Gần đây thầy La dạy nguyên lý mạch điện gặp phải sự cố. Thầy ấy bị gãy chân khi chơi trượt ván với cậu con trai út của mình, vì vậy thầy đành cử học sinh cưng của mình đến dạy thay.
Lớp học chưa được mấy tiết, danh tiếng đã nổi khắp đám sinh viên năm hai. Trình Văn Khải khăng khăng kéo Vương Tùng Tuấn đi xem mỹ nhân mới được.
“Chúng nó bảo người ta đẹp lắm, hoa nhường nguyệt thẹn cơ, nhưng tiếc là cô ấy lại là một mỹ nhân băng giá. Người đến làm quen đều phải ôm tim đau đớn quay về, Tuấn, có muốn thử không?”
Hôm qua Vương Tùng Tuấn chơi game thâu đêm, giờ mắt díp hết cả lại, anh uể oải nói: “Tao không có hứng thú với tình chị em.”
Chuông vào lớp vang lên, một người con gái cao gầy, một tay cầm máy tính xách tay bước vào cửa. Cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh lục sẫm, mái tóc dài xõa ngang lưng, hai màu tương phản, tóc đen như mực, da trắng hơn tuyết.
Chờ khi thấy rõ mặt, Trình Văn Khải thụi mạnh vào cùi chỏ của Vương Tùng Tuấn, “Tuấn, mở to mắt mà nhìn, người trên bục 100% là món khoái khẩu của mày đấy.”
Vương Tùng Tuấn không chịu động đậy, “Mày có biết tôn sư trọng đạo nghĩa là gì không?”
“Thôi cho tao xin.”
Khi lớp học trật tự lại, giọng nói trong trẻo vang lên: “Mời các bạn mở sách xem trước nội dung của phần này.”
“Giọng ngọt ghê.” Trình Văn Khải tấm tắc.
Vương Tùng Tuấn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Họ đang ngồi ở giữa hàng ghế sau, người trên bục giảng đang điều chỉnh lại màn hình chiếu, đẩy microphone lên vừa tầm. Trình Văn Khải thở dài: “Đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp. Thế nào? Tuấn, không phải mày thích kiểu thanh thuần cấm dục này à?”
Vương Tùng Tuấn: “Ai thích? Lần nào mày gặp người đoan trang đứng đắn cũng bảo là gu tao? Mày hại tao bao nhiêu lần rồi?”
“Không thích à? Tiểu Thiến cũng là loại này mà. Tao nhớ hai đứa mày ở bên nhau lâu lắm đó.” Trình Văn Khải hồn nhiên nói: “Hơn nữa, bà chị này không chỉ ‘đoan trang’ đâu, rõ là hơn mình 3 tuổi mà nhìn trẻ vãi, bảo học sinh cấp 3 tao cũng tin.”
“Hơn 7 tuổi.” Có người ở bên cạnh sửa lại: “Đàn chị đi làm mấy năm mới đi học cao học, hơn chúng ta 7 tuổi.”
Trình Văn Khải ngạc nhiên: “Hả?”
“Hừ.” Vương Tùng Tuấn cười nhạo: “Bất ngờ ghê ta.”
“Chắc chưa có chồng con đâu nhỉ…”
“Ừ, chị ấy sống ở Tây Uyển. Nghe mấy đàn chị ở đó nói chị Lương sống quy củ lắm, chỉ quanh quẩn từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà thôi, mỗi tội hơi kín tiếng, lãnh đạm, không dễ thân quen lắm.”
Trình Văn Khải: “Đối với con gái cũng vậy?”
“Ừ. Không có khác biệt nào cả. Dù sao đánh giá cũng không tốt lắm, nói chị ấy giả tạo, chẳng coi ai ra gì.”
Vương Tùng Tuấn: “Tên là gì?”
“Lương Minh Nguyệt.”
“Sao?” Trình Văn Khải cười xấu xa: “Tuấn, mày định hướng khó mà đi à?”
