Editor: Sapoche
Chắc cũng biết đây là vấn đề nhạy cảm, nên ông cụ Chu cười nói: “Ăn cơm trước đi.”
“Vốn dĩ lúc đầu lan truyền trên mạng, em còn không nghĩ trường học sẽ làm, không ngờ đại học B cũng muốn làm.” Chu Linh Nghi cảm thán.
“Hình như là nghiên cứu sinh và bác sĩ mới có thể.”
Chu Cảnh cũng không chú ý đến mấy chuyện này, dù sao cũng là quy định mới, không liên quan gì đến sinh viên năm hai cậu, liếc mắt cái đã quên mất.
“Nhưng mà bây giờ anh và chị Chi Chi cũng không khác thế lắm mà.”
Những lời nói này của cậu, làm bầu không khí trở về như trước đó lần nữa.
Chuyện Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh ở cùng một căn hộ không phải chuyện bí mật gì, chỉ là bởi vì cô còn là sinh viên, mọi người cũng không xác định được là cô có trở về ở ký túc xá ở không.
Nhiều chuyện của vợ chồng son bị đưa ra ngoài nói thì rất xấu hổ.
Hai lỗ tai của Mạnh Đan Chi đều đỏ lừ hết lên.
Chu Yến Kinh hỏi: “Tiệc đính hôn có chuẩn bị thiệp không ạ?”
Đề tại được chuyển lần nữa, mẹ Chu nói: “Có chuẩn bị đấy, là ông nội con tự tay viết, nhưng mà thật ra đều là người trong nhà cả, không đưa cũng được.”
“Vẫn nên đưa đi ạ.” Chu Yến Kinh nói.
“Nghe con.”
Ông cụ Chu nhìn về phía Mạnh Đan chi, dịu dàng nói: “Nếu con có muốn mời ai nữa, có thể nói với ông nhé.”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Dạ.”
Cô không tính mời bạn đến tiệc đính hôn của mình, nhiều nhất cũng chỉ có mỗi Trần Thư Âm thôi.
Thời gian ăn cơm bởi vì chuyện này mà kéo dài hơn ngày thường tận mười phút.
Thừa lúc mọi người cùng ra ngoài phòng khách nói chuyện, Mạnh Đan Chi chạm chạm tay Chu Yến Kinh: “Em còn nghĩ tối nay có ông nội và anh em ở đây nữa.”
“Mà sao dì biết được chuyện ký túc xá vợ chồng…”
Bởi vì cách nhau không xa, Chu Yến Kinh hạ thấp giọng nói: “Chắc là xem tin tức.”
Mạnh Đan Chi hỏi: “Khi nào thì chúng ta mới về ạ?”
Tuy cô rất thích nhà họ Chu, cũng đã đến rất nhiều lần, nhưng khi đổi thành một thân phận khác, lại có nhiều người nhìn chằm chằm vào cô như thế, cô thấy không thoải mái lắm.
Chu Yến Kinh rũ mắt nhìn cô: “Muốn về sao?”
Mạnh Đan Chi gật đầu, lại lắc đầu: “Cũng không phải.”
Dáng vẻ không được tự nhiên này của cô rất ít khi thấy được, Chu Yến Kinh mỉm cười: “Em đi lên lầu đi, khi nãy mẹ anh nói muốn trò chuyện với em một lát.”
“…”
Bây giờ mẹ Chu không đơn giản là dì Chu nữa, mà là mẹ chồng tương lai của cô.
Chu Yến Kinh vỗ vỗ đầu cô, “Cũng chẳng có ăn thịt em.”
Mạnh Đan Chi còn chưa đi ra ngoài, chợt nghe mẹ Chu bên ngoài gọi cô: “Chi Chi đâu rồi, đang thì thầm cái gì với Chu Yến Kinh đấy?”
“…”
Thật đúng là đang nói thầm.
