mấy đàn em hâm mộ làm, cũng không sai biệt gì lắm.
Nhưng đối với những chuyện anh trải qua ở nước ngoài, họ cơ bản đều biết rất ít, đa phần đều là từ trên tin tức, những chuyện khác cũng chẳng biết gì.
“Muốn thêm chút gì không ạ?” Tưởng Đông hỏi.
“Không cần.” Chu Yến Kinh cũng không ngẩng đầu lên.
Anh nhìn xuống, thấy chỗ tình trạng hôn nhân đã bị đổi lại thành “Độc thân”, xem ra đây chính là lý do hôm trước Mạnh Đan Chi tức giận.
Chu Yến Kinh không lên tiếng cười nhẹ.
“Sửa cái này trở về đi.” Anh trả lời.
Tưởng Đông nhận lấy, nhìn đến vị trí được nói đến trên màn hình, hiểu rõ: “Đã hiểu, cam đoan sẽ sửa thành đã đính hôn.”
Chu Yến Kinh tò mò: “Có cần phải xét duyệt hay không?”
Tưởng Đông: “Chắc là không cần đâu.”
Chính chủ tự yêu cầu đổi thông tin, sao nhân viên công tác còn có thể bắt buộc đưa thông tin xét duyệt được?
Chu Yến Kinh gật đầu.
Tưởng Đông thoáng nhìn sang, lại nhìn thấy cà vạt của cục trưởng hôm nay không giống với ngày thường, phía trên còn có con số rồng bay phượng múa, có chút khác với anh.
Là phu nhân thêu hay sao?
Tưởng Đông vô cùng hâm mộ nhưng lại không hiểu số 599 có ý nghĩa gì, chẳng lẽ là ý tứ thổ lộ à --- chắc là đúng rồi.
-
Tài khoản phát triển rất thuận lợi, Mạnh Đan Chi vô cùng hào hứng, từng bước chân đều như đang đi trên gió.
Hứa Hạnh thấy cô vừa đến phòng học, đã trực tiếp hỏi: “Bà chủ, cà vạt ngày hôm qua thêu có phải thêu cho đàn anh Chu hay không?”
“Đúng thế.” Mạnh Đan Chi gật đầu.
“Ý nghĩa của số 599 là gì thế?”
“… Đánh số.”
Hứa Hạnh lập tức kinh ngạc nói: “Đây là cái thứ 599 à? Mấy cái trước đấy cậu làm khi nào thế, sao tớ chẳng biết gì thế!”
Mạnh Đan Chi: “…Vì sao cậu lại nghĩ như thế?”
“Không thì sao.” Hứa Hạnh mê mang, “Sao có thể là một con số bình thường được, tùy tiện nghĩ sao? Hay là số may mắn?”
“Đúng, chính là số may mắn của Chu Yến Kinh.”
Mạnh Đan Chi bắt đầu nói hươu nói vượn.
Hứa Hạnh nói: “Thì ra đây chính là con số may mắn của đàn anh Chu à.”
Mạnh Đan Chi không nhịn được cười.
Tiết học bắt đầu được một nửa, Kiều Chước gửi tin nhắn đến: [Em gái à, em có cần bổ sung thêm yêu cầu nào khác nữa không?]
Mạnh Đan Chi trả lời: [Tạm thời thì không cần.]
Cô cũng chẳng phải người thích bỏ đá xuống giếng, nên cứ thế nào thì thế đấy đi.
Nghĩ một chút, cô lại gõ: [Anh đừng gọi tôi là em gái, cứ kêu tên là được rồi.]
Nghe cứ kỳ quái thế nào ấy.
Hơn nữa cô với Kiều Chước cũng chẳng quen thuộc lắm, cũng chỉ là mấy năm trước có gặp nhau vài lần, cũng chưa nói chuyện được mấy câu.
Em gái ơi, em gái à cô nghe không quen.
Trước màn hình, Kiều Chước nhìn một chằm chằm một chút: [Được, nhưng mang cả họ và tên ra để gọi thế này cũng chẳng được lắm, thế tôi cứ học theo Yến Kinh gọi em là Chi Chi nhé?]