“Rảnh đâu,” Vương Tùng Tuấn thong dong nói: “Biết tên để sau này gặp còn tránh. Ai ngấm nổi loại con gái suốt ngày đỏng đảnh diễn trò.”
Lời này dứt miệng chưa đầy 24 tiếng, anh và Lương Minh Nguyệt đã lăn lộn trên giường.
Cuộc sống thật quá vô thường.
Tối hôm đó, anh và mấy người bạn tham gia một bữa tiệc nhỏ. Lúc đang mải nói chuyện vài thằng bạn, luôn có một ánh mắt vô tình hay cố ý đổ về phía anh, anh tìm kiếm và ngạc nhiên khi bắt gặp đôi mắt đen láy của Lương Minh Nguyệt.
Cô vẫn mặc quần áo ban sáng, ôm tay dựa lưng vào ghế tựa, cứ như vậy mà nhìn anh – hoặc là hướng của anh.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lặp tức dời mắt đi, một lúc sau lại đi vòng về, khóe miệng Vương Tùng Tuấn nhếch lên, giả bộ không biết.
Anh nghĩ về lời nhận xét Lương Minh Nguyệt “lạnh như băng”, tự hỏi liệu hai người có gặp nhau từ trước không, nhưng không có, vậy tại sao? Anh bước đến chỗ cô và ngồi xuống.
Khoảng cách gần như vậy, anh cố tình không nhìn cô. Một lúc lâu sau, hoặc có lẽ chỉ trong chốc lát, Lương Minh Nguyệt đã đứng dậy. “Làm phiền,” Cô nói. Đường rộng rãi không đi, nhất định phải cọ vào người anh, bàn tay trắng nõn nhẹ vịn vai anh, đầu ngón tay vuốt qua sống lưng anh.
Vương Tùng Tuấn nhướng mày, không chỉ vì sự táo bạo và bộc trực của cô, mà còn vì phản ứng của cơ thể mình. Nửa người anh tê rần, liền hướng quầy lễ tân thuê một gian phòng.
Anh chặn cô lại trên hành lang quanh co dẫn đến đại sảnh.
Lối đi này được phủ một lớp thảm lông cừu dày sẫm màu, tường dán giấy họa tiết tối màu, ánh sáng cố tình làm mờ đi. Cho dù nam nữ trong sáng đến nơi này cũng phải nảy sinh vài ý tứ đen tối. Huống chi Lương Minh Nguyệt còn hơi cúi đầu, nhìn sang chỗ khác, như thể xấu hổ rụt rè không dám nhìn anh.
Anh buồn cười trong lòng, đặt thẻ phòng vào lòng bàn tay cô, cúi người ném xuống một câu “Chờ tôi.” Sau đó xoay người rời đi.
Khi ngang qua chỗ rẽ, anh quay đầu nhìn lại, cô vẫn đứng đó, không biết đang nghĩ gì mà mê mẩn thế.
Vừa trở lại sảnh đêm, anh đã bị đám bạn tốt chặn đứng, kéo sang một phòng khác. Anh chơi đùa với đám lêu lổng ấy đến tận khuya, suýt nữa thì quên mất Lương Minh Nguyệt.
Rạng sáng chuẩn bị rời đi, Toa Toa ngà say sà vào lòng anh, anh mới chợt nhớ ra trên tầng còn giấu một cô kiều.
Anh đuổi Toa Toa đi rồi lững thững bước vào thang máy.
Bước chân lặng lẽ rơi trên hành lang, trong lòng anh bình tĩnh lại, không khỏi nghĩ đến Lương Minh Nguyệt.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy đã quên sạch, giờ mới hồi tưởng thôi, cảm giác nhột nhạt đã trở lại. Nhất là vai trái, cái mơn trớn lưu luyến cứ quanh quần mãi không vứt đi được.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn tường màu vàng ấm áp, Vương Tùng Tuấn đi vòng qua vách ngăn nhìn xung quanh, lông ngỗng trên chiếc giường lớn vẫn ngay ngắn, chứng tỏ chưa có ai nằm qua, trên chiếc trường kỷ dài có một người đang nằm.