Mạnh Đan Chi trừng mắt liếc nhìn Chu Yến Kinh một cái, rồi cùng mẹ Chu đi lên lầu.
Chu Linh Nghi thấy cơ hội đến, nên chen đến: “Anh, anh nói cho em biết đi, sao anh có thể ở cùng chỗ với chị Chi Chi thế, em chỉ bế quan ở ẩn một thời gian thôi mà."
"Em không phải bế quan, mà là bế tắc.” Chu Yến Kinh liếc cô ấy, “Em quản nhiều thế làm gì.”
“Là chị dâu tương lai của em.” Chu Linh Nghi xem thường.
Cô ấy như nhớ đến cái gì, “À, lúc mà chị Chi Chi thi vào đại học, anh không phải đến Ninh Thành à, khi đó anh đang nghỉ ngơi còn không chịu về nhà!”
Chu Yến Kinh không phủ nhận.
Chu Linh Nghi: “Cho nên khi đó anh đã ---“
Chu Yến Kinh trả lời: “Không phải.”
Chu Linh Nghi: “À…”
Cô ấy chỉ muốn moi chút tin tức từ miệng của anh trai thôi, mà sao lại khó khăn quá đi.
-
Lầu hai nhà họ Chu có vài phòng sách.
Khi còn nhỏ Mạnh Đan Chi còn hay vào nhưng sau này lớn lên thì không còn nữa.
Cô và mẹ Chu đến một phòng gần cầu thang nhất, “Yến Kinh trở về lâu thế rồi, đến giờ mới gọi con sang đây, không tức giận chứ?”
“Sao lại tức giận ạ.” Mạnh Đan Chi cười yếu ớt.
“Năm trước Yến Kinh chính là về nghỉ ngơi, cho nên lúc ấy mới nói miệng một chút, năm nay cuối cùng cũng đã định ra được.”
Mẹ Chu cười nói: “Mấy người trong nhà đều là người già, chắc chắn không thể nào có thể chăm sóc, suy nghĩ đến tâm tư của cô gái nhỏ được.”
“Mấy ngày nay, lúc dì cùng mọi người nói chuyện, rất nhiều lúc đều cảm thấy có gì đó không đúng.” Dì ấy vỗ vai cô, “Con có gì có thể nói cùng với dì.”
“Ví dụ như muốn hoa nào, ngày đó con thích mặc gì, muốn có những phần nào, mọi người đều có thể dựa theo suy nghĩ của con mà bàn bạc lại.”
Một cô gái tốt như thế, bà chỉ sợ cô chạy mất.
Bà phải nói rằng, Tô Văn Tâm chắc chắn bị mù rồi.
Lần đầu tiên trở về nhà họ Mạnh chắc là đã dùng hết may mắn rồi, bây giờ chọn cái nhà họ Trần gì đấy, một tổ rắn chuột, một chút bất cẩn của bà ấy đều đã bị mấy người bên đó ăn sạch rồi.
Mạnh Đan Chi nói: “Cứ nghe theo mọi người là được rồi ạ.”
Mẹ Chu nói: “Thế này đi, cuối tuần con chỉ cần xinh xinh đẹp đẹp đi lên sân khấu là được rồi.”
Bà nhìn Mạnh Đan Chi, càng nhìn càng thích.
Nhà bà có đứa con trai chẳng hay nói chuyện, chỉ có mỗi vẻ ngoài, chứ nếu không thì sao trước đây Chi Chi có thể chọn con trai bà trong mấy đứa con trai nhà họ Chu được.
“Vâng.” Mạnh Đan Chi cong môi.
Tuy rằng mối quan hệ với mẹ ruột không tốt lắm, nhưng vẫn còn có người thật sự yêu quý cô.
Khi xuống lầu, Chu Cảnh lại lén lén đi tìm cô.
“Cái này là WeChat của mấy người mẫu kia, về phần thù lao thì em đã trả tiền hết rồi, cho nên chị chỉ cần chụp là được.”
