Vân Li: "Anh không cần về phòng học sao?"
Phó Chí Tắc: "Không cần." Anh nghĩ ngợi một lúc, lại nói: "Vân Dã ở trong giờ học xảy ra chuyện này, tôi đi cùng em ấy."
Vân Li tìm một chỗ ngồi xuống, thấy Phó Chí Tắc còn đứng, cô dừng một chút, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Anh ngồi đây?"
Gần như ngay khi Vân Li mở miệng, Phó Chí Tắc liền động, dựa gần cô ngồi xuống.
"......"
Hai người không có gì nói, Vân Li chán muốn chết dựa vào lưng ghế nhìn đám người đi tới đi lui trước mặt.
Trước mắt vừa lúc có một vài y tá đẩy một cái giường bệnh, bệnh nhân kia cực kỳ thống khổ mà che bụng rên rỉ, trán nổi đầy gân xanh, tay nắm khăn trải giường đến mức thay hình dổi dạng.
Chẳng được bao lâu, người bệnh cực kỳ thống khổ mà kêu thảm thiết.
Thanh âm nghe thấy khiến Vân Li sợ hãi.
Phó Chí Tắc dùng tay đặt lên tai phải cô, không chạm vào cô, nhưng cũng hàng thật giá thật mà nghe thanh âm người nọ suy yếu.
"Đừng nghe."
Vân Li nhất thời có chút khẩn trương, bàn tay anh cách cô chưa đầy 1cm.
Cô nhìn lén Phó Chí Tắc một cái, anh nhìn phía trước, thần thái khiến người ta cực kỳ an tâm hờ hững
Bệnh nhân nhanh chóng bị đẩy vào phòng bệnh ở nơi xa, Phó Chí Tắc thu tay lại, hai người yên tĩnh trở lại.
"Cái kia......" Vân Li nhớ tới trước kia anh thường xuyên đau dạ dày, hỏi anh: "Hiện tại dạ dày của anh khá hơn chưa?"
"Ừ."
"Là uống thuốc sao?"
"Làm phẫu thuật."
Ngữ khí anh nhàn nhạt, như là phẫu thuật rất bình thường.
"Phẫu thuật gì cơ?"
"Viêm loét dạ dày."
"......"
Vân Li không phải không có khái niệm về viêm loét dạ dày.
Khi biết dạ dày Phó Chí Tắc không thoải mái, cô tra trên Internet tìm nhiều bệnh khác nhau liên quan đến dạ dày, viêm loét dạ dày là bệnh biến chứng tương đối nghiêm trọng, phát bệnh nhanh, đau đến mức tra tấn người.
Cô im lặng một lúc, hỏi: "Sẽ rất đau sao?"
Phó Chí Tắc suy nghĩ một chút, không chút để ý nói: "Có chút đau, không nhớ nữa."
Nghe ý của anh cũng không để trong mắt, Vân Li tiếp tục hỏi: "Vậy lúc ấy anh nhập viện?"
"Ở gần tháng." Phó Chí Tắc nhìn cô một cá, "Đã lành rồi."
Ý bảo cô đừng không nhọc lòng lung tung nữa.
Trong lòng Vân Li sụp đổ một chút, lúc đó Vân Dã đã hoàn thành ca phẫu thuật, giữ lại ở bệnh viện chưa đến mười ngày nữa là.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Vân Li lo lắng nói: "Hiện tại anh bình phục thế nào rồi? Khi nào làm phẫu thuật?"
"Khá ổn." Phó Chí Tắc chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của cô.
Vân Li im lặng một lúc, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể nói ra nguyên nhân cụ thể.
Cô dựa vào trực giác lại hỏi một lần: "Khi nào làm phẫu thuật?"
"......"
"Năm trước, thời gian cụ thể không nhớ rõ."
Trong chớp nhoáng, Vân Li khó hiểu nhớ tới hai ngày kia mất liên lạc với anh, do dự một lúc rồi hỏi: "Tháng 3?"
"Không có." Phó Chí Tắc không muốn cô có gánh nặng tâm lý, bình tĩnh mà nói dối: "Làm vào nửa cuối năm."
Vân Li không nghi ngờ tính xác thực lời anh nói, sau một lúc lâu, mới nhỏ giọng dặn dò nói: "Dạ dày anh không tốt lắm, ăn uống có quy luật chút, không thể ăn quá nóng, cũng không thể ăn quá lạnh."