Mạnh Đan Chi: [Ừm.]
Kiều Chước: [Cứ gọi em như thế à? Hay là Đan Chi?]
Mạnh Đan Chi nhướng mi.
Thật ra hai chữ “Đan Chi” này cũng chẳng có gì, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng có ai gọi cô như thế, ngay cả bạn học trong trường gọi thế cũng rất ít.
Hơn nữa lần trước cô nhớ rõ khi mình nằm mơ, mơ thấy Chu Yến Kinh nói kết hôn với cô, anh cũng kêu cô là Đan Chi…
Mạnh Đan Chi: [Tính ra anh cũng là đàn anh của tôi, gọi tôi là đàn em là được rồi.]
Kiều Chước: [Được, đàn em Mạnh.]
Chuyện Trần Nhã Yên bịa đặt cũng chẳng phải chuyện lớn gì, ngay cả chuyện khởi tố cũng đơn giản thôi, Mạnh Đan Chi thật ra cũng chẳng cần làm cái gì.
Chờ đến khi tòa án gửi thư qua là được.
“Cái người bịa đặt chuyện của cậu kia, có kết quả rồi, không làm gì hết à?” Sau khi tan học, Trịnh Tâm Nhiễm đến gần các cô hỏi.
Mạnh Đan Chi vẫn thờ ơ nói: “Sao cậu còn để bụng hơn tôi thế?”
Trịnh Tâm Nhiễm tức đến trợn mắt nói: “Nếu không ảnh hưởng đến hình tượng của khoa Ngoại ngữ này, tôi cũng lười nói với cậu.”
“Nhịn không ra cậu còn là người vì đại cục đấy.” Mạnh Đan Chi thuận miệng nói, cũng không cảm thấy có vấn đề gì: “Sẽ khởi tố.”
Trịnh Tâm Nhiễm thế mà không nghĩ đến cách làm này.
Cô ta nghĩ với tính cách của Mạnh Đan Chi, cô sẽ đưa người đến giao cho cảnh sát này nọ rồi thôi.
-
Sáng thứ Ba, Mạnh Đan Chi cuối cùng cũng thêu xong bước cuối cùng của bình phong.
Hứa Hạnh ngồi xem cả một ngày, ánh mắt cũng mỏi hết cả lên: “Cừ thật đấy, cuối cùng tớ cũng có thể nhìn thấy thành phẩm cuối cùng rồi, thật đẹp.”
Cái này hoàn toàn khác với mấy hình thêu nho nhỏ kia.
Mạnh Đan Chi chọn tấm vải không lớn lắm, nhưng hoàn toàn có thể làm được, hoa văn trên vải cũng rất đẹp và tinh xảo, có thể nhìn ra được dáng vẻ này có hình dạng thế nào.
“Bà chủ này, lần tới cậu sẽ thêu cái gì thế?”
“Lần tới? Sườn xám và cà vạt đi.”
Cô chỉ mới làm được một bộ sườn xám cho đoàn làm phim của Trương Sính Vũ, tiến độ những việc khác phải nhanh hơn, còn có sinh nhật của Chu Yến Kinh cũng gần đến rồi.
Mạnh Đan Chi vừa nghĩ như thế, đã thấy mình thật bận.
Chu Yến Kinh có bận như cô thế này không?
Nhưng mà chuyện quốc gia đại sự vẫn là quan trọng hơn.
Mạnh Đan Chi lần đầu tiên thêu một vật lớn thế này, nên cô đang lo lắng sẽ không tìm được thầy đóng khung tốt, nên quyết định sẽ gọi điện cho ông cụ Lạc.
“Ông nội Lạc, con đưa thẳng đến nhà của ông nhé, nếu ông thích con cũng có thể tặng luôn cho ông luôn, lần trước con cũng cầm mấy tấm của ông rồi.”
“Cái kia vốn dĩ cũng là của bà ngoại con mà, con cứ đưa đến đây ông nhìn thử xem, tuy ông cũng không biết nhiều nhưng người quen biết vẫn có vài người.”