Mạnh Đan Chi buồn cười: “Chị còn thiếu chút tiền này của em à?”
“Cái này sao có thể giống nhau được chứ.” Chu Cảnh vô cùng nhanh trí: “Đây cứ coi như là quà em tặng cho lễ đính hôn của chị và anh trai em đi.”
Cậu ấy chớp chớp mắt: “Chị Chi Chi, tuy là sinh viên chưa tốt nghiệp không thể ở ký túc xá vợ chồng, nhưng có thể lĩnh chứng trước mà.”
“Hơn nữa lấy giấy chứng nhận kết hôn cũng chỉ là thêm một khâu nữa thôi.” Chu Cảnh nhỏ giọng nói.
Mạnh Đan Chi: “…”
Chu Cảnh cảm thấy thỏa mãn rời đi.
Mạnh Đan Chi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chu Yến Kinh đang đứng phía sau cô, dọa cô nhảy dựng lên: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Chu Yến Kinh: “Đây là nhà của anh.”
Lời này Mạnh Đan Chi nghe có chút quen quen, giống như cái đêm anh vừa về nước, cũng từng nói qua câu này.
Cũng không biết mấy lời Chu Cảnh nói khi nãy anh có nghe hay không.
Cô lén lén nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, chắc là không có nghe được đâu nhỉ?
Khi rời khỏi nhà họ Chu cũng đã mười giờ rồi.
Mạnh Đan Chi chẳng có chút mệt mỏi nào, cô đang nghĩ dáng vẻ của mình hôm đính hôn đó như thế nào, ngay cả dây an toàn cũng là do Chu Yến Kinh đeo hộ cho cô.
Khuôn mặt cách nhau gần trong gang tấc, khiến cho hô hấp cô cũng từ từ nặng thêm.
Chu Yến Kinh không lui về, mà đối diện với cô hỏi: “Ký túc xá vợ chồng trong trường học có kiểu thế nào?”
Giọng anh vô cùng bình tĩnh, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay như thế nào.
Mạnh Đan Chi nhẹ giọng nói: “Không biết nữa, em cũng chưa thấy qua.”
Chu Yến Kinh lại hỏi: “Sau khi em tốt nghiệp có tính tiếp tục học nữa không?”
Gần đây, Mạnh Đan Chi cơ bản đã quyết định được sự nghiệp tương lai của mình: “Em không tính học cao lên nữa, em muốn kế thừa nghề thêu của bà ngoại.”
Cô đưa tay đẩy đẩy người anh.
Chu Yến Kinh ngồi trở về vị trí cũ.
Mạnh Đan Chi nghiêng người qua, “Anh Yến Kinh, anh có cà vạt một màu không?”
“Không có.”
“Sáng hôm nay không phải anh vừa đeo hay sao?”
“Em cũng biết lại còn hỏi anh?”
Mạnh Đan Chi bị lời này của anh làm tức giận: “Dù sao anh cũng phải đưa cho em một cái.”
Đến đèn xanh đèn đỏ, Chu Yến Kinh nghiêng mặt qua nhìn cô: “Em muốn làm gì sao?”
“Không nói cho anh biết.” Mạnh Đan Chi cố ý thừa nước đục thả câu.
Chu Yến Kinh đại khái có thể đoán trước được, nhướng nhướng mày.
Đêm khuya trên con đường này không nhiều xe, im lặng một lúc, Mạnh Đan Chi buồn ngủ dựa lưng vào ghế.
“Chi Chi.”
“Dạ?” Cô mơ hồ đáp.
Chu Yến Kinh nói: “Sau khi đính hôn trở về Ninh Thành một chuyến.”
Cơn buồn ngủ của Mạnh Đan Chi chớp mắt bay mất, nhìn sườn mặt của anh hồi lâu, không nhịn được cười nói: “Được.”
Nên để bà ngoại biết chuyện này.
