Editor: Sapoche
Giáo viên cảm thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của Thính Bảo rất đáng yêu, nên ngồi xổm xuống hỏi: “Vì sao ba lại không ăn kẹo thế?”
Thính Bảo cũng không nghĩ ra là vì sao, nhưng dù sao thì ba cũng không ăn kẹo.
Giáo viên nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cậu, nhịn không được nở nụ cười, sờ đầu cậu nhóc.
Nghe thấy anh trai đang nói chuyện với cô giáo, Hoàn Hoàn cũng quay đầu sang nhìn, nhưng cô bé không nghe được gì, đành phải đẩy kẹo sang cho anh trai.
“Anh ơi.” Cô bé cười tủm tỉm.
Thính Bảo nghe thấy lập tức nói: “Cảm ơn em gái.”
Nghĩ đến câu hỏi của cô giáo, cậu lại lấy thêm một viên kẹo bỏ vào túi của mình, quyết định về nhà sẽ cho ba nữa, mỗi người một viên.
Hoàn Hoàn nhích mông sang bên cạnh: “Không cần cảm ơn em đâu.”
Hai anh em này trông buồn cười chết mất, em gái lấy kẹo của anh trai chia cho anh trai, cô giáo cũng không nhịn được cười, nhưng không đến quấy rầy hai bạn nhỏ nữa.
Hai cô cậu nhóc ngồi cùng nhau, nhưng lại rất im lặng.
Ở vị trí khác vẫn còn có bạn nhỏ đang khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, lại thấy cô giáo đang bận rộn, nên Hoàn Hoàn đi ra khỏi chỗ, cái đầu nhỏ của cô bé nhanh chóng lắc qua lắc lại nhìn xung quanh.
Bởi vì hôm nay mới đi học ngày đầu tiên, nên sau khi tan học, cô bé vẫn không thể ngồi yên được
Cô bé xuống ghế dựa, nhìn bên này ngó bên kia, cuối cùng lại phát hiện anh mình vẫn là tốt nhất, nên đành trở về chỗ ngồi.
Đến lúc nghỉ trưa, thì kẹo của cô bé cũng ăn gần hết.
Lúc tan học, Chu Yến Kinh đến đón hai anh em.
Hoàn Hoàn đứng bên cạnh giáo viên, nắm tay anh trai mình, nhìn thấy bóng dáng ba ba thì lập tức vỗ vỗ tay nhỏ, reo hò đứng dậy.
“Ba ba! Ba ba! Em gái ở chỗ này!”
Chu Yến Kinh liếc mắt một cái đã thấy cô bé rồi.
Anh ôm lấy cô bé, cánh tay nhỏ bé đầy thịt ôm lấy cổ anh, lập tức chiếm giữ vị trí cao nhất.
Thính Bảo ngẩng đầu nhìn cũng được anh bế lên.
Giáo viên lo lắng: “Như vậy có ổn không ạ?”
Chu Yến Kinh dịu dàng nói: “Không sao đâu.”
Anh ôm hai đứa nhỏ ba tuổi vẫn còn ổn.
Anh trai và em gái ghé đầu vào vai anh, Hoàn Hoàn nói không dừng được miệng, cô bé cứ lẩm bẩm một mình như thế mà những người khác cũng không hiểu cô bé đang nói gì, còn Thính Bảo thì im lặng hơn một chút.
“Ba ơi, mẹ đâu rồi ạ?” Thính Bảo hỏi.
“Mẹ đi làm rồi.” Chu Yến Kinh nói.
Thính Bảo dạ một tiếng, Hoàn Hoàn líu lo hôn anh một cái, vuốt vuốt lỗ tai ba ba, thổi một chút khí.
Thính Bảo cũng học theo, cũng hôn một cái, nhưng mặt không đỏ thì lỗ tai cậu bé lại đỏ trước, anh cảm thấy điểm này chắc cậu bé được di truyền từ Mạnh Đan Chi, lỗ tai vô cùng mẫn cảm.
Chu Yến Kinh hơi hơi nghiêng mặt, “Hoàn Hoàn, ngoan một chút.”
Hoàn Hoàn lập tức bất động, nhưng không đến mười giây, lại bắt đầu động tay động chân, lại nắm lấy quần áo anh bắt đầu chơi, trước kia Mạnh Đan Chi cũng từng có nghi ngờ không biết cô bé có bị chứng tăng động hay không.
Có thể được ôm ra ngoài, Hoàn Hoàn và Thính Bảo đều rất vui vẻ.
Bên ngoài có rất nhiều bạn bè đều được ba mẹ nắm tay dắt đi.
Cái đầu nhỏ này của hai bạn nhỏ vẫn rất đơn giản, sau khi lên xe còn vô cùng ngoan ngoãn chào chú lái xe, “Chú lái xe cũng đang làm việc hay sao ạ?”