“Con muốn hỏi.” Mạnh Đan Chi vẫn quan tâm việc này nhất: “Nếu như nhanh thì khi nào có kết quả thế ạ?”
Ông cụ Lạc nói: “Gấp cái gì đấy.”
Mạnh Đan Chi nói: “Ông cứ nói cho con biết sự thật là được ạ.”
Ông cụ Lạc: “Bình thường là sáu tháng.”
Lúc này, Mạnh Đan Chi mới thấy ngạc nhiên: “Lâu thế ạ?”
Nếu làm xong cũng phải đến sang năm rồi.
“Đừng gấp.” Ông cụ Lạc từ từ nói, “Không phải đã nói với con, bà ngoại con đã nói trước thông tin cho người ta rồi à, con chắc sẽ nhanh thôi.”
Bà ngoại đã có dự kiến từ trước.
Mạnh Đan Chi nghĩ đến chuyện bỏ bê nhiều năm thế này, trong lòng cô có chút áy náy, hai năm trước cô nên trực tiếp đến trình báo mới đúng.
Cũng may, bây giờ vẫn kịp.
Khoác lác trước mặt Chu Yến Kinh, nhưng lại phải đợi qua một khoảng thời gian nữa mới có thể thực hiện được.
Ông cụ Lạc nói mấy câu sâu sắc: “Con vẫn chẳng trầm ổn được như bà ngoại của con, nhưng mà bây giờ người chịu học mấy nghề truyền thống này chẳng còn mấy người như con nữa.”
Ông ấy và bà Tô đương nhiên không chỉ là hàng xóm tốt.
Năm đó trong hẻm nhỏ của bọn họ có không ít người kế thừa nghề truyền thống này, nhưng cuối cùng đa số đều chọn ở ẩn, chỉ có mỗi bà Tô vẫn kiên trì tiếp tục.
Tính tình Mạnh Đan Chi rất tốt, nhìn thì được cưng chiều nhưng cô có thể chịu khổ học thêu, chắc là rất ngạc nhiên.
“Trước kia có thể ít, nhưng bây giờ trở nên rất nhiều.” Mạnh Đan Chi dịu dàng nói: “Ông không biết đấy, bây giờ nghề truyền thống đang rất được nhiều người chú ý.”
“Nếu có thời gian, ông cũng có thể mở phát sóng trực tiếp.”
Ông cụ Lạc bị dọa nhảy dựng lên: “Không được không được.”
Mạnh Đan Chi cười phì một tiếng, xem ra người ở thế hệ trước đối với mấy loại phát sóng trực tiếp này rất kháng cự nha.
“Cục cưng à, chúng ta đi chúc mừng đi.”
Trần Thư Âm nghe nói cô thêu xong bức bình phong rồi, lập tức hẹn cô ăn cơm: “Hai ngày nay tớ chẳng dám người bận rộn đấy.”
“Sao lại không dám quấy rầy, cùng đàn ông vui vẻ à.”
“Thối lắm.”
Chỗ Trần Thư Âm hẹn cách đại học B không xa lắm, cuối cùng Mạnh Đan Chi đăng thêm một video lên, chính thức kết thúc chuỗi video thêu bình phong.
Mấy ngày chưa gặp mặt, chị em càng rạng rỡ hơn.
Trần Thư Âm như nhớ đến gì đấy hỏi, “Đoàn làm phim của Trương Sính Vũ đã khai mấy vài ngày rồi đấy, có muốn cùng tớ đến xem một chút không, không phải cậu còn phải làm tiếp một cái nữa sao?”
“Có phiền không?” Mạnh Đan Chi không thích quấy rầy người khác.
“Phiền cái gì chứ, cậu chính là đang đi hoàn thành công việc mà.” Trần Thư Âm lập tức gọi điện: “Chờ tớ nói 186 lái xe đưa chúng ta đi.”
“?”
Mạnh Đan Chi kinh ngạc: “Anh ta còn kiêm luôn chức lái xe à?”
Trần Thư Âm liếc cô một cái: “Không thể lái xe sao có thể khiến tớ vừa lòng chứ.”
Mạnh Đan Chi nghi ngờ cô ấy đang nói về chuyện xảy ra trên xe hôm đó.