-
Bởi vì chuyện tiệc đính hôn, hai ngày nay Mạnh Đan Chi không làm những chuyện khác, một bên chờ thiết bị đến, một bên thiết kế sườn xám cho phim điện ảnh.
Cùng ngày, cô dậy thật sớm.
Khi ngồi cùng bàn ăn sáng với Chu Yến Kinh, cô nhìn chằm chằm anh.
“Từ nãy đến giờ, em đã nhìn anh tận năm lần rồi.” Chu Yến Kinh không nhanh không chậm nhắc nhở cô, “Trên mặt anh có gì sao?”
“Không có.” Mạnh Đan Chi giả vờ bình tĩnh.
Cô hỏi: “Hôm nay anh còn đi làm sao?”
Chu Yến Kinh nói: “Xin nghỉ phép.”
Thế chẳng phải cả phòng phiên dịch đều biết anh đính hôn à?
Mạnh Đan Chi nhớ đến anh và mấy người đồng nghiệp chào hỏi nhau, nghi ngờ bản thân có có phải đã để lại ấn tượng gì với bọn họ rồi không.
“Sáng nay hình như em có tiết.” Bỗng nhiên Chu Yến Kinh nói.
Anh đối với lịch học của cô nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Có hai tiết.” Mạnh Đan Chi nói: “Em sẽ không xin nghỉ đâu.”
Tuy nói như thế, nhưng cả buổi sáng tim cô vẫn đập rất nhanh.
Sau khi tan học, Hứa Hạnh tò mỏ hỏi: “Bà chủ, tớ cứ cảm thấy hôm nay cậu không được yên lòng, chẳng lẽ là suy nghĩ về đàn ông sao?”
“Trưa nay muốn ăn gì.” Mạnh Đan Chi trả lời không liên quan.
Ting –
Cô mở WeChat ra, là tin nhắn anh trai gửi.
Mạnh Chiếu Thanh: [Chi Chi, mấy giờ em về đến nhà?]
Mạnh Đan Chi: [Mười giờ rưỡi.]
Sau khi trả lời tin nhắn xong, cô trực tiếp đứng dậy: “Hôm nay tớ có việc sẽ không đến cửa hàng, một mình cậu xem tiệm là được rồi.”
Hứa Hạnh chưa nói được gì chỉ thấy cô hấp ta hấp tấp ra ngoài.
Khi Mạnh Đan Chi về nhà vừa khéo đúng giờ, “Ông nội, anh.”
Lời còn chưa nói xong cô đã nhìn thấy vị khách đang ngồi trong phòng khách, lời muốn nói cũng không thế thốt ra.
Tô Văn Tâm từ sô pha đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, dịu dàng nói: “Chi Chi, hôm nay con rất đẹp.”
Hôm nay, Mạnh Đan Chi chọn một bộ sườn xám màu trắng in hoa, phía trên vạt áo là nút màu xanh biết, vừa tươi mát vừa thanh nhã, mềm mại như nước.
“Chi Chi.” Giáo sư Mạnh mở lời.
Mạnh Đan Chi kéo ra một nụ cười: “Mẹ.”
Cô không muốn ngày hôm nay lại ầm ĩ mọi chuyện làm mọi người mất hứng.
“Chớp mắt con cũng đã đính hôn rồi.” Tô Văn Tâm nghe cô gọi, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm rõ rành, “Yến Kinh không tệ.”
Ít nhất những chuyện từ trước đến nay, anh vẫn giữ gìn cho cô.
Mạnh Đan Chi qua quýt dạ, lại giả vờ làm lơ nhìn bà ấy.
Dáng vẻ của hai người giống nhau như thế, khó trách bà ngoại thường nhìn cô đến xuất thần, dù sao hai mẹ con một ở Ninh Thành, một ở Bắc Kinh, cách nhau ngàn dặm.
Mạnh Chiếu Thanh lạnh nhạt nhìn.
Giáo sư Mạnh đứng lên, “Đi thôi, đừng để nhà họ Chu chờ lâu.”