"Ừ."
"Đừng uống nhiều cà phê nữa."
"Ừ."
"Cũng đừng hút thuốc uống rượu."
"Bỏ sớm rồi."
"Còn có......" Vân Li còn muốn nói gì đó, bắt gặp ánh mắt anh, bên trong cái gì đó nói không nên lời, cô ngẩn ra, cảm thấy mình nói quá nhiều, ngậm miệng lại.
Vân Dã đang uống thuốc, cậu ở phía sau cửa nghe hai người bên ngoài lải nhải, do dự nửa ngày có nên ra ngoài vào lúc này không.
Đi ra ngoài, có vẻ không ổn lắm đâu.
Không đi ra vậy......
Y tá cảm thấy cậu yếu đuối, ngay cả cửa phải chờ người khác mở, nhìn cậu bằng nửa con mắt, mở cửa cho cậu.
Vân Dã cúi đầu, Vân Li với Phó Chí Tắc ngồi ở trên ghế, hai người nói lời này, đầu nghiêng về phía đối phương, không tự giác ai đã đến gần.
Nhận thấy cửa được mở, Vân Li đột ngột đứng dậy, như thể bị người ta đánh vỡ bí mật, biểu tình xấu hổ.
Phó Chí Tắc chậm rãi đứng dậy, hỏi cậu: "Tốt hơn chưa?"
"Vâng.
Em khá ổn." Vân Dã chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, quay đầu lại nói với Vân Li: "Em không sao, em muốn đến thư viện, hai người từ từ nói chuyện nha."
"Em đừng có mà suy đoán, ba mẹ ở nhà đợi kìa, mẹ vội muốn chết." Vân Li thấy Vân Dã muốn chạy, trực tiếp kéo quần áo cậu, nhắc mãi: "Vân Dã, em đã 18 rồi, nhìn thấy côn trùng sẽ không trốn một chút sao?"
"Aiss chết tiệt, ngay cả bản thể côn trùng em cũng chưa nhìn thấy." Vân Dã bị Vân Li túm tới cửa, cậu đang muốn phát hỏa, thấy Vân Li thu hồi ý cười, lại ngậm miệng.
Tay Vân Dã thảm không nỡ nhìn, Vân Li sốt ruột về nhà.
Cô bước ra khỏi cổng bệnh viện trường, lại quay lại nói cảm ơn Phó Chí Tắc: "Hôm nay làm phiền anh rồi, sau này tôi mời anh ăn cơm."
Phó Chí Tắc ừ một tiếng, Vân Li đang định tạm biệt anh, anh lại đột nhiên hỏi: "Sau này là khi nào?"
"......"
Giờ phút này, Vân Li có cảm giác mình như là đụng phải bạn học cũ nhiều năm không gặp.
Mọi người lễ độ mà khách khí nói "Có rảnh thì gặp một chút nhé", mà trung gian có một người không thức thời mà bỗng dưng hỏi bạn: "Khi nào thì rảnh?"
Vân Li bị hỏi chưa kịp trở tay, có lệ nói: "Tôi lại hẹn anh nha?"
"Ừ." Anh dường như không thấy Vân Li nói cho có lệ, ngước mắt nói với Vân Dã: "Em về nghỉ ngơi tốt đi, tiết học tuần này mà không hiểu, thì tìm anh trên WeChat."
Bắt gặp ánh mắt của anh, Vân Dã gật gật đầu.
Sau khi lên xe, Vân Dã vặn người trên đệm ghế, tìm tư thế thoải mái để dựa vào.
Nhớ tới cuộc nói chuyện giữa hai người trên đường hôm nay Phó Chí Tắc dẫn cậu đến bệnh viện của trường ——
"Vân Dã?"
"Dạ?"
"Em ổn không?"
"Không sao ạ."
"Ừ."
Một lát sau.
"Vân Dã?"
"Dạ?"
"Em cảm thấy, anh và chị em còn cơ hội không?"
"......"
Vân Dã nửa ngày không dám ra tiếng, sợ đắc tội cả hai bên.
Trước kia, khi ba người ở chung, cậu thường có thể nhận thấy Phó Chí Tắc luôn luôn nhìn Vân Li, lạnh nhạt giữa mày sẽ buông lỏng, chỉ còn lại tình cảm.
Tuy rằng mình là bóng đèn lớn, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy, có người thích Vân Li như vậy, Vân Dã vẫn khá vui vẻ.