Lái xe: “Đúng thế.”
Hoàn Hoàn: “Vất vả quá đi, mẹ cũng vất vả nữa.”
Lái xe không nghĩ ra sự kết nối giữa hai việc này.
Hoàn Hoàn nắm tay cam đoan: “Em gái nhất định sẽ học tập thật tốt.”
Trước khi đi học, cô bé có nghe Hứa Hạnh và Trần Thư Âm nói qua, tuy cô bé không hiểu lắm nhưng đã nói thì sẽ làm.
Lái xe nghe cô bé nói thì nở nụ cười.
Con nít ba tuổi nói sẽ học tập, thì cũng chỉ xem là lời nói của trẻ con thôi.
Khi về đến nhà, Mạnh Đan Chi đã ở trong nhà rồi, cô còn chưa thấy rõ người đã bị hai đứa nhỏ ôm lấy chân, “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.”
Miệng của Hoàn Hoàn rất ngọt.
Mạnh Đan Chi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, “Thật không?”
Cô quay đầu, “Còn Thính Bảo thì sao?”
Thính Bảo ngại ngùng: “Cũng nhớ ạ.”
Mạnh Đan Chi tự cảm thấy mình và Chu Yến Kinh không phải người có tính cách hướng nội, nhưng Thính Bảo lại rất yên lặng, chỉ thích ngại ngùng, là người khác đau lòng.
Cậu nhóc lén lấy trong túi áo ra một viên kẹo đưa cho cô.
Mạnh Đan Chi ngạc nhiên: “Là cô giáo cho con sao?”
Thính Bảo gật đầu: “Vâng ạ!”
Mạnh Đan Chi: “Thế sao con lại mang về nhà?”
Thính Bảo nhỏ giọng nói: “Con cho mẹ, mẹ ăn.”
Tim Mạnh Đan Chi cũng tan hết cả ra, cô mở giấy gói kẹo ra, ánh mắt Thính Bảo thì sáng lấp lánh, Hoàn Hoàn đứng đối diện thì vân vê ngón tay mình, cô bé đã ăn sạch hết kẹo rồi.
“Còn Hoàn Hoàn không cho mẹ sao?”
Hoàn Hoàn lắc lắc cái chân nhỏ, muốn khóc: “Con, con đã ăn hết rồi.”
Mạnh Đan Chi xoa xoa mặt cô bé, “Ăn thì cũng ăn rồi, con khóc cái gì.”
Hoàn Hoàn nghe thấy, đám mây đen trên mặt cũng lập tức mất đi, lớn tiếng cam đoan: “Ngày mai nhất định sẽ cho mẹ ăn! Cho ba ăn!”
Mà Thính Bảo cũng đã đi đến bên cạnh Chu Yến Kinh, giật nhẹ ống quần tây của anh, cậu bé nhỏ người nên vẫn còn phải ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Yến Kinh xoay người: “Thính Bảo có gì muốn nói sao?”
Thực ra chuyện khi nãy anh đều đã nghe thấy được hết rồi.
Thính Bảo vừa cảm thấy thẹn thùng, vừa lấy kẹo ra đưa cho anh.
Chu Yến Kinh nhận lấy, “Không nói gì nữa sao?”
Thính Bảo nghĩ nghĩ: “Ba, ăn.”
Chu Yến Kinh nở nụ cười, Thính Bảo cũng không hiểu nhưng thấy anh cười nên cậu nhóc cũng cười theo.
Tính cách con trai có chút ngại ngùng, so với tưởng tượng của anh trước đây thì không giống nhau, ngược lại hoàn toàn khác biệt, anh em hoàn toàn trái ngược nhau.
Mỗi lần về nhà, thấy hai đứa nhỏ, thì mệt mỏi cũng tan hết.
-
Sau khi được hai tuổi thì hai bạn nhỏ phải ngủ phòng của mình, có dì bảo mẫu chăm, Mạnh Đan Chi lại trở về thế giới của hai người.
Tối đến, hai người bắt đầu nói chuyện hằng ngày.
“Tính cách của Hoàn Hoàn này em không lo lắng lắm, nhưng thật ra Thính Bảo lại im lặng như thế.” Mạnh Đan Chi nghi ngờ, “Có phải di truyền từ anh không?”
Chu Yến Kinh bình tĩnh nói: “Vẫn ổn mà.”
Tính cách của Thính Bảo có thể sẽ rất trầm tĩnh
Mạnh Đan Chi lo lắng: “Em sợ thằng bé nghĩ nhiều.”
Chu Yến Kinh nói: “Không đâu, thằng bé vẫn chỉ là đứa nhóc có suy nghĩ.”