Lễ đính hôn được tổ chức ở nhà hàng cổ điển bên cạnh, phải đặt chỗ trước rất lâu mới được, mùi hương và màu sắc đều cổ điển, ở cách tầng lầu là các hành lang, ở giữa có một hồ nước có thể thấy bên trong vô cùng rực rỡ.
Chu Yến Kinh đứng chờ bên ngoài, thân hình cao lớn.
Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Đan Cho ngượng ngùng dời tầm mắt.
Rõ ràng buổi sáng vừa mới gặp nhau, chưa đến mấy tiếng mà cô đã cảm thấy anh không giống lúc sáng nữa rồi, dù sao cô cũng có chút hoảng hốt.
Tim cô đập mạnh đến nỗi có thể nghe giống như tiếng ngựa chạy trên thảo nguyên rộng lớn.
Chu Yến Kinh đến gần, thấp giọng chào hỏi: “Ông nội, dì Tô.”
Anh lại nhìn về phía Mạnh Đan Chi: “Hôm nay, Chi Chi rất đẹp.”
Cũng cùng là một câu giống như Tô Văn Tâm nói, nhưng cảm giác mang đến cho Mạnh Đan Chi là hai thái cực khác nhau.
Nói thì nói, nhưng vẫn luôn nhìn cô thế làm gì.
Mọi người cùng nhau vào trong.
Người nhà họ Mạnh vốn không nhiều lắm, nhưng người nhà họ Chu lại tới đầy đủ cả, ngoại trừ chú bác ra thì cậu dì gì đấy đều đến đây.
Bày ra thế trận lớn như thế, mọi người đều liên tục quay đầu lại nhìn Mạnh Đan Chi.
Cô theo bản năng lùi về sau một chút, bả vai được Chu Yến Kinh phía sau đỡ lấy, giọng anh trầm thấp nói: “Sợ sao?”
Mạnh Đan Chi phủ nhận: “Không có đâu.”
Cô quay đầu ưỡn thẳng ngực, giống hệt một con thiên nga tiến vào đại sảnh.
Bên trong đã được trang trí hoa, trên đấy còn bày một ít bánh kẹo cưới, tóm lại liếc mắt một cái có thể nhìn ra được đây là chuyện vui.
Mạnh Đan Chi liếc mắt một cái nghĩ đến mình như đang đi tham gia hôn lễ.
- -- Vậy mà hôn lễ này chính là của cô.
Tô Văn Tâm đánh giá sơ qua, đối với những cái này bà thấy rất vừa lòng, lại thấy Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đang một trước một sau tiến vào, ý cười càng sâu thêm.
Mẹ Chu đến gần, “Có phải rất xứng đôi không.”
“Đúng thật.”
“Thật không ngờ tới hai nhà còn có thể kết thành thông gia.”
Hai người mẹ ghé sát vào thì thầm nói chuyện với nhau.
Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh ngồi kế bên nhau.
Nói sao cũng là tiệc đính hôn của hai người, nhưng đều là người lớn đang nói chuyện với nhau, còn nói chuyện trước kia của hai người họ nữa.
“Trước kia em đã từng làm chuyện này sao?” Mạnh Đan Chi dùng chân đụng đụng chân anh.
Chu Yến Kinh nhìn cô, “Đã làm.”
Mạnh Đan Chi không thừa nhận: “Em không nhớ rõ, chính là không có.”
Chu Yến Kinh từ chối cho ý kiến.
Loại tiệc thế này nhất định không thể nào ngồi ăn từ đầu đến cuối được, buổi tiệc ra mắt giữa hai họ cũng lặng lẽ bắt đầu, người lớn hai nhà cùng nhau nói chuyện không khí rất hài hoà.
“Đừng chỉ nói chuyện của chúng ta nữa, phải nói chuyện về Yến Kinh và Chi Chi chứ.”