Lý do chia tay mà Vân Li đưa ra là Phó Chí Tắc không thích cô như vậy.
Lúc ấy cậu muốn khuyên Vân Li đừng xúc động, nhưng giữa trưa kia, Vân Li ngồi ở mép giường, mạnh mẽ bình tĩnh, nhưng vẫn dùng mu bàn tay lau giọt nước mắt lăn ra.
Vân Dã cảm thấy, vậy tách ra đi.
Nếu làm Vân Li có thể vui vẻ hơn.
Nhưng mà, hiển nhiên là không có.
Trôi qua hơn một năm, khi video với cậu, Vân Li thỉnh thoảng sẽ phát ngốc.
Khi cậu nói chuyện về mình và Doãn Vân Y, cô cũng sẽ trầm mặc.
Khi cậu vừa đi ra ngoài, Vân Li với Phó Chí Tắc ngồi trên băng ghế, nhìn ánh mắt của đối phương, cùng với sự khuẩn trương khi bị cậu đánh vỡ không gian của 2 người.
So với cậu với Doãn Vân Y còn ngây thơ.
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, Vân Dã nhìn phía Vân Li: "Chị, chị phải giúp em cảm ơn anh trai đó.
Nếu hôm nay không phải anh ấy kịp thời đưa em trai chị đến bệnh viện, có lẽ em trai chị phòng học chết vì ngộ độc rồi."
Vân Li có chút ba chấm, liếc xéo cậu một cái: "Không phải anh ấy là trợ giảng sao?"
Ngụ ý là trợ giảng nên chiếu cố bạn học nhỏ phát bệnh trong lớp là chuyện rất ư bình thường.
"Trợ giảng cũng không có nghĩa vụ đưa em đến bệnh viện." Vân Dã nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, "Dù sao thì chị giúp em cảm ơn người ta đi chứ, không phải từ nhỏ ba mẹ đã dạy chúng ta học cách cảm ơn sao?"
Tranh thủ khe hở dừng xe, Vân Li nhéo Vân Dã: "Sao em không tự làm đi? Chị chỉ khách khí với anh ấy một chút, em tự mà đi."
"Stop stop——" Quỷ kế của Vân Dã không thực hiện được, nhưng cũng không từ bỏ: "Có thể người khác sẽ nói em cố ý tạo quan hệ tốt với trợ giảng để lấy điểm thì sao."
Mặt cậu không đổi sắc mà nói: "Lỡ như có người báo cáo em, em với anh trai đều sẽ mất cái bằng đấy."
Có nghiêm trọng như vậy à?
Vân Li ngốc, Vân Dã quơ quơ bàn tay sưng đỏ của mình trước mặt cô, vẻ mặt không thể tin tưởng hỏi cô: "Chị có thật là chị của em không?"
"......"
Vân Li đành phải nói: "Biết rồi."
Sau khi về nhà, Dương Phương với Vân Vĩnh Xương đang ngồi bất an mà chờ, vừa thấy Vân Dã, Dương Phương ôm chầm lấy cậu bắt đầu thút tha thút thít.
Vân Li trở về phòng, xoa xoa đôi mắt.
ngôn tình sủng
Còn phải giúp Vân Dã cảm ơn Phó Chí Tắc.
Cô tra cứu một số quà tặng trên mạng, cảm thấy Phó Chí Tắc không cần mấy thứ này.
Đứng dậy đi lấy kem que, tinh thần Vân Dã đã phấn chấn, đang xem trận đấu NBA(bóng rổ).
"Đúng rồi, lần trước em cướp vé cho chị đây." Vân Dã không chớp mắt nhìn chằm chằm TV, lấy ra vé biểu diễn từ cặp sách biên biên lấy ra trương diễn xuất ném bên cạnh sô pha.
Vân Li cầm vé lên, thời gian là một tháng sau, địa điểm là nhà thi đấu Tây Khoa Đại.
Cô quơ quơ: "Chỉ cướp được một vé, không thể đi cùng Doãn Vân Y sao?"
"Em chỉ tốt với mình chị thôi." Vân Dã không bị chọc phá mà thẹn quá thành giận, bình tĩnh mà cuộn tròn.
Vân Li đi về cửa phòng, Vân Dã mới nói: "Giúp em lấy que kem."
"......"
"Em là bệnh nhân."
"......"