So với Hoàn Hoàn thì càng hiểu chuyện hơn một chút, nhưng vẫn rất mơ mơ hồ hồ.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, Hoàn Hoàn khởi động đôi chân nhỏ của mình chạy vào, từ cuối giường nhảy lên trên chen vào giữa nằm.
“Con muốn ngủ ở đây!”
Mạnh Đan Chi còn chưa nói xong, đã thấy Thính Bảo ở cửa vẫy vẫy tay.
Thính Bảo đi đến cạnh giường, “Em gái đến đây.”
Chu Yến Kinh hỏi: “Con không lên sao?”
Thính Bảo bò lên, nhìn rồi lại nhìn, không biết nên nằm gần mẹ hay nên nằm gần ba hơn, trông rất rối rắm.
Tâm tư Hoàn Hoàn thì thoải mái hơn cậu bé hơn nhiều.
“Mẹ ơi, mẹ có thể sinh cho con một chị gái được không ạ?” Cô bé khờ dại hỏi: “Bạn học của con đều có chị gái.”
Cuối cùng cô bé cũng hiểu được ý của bạn học là gì.
Mạnh Đan Chi ngạc nhiên: “Con muốn chị gái?”
Hoàn Hoàn: “Đúng ạ!”
Bạn mới quen của cô bé có nói là mình có chị gái, nhưng cô bé thì không có, chỉ có anh trai, nên không biết có chị gái thì sẽ như thế nào.
Thính Bảo đã nằm trên giường rồi.
Mạnh Đan Chi nhìn về phía Chu Yến Kinh, ra hiệu cho anh, ý muốn để anh phổ cập kiến thức khoa học cho con gái.
Chu Yến Kinh nghiêm túc: “Không có chị gái.”
Hoàn Hoàn: “Vì sao ạ?”
Chu Yến Kinh: “Bởi vì con sinh ra trước.”
Hoàn Hoàn nghe không hiểu, dù sao cũng không có chị gái rồi, lại lôi vấn đề mới ra: “Con có em trai không ạ?”
Chu Yến Kinh: “Cũng không có.”
Mạnh Đan Chi cười khúc khích, đời này chưa chắc đã có.
Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao con không phải là chị gái?”
Chu Yến Kinh rất bình tĩnh nói: “Con hỏi thử Thính Bảo có cho con làm chị gái không.”
Hoàn Hoàn nhìn về phía anh trai.
Thính Bảo rất do dự, cậu không muốn làm em trai, muốn làm anh trai tốt, mẹ cũng có anh trai, cậu bé phải bảo vệ mẹ và em gái.
Nhưng em gái nhìn cậu bé như thế, cậu từ chối không được.
“Vậy em làm chị gái đi.”
Có được đáp án mình mong, Hoàn Hoàn rất vui vẻ: “Từ đây về sau con chính là chị gái, ba mẹ nhất định phải thích chị gái nhất mới được.”
Mạnh Đan Chi nói: “Không được, còn Thính Bảo nữa, mẹ thích cả hai.”
Thính Bảo lén cười.
Hoàn Hoàn: “Được! Con cũng thích anh trai!”
Mạnh Đan Chi: “Con là chị gái, anh trai chính là em trai.”
Hoàn Hoàn: “À, thế em trai thích chị gái không?”
Thính Bảo: “Không thích, chỉ thích em gái.”
Hoàn Hoàn: “?”
Cô bé chớp mắt, thế… cô bé vẫn nên làm em gái thôi nhỉ?
Lúc này trong di động của Mạnh Đan Chi có tin nhắn Hứa Hạnh gửi đến, muốn cô chia sẻ cuộc sống về ngày đầu tiên đến trường của cặp sinh đôi này.
Cô gõ hai dòng để trả lời.
Hứa Hạnh: [Hu hu hu Thính Bảo thật ngọt ngào quá!]
Hứa Hạnh: [Hoàn Hoàn sao lại năng động như thế!]
Trước kia cô ấy cảm thấy con nít rất đáng ghét, khi con nít của họ hàng thân thiết đến nhà chúc mừng năm mới cô, thì đó là ngày ầm ĩ nhất.
Nhưng hai anh em Thính Bảo và Hoàn Hoàn thì khác hoàn toàn.
Hai đứa nhỏ vào phòng chưa được nửa tiếng, cũng đã không mở mắt ra nổi, chen nhau ở cùng một chỗ mơ mơ màng ngủ, mặt đối mặt.
Mạnh Đan Chi thấy vô cùng đáng yêu.
“Để hai đứa nhỏ tối nay ngủ ở đây sao?”
Chu Yến Kinh cúi đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy hai anh em đang giả vờ ngủ, ừm nói: “Ôm đi chắc là sẽ tỉnh đấy, để ngủ ở đây đi.”
Quả nhiên, Hoàn Hoàn vô cùng vui vẻ, khóe môi cũng cong hẳn lên.