“Đừng nói chuyện về đề tài nhan sắc này nữa.”
“Cậu và Chu Yến Kinh mỗi ngày đều ở cùng nhau, rất không có ý nghĩa, sẽ thấy chán đấy.” Trần Thư Âm giật giây: “Tiểu biệt thắng tân hôn.”
“Cũng tạm.”
Mạnh Đan Chi cảm thấy cuộc sống của mình và Chu Yến Kinh tương đối hài hòa.
Năm trước, lúc cô nghe hai nhà định chuyện đính hôn, trong lòng cũng rất hoảng ---
Cô và Chu Yến Kinh chưa từng thật sự ở riêng với nhau bao giờ, lúc ấy cô nghĩ nếu ở chung hai người sẽ chẳng có chủ đề nào để nói hoặc là sẽ thường xuyên cãi nhau.
Nhưng bây giờ lại không giống với những gì cô tưởng tượng.
Trần Thư Âm cũng không muốn nhúng tay vào cuộc sống của chị em mình: “Coi như thả lỏng hai ngày đi, thêu bình phong lâu như thế, thưởng cho mình một chút.”
Quả thật Mạnh Đan Chi có chút tò mò với đoàn làm phim.
-
Cơm nước xong, hai người các cô gọi cho bên Trương Sính Vũ, Trương Sính Vũ hẹn hai người đến đấy còn nói muốn đến đón hai người nhưng bị từ chối.
Lúc Sở Thiều đến, Trần Thư Âm còn đang chỉnh lại lớp trang điểm.
Lúc này Mạnh Đan Chi mới nghiêm túc đánh giá 186, dáng người cao ráo chắc không phải giả vờ, dù sao đàn ông đối với chiều cao của mình rất chấp nhất.
Chỉ là, cô cảm thấy được anh ta và mấy chú vịt bình thường cũng khác nhau quá.
Mạnh Đan Chi ngồi phía sau xe, lại nghĩ đến hai ngày trước cùng Trần Thư Âm thảo luận chuyện xe chấn, ánh mắt ám chỉ, gửi tin nhắn trên WeChat.
[Các cậu làm xong chưa]
Trần Thư Âm: [Cậu và Chu Yến Kinh làm rồi! Sao tớ không được làm gì?]
Mạnh Đan Chi: [Tớ hỏi chính là ở trong xe.]
Trần Thư Âm: [.]
Mạnh Đan Chi quay đầu nhìn, trong mắt đầy ý tứ sâu xa.
Trần Thư Âm nhìn ngắm người đàn ông phía trước, nói không rõ chữ: “Chi Chi, ánh mắt bây giờ của cậu là sao thế, tớ là người sẽ làm thế sao?”
Chờ một lúc, cô ấy mới nói: “Được rồi, đúng thật.”
“Biết mà.” Mạnh Đan Chi cong môi: “Cậu còn muốn giấu tớ.”
“Thật ra cũng chẳng tệ đâu.” Trần Thư Âm lại chẳng ngượng ngùng nói tiếp, ghé sát vào tai cô: “Hay là cậu và Chu Yến Kinh thử xem? Hưởng thụ một chút.”
“Thật à?”
“Thật đấy? Không tin cậu hỏi Sở Thiều đi.”
Mạnh Đan Chi: “…”
Cô hỏi anh ta làm gì.
Bối cảnh phim là thời dân quốc, đầu tiên đoàn phim sẽ quay cảnh giữa trước, cũng chính là cảnh nữ chính và nam chính gặp nhau, làm việc với nhau.
Đoàn làm phim của Trương Sính Vũ không tính là nổi tiếng, nên quần chúng vây xem hầu như không có.
Đến khi đến nơi, hai người xuống xe, Trần Thư Âm nhìn thấy Trương Sính Vũ cách đó không xa, lôi kéo Mạnh Đan Chi đến đó.
Sở Thiều nắm lấy tay cô ấy: “Tiền xe.”
Trần Thư Âm: “?”
Sở Thiều lộ ra một nụ cười tươi, chỉ chỉ mặt mình.