Đến tủ lạnh lấy cho cậu một que kem, Vân Li vẫn luôn nhìn vào tấm vé, nghĩ nghĩ, chụp một bức ảnh gửi cho Phó Chí Tắc.
Cơ hồ là hồi âm trong giây lát.
F: 【 em muốn cùng đi sao? 】
Vân Li giải thích nói: 【 không, cảm ơn anh đưa Vân Dã đến bệnh viện, Vân Dã cướp được một tấm vé, cho anh? 】
Nói ngắn gọn, là Vân Dã cướp, cô cũng không định hẹn anh.
F: 【 tôi tương đối phải thiết thực.
】
F: 【 vẫn là mời ăn cơm đi.
】
"......"
Có vẻ như tấm vé này vô giá trị rồi.
Vân Li đặt vé sang một bên.
Thành thật mà xem qua các đánh giá cửa hàng khác nhau, cửa hàng tốt hơn một chút đều sẽ có cái nhãn hiệu này——
# Cặp đôi phải đi
Bất cứ khi nào bốn từ này xuất hiện trong bình luận hot, Vân Li đều trực tiếp bỏ qua.
Lý lo cụ thể cô nói không nên lời, hình như chính là, chọn cái này, giống như cô có bụng dạ khó lường.
Chọn một hồi cũng không tìm được thích hợp, Vân Li ném vấn đề khó cho Phó Chí Tắc: 【 được.
Anh muốn ăn cái gì? 】
Phó Chí Tắc: 【 bữa ăn khuya có được không? Có một nhà bên cạnh Tây Khoa Đại.
】
Qua vài giây, Phó Chí Tắc gửi một tin nhắn khác:【 ban ngày tôi khá bận.
】
Anh cố ý giải thích vì sao lại hẹn chọn ăn đêm.
Vân Li không có cảm xúc mâu thuẫn, vừa khéo cô cũng cần đưa Vân Dã về trường học.
Quán ăn khuya không phải là quán ăn xa hoa, chỉ đơn giản là hai cái lều màu xanh, bên trong có mấy nồi to.
Bên trong rất nhiều người, căn cứ vào nội dung nói chuyện có thể nhận ra phần lớn là sinh viên Tây Khoa Đại.
Vân Li cảm giác mình như trở lại thời sinh viên năm nhất năm hai.
Khi đó, thỉnh thoảng cô với bạn cùng phòng đến quán đồ nướng bên cạnh trường để gọi chút đồ ăn vặt với mì xào.
Hai người tìm chỗ để ngồi.
Văn án cô bị ý nghĩ chặt đứt, tựa như tiếng crack làm gãy lõi bút, nàng hoảng chọn không tiếp tục, cố gắng tự nhủ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Nàng không thèm nghĩ cái này hình ảnh xuất hiện nguyên nhân.
Cũng không muốn thừa nhận.
Tới gần điểm xuất phát, Vân Li do dự một hồi trước bàn, yên lặng ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận trang điểm.
Lắc tay, hoa tai, vòng cổ, Vân Li cố tình không chọn mấy cái lòe loẹt.
Dùng máy uốn tóc tạo hình đơn giản, Vân Li chọn đồ trước tủ quần áo.
Vân Dã đợi ở phòng khách từ một tiếng trước, cứ mười phút cậu lại thúc giục Vân Li một lần, chờ đến khi mất kiên nhẫn, cậu tiến lên gõ cửa: "Vân Li, chị ổn không?"
Vân Li bỗng mở cửa, đi tới cửa đổi giày.
Quán ăn khuya không phải là quán ăn xa hoa, chỉ đơn giản là hai cái lều màu xanh, bên trong có mấy nồi to.
Bên trong rất nhiều người, căn cứ vào nội dung nói chuyện có thể nhận ra phần lớn là sinh viên Tây Khoa Đại.
Vân Li cảm giác mình như trở lại thời sinh viên năm nhất năm hai.
Khi đó, thỉnh thoảng cô với bạn cùng phòng đến quán đồ nướng bên cạnh trường để gọi chút đồ ăn vặt với mì xào.
Hai người tìm chỗ để ngồi.
"Ò."
Vân Li tiếp tục nói: "Đã lâu không gặp như vậy, chị không thể mất ánh đèn sân khấu được, đúng không?"
"Ò."
"Tóm lại, chị không vì anh ấy mà cố ý trang điểm đâu, hiểu chưa?"
"Ò."