Anh bước tới, Lương Minh Nguyệt cong người nằm ở bên ngoài, cổ áo không ôm sát vào người, phong cảnh gọi mời anh thưởng thức, váy kéo đến tận hông, lộ ra một đôi chân thon trắng như tuyết.
Vương Tùng Tuấn ngồi xổm xuống nhặt một sợi tóc đen màu đang xõa ra của cô, mềm mại hơi ẩm, có mùi thơm nhàn nhạt.
Anh tắm rửa xong đi ra, Lương Minh Nguyệt đã dựa vào ghế, thả lỏng người, một tay đỡ trán, nhìn anh chằm chằm.
Anh sững người một giây rồi tiếp tục lau tóc, ánh mắt ai đó như dính chặt vào anh, anh đi đến đâu thì theo đến đó, không hề che đậy. Như người chết đói, anh nghĩ.
Anh ngồi trước mặt cô, chợt nhớ ra tối nay anh chưa nghe cô nói lời nào, liền muốn trêu chọc, nhưng thấy đôi mắt cô sáng rực, ẩm ướt như đang kiềm chế, lại như trào dâng sóng ngầm, không biết ẩn chứa bí mật gì chưa nói ra, nhưng nhất định không phải là sự thèm muốn xác thịt.
Anh muốn nhìn kỹ hơn, nhưng một bàn tay đã bịt mắt anh lại, mang theo hương thơm nhàn nhạt, như bao trùm lấy lòng anh.
Anh nhếch khóe miệng, mặc cô đẩy mình xuống, quỳ trên người anh, hôn lên môi anh, bàn tay còn lại xoa dọc từ tai thẳng xuống phía dưới.
Thực ra anh không thích hôn môi. Nhưng đôi tay của Lương Minh Nguyệt điêu luyện quá, anh vốn không phải tay mơ, thế mà lại bị làm cho cả người run rẩy, nổi lên từng trận sóng tình, mỗi lần cô dừng lại, mỗi lần cô dùng sức, đều khiến anh không chịu nổi. Nhưng cô lại quá ngây thơ trong việc hôn môi, chỉ biết chạm lung tung, không chịu gãi đúng chỗ ngứa, nhân lúc cô cởi khăn tắm của anh, anh đã giữ chặt cổ cô, hôn sâu vào.
Môi lưỡi triền miên, thân thể lại chưa đủ sát, Vương Tùng Tuấn lột váy dài của cô ra, chen vào giữa hai chân cô. Hai người trần trụi dính chặt lấy nhau, cọ xát đến khi nơi đó trở nên ẩm ướt, nhớp nháp rồi mới dìu mình vào.
“A…” Lương Minh Nguyệt không kìm nổi tiếng rên.
Vương Tùng Tuấn nghe được cả người căng cứng, anh mới đưa vào trong một ít đã kẹt cứng, Lương Minh Nguyệt đè anh ngồi xuống, một bên quá chặt, một bên quá to, cả hai đều chậm lại. Vương Tùng Tuấn nhìn hàng lông mày đang cau lại của cô, cười trêu: “Đàn chị, chị rên sướng tai thật.” Anh hích người lên, “Chặt quá, tôi không nhúc nhích được.”
Lương Minh Nguyệt hơi nâng người lên, mái tóc dài buông xuống ngực anh, “Vương …” Cô vừa mở miệng đã bị ngón tay cái của anh bịt lại, “Gọi tôi là Tuấn.” Anh quấn lọn tóc dài của cô giữa hai ngón tay: “Đàn chị cố tình dụ dỗ tôi đúng không? Chị đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi à?”
Lương Minh Nguyệt không đáp, thung lũng cất chứa anh thoáng thả lỏng, ra vào chậm rãi, như thay cô trả lời.