Lần trước Trần Thư Âm mới quen anh ta, hình như cũng yêu cầu như thế, chỉ là anh ta trực tiếp hôn lên môi cô cô
Bị Mạnh Đan Chi nhìn thấy, Trần Thư Âm cảm thấy ngại ngùng.
Cô ấy không tình nguyện đi đến hôn anh ta: “Được rồi, được rồi.”
Trần Thư Âm giả vờ nghiêm khắc nói: “Đâu có ai lại yêu cầu khách hàng như thế chứ, lần sau không được, nếu không tôi sẽ đổi người đấy.”
Dấu son trên mặt của Sờ Thiều rất rõ ràng, rút tay về, dáng vẻ thờ ơ: “Được.”
Dù sao người trong cửa hàng cô ấy đều cảm thấy chướng mắt.
Mạnh Đan Chi không nhìn sang.
Người trong đoàn làm phim đều đến đông đủ rồi, nhưng Mạnh Đan Chi và Trần Thư Âm cũng chỉ thấy mỗi biên kịch và Trương Sính Vũ, còn một nữ diễn viên nữa.
Ba người đi vào, ánh mắt đều đồng loạt nhìn sang.
Mạnh Đan Chi mặc một bộ sườn xám làm lay động lòng người, mọi người trong đoàn đều đang thảo luận với nhau: “Đây là ngôi sao à?”
“Không phải đâu, chưa từng thấy qua.”
“Đạo diễn tự mình đón tiếp, có thể là nhà đầu tư tiến cử, thật xinh đẹp.”
“Nói không chừng phải đổi vai nữ rồi.”
Vai nữ trong phim này không nhiều lắm, cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đều cũng là do đoàn phim chia, mấy nữ diễn viên ngồi cách đấy không xa, ánh mắt cũng đều bị hấp dẫn.
Các cô ấy là lần đầu tiên gặp được Mạnh Đan Chi và Trần Thư Âm.
Trần Thư Âm thì trông giống thiên kim tiểu thư, không giống diễn viên. Nhưng Mạnh Đan Chi thì khác, nhìn có thể tùy ý thay thế các cô ấy.
Thậm chí làm nữ chính cũng dư sức.
Hôm nay lại mặc sườn xám, giống như người ở thời dân quốc bước đến.
“Các cô là bạn của đạo diễn à?” Có người tiến lên trước, lớn gan hỏi, cười khanh khách, ý tứ tìm tòi nghiên cứu vô cùng nhiều.
Mạnh Đan Chi không gật cũng không lắc đầu.
Trần Thư Âm đảo đôi mắt to tròn một lần, cười nói: “Đúng thế.”
Tất cả mọi người đều bất giác thở ra một hơi.
Chờ đến khi Trương Sính Vũ giới thiệu cô là nhà thiết kế trang phục cho nữ diễn viên, mọi người thảo luận ban nãy đều thấy kinh ngạc, bây giờ thợ may đều đẹp thế à?
-
Đoàn làm phim quay xong cũng đã nhiều giờ sau.
Dù sao thì mới mẻ qua đi, cũng chẳng còn gì.
Trương Sính Vũ nói sẽ sắp xếp cho Mạnh Đan Chi một vai diễn cũng không phải giả vờ.
“Trước kia tôi có thương lượng với biên kịch rồi, chỉ là một cảnh mà thôi, không có chuyện gì lớn.” Nói không chừng, một cảnh này có thể bùng nổ.
Tục ngữ nói, phim dở đoạn hay [1].
[1] Ý nói những bộ phim từ tập đầu đến tập cuối đều dở tệ nhưng lại có một cảnh xuất sắc, cảnh đó sẽ xuất hiện diễn viên nổi tiếng, người đẹp… sẽ cứu vớt rating toàn bộ phim.
Thật tốt khi bộ phim này của anh ta lại có người đẹp xuất hiện.
“Đêm nay hai người ở chỗ này sao?” Trương Sính Vũ hỏi: “Hay là hai ngày nữa lại đến quay phim?”
Trần Thư Âm nói: “Tôi theo cô ấy.”
Mạnh Đan Chi nghĩ, “Ở một đêm cũng không sao cả.”