Vân Dã lười biếng phối hợp cô lừa mình dối người, xong xuôi, còn không quên nhìn chằm chằm cô nghiêm mặt nói: "Vân Li, em tin tưởng chị."
"......"
Gần đến trường học, Vân Li mới ý thức được trong lúc Vân Dã bị thương Doãn Vân Y cũng chưa xuất hiện: "Các em cãi nhau à? Em bị thương sao Doãn Vân Y không tới tìm em?"
Vân Dã lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: "Em mới nói chuyện này với cô ấy.
Chúng em mới không cãi nhau."
Vân Li dỗi ngược lại: "Không phải chuyện gì các em đều thương lượng sao?"
"Việc nào ra việc đó, cũng không cần thiết làm cô lo lắng vô cớ, lại chả có gì to tát cả." Vân Dã giơ cánh tay, xoay chuyển đến một góc độ mình có thể nhìn rõ, vết sưng đỏ gần như biến mất: "Như vậy cậu ấy nhìn thấy sẽ không quá khổ sở."
"......"
Ném Vân Dã ở phòng ngủ dưới lầu, Vân Li cách cửa không xa, có thể thấy Doãn Vân Y đứng ở kia, đôi mắt sưng rõ ràng.
Vân Dã thấy cô ấy khóc, ở kia quơ chân múa tay cho cô ấy bày ra vẻ mình không sao cả.
Cô ở trong xe quan sát một lúc, không lâu sau, Doãn Vân Y liền bị Vân Dã chọc cười.
......
Vân Li lùi xe, lái về phía cổng bắc đã thỏa thuận.
Trước đó Phó Chí Tắc nói với cô đậu xe trong trường, quán ăn đêm ở hẻm nhỏ bên trong sân, ô tô không vào được.
Cô đậu xe, cổng phía bắc cách cô mấy chục mét, ô tô như nước chảy ở bên ngoài hai hàng rào bảo vệ, đèn đuốc sáng trưng.
Cô liếc nhìn sang bên cạnh, Phó Chí Tắc đứng ở ven đường, dựa vào rùa nhỏ, cúi đầu nhìn di động.
Ở chỗ cũ tạm dừng một lúc, dường như nhận thấy sự xuất hiện của cô, Phó Chí Tắc ngẩng đầu nhìn phía cô.
Vân Li khó khăn lắm tránh tầm mắt của anh, chậm rãi đi đến trước mặt anh.
"Phải cưỡi rùa nhỏ à?"
"Ừ.
Vài phút là đến." Phó Chí Tắc rũ mắt nhìn cô.
Vân Li mặc quần jean ngắn màu xanh nhạt, phần thân là áo cotton.
Cô buộc tóc cao, cổ lại trắng lại thẳng.
Phó Chí Tắc suy nghĩ miên man mà mở khóa con rùa nhỏ, tự mình lên trước, Vân Li tự giác mà ngồi ở phía sau anh.
Gió nhẹ lướt qua mang đến vị ngọt tươi mát.
Khi ra ngoài,lực chú ý Phó Chí Tắc không quá tập trung, không lưu ý đến gờ giảm tốc trên mặt đất.
Xe lộn nhào, Vân Li không thể ngồi yên, tay mềm mại đỡ bên hông anh một chút.
Vân Li lập tức rụt tay về, xấu hổ nói: "Ngại quá."
Phó Chí Tắc bình tĩnh mà nói "Không sao đâu" nơi bị cô đụng tới như bị lửa đốt, hơi nóng từ nơi đó lan ra toàn thân.
Sau khi đến quán, anh để Vân Li xuống xe trước, tự mình lấy tốc độ dừng xe với khóa xe cực chậm.
Sau khi kiểm soát tâm trí nhộn nhạo của mình, mới đi đến bên cạnh Vân Li.
Quán ăn khuya không phải là quán ăn xa hoa, chỉ đơn giản là hai cái lều màu xanh, bên trong có mấy nồi to.
Bên trong rất nhiều người, căn cứ vào nội dung nói chuyện có thể nhận ra phần lớn là sinh viên Tây Khoa Đại.
Vân Li cảm giác mình như trở lại thời sinh viên năm nhất năm hai.
Khi đó, thỉnh thoảng cô với bạn cùng phòng đến quán đồ nướng bên cạnh trường để gọi chút đồ ăn vặt với mì xào.
Hai người tìm chỗ để ngồi.
=================
CN153113032022.