“Trước kia nghe nói nhẫn đính hôn là do Chi Chi thiết kế.” Tô Văn Tâm đúng lúc đưa ra chủ đề: “Sao hôm nay còn không mang?”
Khóe môi Chu Yến Kinh cong lên, lấy nhẫn trong hộp ra.
Mạnh Đan Chi còn chưa kịp phản ứng gì, tay đã bị nắm lấy, tay anh rất lạnh, nhiệt độ cơ thể rất thoải mái, da thịt chạm nhau khiến cô cứng người lại.
Chờ khi cô phản ứng ra, đầu ngón tay đã được một chiếc nhẫn đeo vào.
“Chi Chi, đến em.” Chu Yến Kinh mở miệng.
Cô không biết, không sao, anh có thể dạy cô.
Chu Yến Kinh chủ động vươn tay.
Tim Mạnh Đan Chi đập nhanh như trống vỗ.
Đây không phải lần đầu tiên cô và Chu Yến Kinh nắm tay, nhưng mỗi lần trải qua đều không giống nhau, anh kiên nhẫn chờ động tác của cô.
Mạnh Đan Chi đeo cho anh, sau đó nhìn chằm chằm bàn tay của anh, không nhịn được khẽ mỉm cười.
Tự mình thiết kế quả nhiên thật đẹp mắt quá.
Sớm biết như thế trước kia đã để anh đeo thử rồi, còn chờ chi đến hôm nay mới được nhìn thấy.
Chẳng lẽ anh một mực chờ đến ngày hôm nay sao?
Ngón tay Chu Yến Kinh khẽ gãi nhẹ lên mu bàn tay cô, giống như lơ đãng nhưng cũng như cố tình, bản thân anh như có ý đồ.
Tay hai người bây giờ đang nắm lấy nhau, lớn nhỏ rất rõ ràng.
Mặc cho mọi người đang nhìn thế nào, đều có thể nhìn ra đây là một đôi --- Bọn họ bây giờ là hôn thê và hôn phu chân chính của nhau.
Tầm mắt mọi người rời đi, Chu Yến Kinh bỗng nhiên mở miệng: “Chi Chi.”
“Hả?” Mạnh Đan Chi đang tính ăn chút gì đấy, “Làm sao thế?”
Anh nói: “Vừa nãy em đỏ mặt.”
Mạnh Đan Chi cảm thấy ánh mắt của anh so với những lời nói này càng trực tiếp hơn, nhất là khi làm trò trước mặt nhiều người như thế, rõ như ban ngày thế này.
Cô sờ sờ mặt, “Không có đâu.”
Mạnh Đan Chi nói hươu nói vượn: “Anh cũng thế.”
Chu Yến Kinh nở nụ cười, đương nhiên anh không có khả năng này.
Mạnh Đan Chi hừ một tiếng, không tự chủ được nhìn anh thêm vài lần, muốn nắm lấy chút sơ hở từ anh, nhưng mỗi lần cô đều là người bị nắm thóp.
Thật câu dẫn người khác mà.
Trước kia sao cô lại không phát hiện ra Chu Yến Kinh là người như thế.
Mọi người lớn ngồi xung quanh đã sớm nhìn sang động tĩnh bên này, đều nhìn nhau, cười: “Xem ra, không lâu nữa sẽ kết hôn thôi.”
Kết hôn?
Cái gì kết hôn?
Mạnh Đan Chi mê mang, không cẩn thận chạm vào cái chén, phát ra tiếng vang lớn.
Người lớn nhìn nhau cười: “Đứa nhỏ này, kích động thế à. Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay thương lượng luôn đi.”
Mạnh Đang Chi hoảng sợ lắp bắp nói: “Này, nhanh thế à?”
Cô nhìn sang Chu Yến Kinh.
Bên tai là giọng của người khác: “Gần đây tôi có tham gia một hôn lễ, khách sạn tốt nhất đều phải đặt trước tận một năm mới đặt được đấy.”
“Bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị là được rồi.”