Đúng lúc cô cũng muốn nói chuyện với Diệp Tự Cẩm một chút về vai diễn của cô, sườn xám của cô đương nhiên phải hợp với các nữ diễn viên, đây là là danh tiếng của [Kinh Chi].
Biên kịch đưa hai tờ giấy cho cô: “Đây là bản thảo trước đấy, không biết cô có thể nhận hay không, không có tình tiết nào lớn cả.”
“Tớ nói một câu sẽ chết.” Trần Thư Âm nhìn lời thoại của mình, không nói gì: “Chi Chi, cậu thì sao.”
Mạnh Đan Chi buồn cười: “Ba lời thoại.”
Cô tùy ý liếc nhìn, đoạn này nói về việc bà chủ tiệm may gặp được nữ chính, nhìn qua thì vai diễn này cũng chẳng gượng gạo gì.
Cô không xem nữa, mà gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh.
[Đêm nay em không về đâu.]
Chu Yến Kinh: [Về nhà?]
Mạnh Đan Chi: [Đến đoàn làm phim chơi với Âm Âm.]
Chu Yến Kinh biết cô nhận được một đơn hàng từ một đoàn phim, chỉ là thời gian lâu qua anh đã sớm quên rồi.
Anh đương nhiên sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô, chỉ dặn dò: [Chú ý an toàn.]
Hai cô gái ở nơi xa lạ, Chu Yến Kinh cũng không yên tâm.
Nhất là còn không có sức khỏe gì.
Mạnh Đan Chi: [Yên tâm đi.]
“Mặt nhăn mày nhó cái gì thế?” Tô Khản ném một hạt đậu phộng.
“Không có gì.” Chu Yến Kinh thả di động xuống.
“Nhìn vẻ mặt này của cậu, để tớ đoán xem.” Tô Khản sờ sờ cằm, “Tan làm, chắc chắn không phải chuyện công việc rồi, chuyện tư thôi, cũng chỉ có một người.”
Thật ra, anh ấy nhìn thấy cuộc sống trước mắt của Chu Yến Kinh chỉ có ba con đường thôi.
Công ty, căn hộ, còn có đại học B.
Thật vất vả anh mới có thể hẹn anh đi ăn cơm.
Tô Khản: “Bị mắng? Giận dỗi? Hay là một mình trong phòng?”
Chu Yến Kinh nâng mắt nhìn anh ấy: “Không một cái đúng.”
Tô Khản nói: “Xem ra tớ đoán đúng rồi, chỉ là không biết, trong ba cái thì là cái nào.”
Chu Yến Kinh bình tĩnh nói: “Ăn đồ của cậu đi.”
Anh ấy thu lại biểu cảm, Tô Khản cũng chẳng hỏi nữa, cười hì hì, nhai nhai đậu phộng của mình.
Thật không ngờ, đóa hoa lạnh lùng của đại học B lại rơi trên tay Mạnh Đan Chi.
Nói ra, chỉ sợ chẳng ai tin.
-
Biên kịch đưa kịch bản cho hai người, rồi trở về phòng mình.
Mạnh Đan Chi lần đầu đóng phim, thói quen muốn chia sẻ tin này cho Chu Yến Kinh.
Chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống là phần không thể thiếu được của hai người.
Mạnh Đan Chi chụp hai tờ “kịch bản” trong tay rồi chụp hình trời chiều, gửi cho anh.
[Anh Yến Kinh, em muốn xuất đạo.]
Chu Yến Kinh mở hình ra, đầu tiên là nhìn thấy ngón tay trắng trên tờ giấy, sau đó mới hứng thú xem nội dung trên tờ giấy.
Chữ trên tờ giấy này đối với anh không nhiều lắm, đọc nhanh như gió, trong đó có một đoạn miêu tả vẻ đẹp của vai diễn này.
Quả thật rất hợp với Mạnh Đan Chi.
Mãi đến cuối Chu Yến Kinh mới nhìn thấy một hàng chữ dài ---
Là một góa phụ đẹp nhất trong phố.
Kịch bản này, ai viết thế, có vẻ như phim này rất dở rồi.