Anh trai cũng không chịu thua, còn híp mắt nhìn hai người, nhìn thấy ánh mắt trêu tức của ba mẹ thì mặt cũng đỏ ửng lên.
“Tiểu quỷ láu lỉnh.” Mạnh Đan Chi chọc chọc vào trán hai nhóc.
Hoàn Hoàn vẫn còn giả vờ.
Không chỉ thế, cô bé còn giả vờ chui vào lòng hai người.
Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh mỗi người một đứa, lúc mang thai chỉ cảm thấy một là được rồi, nhưng bây giờ ở chung lâu với anh trai và em gái, người nào cũng thấy luyến tiếc.
-
Ngày hôm sau còn phải đến trường, hai cô cậu nhóc vẫn cứ một trước một sau mà dậy.
Hoàn Hoàn có tính xấu khi vừa thức dậy, chờ khi cô tỉnh lại, trên giường đã chẳng còn ai nữa, cô bé đứng ở đầu cầu thang la lên: “Ba ơi --- mẹ ơi --- anh trai ---“
Chỉ với ba người mà cứ kêu đi kêu lại như thế.
Còn về chuyện tối qua nói muốn làm chị gái, vừa tỉnh ngủ, trong đầu cô bé đã quên sạch sẽ rồi.
Cầu thang trong nhà không dốc lắm.
Thính Bảo đang ngồi ở nhà ăn uống sữa, nghe thấy tiếng em gái kêu, lúc này đã nhảy xuống khỏi ghế dựa đi qua tìm em gái, chạy nhanh như bay.
Khi Mạnh Đan Chi đi qua, cậu bé đang dỗ dành cô bé xuống lầu.
Một người muốn đi lên, một người muốn đi xuống.
Chu Yến Kinh khoan thai đến trễ, đi đến cạnh cô, lại nhìn thấy ánh mắt quấn lấy ba mẹ của Hoàn Hoàn, vô cùng nhẫn tâm nói: “Tự mình xuống đi, đỡ lấy thang mà xuống.”
Hoàn Hoàn: “?”
Khuôn mặt nho nhỏ vô cùng khổ sở.
Thính Bảo vươn tay, “Giữ chặt lấy anh trai.”
Hoàn Hoàn nhìn cầu thang, lại nhìn anh trai, không biết người nào sẽ an toàn hơn, cuối cùng vẫn cảm thấy anh trai tốt hơn.
Chu Yến Kinh: “Con nắm tay anh trai, anh trai nắm vào đâu?”
Mạnh Đan Chi đứng trên bậc thang, “Cùng nhau ôm xuống là được.”
Chu Yến Kinh nói: “Phải để con bé học cách xuống lầu.”
Hoàn Hoàn rất được cưng chiều, cô bé là con gái, nên người trong nhà đều rất cưng chiều cô bé, còn anh trai Thính Bảo đã sớm tự xuống lầu được rồi.
Cô bé lại đành phải hai tay tự cầm lấy thang cuốn, chân bé bé thử thử, thấy chết không sợ: “Em gái phải đi xuống.”
Giọng nói còn sữa của cô bé nói: “Đợi tý mẹ phải ôm lấy con nha.”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Được.”
Thính Bảo đi ở trước cô bé, làm tấm gương cho cô bé, không quên dặn dò: “Em gái, em và anh giống nhau.”
Đi đến một nửa, Hoàn Hoàn thật sự mệt quá, đặt mông ngồi xuống, một lúc lâu cũng không muốn động, Chu Yến Kinh hỏi: “Con như thế thì sau này phải làm sao bây giờ?”
Hoàn Hoàn con nghiêm túc nói: “Con có anh trai mà.”
Chu Yến Kinh: “Anh trai không ôm con.”
Hoàn Hoàn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nhìn dáng vẻ anh trai so với mình cũng chẳng khác nhau lắm, giống như đang mím mím môi, cô bé cũng không nặng lắm mà.
Cô bé thở dài, một lần nữa đứng dậy.
Vẫn nên tự mình mệt một chút.
Mạnh Đan Chi cúi đầu, thấy Thính Bảo nhìn chằm chằm phía trên, cánh tay nhỏ còn mở ra, “Thính Bảo, con làm gì đó?”
“Đón em gái ạ.” Cậu bé nói.
Dáng người thấp bé còn rất nghiêm túc.
Mạnh Đan Chi nhịn cười: “Con đón được không?”
Thính Bảo còn nghiêm túc nói: “Chắc đón không được nhỉ.”
Cậu bé còn cho một chữ chẳng xác định “nhỉ” vào.
Sự thật chứng minh, cậu bé nói đúng, ở bậc thang cuối cùng, Hoàn Hoàn đã phi thẳng vào lòng của anh trai mình.
Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đón được, ôm gọn cả hai vào lòng.
- --